Chàng ngồi bệt dưới đất vận hành chân khí hồi lâu mới ổn định được kinh mạch. Trong lòng chàng thầm nghĩ:
- Nhân vật trong chốn ma quái này mà công lực ghê gớm thế. Nếu thật sự người ấy muốn lấy mạng ta thì hẳn ta khó lòng thoát khỏi.
Chợt nhớ đến Ngọc Cầm và Long Nhi còn kẹt trong "Địa phủ", Tống Nguyên lại vận Huyết khí chờn vờn toan xông vào.
Bỗng một giọng nói nghiêm nghị từ trong ngôi mộ lớn vang lên:
- Tiểu tử, hãy cút đi. Lão phu thấy ngươi còn trẻ, võ học đã khá, song tánh tình nông cạn ham chém giết, nên mới gọi tới Địa phủ để trừ khử. Nếu ngươi trốn tránh, chắc không thoát khỏi bàn tay lão phu. Song ngươi biết trọng chữ tín, y hẹn tới đây, can đảm xông vào Địa phủ, biểu dương võ công. Lão phu cũng cảm kích biết ngươi nóng lòng vì mối gia thù, thường hăng máu quá đà. Kể từ nay phải tu tính ôn nhu, nhờ thiên lương có thể trở thành kỳ tài võ lâm, danh chấn quần hùng. Đừng phụ ý tốt của lão phu.
Tống Nguyên vừa kinh sợ vừa nể phục vội hỏi:
- Đa tạ tiền bối, xin cho biết danh hiệu để ghi nhớ, sau này đền cái ơn tha giết.
Giọng nói bí ẩn trầm xuống:
- Gặp ngươi ở đây ta mới biết rõ môn phái qua chiêu thức. Trước đây ta đã chịu ơn cứu tử của sư phụ ngươi. Đồng thời qua huệ nhãn, ta biết tương lai của ngươi với những ân và thù, nên tha cho ngươi về để chấn chỉnh võ lâm. Ngươi cứ nhớ danh hiệu của ta là Âm Tào Địa Quần, sau này sẽ có phen gặp lại.
Quỳ xuống vái lạy, Tống Nguyên lại hỏi:
- Qua huệ nhãn, tiền bối đã biết hết việc ân thù của vãn bối. Xin tiền bối cho một lời khuyên?
Âm Tào Địa Quần đáp:
- "Cơ trời không thể tiết lộ". Ta chỉ có lời khuyên ngươi sau này tung hoành trong giang hồ phải đề phòng kẻ địch tập kích ngầm. Lòng phải luôn trong sáng, không được tham dâm háo sắc, mang hệ lụy bởi nữ nhân. Điều ngươi cần nhớ rõ là kẻ thù của ngươi rất nguy hiểm. Ngay cả lão phu đây cũng không dám đụng đến hắn. Với công lực hiện nay của ngươi thì chưa thể chạm trán hắn được đâu.
Tống Nguyên giật mình:
- Xin tiền bối cho biết tên kẻ thù?
Tằng hắng một tiếng, Âm Tào Địa Quần nói:
- Chờ võ công của ngươi thành đạt mới nói được.
Quá nóng lòng, Tống Nguyên hỏi lại:
- Bẩm, có phải Chử Tuấn Dương không?
Một tiếng cười nhẹ, Âm Tào Địa Quần bảo:
- Chử Tuấn Dương là một trong những kẻ thù của ngươi, nhưng không phải kẻ thù chính.
Vẫn nôn nóng, Tống Nguyên hỏi lướt tới:
- Vậy hung thủ chính là kẻ nào?
Âm Tào Địa Quần sẵng giọng:
- Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, ngươi đi đi…
Tiếng Tống Nguyên trầm hẳn xuống:
- Tiền bối tha luôn tiểu muội và tiểu đệ được không?
Trong mộ vọng ra tiếng trả lời rành rọt:
- Hai người đồng hành của ngươi đã có việc khác. Lão phu đảm bảo sự an toàn. Ngươi cứ đi, đừng hỏi rắc rồi nữa.
Gà đã bắt đầu lên tiếng gáy, phương đông ửng màu hồng. Ngôi mộ lớn và cả khu gò đống nhấp nhô chìm vào yên lặng.
Tống Nguyên biết không thể hỏi gì được nữa. Chàng phóng mình ra khỏi khu vực "Tam Dương đài".
Kim Ngọc Cầm và Long nhi đã bị kẹt, Tống Nguyên một mình không muốn về khách điếm nữa.
Chàng nhẩm tính ngày Trùng cửu là mồng chín tháng chín, còn những hai tháng. Trong thời gian này chàng sẽ đi tìm "Nhu kinh" và bộ "Trích Huyết Quyền kinh" để hoàn chỉnh võ học bản môn như sư phụ Hồng Hoang Huyết Ma đã truyền dạy.
Bước đầu đi tìm "Nhu kinh" phải căn cứ vào "Tàn Băng Tiêu", chàng đã được Tuyết Hồn Lão Nhân truyền "Nhu Băng thần công" để phát hiện sơ đồ với hình ảnh năm ngọn núi trên thân tiêu.
Qua những cuộc hành trình, Tống Nguyên tìm hiểu và biết rằng ở Vân Hải có một quần sơn, năm ngọn núi, là cảnh sắc tuyệt đẹp trong vùng hoang dã. Chàng thầm nghĩ, biết đâu nơi ấy chính là hình ảnh trong "Tàn Băng Tiêu" nên nhắm hướng Vân Hải lên đường.
Cả một khoảng hành trình dài dặc, Tống Nguyên cố gắng đi trong năm ngày đã tới vùng thắng cảnh như cõi thần tiên ở hạ giới.
Non xanh nước biếc hữu tình, nhưng Tống Nguyên đâu phải khách nhàn du, chàng chỉ chăm chú nhìn vào năm đỉnh núi trước mặt.
Tống Nguyên lẩm bẩm:
- Tìm được "Nhu Kinh" là đạt thành võ công tuyệt thế. Nhưng có đúng năm ngọn núi kia là nơi ẩn chứa bí kíp siêu đẳng ấy không?
Rút ngay "Tàn Băng Tiêu" ra, Tống Nguyên đặt ngang trước mặt và bắt đầu triển vận "Nhu Băng thần công".
Tiếng tiêu huyền bí bỗng kêu réo rắt, lãnh khí tỏa ra như sương mù, trên thân "Tàn Băng Tiêu" hiện rõ một bức tranh với năm ngọn núi xếp hàng, không khác gì cảnh trí trước mặt Tống Nguyên.
Chàng vui mừng kêu lên:
- Ta đã đi đến đúng nơi rồi.
Chàng khấn nhỏ:
- Phụ thân, nếu cha bị kẻ thù hãm hại thì hãy phù hộ cho Nguyên nhi tìm được "Nhu Kinh" để báo thù.
Vừa dứt lời, linh tính bỗng báo cho Tống Nguyên biết có người nhìn trộm mình.
Chàng quay ngoắt lại, và nhận ra một quái nhân. Gương mặt hắn dài thòng, mũi khoằm như mỏ chim ưng, cặp mắt hình tam giác, đôi môi lá tre, cằm nhọn. Thân hình hắn cao, gầy, mặc áo trường bào, bộ dạng thật khó coi.
Quái nhân nhìn Tống Nguyên chăm chăm, ánh mắt xoáy vào Tàn Băng Tiêu. Nhưng khi thấy Tống Nguyên ngó lại thì hắn vụt phóng mình đi mất dạng phía sau ngọn núi, khinh công của hắn thật đáng sợ.
Tống Nguyên tự hỏi:
- Quái nhân này là ai? Không lẽ hắn cũng tới đây để tìm "Nhu Kinh". Nếu không vì mục đích đó thì hắn đến nơi này làm gì chứ.
Chàng tặc lưỡi:
- Chậc, mặc kệ hắn, việc của ta thì ta cứ làm.
Nhún mình một cái, Tống Nguyên phóng vèo đến gần ngọn núi.
Đến sát dãy núi chàng mới ngẩn ngơ, vì cả năm đỉnh đều sáng bóng như gương, với vách đá cao ngất, trơn tuột, không thấy cửa hang nào như trên sơ đồ phát ra từ Tàn Băng Tiêu. Giữa lúc Tống Nguyên ngơ ngẩn đứng nhìn thì bóng gã mũi khoằm lại xuất hiện. Chàng thấy gã phóng vùn vụt đến gần vách đá, đứng chân vào một mỏm đá nhô ra. Thị lực dù tinh đến đâu mà không nhìn kỹ vẫn khó nhận ra được những mỏm đá trên cao như thế.
Đứng chân trên mỏm đá, quái nhân ép mình vào vách núi, rồi giương chưởng vỗ mạnh…
- "Bình bình bình"…
Sau những tiếng nổ rung chuyển, một khoảng vách đá vỡ vụn như bột, bay tung. Nơi đó lộ ra một cửa hang, và quái nhân chui tọt vào. Nếu căn cứ sơ đồ trên "Tàn Băng Tiêu" thì đó là cửa hang thứ hai trên đỉnh núi tận cùng bên phải.
Bóng quái nhân vừa khuất dạng, Tống Nguyên lại phi thân như ánh chớp lên đỉnh núi tận cùng bên trái, và cũng đứng chân lên được mỏm đá. Phía trên mỏm đá là vách núi phẳng lì. Tống Nguyên cũng sử dụng cách thức của quái nhân. Chàng ép mình vào vách đá, vận dụng "Nhu Băng thần công" rồi vỗ một chưởng…
"Ầm"… Cả đỉnh núi lay động, vách đá nứt toác…
Tống Nguyên chao mình đi để tránh những tảng đá rơi. Chàng cảm thấy công lực của mình còn thua kém quái nhân mũi khoằm. Hắn dùng chưởng đập nát đá thành bụi, còn chàng chỉ đủ sức làm nứt vách đá, phải né tránh đá rơi. Lúc ngoảnh lại, Tống Nguyên vui mừng thấy hiện ra cửa hang, rộng đủ cho một người chui lọt.
Không ngần ngại Tống Nguyên vận Huyết khí rồi lách mình qua cửa hang vừa mở…
Như vậy Tống Nguyên đã vào hang ở đỉnh núi bên trái, còn quái nhân vào đỉnh núi bên phải.
Bên trong cửa hang, đường đi trơn tuột, rêu đã bám đầy, Tống Nguyên cứ vận Huyết khí, trổ thuật khinh công mà đi trong không khí ẩm mốc, tĩnh lặng rợn người. Sau khi trải qua con đường quanh co uốn khúc, chàng bước vào một căn phòng đá tối om.
Nhờ những viên ngọc trên mình phát sáng, nên Tống Nguyên nhận ra trong phòng trống trơn, chẳng có một thứ gì. Vừa lúc ấy, chàng nghe "rập" một tiếng ở phía sau.
Giật mình quay lại, Tống Nguyên thấy vách đá nhẵn bóng, khung cửa phòng chàng mới bước qua không còn nữa.
Toát mồ hôi lạnh, chàng nói một mình:
- Phòng này ở trong lòng núi, nếu không ra được thì chết.
Nhưng đã vào đây rồi, dù nguy hiểm đến đâu cũng phải đi tới. Tay cầm "Đoạt hồn Huyết kiếm", Tống Nguyên đi thẳng tới cuối phòng và lại nhận ra cửa vào phòng đá khác.
Chàng đảo mắt ngó quanh và gằn giọng:
- Hừm, cũng chả có ích gì cả.
"Tách" một tiếng động khẽ phía sau, khung cửa đá lại biến mất, vách đá lại phẳng lì.
Tay vẫn cầm vững thanh kiếm, Tống Nguyên nói lớn:
- Được rồi, ta cứ đi tận cùng xem có những gì.
Chàng vượt qua đến căn phòng đá thứ sáu thì khoảng cách đến bên ngoài hẳn đã xa lắm.
Bỗng chàng khựng lại…
Vì bên tai chàng nghe thấy những âm thanh "ù ù", "ầm ầm", đúng là chưởng phong, chưởng khí vỗ vào vách đá bên kia.
Chàng thốt lên:
- Kẻ nào ở bên đó? Quái nhân mũi khoằm chăng?
Tống Nguyên gật gù:
- Hắn chứ còn ai. Trong lòng núi này, ngoài ta và hắn còn kẻ thứ ba nào nữa?
Chàng lại thầm nghĩ, trong lòng năm ngọn núi này chắc là có rất nhiều con đường, và hẳn có chỗ thông nhau.
Lại tiếp tục đi, và cuối cùng chàng đã tới phòng thứ chín, mỗi lần chàng vào phòng là khung cửa phía sau đều biến mất. Rõ ràng Tống Nguyên đã bị vây hãm trong lòng núi, giữa những bức tường đá phẳng lì.
Không còn đường trở ra nữa. Nhưng Tống Nguyên chẳng nao núng tinh thần, chàng bước vào phòng đá thứ chín.
Có lẽ đây là phòng cuối cùng tận đáy hang, ngoài khung cửa chàng bước vào đã bị tiếng "tách" làm biến mất, ba mặt kia chẳng còn khung cửa nào hiện ra nữa.
Tống Nguyên lẩm bẩm:
- Có phải nơi này sắp tới chỗ chứa "Nhu kinh"?
Chàng can đảm bước hẳn vào phòng…
Mặc dù biết mình bị giam hãm giữa trùng trùng lớp lớp những bức tường đá, tinh thần quả cảm của Tống Nguyên không hề suy giảm.
Chàng thét lên:
- Ta sẽ tìm được "Nhu kinh"…
Đảo mắt quan sát phòng đá thứ chín, Tống Nguyên nhìn thấy trên vách đá đối diện có một mỏm đá trắng nhô ra.
Không ngần ngại, chàng búng liền một ngọn chỉ phong…
"Bình"… Tiếng nổ chát chúa vang lên và mỏm đá trắng lập tức bị lún vào…
Đúng lúc đó, luồng ác phong cuộn lên dữ dội…
- "Veo, veo, veo"…
Hàng loạt ám khí bắn về phía Tống Nguyên như mưa, nhanh hơn những tia chớp giật.
Đã đề phòng, Tống Nguyên múa vút thanh kiếm tạo nên vòng hồng quang bao kín quanh mình. Những mũi ám khí rơi xuống nên đá phùm phụp. Ám khí xuyên đá như cắm vào bùn, nếu là con người hẳn khó bảo toàn tánh mạng.
Tống Nguyên rùng mình.
Nhưng chàng lại vui mừng kêu lên:
- Ôi một cửa hang kia rồi.
Quả thật nơi mỏm đá trắng lún vào đã lộ ra một cửa hang khá lớn, bề cao quá đầu người.
- "Vèo"…
Chàng phóng lên, đứng chân vào ngưỡng cửa.
Thình lình chàng nghe "khè" một tiếng, từ trong cửa có con rắn lớn lao ra…
Con mãng xà mổ thẳng vào mặt Tống Nguyên dữ dội. Nhưng chàng đã lanh lẹ né được, rồi vung kiếm chém tới.
Huyết khí hồng quang lóe lên, mãng xà bị chặt làm ba khúc, máu văng lên vách đá tỏa mùi tanh tưởi rùng rợn.
Hất những khúc mãng xà qua một bên, Tống Nguyên luồn mình qua cửa hang và chàng nhún vai:
- Lại một căn phòng.
Nhưng phòng này khác hẳn những phòng Tống Nguyên đã đi qua.
Trên vách phòng được chạm khắc, trang trí bằng châu ngọc, trên bàn để một chiếc đèn vàng, nhưng ngọn đèn không thắp sáng.
Sát vách bên phải có kê chiếc giưởng cẩn ngọc, bảo quang tỏa sáng lung linh…
Chàng bước gần chiếc giường, lãnh khí tỏa ra làm Tống Nguyên cũng cảm thấy lạnh buốt xương.
Trên giường là một bộ da thú, có những chữ viết chi chít làm Tống Nguyên phải chăm chú đọc.
Đó là một bài kệ trên da thú:
- "Hỏa trung chi nhu. Phương vi nhu.
Hỏa thượng chi nhu. Phương vi nhu.
Ngọc trung chi nhu. Phương vi nhu.
Ngọc thượng chi nhu. Phương vi nhu."
Tống Nguyên gật gù tự giải thích mấy câu kệ:
- "Nhu ở trong lửa mới là nhu.
Nhu ở trên lửa mới là nhu.
Nhu ở trong ngọc mới là nhu.
Nhu ở trên ngọc mới là nhu."
Tuy hiểu nghĩa nhưng Tống Nguyên vẫn cảm thấy tối mò.
Chàng lại nói một mình:
- Hừm, những lời kệ luôn tối nghĩa, đầy tích ẩn dụ, khi gặp việc mới có thể chiêm nghiệm suy đoán ra.
Chàng đảo mắt nhìn, thấy mặt bàn và chiếc giường toàn bằng ngọc, lại có ngọn đèn tượng trưng cho lửa. Nhu ở trong lửa, nhu ở trong ngọc, vậy dường như "Nhu kinh" không phải là một quyển. Thế thì làm sao biết được "Nhu kinh" nào là chân chính?
Tống Nguyên trầm tư suy tưởng, bỗng chàng nghe bên tai có tiếng ngọn lửa nổ lép bép.
Chàng nhảy dựng lên:
- A, kia rồi…
Với thị lực và thính lực siêu việt, chàng đã nghe được tiếng lửa cháy và ngọn lửa thấp thoáng trong ngọn đèn vàng, mà tưởng chừng như đèn không thắp sáng.
Đi tới mặt chiếc bàn ngọc, chàng đưa tay nhấc chiếc đèn lên. Nhưng đèn không nhúc nhích.
Thì ra chiếc đèn vàng đã được gắn chặt vào mặt bàn ngọc. Chàng bèn nắm chân đèn xoay một vòng.
Tách… tách… tách…
Chiếc bàn ngọc rung chuyển sau những tiếng kêu nhẹ, rồi nhích qua một bên, để lộ miệng hầm rộng khoảng một trượng.
Từ dưới miệng hầm có ánh lửa hắt lên, những luồng khí nóng bốc lên, tỏa đầy căn phòng.
Tống Nguyên mừng rỡ cúi đầu nhìn xuống hầm, chàng thấy dưới đó là một căn phòng khác.
Giữa phòng ấy có đặt chiếc lò lớn, lửa đang bốc ngùn ngụt. Trong ánh lửa Tống Nguyên nhận ra ba thỏi thạch anh nằm giữa lò.
Chàng rướn mình tới để toan nhảy xuống hầm. Bỗng đúng lúc đó, gã quái nhân mũi khoằm xuất hiện.
Gã nhanh chân đến bên lò lửa rút ba thỏi Thạch anh ra…
Tống Nguyên giật mình, bởi không ngờ gã mũi khoằm đã lọt vào nơi này trước chàng.
Hết sức căng thẳng, nhưng Tống Nguyên kịp thời ghìm mình lại. Chàng yên lặng quan sát trước đã.
Lúc này mà nóng nảy sẽ hỏng việc.
Chàng tự nghĩ như thế và chú mục nhìn gã mũi khoằm. Lúc đó gã quái nhân dùng thủ pháp cầm nã, hữu thủ như gọng kiềm rút ba thỏi thạch anh ra khỏi lò lửa, xếp ngay hàng trên nên hầm.
Gã ngắm nghía ba thỏi thạch anh rồi bật cười.
- Hừm, có một chút thế này mà cũng làm ta tốn khá nhiều công phu.
"Phựt", một tiếng động nhè nhẹ. Trên tay gã quái nhân xuất hiện lưỡi dao nhỏ, nhọn hoắt, sắc lẻm. Gã rạch dao vào thỏi thạch anh bên trái…
"Rẹt rẹt"… Mũi dao tách đôi thỏi thạch anh, và Tống Nguyên đá muốn hoa mắt lên, bởi trong thỏi thạch anh có quyển sách nhỏ đã lọt vào tay gã quái nhân. Trên bìa sách chàng liếc thấy hai chữ "Nhu kinh"…
Tim Tống Nguyên đập mạnh, với ý nghĩ:
- "Có nên cướp lấy Nhu kinh chăng ?"
Không nên. Chính chàng tự trả lời mình và tiếp tục theo dõi hành động của gã quái nhân.
Lúc đó, gã quái nhân mở tập "Nhu kinh" ra, lật xem. Bên trong chỉ toàn giấy trắng.
Hắn chửi thề một tiếng, lại tiếp tục lách mũi dao vào thỏi thạch anh ở giữa. Trong thỏi thạch anh này cũng có tập "Nhu kinh" toàn giấy trắng.
Quái nhân mũi khoằm gần như nổi khùng. Hắn nhanh chóng lôi thỏi thạch anh thứ ba có đầy chữ.
Hắn quang hai tập giả đi, và nhét tập "Nhu kinh" có chữ vào bọc. Song một tiếng thét vang lên, ánh hồng quang chói ngời, Tống Nguyên đã lao vụt xuống hầm, xuất chưởng.
Bình tĩnh tằng hắng một tiếng, gã quái nhân co giật hữu chưởng, luồng ánh sáng vàng và đạo kình khí cực mạnh ập vào Tống Nguyên.
"Ầm" một tiếng dữ dội, hai luồng chưởng đỏ và vàng chạm nhau như muốn nổ tung căn hầm.
Hai bóng người vừa xáp vào đều bật ra.
Biết công lực của đối thủ chẳng phải tay vừa, Tống Nguyên xuất chiêu "Ngũ kiếm đoạt hồn" đánh tới, khí thế kinh người. Trong chớp mắt ánh hồng quang tỏa rộng, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm như sấm sét.
Quái nhân thét lên:
- Tiểu tử điên khùng, muốn chết phải không?
Cây đao vàng trên tay gã vũ lộng, kình phong ào ào đánh mạnh vào Tống Nguyên như những đợt sóng thần.
Quyết nhanh chóng giành phần thắng, Tống Nguyên xuất ra những chiêu mãnh liệt của "Huyết Quang Mê Ly chưởng" để áp đảo đối phương. Chưởng lực như muốn đánh sập cả căn hầm…
Nhưng không ngờ chưởng pháp của quái nhân chẳng phải tầm thường, mà nội lực lại vô cùng thâm hậu.
Ba mươi chiêu nhanh chóng trôi qua. Tống Nguyên đã mướt mồ hôi… những vẫn phải dốc sức đánh tới…
Thêm mười chiêu nữa qua nhanh.
Tả chưởng của Tống Nguyên tung chiêu "Tống Tửu Quần Ma", kình phong ầm ầm đánh tới.
Thình lình quái nhân hét lớn:
- Hồi thủ…
Ý hắn bảo Tống Nguyên rút tay về, bởi luồng chưởng đạo của hắn mới ập đến có sức mạnh kinh hồn.
- "Ầm ầm"…
Tống Nguyên hoa mắt, cảm nhận được sự nguy hiểm nên rút lẹ hữu chưởng và tả chưởng cũng thu nhanh chiêu thức. Nhưng không còn kịp nữa…
"Bình" một tiếng, cả thân hình Tống Nguyên như bị hất tung lên. Chàng chao đảo, gắng sức trụ bộ, bên mép đã rỉ ra một dòng máu đỏ.
Quái nhân bật cười sằng sặc.
Hắn thu chiêu và trố mắt nhìn Tống Nguyên.
Giọng nói của gã hằn mạnh:
- Khá lắm, tiểu tử chịu nổi với ta bốn mươi chiêu, một việc hiếm có trong võ lâm từ trước tới nay nên tha cho ngươi. Nhưng lần sau còn gặp phải tay ta thì đừng trách.
Dứt lời, gã lách mình qua miệng hầm, biệt dạng…
Tống Nguyên chỉ biết nhìn theo, đôi mắt chàng ứa lệ.
Không dễ gì đến được chỗ cất giấu "Nhu kinh", thế mà bây giờ đã lọt vào tay kẻ khác.
Kẻ ấy là ai ?
Quái nhân mũi khoằm là kẻ mà võ công ghê gớm, khinh công tuyệt luân có thể hơn cả sư phụ Hồng Hoang Huyết Ma của chàng.
Trong lòng đã đau đớn buồn rầu, Tống Nguyên còn thoáng giật mình, bởi chàng đang bị giam hãm trong lòng núi.
Mồ hôi nhỏ giọt, chàng thảng thốt kêu lên một mình:
- Ôi, làm sao thoát ra khỏi nơi đây?
Còn sống là còn hi vọng.
Vả lại quái nhân có lối ra thì tại sao mà mình không có đường thoát?
Chàng nghĩ như vậy, rồi nhớ lại hướng quái nhân vừa thoát qua miệng hầm. Tống Nguyên phóng mình lên nhận ra một khe đá, liền đánh vào một ngọn chưởng thần tốc.
"Ầm"… vách đá rung chuyển, từ khe đá lộ ra một con đường hẹp đủ cho Tống Nguyên lách mình vào.
Vận Huyết khí phòng thân, chàng đi lần tới. Nhưng vừa qua một khúc rẽ thì Tống Nguyên lại đối diện với một bức tường đá chắn ngang.
Chàng bực tức rút Đoạt Hồn huyết kiếm chém vào tường đá. Ánh kiếm lóe lên, hồn như hoảng loạn… Tống Nguyên chém như điên, vách đá bị khoét sâu cả trượng mà cũng chẳng ăn thua gì.
Chàng thở dài chán nản:
- Ôi không lẽ ta phải chết ở nơi đây?
Mắt ứa lệ, chàng quay về căn hầm có lò lửa…
Vô tình chàng nhìn thấy hai tập "Nhu kinh" giả nằm trên nền hầm. Trong đầu lại nhớ tới bốn câu kệ huyền bí.
Hai câu quan trọng hiện lên trong tâm trí chàng:
- "Hỏa trung chi nhu. Phương vi nhu.
Ngọc trung chi nhu. Phương vi nhu."
Tống Nguyên nhắm mắt nhắc lại:
- "Nhu ở trong lửa mới là nhu.
Nhu ở trong ngọc mới là nhu."
Bỗng chàng mở mắt và cặp mắt sáng lên, bởi chàng đã hiểu ra nghĩa ẩn dụ của hai câu kệ. Phải chăng ý nghĩa là trong lửa có ngọc và trong ngọc có "Nhu kinh", mà "Nhu kinh" trong ngọc mới là chân chính?
Tia hi vọng lóe lên trong đầu.
Chàng đến bên lò lửa đang hừng hực cháy. Nhìn kỹ vào ngọn lửa, chàng tự nghĩ không hiểu do dâu lửa cháy, và lò lửa này đã cháy bao lâu. Chàng vận nhãn lực nhìn xuyên ngọn lửa xem phía dưới có cái gì. Cố gắng hết sức Tống Nguyên cũng chỉ nhìn thấy một màu đỏ rực, mà không thấy đáy lò.
Chàng kinh ngạc buột miệng:
- Ồ, lẽ nào lò này không có đáy?
Một ý nghĩ táo bạo chợt đến, và chàng biến thành hành động. Liền vận "Nhu Băng thần công" bao bọc quanh mình một lớp khí thật lạnh, rồi Tống Nguyên nhảy hẳn vào lò lửa.
Trong lò lửa, chàng cảm thấy áp lực bốn phía cực mạnh, khí nóng hừng hực đốt cơ thể chàng. Song nhờ "Nhu Băng thần công" lửa không xâm phạm chàng được.
Tống Nguyên bắt đầu đi sâu xuống dưới lò lửa. Quả thật đáy lò lửa thật sâu. Lúc xuống khoảng hai trượng, chàng quan sát và thấy phía trái sâu chừng hai trượng nữa có một hồ chứa dầu. Chàng hiểu ra hồ chứa dầu này là nguyên liệu để đốt cháy lò lửa.
Chàng quan sát chung quanh chỉ thấy vách đá nhẵn thín. Nhưng một lát sau, Tống Nguyên thấy trên mép hồ dầu có hòn dá nhô nhô ra khỏi vách đá bóng như gương. Vách đá vốn nhẵn nên hòn đá nhô ra càng nổi bật, rất dễ thấy.
