Mãi đến khi nãy mới có người đến báo bình an.
Bạch Đường đứng khá xa, chỉ thấy sắc mặt Thuý Vũ khó coi, song nàng cũng chỉ đi tới, hoàn toàn không nói điều gì.
Nàng vẫn im lặng, cứ theo thời khoá biểu ăn xong lại ngủ, thẳng cho tới hừng đông.
Yến hội phô trương như thế, vậy mà không kéo dài đến ngày thứ ba.
Tuy không ai nói rõ, song Bạch Đường cũng đoán được công lao là từ trận hoả hoạn kia.
Như Bình cô cô đến, mang Bạch Đường đến cửa ngăn cách ngoại viện và nội viện.
Bên ngoài có một bà bà, trạc tuổi Hoắc quản sự, liền tiếp nhận nàng dẫn đi.
"Ai, chậm đã." Như Bình cô cô vẫn không nhịn được lên tiếng.
Bạch Đường dừng bước, mở đôi mắt vô tội nhìn nàng.
Như Bình cô cô định nói lại thôi, cứ ậm ờ như thế, mãi vẫn không thể hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Bạch Đường cúi người hành lễ với nàng, sau đó liền rời đi.
Bà bà đưa cho nàng một túi tiền, dẫn nàng tới cửa ngách bên hông phủ, Bạch Đường nói hai tiếng cảm ơn, nhanh nhẹn bước ra, cũng không quay đầu.
Đi đến bên ngoài, nàng hít sâu một hơi, xác định bản thân đúng là vẫn bình an.
Đi thêm mười mấy bước, nàng tìm một góc tường, ngồi xổm chỗ bóng râm, kiên nhẫn chờ đợi.
Độ khoảng một nén nhang, có một nữ tử run rẩy bước qua, ánh mắt Bạch Đường sáng lên, quả nhiên những người khác cũng được thả rồi.
Bạch Đường chọn chỗ rất tốt, nàng thấy được người khác, ngược lại người khác lại không nhìn rõ nàng.
Chờ thêm một chút, vẫn chưa thấy A Mai đâu, nàng có chút khẩn trương.
Rốt cuộc tối hôm qua kết thúc như thế nào, nàng cũng không rõ, chỉ mong A Mai không có việc gì.
Vừa mới nghĩ tới, nàng liền thấy một nữ tử chậm chạp đi qua bên này, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn tới nhìn lui, nên bước chân cũng chậm hơn so với mọi người.
Còn không phải là A Mai sao!
Bạch Đường từ trong góc lao ra, một tay kéo đối phương vào lòng.
Thạch Vĩnh Mai bị doạ sợ, nhưng tròng mắt rất bình tĩnh nhìn Bạch Đường, chờ một lát, nàng ấy vươn tay ra, sờ mặt nàng.
"A Đường, muội đã ra ngoài nãy giờ rồi sao?"
"Phải, muội đã ra ngoài từ nãy giờ rồi, nên đứng ở đây chờ tỷ."
"A Đường!" Thạch Vĩnh Mai không khống chế được cảm xúc, tức khắc vành mắt đều đỏ lên.
"Trên đường về chúng ta nói tiếp, đừng đứng ở đây." Bạch Đường trải qua mấy ngày này, cảm thấy Dư phủ như một con quái thú ăn thịt người không nhả xương, tránh càng xa càng tốt.
Thạch Vĩnh Mai hiểu rõ ý nàng, ừ một tiếng, chuyển qua nắm tay nàng, bàn chân hai người cũng bước đi nhanh hơn.
"A Mai, nghĩa mẫu của tỷ có biết chi tiết chuyện này không?"
Bạch Đường nhớ tới, liền vừa chạy vừa hỏi.
"Lúc ra khỏi phủ, tỷ không thấy bà ấy rồi, tỷ thấy một vị bà bà cũng hơi quen mắt, vừa định hỏi han thì bà ấy giống như là gặp quỷ, không chịu nói gì với tỷ."
Bạch Đường nghĩ, có lẽ những người đó cũng bị Hoắc quản sự làm liên luỵ, sẽ không còn xuất hiện, tình hình vậy cũng tốt, thân phận của nàng và A Mai sẽ không ai biết chi tiết.
Cũng bớt được lo lắng về sau.
"Tối hôm qua muội có thấy tỷ." Bạch Đường muốn cho A Mai yên tâm.
"Tỷ đi vào trước muội, thấy mọi người tiến vào, có điều vị quý nhân tỷ hầu hạ không đến, tỷ cũng về sớm lắm."
"Tối qua lửa cháy rất to, yến hội chưa kịp kết thúc thì khách nhân đã vội vội vàng vàng đi rồi."
Bạch Đường im lặng nghe A Mai kể lại sự tình, hoả hoạn bắt đầu ở nội viện, cách sảnh chính không xa.
Để khách nhân không bị kinh hãi, Đại quản sự đã nhanh chóng sắp xếp cho khách nhân rời đi, còn nhóm cô nương đang nháo nhào thì bị đưa về tiểu viện.
Trận hoả hoạn có một thời gian cháy rất mãnh liệt, người ở trong viện đều cảm nhận được nhiệt độ cuồn cuộn, có ít nhất mấy chục hạ nhân tham gia dập lửa.
A Mai lo lắng cho Bạch Đường, song trên dưới trái phải lại không quen biết ai để mà dò la.
Hết cách, nàng né tránh mọi người, tìm tới Tôn bà bà, song bà ấy cũng chẳng biết gì.
Cũng may, Tôn bà bà cũng là có lòng, tìm cơ hội ra ngoài hỏi thăm, rồi trở về nói với nàng rằng, Bạch Đường được Đại quản sự đưa tới khu vực của nha hoàn, hẳn là bình an không có việc gì.
Còn chuyện có được rời đi như hạn định hay không thì khó mà nói trước.
"Số người trở về cũng ít hơn, tối qua tỷ có nhẩm đếm, chỉ còn tám người thôi."
Bạch Đường cũng không dám nghĩ tới, những cô nương mất tăm mất tích rốt cuộc đã đi nơi nào.
Trong hoàn cảnh khó khăn, có thể giữ bình an của mình đã là thập phần khó khăn, huống chi nàng cũng chỉ gặp mặt những cô nương đó một hai lần.
"Lúc ra phủ, bọn họ có cho muội thêm tiền không?"
"Có đây." Bạch Đường huơ huơ túi tiền trong tay, vất vả lắm mới có thể mỉm cười, mười lượng bạc này nói đơn giản cũng đơn giản, nói là gian nan thì cũng gian nan thay.
Ba ngày trôi qua, vậy mà cảm tưởng như mười ngày nửa tháng.
Trong lòng nàng vẫn luôn cảnh giác, mãi đến khi rời khỏi phạm vi của Dư phủ, đến giao lộ, Bạch Đường mới thả lỏng người.
Trong mắt Thạch Vĩnh Mai vẫn còn chút kinh hồn khiếp vía, về sau nếu còn "chuyện tốt" như vậy, nàng cũng không dám làm lần hai.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hí vang.
Bạch Đường cảnh giác xoay người lại, thấy một con ngựa cao lớn, khí thế ngênh ngang, hướng về phía nàng.
Nàng nheo mắt lại, lập tức nhận ra đây đúng là A Lục bên người Thất công tử.
Quả nhiên, vó ngựa dừng lại trước mặt nàng, A Lục hơi cúi người xuống nói: "Chủ tử nói, hẹn gặp lại sau."
Hắn thả tay xuống, một vật rơi xuống theo quỹ đạo đường cong.
Bạch Đường luống cuống cầm lên, lại là một cái túi tiền.
Nắm chặt dây cương, A Lục cũng không nói gì thêm, thay đổi phương hướng, giục ngựa phóng đi.
Thạch Vĩnh Mai nhìn dáng vẻ nam tử, giật mình mở miệng hỏi: "Đây là người muội hầu hạ sao?"
Bạch Đường lắc đầu: "Hắn chỉ là tuỳ tùng mà thôi."
"Chỉ là tuỳ tùng mà ra vẻ như thế!"
"Theo quý nhân kia tự xưng, hắn tới từ quận Tuân Lăng, có chút quan hệ với quận phủ đại nhân."
Bạch Đường cũng không nói tiếp, nàng sớm đã hạ quyết tâm, sẽ không nhắc lại chuyện trong ba ngày qua.
Càng sẽ không mồm năm miệng mười những gì nhìn thấy, nghe thấy ở Dư phủ.
"Xem ra muội cũng thật may mắn." Thạch Vĩnh Mai cực kỳ hâm mộ, gật gù. "Người như vậy chắc chắn không làm xằng bậy."
Bạch Đường không nói gì, vị Thất công tử kia có thể tính là không làm xằng bậy không?
Tay cũng nắm, mặt cũng sờ, lời nói trêu chọc cũng không ít.
Nhưng một nam nhân như vậy lại không có biểu tình khinh khi, khi thu tay về thì cũng không nửa phần động chạm.
Bạch Đường ngẩng đầu, đưa tay gãi cằm, tại sao Thất công tử lại sai A Lục tới nói, về sau sẽ còn gặp nhau?
Thật sự, nàng hoàn toàn không nghĩ mình có thể gặp được quý nhân như vậy!
Vừa nhấc mắt, ngay khúc cua, một cỗ xe ngựa đang dừng bên đường, A Lục đi tới, bẩm báo cùng người bên trong.
Rèm xe hé mở, song không rõ khuôn mặt của người bên trong.
Bạch Đường lại biết rõ đối phương đang nhìn chằm chằm từ đầu đến chân nàng.
Nàng cũng thoải mái hào phóng, không hề tránh né, giống như là cho phép ánh mắt kia có thể tuỳ ý thăm do nàng.
Rèm xe buông xuống, cỗ xe chậm rãi rời đi, A Mai mới phản ứng trở lại.
"Là quý nhân đang ngồi trong xe!"
+
Bạch Đường trừng mắt liếc nàng, sợ nàng ấy làm bại lộ hành tung của hắn, khiến hắn không vui.
Có phú quý thì cũng là người ta, đối với loại người không xu dính túi như hai nàng vốn dĩ là không hề liên quan!