• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau nó khỏe hơn nên cùng hắn đến sân bay đón ba mẹ. Cả hai gặp nhau vẫn cười nói chuyện như bình thường nhưng đối với hắn thì vẫn không khỏi lo nghĩ. Cuối cùng, bốn ông bố bà mẹ đã xuất hiện ở cổng soát vé. Nó bước đến ôm lấy ba mẹ và hắn cũng vậy.

- Ba mẹ đi đường có mệt không ạ? - nó hỏi.

- Không! Ba mẹ vẫn ổn. - mẹ nó xoa đầu nó.

Hắn ôm mẹ hắn như thể nhớ mẹ từ lâu lắm rồi. Cũng phải thôi, hắn về đây sống mấy tháng nay có gọi điện cho mẹ lần nào đâu. Nói sơ qua về mẹ của Aiden nhé! Bà là một người phụ nữ bình thường thôi nhưng bà rất xinh đẹp. Hắn là đứa con duy nhất nên được bà cưng chiều từ nhỏ. Bây giờ là lễ đính hôn của con trai thì đích thân bà phải về đây chứ sao. Nhìn ảnh của nó và hắn trên báo, trên mạng thì bà khá là ưng ý.

- Sao thời gian qua con không gọi điện cho mẹ? Con học hành sao rồi!

- Con xin lỗi tại con bận quá! Mọi chuyện rất ổn ạ!

Nó bước đến cúi đầu chào ba mẹ hắn:

- Con chào hai bác!

Mẹ Aiden nhìn nó:

- Lý tiểu thư đây sao? Đẹp hơn trong hình nhiều đấy!

- Dạ bác quá khen! Con cũng bình thường thôi. - nó cười khiêm tốn.

Ba hắn bảo:

- Anh đã nói hai đứa nhỏ rất đẹp đôi mà! Giờ thì em tin chưa?

- Rồi, em tin rồi.

Ông Dragon Lee bảo:

- Hay là chúng ta cho tài xế chở hành lí về nhà rồi đến nhà hàng ăn chút gì nhé!

- Tôi thấy được đấy! - ba hắn gật đầu.

*Nhà hàng Hắc Long:

- Tôi thấy chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị đi là vừa, chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày tốt rồi! - mẹ hắn nói.

Mẹ nó cười tươi:

- Tôi cũng thấy như vậy! Hai anh chị cứ quyết định địa điểm đi.

Ba hắn nhìn sơ qua nhà hàng này rồi trầm trồ:

- Tôi nghĩ nhà hàng này thích hợp đấy! Hay là ta cứ tổ chức ở đây.

- Vậy thì coi như địa điểm đã được quyết định, về phần..bla....bla...

Người lớn bàn chuyện quả thật rất sôi nổi, nó chỉ nhìn hắn rồi cười không biết nói gì bây giờ nữa. Còn hắn thì lại thấy cắn rứt lương tâm trước nụ cười của nó. Hắn đang lừa dối nó, hắn thật là tệ. Chỉ còn bốn ngày nữa là tình cảm của cả hai sẽ được công bố trên các mặt báo, cả thế giới sẽ biết đến tin này. Nhưng nếu hắn giấu nó thì hắn có ích kỉ quá không? Xem ra nó đang rất hạnh phúc, nếu nó biết được chuyện đó thì nó có chấp nhận hắn nữa hay không chứ? Thật là điên cái đầu! Đáng lẽ hắn phải thông minh hơn để không bị Cherry dụ vào bẫy như vậy. Đáng lẽ hắn phải nhận ra ngay đó không phải là số điện thoại của nó. Nhưng quả thật đêm đó hắn và Cherry không làm gì cả. Hắn vẫn còn trong sạch mà. Biết nói làm sao để nó tin đây. Chuyện đã đến nước này thì hắn phải nói ra thôi. Biết đâu lòng tin của nó dành cho hắn sẽ giúp cả hai ổn định lại tình cảm.

....................................