Lập tức phát hết chân khí, Tống Nguyên vận "Nhu Băng thần công" bọc kín mình hơn, và chao xuống đứng chân lên viên đá.
Đầu ngón chân Tống Nguyên vừa bám vào mẩu đá, thì vách đá đen ngòm đã nứt ra một khe đá cao hơn đầu người. Chàng thu "Nhu Băng thần công" và từng bước đi vào giữa khe địa đạo.
Lát sau chàng đã tới trước một cửa đá, trên cửa có ghi khắc dòng chữ đậm nét:
- "Người có kỳ duyên tới đây phải đứng cách cửa ba trượng. Quỳ ba lần và lạy chín lần."
Dưới dòng chữ khắc không rõ tên ai. Nhưng Tống Nguyên hiểu rằng chàng đã ở trong tay chủ nhân chốn địa đạo này.
Chàng quỳ và lạy đúng như yêu cầu của kẻ bí mật. Lúc chàng ngước lên thì thấy cánh cửa đã mở.
Tống Nguyên vui mừng bước vào căn phòng đá vuông vức, trang trí sang trọng bằng ngọc ngà. Giữa phòng có một chiếc bàn đá, trên đặt chiếc đèn nhỏ bằng vàng. Cạnh chiếc bàn đá là chiếc giường đá mát lạnh. Trên giường có đặt một tờ thiếp.
Cầm tờ thiếp lên, mắt Tống Nguyên liếc nhanh qua hàng chữ:
- "Kẻ có duyên vào nơi này, hãy quỳ ba lần và lạy chín lạy, rồi lặt mặt bên kia của tấm thiếp mà đọc."
Chàng liền quỳ lạy theo đúng yêu cầu, và lật mặt bên kia tấm thiếp, chỉ thấy hàng chữ với một câu rất gọn:
- Tìm một nút nhấn, sẽ có "Nhu kinh"…
Mò mẫm hàng giờ, Tống Nguyên mới thấy một nút đá nhỏ dưới giường đá và nhấn ngón tay vào…
"Tách" một tiếng khô khan, trên mặt giường đá nứt ra một khung vuông với chiếc hộp bằng bạch ngọc.
Ngoài nắp hộp ghi hai chữ "Nhu kinh"…
Tống Nguyên reo lên:
- Ôi, "Nhu kinh", bộ sách này mới là thật đây.
Chàng cầm lấy khối ngọc trắng tinh, và biết bên trong có "Nhu kinh", nhưng không thể nào thấy vết khớp để cạy ngọc ra lấy sách.
Chàng lẩm bẩm:
- "Ngọc trung chi nhu. Phương vi nhu".
Nhu ở trong ngọc mới là nhu thì đúng là "Nhu kinh" ở trong khối ngọc này rồi. Nhưng làm sao tách ngọc ra để lấy sách ?
Tống Nguyên lại suy nghĩ tiếp, và thấy chìa khóa của sự việc vẫn là ở trong những câu kệ.
Chàng đọc lại câu thứ hai:
- "Hỏa thượng chi nhu. Phương vi nhu".
- Nhu ở trên lửa mới là nhu.
Liền cầm khối ngọc đến gần chiếc đèn vàng. Chàng đốt đèn lên, thấy ánh lửa xanh rất đẹp mắt nên đưa khối ngọc hơ trên ngọn lửa.
Khoảng thời gian chừng uống hết bình trà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả. Khối ngọc vẫn nguyên là khối ngọc trắng tinh, dù đã hơ khá lâu trên ngọn lửa.
Thế thì phải làm sao?
Chàng nhíu mày đào sâu trong tâm trí để tìm cách mở được khối ngọc mới mong thấy được "Nhu kinh". Người xưa không thể nói dối hay đùa giỡn, mà chỉ vì chàng nghĩ chưa tới nơi thôi.
Chợt chàng kêu lên:
- Ôi, ta khờ quá nên đã vận dụng sai câu kệ.
Chàng tắt ngọn đèn, đặt khối ngọc lên chiếc bàn đá miệng nói nhanh:
- "Ngọc thượng chi nhu. Phương vi nhu".
Ta phải vận dụng đến câu thứ tư mới có thể thành công.