Nhìn sự căm thù trong mắt Kiều Mạn và khóe miệng đang cười của cô ta, Lưu Giai Ninh chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Cô muốn rụt tay mình về, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Kiều Mạn, nhưng Kiều Mạn đột nhiên hét lên, lùi về sau mấy bước ngã về phía hồ bơi.
Kiều Mạn không buông tay ra, kéo Lưu Giai Ninh rơi vào trong nước cùng mình.
Tiếng thét chói tai cộng thêm tiếng động khi rơi xuống nước thu hút sự chú ý của mọi người.
Kiều Mạn một tay bảo vệ bụng, một tay rẽ nước: “Cứu mạng…”
Áo len sau khi hút nước rất nặng, dù Lưu Giai Ninh biết bơi cũng cảm thấy không bơi nổi, huống hồ cô còn bị bệnh nặng.
Nước lạnh như băng tràn đến từ bốn phương tám hướng, thấm vào trong xương.
VietWriter
Lưu Giai Ninh cảm thấy người mình như bị đông cứng, nước tựa như mũi đao đâm vào mắt khiến cô không thể mở mắt ra, phổi bị nước tràn vào, trong phút chốc bị nước lạnh đông cứng lại.
Một bóng người nhanh chóng nhảy xuống nước làm bọt nước văng tung tóe.
Lưu Giai Ninh giãy giụa nhìn sang, tựa như thấy được ánh sáng, ra sức đưa tay về phía anh, Hạ Thiên Tường, mau cứu tôi…
Ánh mắt của Hạ Thiên Tường rõ ràng nhìn về phía Lưu Giai Ninh, nhưng lại nhanh chóng dời đi, nhẹ nhàng bơi về phía Kiều Mạn.
Ở trong mắt Lưu Giai Ninh, một giây đó tựa như thước phim tua chậm vậy, chậm dần chậm dần, cô đờ đẫn nhìn anh cách mình ngày càng xa.
Thân thể đã lạnh cóng tựa như chia năm xẻ bảy, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không còn.
Kiều Mạn, cô thắng, hoàn toàn thắng rồi…
Lưu Giai Ninh thôi giãy giụa, mặc cho thân thể nặng nề làm mình chìm xuống đấy hồ.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Hạng Hạo ở trong nhà có dự cảm chẳng lành, không chút suy nghĩ xông ra ngoài, lập tức nhìn thấy Lưu Giai Ninh bị Kiều Mạn kéo rơi xuống nước.
Hạng Hạo lập tức hoảng sợ, tiếng rơi xuống nước kia không khác gì lá bùa đòi mạng, một tiếng “ầm” khiến trái tim anh vỡ vụn!
Hiện nay Lưu Giai Ninh tựa như búp bê thủy tinh vậy, Hạng Hạo vô cùng cẩn thận thương yêu, chỉ sợ chăm sóc không đủ chu toàn, sao có thể chịu đựng nổi sự giày vò thế này!
Hạng Hạo cứu Lưu Giai Ninh từ dưới nước lên, cô đã mất đi tri giác, sắc mặt tái xanh, đôi mắt khép chặt, ngay cả lồng ngực phập phồng cũng có phần khó nhận ra.
Anh ôm chặt cô vào lòng, tay run rẩy sờ khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bé bằng bàn tay kia, hét to: “Gọi xe cấp cứu! Mau!”
Hạ Thiên Tường cả người ướt đẫm đứng cách đó không xa, anh cũng vừa mới đi lên, thấy Lưu Giai Ninh rơi vào hôn mê, anh cảm thấy vô cùng hoang mang, lảo đảo đi tới.
Kiều Mạn lạnh đến mức run lẩy bẩy, vội vàng kéo Hạ Thiên Tường, lại bị anh căm ghét đẩy ra.
“Cút!”
Cô ta không đứng vững, ngã dập mông xuống đất, cảm giác đau đớn mơ hồ ở bụng lại càng rõ ràng hơn, một dòng máu nóng không ngừng chảy xuống.
Kiều Mạn ôm bụng rên rỉ: “Đau quá, đứa nhỏ…”
Nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm đến cô ta, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Hạ Thiên Tường đã mất hồn mất vía.
“Cô ấy sao rồi?”
Hạ Thiên Tường run rẩy muốn chạm vào Lưu Giai Ninh, lại bị Hạng Hạo đẩy ra.
“Cách xa cô ấy một chút! Cô ấy gặp anh thì lập tức xảy ra chuyện! Cút về bên cạnh vợ con của anh đi!”
Đôi môi Hạ Thiên Tường run rẩy, nhưng lại không nói được một lời.
Anh vốn dĩ muốn cứu Lưu Giai Ninh, nhưng khi nhìn thấy Hạng Hạo cũng nhảy xuống nước mới xoay người cứu Kiều Mạn… Là nể tình đứa con trong bụng cô ta.
Dù đó không phải con của anh, nhưng bà Hạ rất thích nó, đời này anh không thể có con nữa, cho nên mới…
Nhưng anh không biết, một cái xoay người, lại bỏ lỡ một đời…