Kerji đã biết cô sẽ đi đâu, nhưng cậu hiểu và cố gắng chỉ vì muốn Katrina vui vẻ, hạnh phúc...
Katrina đã có một buổi hẹn chiều trời đẹp, với tạo hình mới vẻ vô cùng thanh lịch và quý phái...
Ông Sanjou đã hoàn toàn hài lòng với cô gái mà Akairi đã chọn, nhưng ông cũng cảnh giác với điều gì đó, mong nó đừng lặp lại..."
----------------------------------------------------
Như quyết định của Kerji đã thông qua bởi Katrina, thì hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi để giãn mạch chiến, nhưng cũng không được quên cảnh giác đối với kẻ thù bên ngoài. Màn đêm đã buông xuống, nhưng mọi người vẫn phải thức đề phòng có kẻ địch tới viếng thăm.
-"Kerji, tớ muốn ngủ...!"-Katrina che miệng ngáp rồi nhè nheo Kerji.
Tất cả mọi người đều đang mặc đồ ám sát, đề phòng vẫn hơn là tới phút chót mới chống cự. Mọi người chia ra đứng canh chừng ở nhiều nơi khác nhau, riêng có Katrina vẫn phải yểm trợ Kerji.
-"Kệ cậu, ai mượn cậu chiều nay đi chơi? Mệt ráng chịu!"-Kerji nói.
Katrina ngồi trên chân cửa sổ, mệt mỏi dựa lưng vào mép cửa. Cô nhìn ra ngoài, tìm kiếm một thứ gì đó. Hôm nay là đêm không trăng, cũng chẳng có sao... Kerji nhìn xung quanh, mọi người đã chia nhau ra hết, và nơi này chỉ có một mình Katrina và cậu canh chừng. Có vẻ nó khá hợp lý để cậu làm lại việc mà cậu đã bị phá tới hai lần.
-"Kattha này!..."
-"Chuyện gì...?"-Katrina ngơ ngác quay mặt lại và hỏi.
-"Tớ muốn nói với cậu chuyện này..."
-"Nói đi!"-Katrina ngây thơ trả lời, cô không biết rằng Kerji đã dồn nén quyết tâm thế nào mới dám mở lời nói với cô bao nhiêu lần...
Kerji tiến lại gần Katrina, nhìn thẩng vào mắt cô ấy, với ánh nhìn đầy hy vọng và trìu mến. Cậu kéo tay Katrina để cô đứng xuống đất, rồi từ từ quỳ một chân xuống...
-"Kerji! Chị muốn bàn một ch-..."
Đúng! Lần này lại là bà già Tanaka đáng ghét, đáng ghét không thể tả đối với Kerji. Đến nước này, Kerju không thể kiềm chế được nữa, cậu sẽ ăn tươi nuốt sống Tanaka, cậu sẽ kết liễu Tanaka ngay lập tức bằng lưỡi hái này... Tanaka tái xanh mặt khi nhận ra mình lại phá bĩnh Kerji lần thứ hai.
-"Chị...ahahaha...chị đi đây, hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi...ahahaha..."-Tanaka cố cười cho Kerji nguôi giận, rồi đóng cửa lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Kerji ôm mặt chán nản, gục xuống bàn rồi đập liên hồi vẻ đầy tức giận.
Katrina vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hành động của mọi người làm cô cảm thấy rất lạ. Nhưng rồi nhỏ cũng cười cho qua. Vậy là mọi người trong Horltias được nghỉ ngơi một buổi tối, nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất nó khá là nặng nhọc, vì phải canh gác cho tới tận sáng.
Katrina nhìn vào gương, nhìn vào tác phẩm của việc thiếu ngủ dành cho cô. Trông khuôn mặt cô không khác nào một con gấu trúc, với quầng thâm tròn xung quanh hai mắt. Con gấu trúc này nhìn ai cũng khiến người ta sợ chạy mất.
-"Cậu bôi cái gì lên mắt thế hả? Lau đi ngay rồi còn đi học nữa chứ?!"-Kerji nhìn Katrina hỏi với vẻ chán nản.
-"Tớ đâu có ngốc mà làm tớ tự xấu đi thế này hả?! Nhìn đi, tui thiếu ngủ đó! Là thiếu ngủ đó!!"-Katrina chỉ vào mắt mình và nói lớn.
-"Vậy ở nhà đi!"-Kerji thản nhiên nói.
-"Không!"-Katrina ngúng nguẩy nói lớn.
Nhỏ quay lại phòng mình là lấy phấn quét qua một lượt. Trông có vẻ đỡ hơn, rồi nhỏ theo Kerji đi học. Vẫn cái vẻ hồi hộp và nóng lòng tới trường khi ngồi trên xe như mọi hôm.
-"Nhìn cậu có vẻ vui nhỉ... Tớ phải giải quyết vụ mấy nữ sinh cầm dao đi ám sát cậu đây này!"-Kerji thở dài nói.
-"Vậy sao?"-Katrina ngạc nhiên nói.-"Thôi bỏ qua cho mấy bạn ấy đi..."-Katrina đan hai tay lại rồi cười nói.
-"Hiền quá dễ chết lắm tiểu thư ạ!"-Kerji nói, cậu muốn nhắc nhở Katrina.
Katrina ngạc nhiên trước câu nói của Kerji, rồi cô cũng chẳng nói gì thêm. Hai đứa hôm nào cùng vậy, lên xe chỉ được mấy phút đầu là nói chuyện, còn sau thì lại im ắng lạ thường. Xe đổ ở cổng trường, Katrina nhanh chóng xuống xe rồi chạy lên toà nhà chính.
-"Tớ có việc rồi, lên một mình nhé! Nhớ cẩn thận đó!"-Kerji nói lớn để Katrina nghe thấy.
-"Ờ! Biết rồiiiii!"-Katrina vẫn chạy nhanh đến toà nhà chính. Kerji nhìn theo một lúc, cậu phải qua toà nhà của hội học sinh để làm việc.
Akairi đã đứng chờ Katrina sẵn ở cửa lớp. Cậu cầm theo hai chiếc túi xách lớn, đứng tựa vào tường, rồi đưa tay nhìn đồng hồ. Thấy Katrina tới, cậu mỉm cười vẫy tay chào. Katrina cũng vậy, nhỏ nhanh chóng để cặp lên bàn và chạy ra ngoài như mọi ngày.
-"Katrina, tối qua chắc cậu được nghỉ ngơi rồi chứ?"-Akairi mỉm cười hỏi.
Katrina gật đầu, nhỏ lại vui vẻ như một đứa trẻ con. Akairi mừng rỡ khi thấy Katrina có vẻ ổn, và mừng vì hôm nay cô đã đến trường.
-"À, có cái này tớ muốn đưa cho cậu...! Có cả thông điệp trong đó nữa."-Akairi đưa cho Katrina hai chiếc túi trên tay và nói.
-"A...a...tớ không thể nhận nó đâu! Dịp gì cơ chứ?"-Katrina lúng túng không nhận hai chiếc túi Kerji đưa cho.
-"Cầm lấy đi, rồi cậu sẽ biết thôi! Chào nhé!"-Akairi đỏ mặt vội vàng quay về lớp mình.
Trong hai chiếc túi là thứ gì đó, được gói kín trong hộp, và Katrina nghĩ trường học không phải là nơi thích hợp để bóc quà, thế nên nhỏ cất đi định đem về sẽ mở.
Chiếc xe ô tô cổ màu trắng có gắn biểu tượng của nhà Sanjou-một con chim đại bàng lớn ở mui xe tiếc vào cổng của một căn biệt thự lớn. Một căn biệt thự với thiết kế quyền quý với màu nâu cổ và cột chạm khắc, ngay lối đi vào là một đài phun nước. Ông Sanjou bước vào, với đoàn tuỳ tùng bê những món đồ được phủ bằng vải đỏ.
-"Ồ, chẳng phải là ông chủ tập đoàn Sanjou đây sao?"-Yuuna từ trên lầu đi xuống đại sảnh đón khách.-"Ông đến bất ngờ quá, làm tôi chưa kịp chuẩn bị. Thất lễ rồi!"
Yuuna vớ vội chiếc cài tóc đặt trên bàn rồi cài lên mái tóc óng ả của mình. Cô cho người hầu tiếp ông Sanjou ở phòng khách, rồi vội vã đi thay đồ.
-"Ông Hatice! Lâu không gặp ông!"-Ông Sanjou tay bắt mặt mừng với cha Katrina. Cha của Katrina trông khá lãnh đạm, và ông có vẻ không cởi mở bằng vợ của mình.
Yuuna thay một bộ đầm ngắn bó sát đơn giản rồi bước vào. Cô mời ông Sanjou uống trà, rồi đưa mắt nhìn đoàn tháp tùng của ông Sanjou. Cô đã hiểu tình thế hiện giờ, hiểu ông Sanjou tới để làm gì.
-"Chuyện là vậy đấy ông bà Hatice. Chắc nhìn qua là ông bà đủ hiểu hơn cả tôi."-Ông Sanjou cho người lật tấm khăn đỏ trùm lên đồ vật.
Sau những tấm vải đỏ đó, không có thứ gì khác ngoài những chiếc rương đựng vàng bạc, của cải và đồ trang sức. Những người hầu đứng gần đó bị loá mắt bởi tiền của. Tuy nhiên, Yuuna và chồng mình lại không mấy tỏ vẻ bất ngờ. Yuuna đặt chén trà còn nóng lên đĩa.
-"Vậy ông Sanjou nghĩ con gái tôi đáng giá ngần ấy của cải sao?"-Yuuna đứng dậy, ung dung đi quanh đống lễ vật mà ông Sanjou đem tới để "mua" Katrina về làm con dâu hờ.
-"Còn hơn thế nữa! Nhưng xin ông bà hãy đặt hạnh phúc của con cái mình lên hàng đầu. Tôi muốn con gái bà đính ước trước với con trai tôi, đến khi con trai tôi 22 tuổi sẽ tiến hành kết hôn."-Ông Sanjou tựa lưng vào chiếc ghế Sanjou và nói.
Yuuna cúi người xuống, nâng lên một chiếc dây chuyền vàng. Chiếc dây chuyền lớn được khắc hình hoa anh đào tinh xảo, và có cả vài chục cái khác hệt như thế. Có một số trang sức kim cương, được để riêng coi như làm quà cho cha mẹ Katrina.
-"Hạnh phúc sao?..."-Yuuna nhớ lại khuôn mặt rạng rỡ của Katrina lúc cô khiêu vũ với Akairi, quả nhiên khi đó Katrina đã nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, nụ cười mà cô chưa bao giờ được thấy.
Yuuna suy nghĩ một lúc. Ông Hatice không nói gì, có vẻ như quyết định lần này thuộc về Yuuna.
-"Nếu con gái tôi đồng ý lời cầu hôn của con trai ông, thì tôi sẽ bằng lòng..."-Yuuna mỉm cười nói.
-"Nhưng-..."-Ông Sanjou định nói gì đó, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt của vợ mình, ông lại cụp mắt xuống. Chắc ở biệt thự này, Yuuna mới là người có quyền nhất, lấn át cả chồng mình.
-"Được, quyết định vậy đi!"-Ông Sanjou đứng lại và ra về.
Chỗ sính lễ được để lại trong phòng khách của biệt thự. Ông bà Hatice tiễn ông Sanjou ra tới tận cổng. Ông Sanjou vui mừng khi đã sắp xếp xong đính ước cho con trai mình. Quay trở lại vào biệt thự Hatice.
-"Em...em tính ăn nói sao với nhà Ryohaku đây?!"-Ông Hatice lo lắng nhìn Yuuna và hỏi.
Yuuna thản nhiên ngồi chải tóc. Trên bàn trang điểm của cô vẫn còn chiếc quạt màu xanh mà Katrina đem đi vũ hội lần trước, Yuuna đã nhặt được nó khi quay trở lại nhà Takahashi. Yuuna cột tóc lên cao, không chút lo lắng, vội vã.
-"Anh không nghe người ta nói gì sao? Phải đặt hạnh phúc lên hàng đầu..."-Yuuna ghim tóc lại bằng kẹp tăm.
-"Nhưng lần này là với nhà Sanjou...hơn nữa chẳng qua là ông ta không biết, nếu như ông ta đã biết em hứa với nhà Ryohaku là sẽ để Katrina làm dâu từ nhỏ thì sao?! Rồi em sẽ ăn nói thế nào nếu ông ta biết...?!"-Cha của Katrina như bị rối tung lên, mọi thứ bắt đầu bị ràng buộc với nhau.
-"Sao-cũng-được! Hơn nữa ông già nhà Ryohaku còn chẳng biết là ông đang làm gì, ở đâu... Anh đừng có làm em bực!!"-Yuuna tức giận gắt chồng mình, cô nhấn mạnh từng từ, từng chữ đầy bực tức. Ông Hatice không thể nói gì hơn, ông nhìn theo vợ mình đầy thất vọng và chán nản.
Quay lại dinh thự Horltias.
Katrina ngồi trên giường. Có vẻ trời đang về trưa. Cô sực nhớ ra hai chiếc túi Akairi đưa cho. Cô lấy tay mò bên trong túi rồi lấy ra, trong những chiếc túi đó là hai chiếc hộp màu hồng, có buộc nơ cẩn thận như những món quà. Katrina dốc túi xuống, có một lá thưu rơi ra.
"Địa điểm: Hồ Lukkei
Thời gian: 1:00 pm
Nhớ đem theo thứ trong túi trên mình."
Lá thư với hoa văn hoa hồng đỏ với vỏn vẹn ba dòng chữ ngắn, tuy nhiên đủ để người khác hiểu. Katrina mở hộp ra. Là một bộ đầm trắng có gắn hoa hồng với khăn choàng tay và clutch ánh kim. Có một chiếc nơ cột tóc, một đôi bông tai với dáng thanh mảnh ở chiếc hộp còn lại. Tất cả đều được làm theo hoạ tiết hoa hồng đỏ.
-"Vậy là chiều nay lại có hẹn hả..."-Katrina nói.-"Sao cũng được, hẹn với cậu ấy mà..."
Katrina mỉm cười nói một mình. Cô đi thay đồ, rồi tự trang điểm cho mình. Cô biết cách trang điểm sao cho phù hợp với bộ trang phục Akairi đã đưa cho cô.
Katrina mở cửa phòng, ngó ngang dọc đều không thấy ai. "Chắc họ nghỉ trưa rồi..."-Katrina thẩm nghĩ, rồi rón rén men theo câu thang, trốn ra ngoài đại sảnh. Nhỏ mang giày cao gót trong chiếc hộp Akairi rồi đeo vào, chạy nhẹ nhàng tới cạnh vệ sĩ ở cổng và gọi.
-"Anh có thể gọi giúp tôi một chiếc xe tới đón ngay lập tức được chứ ạ?"-Katrina ghé tai vệ sĩ và hỏi nhỏ.
-"Nhưng thiếu gia Kerji đã đồng ý chưa ạ?"-Vệ sĩ đeo kính đen lo lắng hỏi.
-"Sao cũng được! Mau lên!"
Thấy Katrina có vẻ vội vã, vệ sĩ có hơi lúng túng, rồi đánh gọi xe cho Katrina. Katrina thở phào, vậy là cô trốn thoát thành công. Có thể gọi là thành công đối với Katrina, còn đối với Kerji thì cô thất bại thảm hại. Kerji đã nhìn thấy cô lén lút trốn ra ngoài dinh thự.
-"Còn chờ gì nữa? Mau cử người giám sát!"-Kerji nói với người vệ sĩ đứng cạnh cổng, ảnh mắt đầy nghi ngờ và lo lắng.
Katrina cầm theo lá thư, đến cạnh hồ Lukkei như trong đó đã viết. Ở đây không có ai, ngoại trừ một con đường trải hoa hồng bắc ngang hồ nối đến một bàn tiệc ngay giữa chiếc hồ lớn. Katrina lúng túng nhìn xung quanh mà không thấy ai, một tay nhỏ cầm lá thư, tay kia xách chiếc váy dài chấm đất, rồi chỉnh lại chiếc khăn choàng tay trên vai.
-"Tới rồi đây, Katrina!"-Akairi bận một bộ đồ vest màu trắng, có một bông hoa hồng được cài ở túi trước ngực. Cậu tiến lại gần Katrina rồi cầm tay cô, cùng cô đi trên con đường trải hoa hồng đến bàn tiệc giữa hồ.
Akairi kéo ghế cúi đầu mời cô ngồi xuống. Katrina lúng túng và ngạc nhiên trước mọi việc đang xảy ra. Thực sự nó quá bất ngờ đối với Katrina. Cô nhìn Akairi với ánh mắt khó hiểu, nhưng luôn bắt gặp nụ cười của cậu.
-"Là bánh kem đó, cậu dùng đi."
-"À...à này, chỉ là hẹn gặp một chút thôi, có cần phải quy mô tốn kém như thế không?"-Katrina lúng túng nhìn xung quanh, nơi đặt bàn tiệc nối với 4 con đường trải đầy hoa, và mặt nước hồ cũng được rải hoa hồng, đặc biệt là nãy giờ đều không có ai đi ngang qua.
-"Sao cũng được mà, ăn đi Katrina!"-Akairi cầm nĩa lên và nói.
Katrina ái ngại nhìn xung quanh rồi cắt bánh ăn. Nhưng dao của cho chạm phải cái gì đó rất cứng, không thể cắt được. Đằng xa, ông Sanjou và Sumi đang nhìn tới từ một chỗ khuất...
-----/////Hết chap-30/////-----
Next: Chap-31
--------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
"Ngày em trở thành ác quỷ" có thể nói là một câu chuyện, một câu chuyện mà mình đột nhiên nghĩ ra, rồi bắt tay viết luôn ngay sau đó:")))...
Cảm ơn các bạn đã theo dõi "Ngày em trở thành ác quỷ" đến bây giờ nhé, còn dài lắm đó nhưng không dài quá đâu >< còn rất nhiều điều chưa kể cơ mà...
Mình cũng muốn các bạn cho mình biết nhận xét về truyện nữa.
Cảm ơn các bạn:")))...