Cả hai đang tản bộ trên đường, con đường mát rượi. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc nó lâu lâu lại bay bồng bềnh trong gió. Nó đang rất vui, cùng người mình yêu làm lễ đính hôn thì sao lại không vui được cơ chứ? Hắn đang rất căng thẳng, sao bỗng dưng khó mở miệng thế này. Hắn phải nói. Nhất định phải nói. Càng để lâu thì lại càng không tốt. Nhưng sao hôm nay cái miệng lại không chịu nghe lời hắn. Hắn cảm thấy rất khó khăn để thốt ra lời nói đó.

- Ha...Halee à! - hắn cố dùng hết bình tĩnh để gọi.

- Hả? Có chuyện gì vậy anh? - nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.

- À....anh....anh... - không hiểu sao cứ nhìn mặt nó là hắn lại ấp úng.

- Anh nói đi em đang nghe mà!

Hắn hít một hơi thật sâu để lấy can đảm:

- Thật ra thì đêm đó.....

"I"ll love you till i die

Deep as sea wide as sky

The beauty of our love paints rainbows everywhere we go..."

Tiếng chuông điện thoại nó vang lên làm hắn cứng cả họng. Nó nói:

- Anh chờ em một lát nha!

Nó bỏ lại gốc cây gần đó nghe điện thoại chỉ còn mình hắn đứng đấy u sầu thiễu não. Lại không nói được, không biết tính sao đây nữa? Đúng là xui xẻo! Xui xẻo hết sức. Đứa nào mà gọi đúng lúc thế không biết. Nó chạy lại chỗ của hắn:

- Anh à! Mình phải đi đến siêu thị để mua giúp mẹ ít đồ à còn nữa, mẹ bảo tối nay anh sang nhà ăn cơm.

- Ờ..... anh biết rồi! - hắn cười khổ sở, cái mặt méo xệch.

Nó bẹo má hắn:

- Sao tự dưng mặt kì vậy? Hết đẹp trai luôn rồi nè!

Hình ảnh cả hai cười đùa trên phố đập vào mắt Cherry, cô tức giân đập tay lên cửa kính xe hơi:

- Mầy vẫn còn cười được à? Rồi mầy sẽ phải khóc.

*Tối hôm đó tại nhà nó:

Mẹ nó, Hani và Roy cùng nhau vào bếp nấu ăn. Ông Dragon Lee và Vinlee thì đang ngồi nói chuyện ở phòng khách.

- Con ở đây luôn không về Mĩ thật à?

- Con đang tập trung học hành mà ba! - anh nhăn nhó.

- Chứ không phải "học yêu" sao? - ông cười đầy ẩn ý.

Anh đỏ mặt, lắp bắp:

- Đâu.... đâu... phải như vậy đâu.

- Con chào bác!

Nari xuất hiện làm Vinlee giật mình, đúng là yếu bóng vía mà. Ông Dragon Lee cười nhẹ rồi bảo:

- Con tới thì vui quá! Ta với Vinlee đang nói về....

Vinlee vội ngắt lời:

- Đang nói về thời tiết ấy mà, dạo này trời nóng quá nên chắc sắp có bão. Thôi em vào phụ mẹ nha, đưa Rich đây anh giữ cho. - anh xổ một tràng đưa tay bế lấy Rich rồi nhanh chóng đẩy cô vào bếp.

Ông Dragon Lee phải bật cười, con trai con đứa gì mà cứ hay mắc cỡ. Hắn, Jee và Ken thì dọn chén dĩa lên bàn. Nó thì bận làm gì đó nên ở trên phòng. Vừa thấy Nari đến mẹ nó đã bảo:

- Nari! Sao con lại vào đây? Con cứ ngồi ở ngoài được rồi khi nào xong bác sẽ gọi con.

- Dạ con vào đây phụ bác, có gì cho con làm không ạ? - cô cười hiền.

- Không có đâu, con cứ ngồi chơi được rồi! - mẹ nó cười.

- Thôi để con lặt giúp bác mớ rau này ha, ngồi đợi ăn kì lắm ạ! - cô nói rồi bưng rổ rau ngồi xuống bàn.

Mẹ nó lắc đầu:

- Đúng là một đứa con gái đảm đang!

Hani và Roy làm bù đầu bù cổ nãy giờ nên thấy bất bình, Hani mở to hai mắt:

- Cái gì kì cục vậy trời?

- Ờ phân biệt đối xử dã man chưa? - Roy bảo.

Mẹ nó lườm một phát muốn rách mặt:

- Lo làm đi!

Hai đứa im thin thít không dám hó hé. Mẹ nó bảo hắn:

- Aiden! Con lên phòng gọi Halee đi, cơm sắp xong rồi.

- Dạ vâng.

Về phần nó vừa cất xong đống quần áo vào tủ thì điện điện thoại reo lên. Nó tiến tới cầm lên rồi bắt máy.

- Alô!

- Chuẩn bị đính hôn vui nhỉ?

Mặt nó đanh lại, con nhỏ này hôm nay ăn gan trời rồi mới dám gọi cho nó.

- Muốn gì? - nó gằn giọng.

- Cũng không có gì! Định hỏi xem mầy chuẩn bị đến đâu rồi ấy mà! - Cherry nói chậm rãi.

- Nói đi. Tao biết không đơn giản như thế.

- Nếu mầy đã nói vậy thì tao cũng chẳng vòng vo làm gì. Mầy có biết vì sao đêm đó Aiden đã không đến chỗ hẹn gặp mầy không?

*Im lặng*

Nó không biết phải trả lời như thế nào. Tim nó đang đập liên hồi, tay chân bắt đầu lạnh đi. Hy vọng là sẽ không như những gì nó tưởng tượng.

Cherry thấy nó im lặng thì đắc ý:

- Không biết chứ gì. Thế thì để tao nói cho biết luôn nhé! Đêm đó Aiden đã ở bên tao suốt đêm. Sao? Bất ngờ lắm phải không? Hahaha.... - Cherry cười hả hê.

Nó dùng tay che miệng, không thể như vậy được. Không bao giờ có chuyện đó, Aiden của nó không thể làm những chuyện như vậy.

- Dựa vào đâu tao phải tin những gì mầy nói cơ chứ?

- Được rồi! Mầy sẽ phải tin.

"Tút...tút....tút"

Cherry cúp máy, lòng nó bắt đầu lo sợ. Nó cố trấn an bản thân rằng Cherry chỉ nói suông để gây áp lực với nó thôi. Tiếng âm báo tin nhắn làm nó giật cả mình, nó run run mở ra xem.

1s

2s

3s

1 giọt..... 2 giọt.... rồi giọt thứ 3...

Nước mắt nó rơi xuống nền nhà. Ai làm ơn nói cho nó biết rằng nó đang nằm mơ đi. Làm ơn giúp nó tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng này đi. Sự thật không phải như thế mà. Tại sao hắn nỡ đối xử với nó như vậy cơ chứ? Tại sao lại nỡ bỏ mặc nó đứng đợi dưới mưa mà đi với người con gái khác. Trong mắt hắn nó chả có chút giá trị nào sao?

Nó đắm chìm trong những dòng suy nghĩ đau khổ, nước mắt nó vẫn đầm đìa trên khuôn mặt. Tay nó giữ chặt cái điện thoại, nó buông lỏng cả cơ thể và ngồi phịch xuống đất. Hình ảnh hắn và Cherry nằm chung một giường, quần áo ngổn ngang như vậy thì bảo nó phải bình tĩnh như thế nào đây. Những giọt nước trong suốt thay nhau rơi lộp độp xuống sàn nhà.

"Cạch"

- Halee à! Mẹ kêu em......

Hắn sững lại khi thấy bộ dạng của nó. Hắn chạy đến lay vai nó:

- Halee à! Em sao vậy? Sao lại khóc?

Nó đưa đôi mắt thơ thẫn vô hồn nhìn hắn. Điều đó càng khiến hắn hoảng sợ hơn. Hắn thấy nó nắm chặt cái điện thoại trong tay, thế là hắn cầm lấy để xem.

"Ầm.... ầm.... ầm"

Trời nổi sấm chớp liên tục, ánh sáng chớp nhóa hiện rõ gương mặt của cả hai. Một người thì nước mắt tuôn rơi không ngớt, một người bàng hoàng tột độ không nói nên lời. Tay hắn bắt đầu run rẩy, hắn nhìn nó:

- Halee, anh....

- Trong mắt anh tôi là gì? - nó ngắt lời và hỏi hắn trong vô thức, đôi mắt nó vẫn nhìn đăm đăm vào không trung.

- Dĩ nhiên em là người quan trọng nhất đời anh. Em nghe anh giải....

- Chứ chẳng phải anh xem tôi là một đứa ngu ngốc chả có một tí giá trị nào sao? - đôi mắt nó bắt đầu nhìn hắn, cái nhìn có chút gì đó căm thù.

- Không phải như vậy mà! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. - hắn nói một cách lo lắng.

- Không như tôi nghĩ thì chắc là sẽ như tôi thấy chứ gì. Tôi thấy hết rồi đó! Anh và con Cherry cũng thành công trong việc làm tôi đau khổ rồi đó! Mấy người hài lòng rồi chứ gì? - nó trừng mắt nhìn hắn và nhấn mạnh từng chữ một.

Thái độ nó như vậy càng làm lòng hắn đau đớn hơn, phải nói làm sao để nó tin đây?

- Nghe anh nói này! Đêm đó anh bị cô ta gài bẫy, anh hoàn toàn không hề nhắn tin cho em gì cả. Là cô ta đã giở trò khi đã làm anh bất tỉnh, anh và cô ta không hề làm những chuyện như em nghĩ. Em tin anh đi mà! - hắn bước đến nắm chặt hai vai nó.

Nó gạt tay hắn ra, nó cười nhạt:

- Rành rành trước mắt rồi mà bảo tôi không tin à? Anh to xác chừng này mà bị người ta gài bẫy để đem lên giường à? Anh cũng biết cách nói dối quá đấy! Anh còn định gạt tôi đến bao lâu hả? Nếu con nhỏ đó không gửi cho tôi những tấm ảnh này thì anh sẽ im lặng và lén lúc quan hệ với nó sau lưng tôi đúng không?

Hắn im bặt, chẳng lẽ bây giờ nói là mình bị gài bẫy là vì nó. Quả thật đêm đó hắn nghĩ người hẹn hắn là nó nên hắn mới bị lọt vào bẫy. Bây giờ có nói đi chăng nữa chưa chắc nó đã tin. Nó đang rất hận hắn, dù có nói gì đi nữa cũng nghe không lọt tai. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt chân thật nhất có thể:

- Thời gian tụi mình yêu nhau không đủ nói lên con người của anh sao? Em thật sự không có một chút lòng tin nào ở nơi anh à?

Nó dùng tay bịt hai tai lại, không muốn nghe đâu. Nếu tiếp tục nghe thì nó sẽ ngả vào lòng hắn mất. Nó không được như vậy, nếu thế thì chẳng khác nào một đứa con gái yếu ớt, vô dụng.

- Anh đi đi!

- Thật sự muốn anh đi à?

- ANH ĐI ĐI!!!! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA. DÙ MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG. ĐI ĐI!!!! - nó quát.

Nước mắt nó lại tuôn trào, cả nhà ở dưới nghe tiếng của nó thì giật mình và cùng nhau chạy lên phòng của nó. Cảnh tượng trước mặt làm họ không khỏi ngạc nhiên. Mới lúc sáng còn rất vui vẻ mà, sao giờ lại như vậy? Nó và hắn đang đứng đối diện với nhau. Tay nó đang chỉ về phía cửa như bảo hắn đi đi. Hắn đau đớn nhìn nó, người con gái hắn yêu không tin hắn.

- Nếu em không tin anh thì anh không còn gì để nói nhưng anh sẽ đợi em bình tĩnh lại. Chúng ta sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này!

- ANH.... ĐI.....

Nó ngất xỉu, hắn nhanh chóng đỡ lấy nó. Nó vừa bị bệnh vào hôm qua mà hôm nay lại phải xúc động như thế thì ngất đi là điều không tránh khỏi. Hắn lay lay người nó:

- Halee! Halee! Tỉnh dậy đi em! Halee!

Mọi người lập tức ùa vào, mẹ nó đỡ lấy nó. Ông Dragon Lee bảo:

- Gọi bác sĩ tới đây mau!

..........................................

Mọi người đứng bên ngoài chờ đợi. Hắn là người lo lắng hơn ai hết. Cánh cửa phòng bật mở và bác sĩ bước ra. Ông nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Hắn lập tức chạy đến hỏi:

- Cô ấy sao rồi?

- Cô ấy đang rất yếu, lại kích động như vậy thì không nên. Mọi chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn và ăn uống điều độ là được.

- Cám ơn ông! Hani, con tiễn bác sĩ về đi. - ba nó bảo.

- Dạ vâng.

Hani dắt bác sĩ xuống lầu. Mẹ nó, Roy và Nari mở cửa vào thăm nó. Ông Dragon Lee bảo mọi người đi xuống lầu ông có việc cần nói. Mọi người yên vị ở ghế sôfa trong phòng khách, ông bắt đầu hỏi:

- Hai đứa có chuyện gì vậy?

Hắn bắt đầu kể lại mọi chuyện, mọi người dần dần hiểu ra. Vinlee bảo:

- Con nghĩ Aiden nó không làm vậy đâu. Với lại Cherry cũng là kẻ thù của Halee từ lâu rồi.

- Nếu vậy ta sẽ cho người điều tra và làm rõ chuyện này, chỉ còn vài ngày nữa là lễ đính hôn được tổ chức mà sao hai đứa lại như vậy cơ chứ?

Hắn nói:

- Bác không cần làm rõ gì cả. Con muốn nhìn thấy quyết định của Halee, nếu cô ấy tin con thì chắc chắn cô ấy sẽ làm theo cách riêng của mình. Còn nếu Halee vẫn không tin thì con cũng chẳng muốn ràng buộc cô ấy bằng lễ đính hôn này đâu.

Ông Dragon Lee nhíu mày:

- Con muốn thử tình cảm của Halee?

- Cũng có thể cho là vậy. Mọi người đừng nói gì với Halee hết, thời gian sẽ nói lên tất cả.

Cả gian phòng im lặng.

.......................................

Mọi người ngồi xung quanh giường bệnh của nó. Gương mặt nó tái nhợt và khóe mắt vẫn còn đọng nước. Mẹ nó vuốt tóc nó:

- Chuyện gì thế con gái? Nói mẹ nghe đi!

Nó quay mặt sang hướng khác, nước mắt nó lại chảy dài. Nari lên tiếng hỏi han:

- Cậu không nói thì làm sao mọi người biết mà giải quyết dược chứ? Nói đi nào!

Nó kéo chăn lên trùm kín đầu, mẹ nó nhìn nó rồi thở dài. Bà ra hiệu bảo mọi người ra ngoài. Cánh cửa khép lại thì nó bật tung chăn ra. Thực sự lúc này nó cần được yên tĩnh và không hề muốn bị làm phiền.

Ngày hôm sau vẫn vậy, nó vẫn không nói tiếng nào cũng chẳng muốn ăn thứ gì. Đồ ăn mẹ nó mang vào vẫn còn y nguyên. Có một điều làm nó rất buồn là hắn không đến thăm nó. Nhưng mà thôi, giờ thì đến làm gì nữa. Nó chẳng cần đâu, nói vậy thôi chứ nó đang nhớ hắn sắp phát điên lên rồi. Nghĩ đến những chuyện đó nó lại khóc. Nó bắt đầu làm ba mẹ nó lo lắng, không ăn uống gì thì làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Tuy vậy nhưng họ vẫn không có cách nào làm nó ăn được. Thật hết nói nổi với cái tật cứng đầu cứng cổ.

Ngày thứ hai, vẫn không khá hơn. Nó vẫn ở trong phòng suốt và không chịu ra ngoài. Chuyện đáng nói ở đây là nó vẫn không chịu ăn gì cả. Thuốc cũng chẳng thèm uống. Mọi người ai cũng lo lắng nhưng nó không cho bất cứ ai vào phòng.

