Nhưng lại không thể bởi vì hắn là quân tử, chính mình liền muốn mang tai họa đến hắn.
Giúp cô? Thẩm Tử Phòng cẩn thận suy nghĩ, ngày ấy quyết định đến nơi đây làm tiên sinh, chỉ vì lúc ấy nhìn thấy cô một tiểu cô nương, không sợ tiếng người, ở bên đường đỡ đẻ cho người ta, thưởng thức dũng khí của cô.
Mang theo chút hiếu kỳ đối với cô, liền tới Khương gia thôn.
Về sau đến trong thôn ở lại, tiếp xúc lâu, lại cảm thấy cô tính tình cứng cỏi, ngẫu nhiên cũng còn có chút thông minh vặt, đã không giống thiên kim tiểu thư khô khan, cũng không giống thôn cô thô thiển trong núi rừng này.
Hơn nữa dưới tình huống gian nan như vậy, còn tràn đầy niềm tin hi vọng đối với tương lai, hắn thích nhìn thấy tia sáng trong mắt cô.
Một tiểu cô nương, mang theo ba đứa con căn bản không coi là chồng trước để lại, tỉ mỉ chiếu cố, không có một tia qua loa, bọn nhỏ tôn kính cùng bảo vệ đối với cô, chính là chứng minh tốt nhất.
Hắn thực sự không nỡ bỏ một cô nương tốt như vậy, bị người ta dọa như thế, làm cho cô không vui, làm cho cô khóc.
Lúc này nghe Mạnh Phục hỏi, thấy con ngươi còn mang theo nước mắt nghi hoặc của cô lại nghiêm túc nhìn mình, lộ ra một nụ cười: “Bởi vì ta không muốn ngươi khóc a.
”
Mặc kệ lời này là thật hay giả, Mạnh Phục vẫn có chút cảm động, không biết là bởi vì nụ cười này của hắn, hay là bởi vì câu nói này của hắn.
Thẩm Tử Phòng đứng dậy, đưa lưng về phía cô, hướng về phía hồ nước xanh biếc: “Nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, là nên để cho mình thoải mái chút ít, cho nên tùy tâm mà sống mới phải.
”
Nghe được lời này, Mạnh Phục nhìn Thẩm Tử Phòng, đột nhiên cảm thấy có chút không hiểu hắn, rõ ràng cảm thấy hắn là loại người bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng bây giờ nghe lại, hắn giống như lại là Tiêu Dao Tử tiêu sái tự nhiên không để ý ánh mắt thế tục.
Hai người nói chuyện trong đình, Thu Thúy cũng hỏi mấy đứa nhỏ.
Đúng là giống như cô dự đoán, tộc trưởng đại gia thật sự muốn Thẩm tiên sinh cưới Mạnh Phục, nhưng ngoài dự liệu là, tộc trưởng đại gia chẳng những muốn thu Mạnh Phục làm cháu gái nuôi, còn muốn Mạnh Phục tiếp tục làm mẹ kế của ba đứa con, vậy sau này Mạnh Phục chỉ sợ không tiện theo Thẩm tiên sinh về quê.
Cho dù muốn về, chỉ sợ cũng phải lột một lớp da của Thẩm tiên sinh mới được.
Nhất thời cảm thấy trong Khương gia thực sự có chút quá đáng, Thẩm tiên sinh cưới Mạnh Phục là lẽ đương nhiên, nhưng đang yên đang lành, sao nhất định phải bắt cô mang theo con gả chồng? Hoặc là lấy Thẩm tiên sinh người ta làm công cụ hình người, dạy con cho Khương gia bọn họ không công.
Nhưng thấy ba huynh muội Nhược Phi lại cảm thấy bọn họ đáng thương.
Cô đang buồn rầu, mà Nhược Phi rốt cuộc là đại ca, cũng không biết có phải nhìn ra trong lòng cô nghĩ gì hay không, chỉ thấp giọng kéo tay áo của cô nói: “Thu nương, cháu đã lớn rồi, có thể chăm sóc em, sẽ không bám víu đến việc A Nương và Thẩm tiên sinh sống qua ngày.
”
Nghe xong lời này, trong lòng cô càng thêm đồng tình, không biết ông trời nghĩ như thế nào, đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện này, sao lại không có một chỗ tốt để đi?
Lại vô cùng lo lắng cho Mạnh Phục, vội vàng đẩy cửa sổ nhìn về phía đình cỏ, thấy Mạnh Phục đang cầm trà, khoác áo choàng của Thẩm tiên sinh trên vai, bản thân hắn thì chắp tay đứng bên đường.
Cũng không biết nói thế nào?
Thật lâu sau, thấy hai người lại không biết nói gì, Thẩm tiên sinh kia vào trong phòng một hồi lâu không đi ra, Thu Thúy liền vội vàng đi hỏi Mạnh Phục.
Dắt Mạnh Phục vào nhà, Thu Thúy đóng cửa lại: “Thẩm tiên sinh nói như thế nào?”
Hắn nói không chịu nổi cô khóc? Nhưng sao có thể nói với Thu Thúy được, huống hồ cô rất rõ ràng, Thẩm tiên sinh cũng không ái mộ mình, mình cũng không phải là loại thích Thẩm tiên sinh kia.
Hắn đối với mình, đại khái là đáng thương mà thôi.
Bởi vậy chỉ thở dài nói: “Đều là chuyện hồ đồ, ta và hắn vô tâm vô ý, sao có thể làm phu thê?”
“Sao không làm được, ngươi vẫn còn tốt, lúc trước ta gả cho cha Hổ Tử, cũng không biết hắn tròn hay méo, toàn bộ đều dựa vào một cái miệng của bà mối mà nói.
” Dứt lời, nhớ tới nguyên do Mạnh Phục gả tới, vỗ bả vai cô nhắc nhở: “So với trước ngươi, Thẩm tiên sinh quả thực là phu quân, lại biết viết thơ đọc văn chương, tính tình còn tốt.
”
Cô nói một hồi, nhớ tới một vấn đề quan trọng nhất: “Thẩm tiên sinh là người ở đâu?”
“Nam Châu.
” Mạnh Phục trả lời.
“Nam Châu hả? Nam châu có một gia đình giàu có họ Thẩm, nghe cậu của nhà mẹ ta đọc sách mấy ngày, nhà bọn họ tên gì thư hương môn đệ, một môn năm tướng, dù sao cũng rất ghê gớm, gặp hoàng đế đều là loại không dập đầu, không chừng Thẩm tiên sinh cũng là người trong tộc với bọn họ.
”
Danh Sách Chương: