• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30:

 

Chu Vanh chào tạm biệt luật sư Chu, bắt taxi về khách sạn.

 

Năm giờ chiều, ở Nam Thị đã tối đen như mực, Chu Vanh lướt điện thoại xem ảnh ba chú chó mà Ngô Tranh gửi cho anh.

 

Ngày Chu Vanh đi công tác, anh nhờ Ngô Tranh chăm sóc ba chú chó nhỏ ở nhà, Ngô Tranh đã dẫn cả ba chú chó đến nhà cô, mỗi ngày tan làm đều gửi ảnh các bé cho Chu Vanh.

 

Chu Vanh xuống xe, trước cửa khách sạn có một người đang đứng.

 

Bước chân Chu Vanh khựng lại.

 

Cố Trình Dục từng bước đi tới, dáng người cao lớn của hắn nhuốm chút phong sương, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Chu Vanh không rời, Chu Vanh ngẩn ngơ, dường như mới quen biết Cố Trình Dục vậy.

 

Nam Thị rất lạnh, trời tối xuống, nhiệt độ có thể xuống đến âm 12 độ.

 

Cố Trình Dục hơi tiến lại gần, Chu Vanh cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn.

 

"Đợi ở đây bao lâu rồi, sao không vào trong đợi?"

 

Hai tay Cố Trình Dục đặt lên vai anh, hơi dùng sức, Chu Vanh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Trình Dục càng gần hơn.

 

Chu Vanh thấp hơn Cố Trình Dục khoảng ba bốn phân, chỉ hơi ngẩng mắt, ánh mắt liền có thể khóa chặt, gương mặt tuấn tú của Cố Trình Dục kề sát, hơi thở của Chu Vanh phả ra làn khói trắng mờ ảo.

 

Chu Vanh nín thở, bối rối không biết làm sao.

 

Cố Trình Dục không nói gì, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút anh vào, Chu Vanh hơi né tránh.

 

Trong khoảnh khắc đó, Cố Trình Dục liền hôn xuống, Chu Vanh khẽ run nhắm mắt lại, nắm chặt lấy vạt áo khoác của Cố Trình Dục, cả người bị Cố Trình Dục khống chế, Cố Trình Dục chậm rãi tan chảy lớp băng giá bên ngoài, thay đổi cách chiếm đoạt mạnh mẽ thường ngày thành m út mát dịu dàng. M ơn trớn nhẹ nhàng, từ từ dụ dỗ, Chu Vanh hơi hé môi, đầu lưỡi Cố Trình Dục nhẹ nhàng li3m láp, từng chút một, hơi thở quấn quýt, say mê chìm đắm.

 

Môi Cố Trình Dục từ từ rời đi, Chu Vanh chậm rãi thở ra, điều hòa nhịp thở, từ từ mở mắt, ánh mắt Cố Trình Dục nhìn thẳng vào anh, trực tiếp và nóng bỏng.

 

Chu Vanh xấu hổ.

 

Cố Trình Dục sẽ không vừa hôn anh vừa mở mắt nhìn chứ?

 

Má Chu Vanh hơi ửng đỏ, đôi môi căng mọng, trong hơi thở có chút nghẹn ngào, mắt ngấn lệ, vừa tủi thân vừa có chút giận dỗi, bối rối khẽ giãy giụa, Cố Trình Dục khựng lại, muốn tiến lên.

 

Chu Vanh đưa tay chặn hắn, không thể tin được nói: "Anh còn chưa xong sao!"

 

Cố Trình Dục áp sát cả người lên, vừa vô lại vừa bá đạo: "Chưa xong chưa xong, Chu Vanh, cho tôi hôn một cái nữa đi."

 

Chu Vanh đưa tay che miệng Cố Trình Dục, lúc này bên ngoài khách sạn, đêm đã khuya, tuy không có ai, Chu Vanh vẫn hơi không tự nhiên, liếc nhìn trái phải.

 

Cũng may không có ai.

 

Gương mặt tuấn tú của Chu Vanh ửng đỏ, đôi mắt liếc xéo Cố Trình Dục mấy cái: "Có thể biết xấu hổ một chút không, Cố đại tổng tài!"

 

Chu Vanh kéo Cố Trình Dục vào khách sạn, lén nhìn nhân viên lễ tân mấy lần, may mà họ không có ánh mắt khác thường nào, Chu Vanh khẽ thở phào.

 

Quẹt thẻ vào phòng.

 

Lúc Chu Vanh đang thay dép, Cố Trình Dục đã quấn chặt lấy anh, ôm chặt không buông, Chu Vanh khẽ giãy giụa.

 

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai: "Để tôi ôm em một chút đi mà." Cố Trình Dục nói chậm và trầm thấp, lồ ng ngực hắn khẽ rung động khi áp sát vào ngực Chu Vanh, anh thả lỏng người.

 

Toàn thân Cố Trình Dục lạnh buốt, hơi lạnh truyền sang Chu Vanh qua cái ôm.

 

Chu Vanh thở dài trong lòng.

 

Đã đứng ở ngoài bao lâu rồi chứ.

 

Cơ thể Chu Vanh không chịu nổi cái lạnh, bất giác rùng mình.

 

Cố Trình Dục liền buông anh ra.

 

"Xong chưa?"

 

Cố Trình Dục bất mãn nói: "Chưa xong thì em cũng không cho ôm, em cứ nhằm vào tôi mà bắt nạt."

 

Chu Vanh bật cười: "Tôi còn bắt nạt được anh sao, tôi giỏi thật."

 

Chu Vanh rót cho Cố Trình Dục một cốc nước nóng từ bình giữ nhiệt, hắn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

 

Anh rót cho hắn một cốc nữa, thấy dáng vẻ của Cố Trình Dục, Chu Vanh không nhịn được nói: "Anh uống chậm thôi."

 

Chu Vanh cởi chiếc áo phao bên ngoài ra, trong căn phòng ấm áp mặc chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh, hoàn toàn không nhìn ra là đã mang thai gần bốn tháng.

 

"Công việc ở thành phố H xong rồi sao?"

 

Cố Trình Dục lắc đầu, Chu Vanh khó hiểu hỏi: "Chưa xong, anh chạy đến Nam Thị làm gì?"

 

Cố Trình Dục: "Mọi thứ đều đang tiến hành trật tự, có tôi hay không cũng không có tác dụng gì lớn."

 

Chu Vanh gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ về thành phố A, công việc ở đây xong rồi."

 

"Chu Vanh, tôi dẫn em đi một nơi nhé." Cố Trình Dục đột nhiên nói.

 

Chu Vanh: "Đi đâu vậy?"

 

"Nơi nổi tiếng nhất Nam Thị, tôi từng đến, đi thôi, bây giờ chúng ta đi, giờ này có thể xem được."

 

Cố Trình Dục nói đầy bí ẩn, Chu Vanh hỏi hắn, hắn cũng không nói.

 

Chu Vanh không hiểu rõ về Nam Thị, đây là lần đầu tiên anh đến đây công tác, chỉ biết đây là một thành phố rất cổ kính.

 

Khi đến Nam Thị, Chu Vanh tiện tay mang theo chiếc khăn quàng cổ mà Cố Trình Dục tặng, vẫn luôn để trong vali, anh lấy ra, ném cho Cố Trình Dục.

 

Cố Trình Dục dời mắt từ chiếc khăn quàng cổ lên người Chu Vanh, anh không hiểu hắn đang làm bộ làm tịch cái gì, "Mau choàng vào đi, tôi mặc áo phao không sợ lạnh."

 

...

 

Cố Trình Dục và Chu Vanh ra khỏi khách sạn, Cố Trình Dục xem định vị trên điện thoại: "Cách đây không xa, chúng ta đi bộ nhé."

 

Chu Vanh gật đầu, trên đường, đèn nhà ai cũng sáng, hai bên đường phố được trang hoàng bằng những dây đèn rực rỡ, Chu Vanh thong thả bước đi, người ấm áp.

 

Cố Trình Dục đưa tay ra, luồn vào túi áo phao của anh, bàn tay to lớn bao trọn lấy tay anh.

 

Chu Vanh: "Tay anh lạnh quá, bỏ ra."

 

Cố Trình Dục: "Em ủ ấm cho tôi một chút, sẽ không lạnh nữa."

 

Chu Vanh: ...

 

Bước chân Cố Trình Dục và Chu Vanh đều lớn, không bao lâu đã đến nơi, ở đây khá đông người, Cố Trình Dục dẫn Chu Vanh len lỏi trong đám đông, chẳng mấy chốc đã đi lên phía trước.

 

Đập vào mắt là những kiến trúc cổ kính tráng lệ, lầu các ngọc ngà, đẹp đến nao lòng. Nhưng khoảng cách khá xa, nhìn không được rõ lắm, ở giữa còn có một con sông ngăn cách, nhìn từ xa vẫn bị sự phồn hoa và tinh xảo của những tòa nhà đó làm choáng ngợp.

 

Chu Vanh nghi hoặc, Cố Trình Dục đưa anh đến đây làm gì?

 

Xem sông ư? Vậy thì lan can bên bờ sông cũng rất xa.

 

Xem lầu ư? Vậy thì phải qua sông chứ, khoảng cách này còn xa hơn.

 

Hơn nữa, mọi người ở đây đều tự giác không vượt qua vạch giới hạn không rõ ràng kia, càng làm tăng thêm sự tò mò của Chu Vanh.

 

Chu Vanh quay đầu, nghi hoặc nhìn Cố Trình Dục.

 

Cố Trình Dục cũng nghiêng đầu nhìn Chu Vanh, chỉ về phía trước, Chu Vanh theo hướng hắn chỉ quay đầu lại –

 

Khoảnh khắc ấy, những vì sao rực rỡ nở rộ trên bầu trời, muôn vàn tinh tú, lộng lẫy đến kinh ngạc.

 

Những giọt sắt nóng chảy theo động tác của người biểu diễn bắn lên không trung, nở rộ trong màn đêm, ẩn chứa sự lãng mạn tột cùng.

 

Muôn vàn vì sao rơi xuống đất, sáng rực rỡ chói mắt, là lời chúc tốt đẹp, là nỗi nhớ nhung.

 

Chu Vanh nhìn những bông hoa sắt trên trời, chăm chú và nghiêm túc, Cố Trình Dục nghiêng đầu nhìn Chu Vanh, siết chặt bàn tay trong túi áo phao của anh, hơi ấm của cả hai trao đổi cho nhau.

 

Chu Vanh, một đời người rất dài nhưng dường như cũng rất ngắn, hình như từ khi quen biết em, thời gian trôi nhanh hơn một chút.

 

Trên thế giới này có biết bao cảnh đẹp và sự vật, anh và em cùng nhau tìm kiếm.

 

Màn biểu diễn "đả thiết hoa" kéo dài khoảng hai mươi phút, bầu trời trở về với bóng tối.

 

Chu Vanh thu hồi ánh mắt: "Đẹp quá."

 

Cố Trình Dục cười nói: "Biết ngay là em sẽ thích mà, tay em nóng quá, em có thể đổi tay kia ủ ấm một chút không?"

 

Chu Vanh bất giác bật cười.

 

Chu Vanh nói: Tôi chưa bao giờ nghĩ Cố đại tổng tài lại... đáng yêu như vậy."

 

Cố Trình Dục ba mươi tuổi lần đầu tiên được khen đáng yêu, lập tức ngơ ngác, mặc dù là Chu Vanh khen, nhưng hắn vẫn không tự nhiên, muốn đổi tay kia ủ ấm, mà tay lại cứng đờ không nhúc nhích.

 

Chu Vanh đi về phía bên kia của Cố Trình Dục, đặt tay hắn vào, hai tay cùng ở trong một túi áo.

 

"Chu Vanh?"

 

"Hm?"

 

Cố Trình Dục không nói gì, Chu Vanh dừng lại, lúc này nơi này không có ai, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt, gương mặt Cố Trình Dục dưới ánh đèn vàng vọt càng thêm sâu sắc và góc cạnh.

 

"Anh thích em."

 

Chu Vanh bị tỏ tình bất ngờ.

 

"Em biết."

 

Cố Trình Dục: "Anh biết là em biết."

 

Cố Trình Dục đang chơi trò chơi chữ với anh đây mà.

 

"Vậy em có một chút... thích anh không, hoặc là một chút cảm tình thôi cũng được." Cố Trình Dục rối rắm hỏi.

 

"Ôi chao, cơ hội thứ hai dùng hết rồi."

 

Cố Trình Dục vội nói: "Không được, cái này không tính." Hắn chỉ không kìm được mà hỏi thôi, không thể lãng phí dễ dàng như vậy được.

 

Chu Vanh vô lại nói: "Em mặc kệ, anh đã hỏi ra rồi, không được rút lại."

 

Cố Trình Dục thở dài, có chút không nỡ, Cố Trình Dục giở trò xấu cố ý cào nhẹ vào lòng bàn tay Chu Vanh.

 

Chu Vanh đột nhiên rút tay ra, Cố Trình Dục cảm thấy tay trống rỗng, cả người bị kéo theo lực đạo áp sát vào má Chu Vanh, bốn mắt nhìn nhau.

 

Chu Vanh nắm lấy áo Cố Trình Dục, ép hắn cúi đầu, rũ mắt thử chạm vào đôi môi lạnh lẽo của đối phương, khẽ cọ một chút, giở trò xấu cắn nhẹ một cái, nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Cố Trình Dục: "Hình như có một chút. Anh chỉ có mấy trò này thôi sao?"

 

Chu Vanh kiêu ngạo đẩy Cố Trình Dục ra.

 

Một chàng trai tuấn tú nào đó, khoanh tay nhìn anh, vẻ mặt như đang khiêu khích: "Em quyến rũ anh đấy, xem anh làm gì được em."

 

Cố Trình Dục cảm thấy mất đi một cơ hội, đổi lại được nhiều phần thưởng như vậy, là đáng giá.

 

Cố Trình Dục khoác vai Chu Vanh, hai người sóng vai đi vào biển ánh đèn vạn nhà.

 

Cố Trình Dục: "Là có một chút thích, hay là có một chút cảm tình? Hoặc là có một chút yêu anh không?"

 

Chu Vanh: "Thích và cảm tình chẳng phải giống nhau sao."

 

Cố Trình Dục: "Không giống!"

 

Chu Vanh: ...

 

Đến khách sạn, tay Chu Vanh đang quẹt thẻ vào cửa khựng lại, Cố Trình Dục dùng ánh mắt hưng phấn nhìn anh không rời.

 

"Anh còn không đi?"

 

Cố Trình Dục lắc đầu.

 

Chu Vanh: "Em đặt cho anh một phòng."

 

Muốn chiếm tiện nghi của anh, không có cửa đâu.

 

Cố Trình Dục lập tức giật lấy thẻ phòng trong tay anh, dán lên cửa, "cạch" một tiếng mở ra.

 

"Cố Trình Dục, anh mặt dày quá!"

 

Cố Trình Dục đẩy Chu Vanh vào nhà: "Vâng vâng vâng, anh mặt dày."

 

Theo kinh nghiệm của hắn, hễ cứ úp úp mở mở, tiến độ theo đuổi Chu Vanh của hắn bây giờ chắc chắn là con số không tròn trĩnh.

 

"Em đã hứa với anh, sẽ cho anh sờ bụng."

 

"Em khi nào..."

 

Hình như anh thật sự đã hứa, ngay hai ngày trước.

 

Chu Vanh hừ lạnh hai tiếng, không nói gì nữa, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

 

Sau khi Chu Vanh tắm xong, Cố Trình Dục cầm bộ đồ ngủ vừa được phục vụ phòng mang đến vào phòng tắm, khi ra ngoài, Chu Vanh đang nằm trên giường, thấy Cố Trình Dục ra, khẽ vẫy tay: "Lại đây."

 

Chu Vanh vén áo ngủ lên: "Sờ đi."

 

Cố Trình Dục: ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK