"Trúng độc?" Bách Lý Vu Đạo sầm mặt lại, mắt thấy Binh bộ Thượng thư là ông sắp tấn chức, con trai trưởng Bách Lý Tích Niên của ông cũng sắp lên làm quan.
Vào lúc này, nếu trong phủ truyền ra chuyện lão phu nhân trúng độc, ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đôi phần đến tiền đồ hai cha con họ.
Còn người hạ độc rốt cuộc có ý gì, càng đáng để suy đoán hơn!
Ý nghĩ vừa hiện lên, Bách Lý Vu Đạo bèn lớn tiếng phân phó, "Đưa tấc cả các hạ nhân hôm nay có tiếp xúc với lão phu nhân lại đây cho ta xem.
Một người cũng không thiếu.
"Còn lo lắng cái gì, nhanh đưa lão phu nhân về Hân Vinh viện!" Đại phu nhân vội nói, đám hạ nhân đang hoang mang giờ mới hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy.
Bách Lý Vu Đạo cũng vội vả đi theo Đại phu nhân, chạy về hướng Hân Vinh viện của lão phu nhân.
Mẹ con Tam phu nhân liếc nhau một cái, rõ ràng có thấy học không tình nguyện đi, nhưng vì không muốn thành đầu đề câu chuyện bất nhân nên cũng đi cùng.
Sau khi đến Hân Vinh viện, đại phu cũng đã vội vội vàng vàng chờ ở bên trong.
Mọi người không ai dám trì trì hoãn, Đại phu nhân tường tận kể cho đại phu nghe tình trạng của lão phu nhân trước khi té xỉu một lần, sau đó đại phu nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống bên giường, nín thở bắt mạch cho lão phu nhân, cuối cùng kết luận lại: "Cũng không tính độc của cây lôi công đằng, may là xem ra lão phu nhân trúng độc không nhiều, bằng không trì hoãn lâu vậy đã có thể gặp phiền toái."
Quay đầu, đại phu ngay cả phương thuốc cũng không viết, nhanh chóng ra lệnh dược đồng bên cạnh, "Nhanh lấy đậu xanh và cây kim ngân lẫn vào cam thảo nấu vào nồi!"
Dược đồng đáp một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài, đại phu lại dặn dò thêm: "Lão phu nhân trúng độc cũng không quá nghiêm trọng, còn có thể tự nuốt xuống được.
Chờ khi thang thuốc kia được bưng tới, các ngài tìm cách làm lạnh rồi nhanh chóng cho lão phu nhân uống hai chén sẽ không còn vấn đề gì."
Nhiều lần xác nhận lão phu nhân không có chuyện gì, sắc mặt Bách Lý Vu Đạo căng cứng nãy giờ mới buông xuống.
Dặn dò rót thuốc phải chú ý, cẩn thận.
Đại phu đứng dậy cáo từ, Đại phu nhân nháy mắt với Vệ mama một cái, nhỏ giọng nói: "Cho ông ta nhiều bạc một chút, dặn ông ta không được bép xép mà truyền chuyện này ra ngoài.
Chỉ nói là hôm nay tới vì lão phu nhân bị phong hàn."
Vệ mama gật đầu, trả lời một tiếng rồi đi theo sau tên đại phu ra ngoài.
Không còn người ngoài, Bách Lý Vu Đạo mới tức giận mà phẩy tay áo một cái, "Thọ yến đang yên đang lành sao tự nhiện lại có độc được!?"
"Lão gia, người trước chớ nóng vội.
Lão phu nhân đang nghỉ ngơi ạ, đừng quấy rầy đến bà ấy." Đại phu nhân rũ mắt, nhẹ giọng khuyên, ý bảo tất cả mọi người theo mình ra ngoài phòng, lại bảo ban người buông rèm cửa vừa dầy vừa nặng của cửa phòng ngủ lão phu nhân xuống.
Xong xuôi, bà mới lạnh lùng mở miệng: "Vương mama, ngày hôm nay lão phu nhân đã ăn gì, uống gì mà lại trúng độc?"
Ấn đường Vương mama căng cứng, "Hồi Đại phu nhân, lão phu nhân, sáng nay bà ấy có ăn chén cháo nô tỳ tự tay nấy, buổi trưa ở trong vườn xem kịch.
Còn có ăn qua mấy món giống Đại phu nhân và lão gia.
Đến buổi tối, ngoài ăn mấy món của ba vị tiểu thư bưng lên, lão phu nhân không còn ăn gì nữa."
"Đi mang đồ lão phu nhân đã qua lại đây!" Bách Lý Vu Đạo trầm mặt, nhìn về phía hạ nhân kế bên, "Toàn bộ đều dùng ngân châm tra xét cho ta! Không được bỏ sót món nào!"
Mấy tên hạ nhân chưa kịp xoay người, Bách Lý Y Nhân đã ngăn trở, "Không cần.
Cha, con dám chắc thời gian lão phu nhân trúng độc cũng chưa lâu."
"Làm sao con biết?" Bách Lý Vu Đạo đè ép ấn đường, "Y Nhân, sự tình quan trọng này, con thực sự biết rõ?"
"Phụ thân, con biết rõ thật." Bách Lý Y Nhân rủ rỉ nói, "Trước kia, con đã từng xem qua một quyển y thuật, trùng hợp là ở trong có ghi lại về lôi công đằng.
Quyển sách ấy ghi rằng, một người khi uống phải lôi công đằng, từ lúc dùng cho đến lúc chất độc phát tán, chỉ khoảng chừng một canh giờ.
Cho nên thứ làm cho lão phu nhân trúng độc, nhất định là mấy món lão phu nhân ăn trước một canh giờ lúc nãy."
Trước một canh giờ độc phát tán, lão phu nhân cũng chỉ ăn có ba món.
Nước trà trên yến tiệc, chất mật củ từ của Bách Lý Y Nhân, canh lá sen của Bách Lý Thu Thủy.
Nói cách khác, thứ khiến lão phu nhân trúng độc lôi công đằng, đã được thêm vào lúc đó.
Bởi vậy, Bách Lý Y Nhân vừa dứt lời.
Sắc mặt người trong phòng đồng loạt thay đổi.
Nước trà là từ cùng một ấm trà chế ra, khả năng hạ độc bên trong đó không lớn, vậy thì...!
Trong khi ánh mắt mọi người đang rất phức tạp, trong lòng Bách Lý Vân Linh sắp bay lên trời luôn rồi.
Nếu như không phải thời cơ không hợp lắm thì nàng đã cười to lên rồi!
Đây thật là trong cái rủi có cái may, khi nãy nàng còn cảm thấy chán nản vì mâm thức ăn kia bị lão phu nhân phớt lờ, bây giờ nàng rất vui mừng.
May là lão phu nhân ghét mâm thức ăn kia của nàng, nếu không, nàng chẳng phải cũng thành một trong những người bị hiềm nghi hạ độc kia sao?
Ánh mắt Bách Lý Thu Thủy bình thản, ánh mắt nơi khóe mắt đảo qua Bách Lý Vân Linh đang ngầm vui mừng, vừa nhìn về phía Bách Lý Khả Thanh cùng Bách Lý Y Nhân.
Chén canh lá sen kia, bản thân nàng từ tuyển chọn nguyên liệu đến lúc hầm xong, nàng một tác cũng không rời để coi chừng, sau đó múc canh khỏi nồi, chỉ có mình và Hoa Quỳnh hai người, tuyệt đối sẽ không có khả năng cho có người ngoài hạ độc vào thành công.
Nhưng Bách Lý Y Nhân cũng không phải là kẻ đần độn.
Coi như chuyện hạ độc này, sau cùng là do Bách Lý Khả Thanh bày ra, nàng ta chắc hắn sẽ không muốn nàng mà để cho Bách Lý Khả Thanh hạ độc xuống mật củ từ của mình.
Bởi vì món này từ đầu đến cuối, trừ chính Bách Lý Y Nhân ra, những người khác cũng không được đụng vào.
Nếu muốn nhân cơ hội này mà đổ tội hãm hại nàng, gần như không thể nào.
Đáy mắt Bách Lý Khả Thanh lóe lên chút vênh váo, nhưng không qua mắt được Bách Lý Thu Thủy.
Bách Lý Thu Thủy khẳng định rằng độc này chắc chắn do Bách Lý Khả Thanh tìm cách hạ, nhưng mục đích nhất định là cũng vì nàng, đến tột cùng nàng ta dùng cách gì mà làm cho lão phu nhân trúng độc?
Ấn đường Đại phu nhân chau lại, phất tay tỏ ý các hạ nhân không liên quan đều lui ra.
Lúc này canh đậu xanh hầm xong đã mang đến, sau khi sai Vương mama và Vệ mama mớm thuốc cho lão phu nhân, Đại phu nhân đang định mở miệng, Bách Lý Thu Thủy nhìn thấy trên mặt Bách Lý Khả Thanh lộ ra một nụ cười âm hiểm, ngay sau đó là vẻ mặt kinh hoàng reo lên: "Mẹ, con đã biết là ai hã độc!"
"Con biết?" Đại phu nhân ngắt lời, ban đầu vẻ mặt còn có mấy phần không vui, giống như là muốn nổi giận, vừa nghe đến những lời này của Bách Lý Khả Thanh.
Vẻ mặt không vui liền biến thành sửng sốt.
"Dạ vâng, mẫu thân, con biết trong phòng ai có lôi công đằng!" Bách Lý Khả Thanh hết sức phấn khích.
Bách Lý Thu Thủy hơi nheo mắt, mặt không biến sách, lạnh lẽo nhìn nàng.
Quả nhiên, lúc chuẩn bị nói câu sau, Bách Lý Khả Thanh xoay người, mặt đối mặt nàng, từng chữ dõng dạc nói ra, "Đó là Tam tỷ tỷ, trong phủ người duy nhất có cây lôi công đằng, chính là Tam tỷ tỷ!"
Đối đầu với ánh mắt tối tăm sâu không thấy đáy của Bách Lý Thu Thủy, đáy mắt Bách Lý Khả Thanh bắn ra tia ngoan độc sát ý.
Đầu ngón tay chỉ thằng Bách Lý Thu Thủy, "Cây lôi công đằng có độc, điều này ai cũng biết, cho dù không biết, dùng loại độc này làm công cụ hạ độc, cũng không phải tình cờ là làm được.
Trừ tỷ ấy ra!"
"Tiểu, tiểu thư?" Hoa Quỳnh run người một cái, chân gần như muốn nhũn ra, lòng bàn tay chảy một lớp mồ hôi lạnh.
Nàng biết rõ tiểu thư nhà mình không có hạ độc, nhưng mà...!
Nhận thấy Hoa Quỳnh đang căng thẳng, Bách Lý Thu Thủy thản nhiên liếc nàng một cái, trong đôi mắt tối tăm, sâu thẳm đấy, không nhìn ra chút nào gọi là sợ hãi hoang mang.
Hoa Quỳnh liền sững sờ, cuối cùng dĩ nhiên đã giảm bớt vài phần bất an, âm thầm nắm chặc tay.
Sự kiện tiểu trù phòng lần trước, cũng không phải tiểu thư đã cố gắng xoay chuyển tình thế, giải quyết tất cả sao? Lần này nàng nhất định, nhất định phải tin tưởng tiểu thư, tuyệt đối không được lộ ra vẻ sợ sệt nào.
Để cho người khác chê cười tiểu thư của nàng! Nghĩ đến tin tưởng, trong lòng của Hoa Quỳnh liền có thêm mấy phần sức mạnh.
Thẳng lưng mà đứng sau Bách Lý Thu Thủy, không nhìn ra vẻ sợ hãi gì.
Mặt hướng về Bách Lý Khả Thanh, ấn đường Bách Lý Thu Thủy hơi chau lại, lời nói so với trước kia thì mang theo ba phần trách cứ, "Tứ muội muội, chuyện lão phu nhân là chuyện lớn, không thể để ai đó tùy tiện nói một, hai câu là có thể định tội được một người.
Chuyện không có chứng cớ, muội dám ăn nói lung tung như thế à?"
"Hàm oan mẹ cả thì có tội, còn hàm oan thứ tỷ thì sao? Tứ muội muội, miệng lưỡi nhanh lẹ, chưa chắc là chuyện tốt." Bách Lý Thu Thủy trầm giọng nói, "Chiếu theo gia pháp, muội sẽ phả bị đánh bằng roi, quỳ ở từ đường.
"Muội đương nhiên sẽ không tùy tiện nói bậy!" Bách Lý Khả Thanh hừ lạnh một tiếng, cằm ngẩng thật cao, "Như muội đã nói, thứ cây có độc như lôi công đằng này, thông thường, Bách Lý phủ chắc chắn sẽ không có.
Nhưng tỷ lúc mới hồi phủ, bị quất bị thương,trong lúc trị liệu biết sử dụng lôi công đằng, vậy người hạ độc không phải là tỷ thì ai!?"
Uống Lôi công đằng xác thực sẽ làm cho người khác trúng độc, nhưng thoa ngoài da lại có thể chữa trị vết thương rất tốt.
Lúc băng bó ngoại thương, đại phu để nhanh chóng cho vết thương của người bị không bị viêm, ít nhiều gì trong phương thuốc cũng sẽ có dược liệu là lôi công đằng này.
Bách Lý Thu Thủy lạnh lùng nhìn Bách Lý Khả Thanh, khóe môi nhẹ nhàng mà cười lạnh lùng.
Thật là nhìn không ra, Tứ tiểu thư ngu ngốc này, lại cũng hiểu biết về cây lôi công đằng.
"Đại tỷ tỷ kiến thức uyên thâm, cũng biết về cây lôi công đằng thì cũng không hiếm lạ.
Ta còn nhớ rõ, Tứ muội muội, muội không được vào thư phòng của phụ thân, vậy muội từ đâu mà từ đâu biết được, cây lôi công đằng cũng là một vị thuốc có thể trị ngoại thương?" Bách Lý Thu Thủy mở miệng hỏi.
"Muội cũng tình cờ biết đến.
Trước đó không lâu muội đến chỗ Đại tỷ tỷ, vừa vặn thấy một bản y thuật trên bàn tỷ ấy, trong chốc lát hiếu kỳ lật nhìn hai trang.
Chuyện này có gì đáng mà tỷ nghi ngờ!" Bách Lý Khả Thanh cười khẩy, "Tam tỷ tỷ sẽ không phải là sợ chuyện mình hạ độc bị phơi bày ra, nên bắt đầu tìm chuyện khác để dời đi sự chú ý của mọi người phải không?"
Tầm mắt dừng lại trên người Bách Lý Khả Thanh, Bách Lý Thu Thủy bỗng nhiên khẽ cười, "Tỷ ngược lại rât tò mò, bây giờ cuối cùng lão phu nhân ăn gì mà trúng độc, căn bản là vẫn chưa có người nào có khả năng chứng thực, ngoại trừ chén canh lá sen của tỷ, lão phu nhân còn nếm những món khác, Tứ muội muội sao lại rất chắc chắn, độc này do tỷ hạ?"
"Đương nhiên là tỷ! Trừ tỷ ra, còn ai vào đây làm chuyện như này!? Đại tỷ tỷ từ nhỏ đã được đừng nói nữa thương yêu, tỷ ấy dĩ nhiên sẽ không hạ độc lão phu nhân!"
Bách Lý Thu Thủy cười nhạo một tiếng, "Tứ muội muội sợ cũng quá mức độc đoán nhỉ?"
"Đừng nói nữa?" Sắc mặt Đại phu nhân nghiêm túc, "Độc dược rốt cuộc ở đâu, chúng ta đi sảnh tiền sảnh vừa nhìn sẽ biết."
#PhongTịnh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.
Danh Sách Chương: