Khoảng thời gian chân Từ Dịch Nhiên bị thương, Diệp Lạc một mực bên cạnh cẩn thận chăm sóc. Cuối cùng sau hai tuần, chân cậu cũng xem như hoàn toàn bình phục.
Vậy mới dẫn đến cuộc đối thoại xảy ra trong ký túc xá của Từ Dịch Nhiên hôm nay.
“Ách, Tiểu Nhiên, chúng ta xem như là cái quan hệ kia phải không ?” Diệp Lạc e dè dò xét.
“Quan hệ gì ?”
“Ừ.”
Hai người gọi xe, Diệp Lạc liền nói với tài xế địa chỉ.
Trên xe, Diệp Lạc kể cho Từ Dịch Nhiên về chuyện thời thơ ấu của anh và Diệp Thanh, cậu nghe thật vui vẻ. Giữa chừng thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Chị.”
“Ừ, chúng em đang trên đường tới rồi, còn hơn mười phút nữa.”
“Ừ, được.”
Diệp Lạc treo máy, mắt nhìn về Từ Dịch Nhiên.
“Làm sao vậy ?”
“Không có gì .” Anh cười cười.
Từ Dịch Nhiên mạc danh kỳ diệu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đến điểm hẹn, cậu đi theo Diệp Lạc vào trong. Diệp Lạc đi thẳng đến chỗ có hai cô gái đang nói chuyện phiếm. Chắc đấy là Thanh tỷ và Tiểu Nhất đi.
Quả nhiên khi Diệp Lạc đến chỗ hai người họ liền mỉm cười chảo hỏi, “Chị, Tiểu Nhất.” Từ Dịch Nhiên theo phía sau, cũng lên tiếng, “Chào Thanh tỷ, chào Tiểu Nhất.”
“Tiểu Nhất, đây là em trai chị.” Cô gái tóc ngắn chỉ vào Diệp Lạc, quen thuộc giới thiệu cho cô gái kia, “Đây chính là Tiểu Nhiên đi.”Diệp Thanh đối với Từ Dịch Nhiên cười cười.
“Vâng, là em.” Từ Dịch Nhiên cũng cười lại với cô.
“Hậu kỳ đại nhân và XX – sama !” Tiểu Nhất kích động nhìn hai người.
“Được rồi, chúng ta gọi món đi.” Diệp Thanh cầm lấy Menu, gọi phục vụ, Diệp Lạc và Từ Dịch Nhiên ngồi đối diện hai người, “Các người có ăn kiêng gì không ?”
“Không có.” Ba người cùng đáp lời. Diệp Thanh gọi hai món rồi chuyển Menu sang cho Tiểu Nhất, “Em xem muốn ăn cái gì.” Tiểu Nhất cũng gọi hai món. nhìn Diệp Lạc và Từ Dịch Nhiên trước mặt.
“Hai người thì sao ?” Nàng nhìn Diệp Lạc và Từ Dịch Nhiên trước mặt.
“Không sao, hai người gọi là được rồi, chúng tôi không kén ăn cái gì cả.”Từ Dịch Nhiên cười cười.
“Ừ, hai người gọi là tốt rồi.” Diệp Lạc cũng cười nói. Tiểu Nhất cười cúi đầu, ở bên tai Diệp Thanh nói gì đó, Diệp Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lạc và Từ Dịch Nhiên một cái cũng nở nụ cười khiến cho Từ Dịch Nhiên cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Ăn xong bữa cơm, bốn người bắt đầu trò chuyện.
“Tiểu Nhiên, em thẹn thùng cái gì, mặt đỏ hết rồi.” Diệp Thanh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Từ Dịch Nhiên mà trêu chọc.
“A .” Cậu sờ lên mặt, quả thực là đang phát nhiệt. “Em…..”
Diệp Lạc đưa tay, chạm vào trán cậu.
“Hình như có chút sốt, vừa rồi ra cửa mặt em đã có chút đỏ, anh còn tưởng do em chạy xuống quá nhanh.” Diệp Lạc nói chưa dứt lời thì Từ Dịch Nhiên đã cảm thấy đầu thật sự có hơi nặng nề, váng vất.
“Chị, Tiểu Nhất, hai người đi đâu dạo chơi trước, em đưa cậu ấy đi bệnh viện khám.” Diệp Lạc áy náy nhìn Diệp Thanh và Tiểu Nhất, định đỡ Từ Dịch Nhiên đứng dậy.
“Em không sao.” Từ Dịch Nhiên lôi kéo góc áo Diệp Lạc, kéo anh ngồi xuống.
“Đừng ngại, chị cũng định đưa Tiểu Nhất đi dạo phố. Các em về trước đi, đừng để em trai chị lo lắng.” Diệp Thanh mỉm cười, “Tiểu Nhất, chúng ta đi.”
“Haiz, được. XX – sama, giữ gìn sức khỏe nhá ~” Tiểu Nhất lưng đeo túi, vẻ mặt tươi cười khua khua tay vẫy về phía Từ Dịch Nhiên và Diệp Lạc, chân chạy theo Diệp Thanh.
Nhìn theo bóng lưng hai người kia, Diệp Lạc nâng Từ Dịch Nhiên dậy, “Mình đi bệnh viện thôi.”
“Ân. Không cần đỡ em. Chỉ là hơi váng đầu thôi.”
Hai người tới bệnh viện khám, Từ Dịch Nhiên sốt 38.5.
“Bác sĩ, có thể khai đơn thuốc không, tôi không muốn truyền nước biển.” Từ Dịch Nhiên hỏi bác sĩ đang chẩn bệnh cho cậu.
“Ừ, có thể.” Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Diệp Lạc.
Diệp Lạc để Từ Dịch Nhiên ngồi ở hành lang, bản thân thì đem đơn đi lấy thuốc.
Khi Diệp Lạc trở về thì nhìn thấy Từ Dịch Nhiên đang ngồi ngốc ra đó.
“Làm sao vậy ?”
“Không có gì. Lấy thuốc xong chưa ?” Từ Dịch Nhiên nhìn về đống thuốc trên tay Diệp Lạc.
“Ừ, đi thôi.”
Từ Dịch Nhiên đứng dậy, mắt khẽ nhìn về phía cánh cửa Khoa Chỉnh hình, bước chân dừng lại nhưng không đi vào trong.
“Chân em lại đau à ?” Diệp Lạc nhìn biểu tình của Từ Dịch Nhiên, có phần lo âu.
“Không phải, chúng ta đi thôi.”
Nhìn biểu cảm của Từ Dịch Nhiên, Diệp Lạc biết nhất định là cậu có tâm sự. Diệp Lạc nhìn thoáng qua cánh cửa Khoa Chỉnh hình một chút, cũng không thấy có người nào.
“Đi thôi.” Thấy Từ Dịch Nhiên xoay người thúc giục, anh vội đuổi theo.
Hoàn chương 30.
Có phúc cùng hưởng ヽ(゜∇゜)ノ
Danh Sách Chương: