Tay Caelen bị trói ngoặt ở sau lưng, khiến cho vết thương trên vai chàng càng thêm đau đớn. Gregor McDonald đã thô bạo rút mũi tên ra khỏi vai chàng làm Caelen chảy máu ròng ròng trên suốt quãng đường đến lãnh địa của Cameron.
“Thưa Lãnh chúa Cameron, tôi mang đến cho ngài Caelen McCabe,” hắn hô lên.
Mở mắt ra, Caelen thấy Cameron đang đứng cách đó không xa. Sự thống hận trào lên trong miệng chàng. Dù thấy gã đứng quá gần nhưng Caelen lại bất lực không thể làm gì ngoài việc nằm trơ ra đó khiến cho cơn giận dữ tắc lại trong cuống họng. Nếu được tự do, chàng sẽ lao đến móc mắt hắn.
“Ra thế,” Cameron đáp.
Bước đến chỗ Caelen đang nằm, hắn đá vào bả vai bị thương của chàng. Caelen nhăn mặt lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không hề giấu giếm sự căm phẫn.
“Ngươi muốn giết ta lắm phải không, Caelen?” Cameron chế nhạo. “Và căm thù ta hơn các anh mình. Tất cả là vì sự ngu ngốc của ngươi mới dẫn đến kết cục bi thảm cho toàn gia tộc McCabe. Cháu gái ta thật dễ thương, đúng không? Lâu rồi ta không gặp con bé. Có thể bây giờ nó đang chơi đùa cùng mấy thằng đần ngu ngốc như ngươi đấy.”
Caelen vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Cameron cho đến khi hắn khó chịu, bồn chồn rồi đá vào vai Caelen lần nữa.
“Không biết nếu được lựa chọn giữa việc cứu mạng của em trai mình và bảo vệ người vợ cùng đứa con gái đáng yêu, Ewan sẽ chọn bên nào đây? Chắc chắn không phải là thằng em ngu ngốc đã từng khiến hắn mất đi tất cả rồi. Nói xem, Caelen, ngươi sẽ cảm thấy thế nào nếu biết mình sẽ lại phá hủy toàn bộ cuộc đời của anh trai ngươi lần thứ hai?”
Cameron quỳ xuống bên cạnh đầu Caelen, túm lấy tóc chàng và kéo lên để mặt họ chỉ cách nhau vài phân.
“Hắn sẽ không phải lựa chọn gì đâu, vì ta định sẽ đạt được cả hai. Ngươi chẳng có ý nghĩa gì với ta hết. Ta sẽ không chớp mắt lấy một cái trước cái chết của ngươi và sau đó sẽ phá hủy gia tộc McCabe cũng như tên vua mà các ngươi hết mực trung thành.”
Khi chàng nhìn chằm chằm vào mắt Cameron, câu hỏi mà Rionna từng đưa ra lại hiện lên trong tâm trí.
“Tại sao?” chàng hỏi. “Tại sao ngươi lại làm thế? Nếu định giết ta, vậy hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại hủy hoại cả gia tộc của ta cách đây tám năm. Chúng ta đâu có đe dọa gì đến ngươi.”
Cameron đứng lên, lùi lại một bước, nỗi căm hận hiện lên trong mắt hắn y hệt như nỗi căm hận trong mắt Caelen.
“Ngươi chưa từng nghe đến tên ta cho đến cái ngày đó, đúng không Caelen?” Hắn lắc đầu. “Làm sao mà cha ngươi nhắc đến ta hay cha ta được. Ngươi không phải là người duy nhất có lý do để thù hận đâu, Caelen. Cha ngươi đã cướp đi thứ từng là của ta. Ta chỉ đáp trả thôi.”
“Ngươi mất trí rồi,” Caelen khàn giọng nói. “Cha ta là người yêu hòa bình.
Ông ấy chưa bao giờ gây chiến với ai. Trừ khi bị khiêu khích.”
Nhấn giầy lên cổ họng Caelen, Cameron đè chàng xuống đất. “Ồ phải rồi, hắn là người yêu hòa bình. Ngươi có biết lý do tại sao không? Vì hắn đã đưa ra lời thề sau cái chết của cha ta. Tội lỗi của hắn không thể nào dung thứ được. Hắn thề trước mộ của cha ta là sẽ không bao giờ cầm vũ khí nữa. Lúc ấy ta cũng ở đó nên đã nghe được lời thề của hắn. Ta còn nghe được lời xin lỗi của hắn với mẹ ta. Hắn đã vỗ lên đầu ta trong lúc bước đi như thể điều đó sẽ khiến ta cảm thấy thoải mái hơn khi cha ta đang nằm dưới tầng đất lạnh. Nếu ta có một thanh gươm, cha ngươi đã chết ngay từ ngày đó và chảy máu đến chết trên mộ cha ta. Ta đã rất muốn làm điều đó.”
“Ngươi nói dối,” Caelen hét lên. “Cha ta không bao giờ nhắc đến ngươi hay cha ngươi hết.”
“Cha ngươi là một thằng hèn. Hắn chiến đấu bên cạnh cha ta và khi cha ta rơi từ trên lưng ngựa xuống, hắn để mặc ông chết ở đó. Hắn quay lưng lại với người mà hắn từng gọi là bạn và chạy trốn khỏi chiến trường. Ngay trước khi cha ngươi trút hơi thở cuối cùng, ta đã nhắc cho hắn nhớ về thằng bé mà hắn đã vỗ đầu trước ngôi mộ của cha ta. Ngươi có biết những lời cuối cùng hắn nói ra là gì không, Caelen?”
Caelen nuốt lại nỗi căm hận đang dâng trào lên cổ họng. Mạch máu chàng đập điên cuồng trong huyết quản đến mức chàng sợ mình sắp nổ tung.
Cameron cúi xuống, kề sát tai Caelen lần nữa. “Hắn lại nói lời xin lỗi và cầu xin ta tha cho cháu trai hắn.”
“Thay vào đó, ngươi đã giết và cưỡng hiếp mẹ thằng bé,” Caelen gầm lên. “Nếu tìm được con chuột nhắt đó, ta đã xiên nó lên thanh gươm của mình
rồi. Nỗi hối hận duy nhất của ta là ngươi cùng các anh trai không ở đó vào cái ngày ta tấn công. Giết được từng thằng McCabe mới giúp ta thỏa mãn.”
“Ta sẽ gặp ngươi ở địa ngục vì những gì ngươi đã làm,” Caelen nguyền rủa.
Đứng thẳng người dậy, Cameron ra hiệu cho thuộc hạ. “Đưa hắn vào ngục tối. Ta không muốn nhìn mặt hắn thêm một giây nào nữa. Giết hắn bây giờ thì quá dễ dàng cho hắn. Ta muốn hắn phải chịu đựng như những gì cha ta phải trải qua khi ông ấy từ từ chảy máu cho đến chết trên chiến trường năm đó.”
Ba tên lính của Cameron lôi Caelen đứng dậy và kéo chàng đến lối đi nhỏ với những bậc cầu thang dẫn vào bóng tối thăm thẳm bên dưới. Một gã khác cầm theo ngọn đuốc rọi xuống hành lang lạnh lẽo và ẩm ướt.
Đến cuối đường, một cái lỗ rộng ngoác hiện ra trên sàn nhà rồi đột nhiên Caelen bị xô xuống đó. Lao vào bóng tối, chàng bị lơ lửng vài giây trước khi rơi bịch xuống sàn đá phía dưới. Bên bả vai bị thương gánh toàn bộ cú ngã khiến Caelen phải hét lên khi cơn đau làm tê liệt bàn tay và cào xé lưng cùng vai chàng.
Nằm đó run rẩy, chỉ có cơn đau làm bạn, chàng nhắm mắt nghĩ đến khuôn mặt tươi cười, rạng rỡ của Rionna. Chàng tưởng tượng ra mình đang ở nhà, trong căn phòng của riêng họ, còn nàng đang nghĩ ra những trò ranh mãnh để khiến chàng điên cuồng vì dục vọng.
Caelen tưởng tượng ra mình đang lướt tay trên phần bụng nhô lên của Rionna rồi nói chuyện đến tận khuya với nàng về những hy vọng và mơ ước dành cho đứa bé sắp chào đời.
“Hãy bảo vệ nàng thật tốt nhé, Ewan,” chàng thì thầm. “Vì em đã khiến nàng thất vọng. Cả anh nữa.”
Rionna gần như quỵ xuống khi ra lệnh cho người của mình bao quanh lãnh địa của Duncan Cameron và ẩn náu chờ đến thời điểm nàng ra lệnh tấn công. Nếu Chúa phù hộ cho họ, Ewan McCabe sẽ đến yểm trợ trước lúc đội quân của nàng buộc phải hành động. Nhưng nếu không, nàng và tất cả chiến binh McDonald sẽ cùng xả thân chiến đấu.
Rionna cầu nguyện để có thêm sức mạnh và mong mỏi Chúa sẽ dẫn đường cho những việc mình sắp làm. Nàng phải thuyết phục được Cameron, nếu không cả nàng và Caelen sẽ phải mất mạng.
Nắm lấy dây cương của con ngựa mệt mỏi, nàng bước về phía trước, tim đập thình thịch khi tiến ra khỏi khu rừng và cưỡi ngựa đến cổng pháo đài của Cameron.
Cảnh tượng oai nghiêm, hùng vĩ hiện ra với sự kết hợp của đá, gỗ và kim loại. Nhìn những bức tường cao vút, nàng chỉ biết cầu nguyện rằng người của mình có thể leo trèo đủ nhanh để không bị phát hiện.
Kế hoạch của nàng nhất định phải thành công. Nếu Chúa thực sự ủng hộ cho lẽ phải, gia tộc McDonald sẽ chiến thắng trong ngày hôm nay và nàng sẽ trở về nhà cùng chồng mình.
Tuy vậy, Rionna vẫn tiếp tục cầu nguyện, vì biết đâu Chúa trời cũng cần được thuyết phục về vấn đề đó.
Khi nàng đến cổng thành, lính canh liền gọi với xuống chỗ nàng. Quan sát tường thành, Rionna thấy ít nhất ba cung tên đang nhắm về phía mình.
Kéo mũ trùm đầu của áo choàng ra, nàng hô to. “Ta là Rionna McDonald và ta muốn được gặp cha ta, Gregor McDonald.”
Một lúc lâu sau mới thấy Duncan Cameron xuất hiện trên tường thành cùng cha nàng đứng bên cạnh.
“Rionna, có phải ngươi đến để xin tha chết cho chồng mình không?” Cameron nói vọng xuống.
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt ngạo mạn rồi cong môi đầy khinh bỉ. “Ta đến xem liệu những binh lính của mình có nói đúng sự thật không. Nếu cha ta thực sự đã bắt được tên chiến binh nhà McCabe, ta muốn thỉnh cầu được tự tay giết hắn nếu nhiệm vụ đó chưa được thực thi.”
Cameron nhướn một bên mày đầy ngạc nhiên, trong khi Rionna nín thở, hồi hộp đến mức suýt ngã khỏi lưng ngựa.
Chúa ơi, xin hãy để chàng còn sống. Chắc họ chưa thể mang Caelen đến đây quá lâu được. Nàng cùng người của mình đã cưỡi ngựa không ngừng nghỉ. Họ còn tìm thấy dấu vết vẫn còn mới trên đường đến đây và đi theo nó tới tận lãnh địa của Cameron.
“Mở cửa ra,” Cameron ra lệnh.
Một lúc sau, tấm gỗ vang lên âm thanh lạch cạch, cọt kẹt, cánh cửa nặng nề bắt đầu mở ra. Nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, chờ được phép đi vào.
Chẳng bao lâu sau, Cameron và cha nàng xuất hiện ở lối vào. Một tên thuộc hạ của Cameron tiến về phía trước đỡ nàng xuống ngựa. Khi hai chân chạm đến mặt đất, đầu gối nàng gần như nhũn ra, nhưng nhờ có sức mạnh ý chí, nàng vẫn đứng vững và để cho gã kia dắt ngựa đi.
“Cô vừa kể một câu chuyện rất thú vị, cô gái ạ,” Cameron vừa nói vừa nhìn nàng chằm chằm. “Cô làm ta chú ý đấy.”
Rionna nhìn cha mình, tự hỏi không biết có phải ông ta sợ Cameron đến mức chẳng dám ho he gì hay không. Ông ta nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ ngờ vực.
“Hắn đã chết chưa?” Nàng hỏi.
Cuối cùng, Cameron cũng lắc đầu khiến nàng nhẹ nhõm. “Vẫn chưa. Hắn vừa mới tới. Nói cho ta biết, tại sao ngươi tới nhanh đến thế?”
“Khi được báo tin về việc đã xảy ra, tôi hoàn toàn không tin vào vận may của mình cho đến khi tận mắt nhìn thấy hắn. Nếu cha tôi quả thật đã bắt được Caelen McCabe, thì tôi phải cảm ơn ông ấy rồi.”
“Điều vớ vẩn này có nghĩa là gì vậy, con gái?” Gregor cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Cameron giơ tay lên. “Chỉ có một cách để giải quyết điều bí ẩn này. Vào đi, quý cô. Ngoài này rất lạnh, cô lại còn vừa đi một đoạn đường xa đến đây.”
Đặt tay vào cánh tay đang đưa ra của Cameron, Rionna mỉm cười đầy cảm kích. “Xin cảm ơn ngài, Lãnh chúa Cameron. Đúng là tôi có hơi mệt, nhưng cũng đã nhẹ nhõm không ít. Tôi không thể dừng lại cho đến khi cầu xin được một nơi trú ẩn tại pháo đài của ngài.”
“Nơi trủ ẩn ư? Quý cô thân mến, điều gì khiến cô phải cầu xin nơi ẩn náu thế?” Hắn hỏi trong lúc đưa nàng qua sân, bước lên bậc cầu thang dẫn vào pháo đài.
Luồng không khí ấm áp ập thẳng vào nàng, cùng với đó là mùi hôi thối, khó chịu. Rionna nhăn mũi, cố hết sức để giữ cho cái dạ dày không nổi loạn.
Chiếc áo dài đang mặc giúp che đi cái bụng đang nhô lên của nàng. Rionna chưa muốn để lộ ra mình đang cưu mang giọt máu của Caelen.
“Phải, một nơi trú ẩn. Ngài nghi rằng tôi sẽ yên ổn thoát khỏi tay của Ewan McCabe một khi hắn biết một người McDonald đã mang em trai của hắn đi ư?”
“Tại sao cô lại muốn giết chồng mình?” Cameron hỏi thẳng thừng.
Khi được hắn ra hiệu ngồi xuống một chiếc ghế gần lò sưởi, Rionna thấy thật nhẹ nhõm. Nàng không biết mình còn có thể đứng được bao lâu nữa.
“Chuyện đó có quan trọng không?” Nàng hỏi bằng giọng đều đều.
“Ta khó mà tin được cô lại rời bỏ sự bảo vệ của gia tộc mình giữa mùa đông lạnh giá thế này để được giết kẻ mà trên thực tế được coi như đã chết kia.”
“Ta căm thù hắn,” Rionna quát lên. “Tôi căm thù tất cả lũ người nhà McCabe. Chúng đã đàn áp gia tộc tôi. Tuy tôi không hoàn toàn thích việc cha mình nắm quyền lãnh đạo, nhưng ít nhất, ông ấy vẫn là một người McDonald. Tôi đã bị lũ McCabe sỉ nhục hết lần này đến lần khác. Nếu ngài không cho phép tôi giết hắn, thì ít nhất hãy cho tôi chứng kiến chuyện đó. Và tôi cũng xin được ngài bảo vệ cho đến khi mọi việc với nhà McCabe được giải quyết xong xuôi.”
“Cô thật là một người phụ nữ kỳ lạ, Rionna McDonald ạ. Hay ta phải gọi là McCabe nhỉ?”
Rionna đứng bật dậy, tuốt gươm ra, chỉ thẳng vào Cameron. Nàng hy vọng vẻ can đảm này sẽ gây ấn tượng với hắn, hay thuyết phục hắn rằng nàng đã mất trí đến mức muốn chồng mình chết.
“Ta không muốn bị gọi bằng cái tên đó,” nàng rít lên.
Cameron đẩy thanh gươm của nàng sang bên như thể nó chẳng khác nào một con ruồi gây phiền nhiễu. “Còn ta thì không thích bị phụ nữ chĩa gươm vào ngực ngay tại nhà của mình đâu.”
Hắn ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi quay sang liếc nhìn Gregor McDonald. “Cô khiến ta tò mò đấy, Rionna. Caelen McCabe đã làm gì khiến cô tức giận
đến thế?”
Rionna liếc nhìn cha mình, biết rằng điều nàng sắp nói ra sẽ thuyết phục được ông ta tin tưởng hoàn toàn vào câu chuyện của nàng, dù cho khi lọt vào tai Cameron nó có vẻ kỳ quặc thế nào đi chăng nữa.
“Caelen McCabe nhất quyết bắt tôi cư xử và ăn mặc thật nữ tính. Không những lấy đi thanh gươm của tôi, hắn còn cấm tôi không được chạm vào nó nữa. Hắn luôn nhạo báng và làm nhục tôi. Hắn... Hắn đã sỉ nhục tôi.”
Cameron cười lên khoái trá rồi liếc nhìn cha nàng. “Ông đã rèn giũa đức tính nào của phụ nữ cho cô ta thế, Gregor?”
“Nó luôn tự cho mình là một người đàn ông,” Gregor nói với vẻ bực bội. Tôi không thể làm gì để bắt nó cư xử hay ăn mặc nữ tính cả. Tôi đã hết cách với nó từ cách đây nhiều năm rồi. Có lẽ gã McCabe kia đã lên giường với nó và đây là lý do cho sự ‘sỉ nhục’.”
Ánh mắt Cameron từ từ quét khắp cơ thể nàng và vẻ mặt của hắn khiến nàng cảm thấy vui mừng vì đã bó ngực lại. Hắn đang tìm dấu hiệu cho thấy nàng thực sự là phụ nữ, nhưng với kiểu ăn mặc như bây giờ của Rionna, trông nàng gầy nhom và không hề có dáng dấp gì, giống y như một cô bé.
Nàng rùng mình trước sự thèm khát trong mắt hắn. Có lẽ vì tính cách lập dị của Rionna mà Cameron nhìn nàng như thể chỉ chực đẩy nàng nhào xuống đất mà giở trò dâm dục. Hoặc có thể hắn thèm muốn điều Caelen đã làm. Nàng thực sự chẳng thể hiểu nổi hắn đang suy nghĩ gì.
Nhưng Cameron đột nhiên quay đi, vẫy tay kiêu ngạo về phía thuộc hạ. “Mang Caelen McCabe từ ngục tối lên đây. Vợ hắn muốn gặp.”
Rionna cảm thấy lòng dạ rối bời và gần như trở nên tê dại. Nàng phải hành động thật nhanh để thuyết phục được Caelen và cha nàng rằng tất cả những gì mình nói là sự thật. Nhưng việc này khiến trái tim nàng đau đớn. Đó là điều khó khăn nhất nàng từng làm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa Rionna cũng phải thuyết phục được Caelen rằng nàng căm ghét chàng và muốn chàng phải chết.
Trong thời gian chờ đợi, Rionna nóng lòng mong mỏi bóng dáng chồng. Dù biết chàng bị thương, thậm chí bây giờ có thể sắp chết, nhưng nàng không thể để lộ ra là mình đang sợ hãi.
Rionna thực sự muốn bật khóc bởi quá mệt mỏi và chưa bao giờ sợ hãi đến thế trong đời.
Khi chúng xô Caelen vào sảnh, chàng khuỵu gối xuống và nàng có thể thấy tay chàng bị trói ngoặt sau lưng. Trước khi chàng kịp ngẩng đầu lên, Rionna đã đứng dậy sải bước dọc căn phòng tới chỗ của chồng. Nghe thấy tiếng động, Caelen ngước mắt nhìn lên.
Sự bàng hoàng tràn ngập trong ánh mắt, chàng hé môi định lên tiếng. Ngay lập tức Rionna quyết định mình phải làm gì đó để khiến chàng im lặng.
Cúi gần người lại, nàng lấy hết sức tát vào má chàng.