Hắn không đến, điều đó làm nó tức giận. Đáng lẽ ra phải đến năn nỉ nó chứ. Đúng là quá đáng mà! Nhưng suy đi nghĩ lại thì cho dù hắn đến nó biết bày tỏ thái độ như thế nào đây? Giận dữ, quát mắng, xúc động quá xỉu cái rầm giống hôm bữa à? Hay là cười nói, coi như chưa từng có gì xảy ra và tiếp tục lễ đính hôn? Không thể được. Làm sao mà như vậy được? Nó vò đầu nó như một con điên rồi lại kéo chăn lên trùm kín mít.

Hắn ở nhà cũng đứng ngồi không yên vì nghe ông Dragon Lee gọi đến thông báo nó đang bỏ ăn. Hắn rất muốn phóng đến nhà nó ngay nhưng mà vì đại cuộc nên không thể làm hỏng chuyện. Hắn muốn thấy sự lựa chọn của nó và muốn nó tin mình.

Ngày thứ ba, nó vẫn đang lăn lóc trên giường như trái banh. Ba ngày rồi bụng nó không có gì cả. Nhưng nó là dân học võ mà, điều đó thì có nhầm nhò gì. Bất quá giảm được vài kí đẹp ra chứ sao. Hắn vẫn không đến năn nỉ nó kìa trời ơi? Đúng là đang chọc điên người ta mà. Nó trầm ngâm hồi lâu, hay là thử tin hắn một lần nhỉ? Nó lấy tấm hình Cherry gửi cho đem ra xem xét. Nó nằm sấp xuống giường và bắt đầu công cuộc khai quật điều bí mật trong tấm hình. Con này giật chồng người ta mà cười tươi gớm. Rồi nó ngồi bật dậy, có điều bất thường trong tấm hình. Nó xem rất kĩ và ấn nút gọi điện.

- Alô Jin à? Giúp tớ điều tra một việc.

- Cậu cứ nói đi!

- ...............................

- Được rồi! Có tin tớ sẽ lập tức thông báo.

Nó dập máy đưa đôi mắt đăm chiêu nhìn vào không trung. Phen này nó mà làm rõ là con hồ ly tinh đó chết chắc.

Cherry hả hê vô cùng, mấy ngày hôm nay là mấy ngày cô ta rất lấy làm vui sướng khi cứ thấy nó nghỉ học liên miên. Xem ra chắc sắp có tin hủy lễ đính hôn rồi.

*Chiều hôm đó:

Chuông điện thoại nó reo lên, nó lập tức bắt máy:

- Tớ nghe đây Jin.

- ...........................

- Tối lắm! Tớ sẽ đến ngay, à mà cậu giúp tớ thêm việc nữa nhé!

Nó lật đật vào tắm rửa rồi thay quần áo. Nó đang đứng trước gương sửa soạn thì ba nó gõ cửa liên hồi:

- Halee! Con ra đây cho ba! Mai là ngày con đính hôn đấy, con còn muốn tổ chức không thì nói?

"Cạch"

Cánh cửa mở ra và nó xuất hiện trông bộ dạng khá tươi tỉnh. Nó cười với ba mẹ nó:

- Lễ đính hôn thì tức nhiên phải tổ chức rồi! Mẹ à, con đói quá! Làm gì cho con ăn nhá.

Nó nói xong thì đóng cửa lại làm ba mẹ nó ngơ ngác. Ngay chiều hôm đó tin nó và hắn đính hôn được đăng trên hầu khắp các mặt báo. Đơn giản là vì nó nhờ Jin loang tin giùm. Nó ăn uống no nê và uống thuốc trước cái mặt há hốc của ba mẹ nó. Ăn xong, nó lấy chìa khóa xe và lái đến điểm hẹn của Jin. Cherry đọc xong tin tức trên mạng cũng muốn lọt hai con mắt ra ngoài, xem xong mấy tấm hình đó mà nó vẫn còn muốn đính hôn sao trời? Đã thế cô sẽ dùng trò khác. Hắn đọc xong bản tin trên mạng thì mỉm cười:

- Xem ra Nữ Bang Chủ siêu quậy đã ra tay thì phải! Có thế chứ!

Thực sự nó đang làm gì và nó đã tìm ra được gì? Mọi người đón xem chap cuối nhá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK