Tạ Doãn chợt hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, thấy mấy con chim ưng rít gào lượn vòng mà đến.
Bắc Đẩu “Lộc Tồn” Cừu Thiên Cơ, giỏi luyện ưng, đi đâu ắt có chim dữ tháp tùng.
Đợi đã, họ chạy đến Hoắc gia bảo đi Nhạc Dương còn dễ hiểu nhưng tại sao lại đến Hoa Dung? Đến vì ai?
Không đợi hắn nghĩ nhiều, đám hắc y nhân của Bắc Đẩu đã hiện thân như gió lốc, nơi chúng đến hệt như quạ đen mở hội, một mảng đen thui rộng lớn, tụ về một chỗ.
Lúc này, có người nghẹn ngào hét lớn:
- Cháy! Cháy rồi!
Tạ Doãn quay đầu, thấy một nơi có khói đặc bay lên, tiếng la hét khóc lóc gọi người khiến người nghe rất không đành lòng, hắn sững sờ chốc lát, bỗng dưng phản ứng lại______đó là hướng khách điếm của họ!
Tạ Doãn chạy như điên, khắp đường đều là đám người chạy tứ tán, hắn khó khăn lắm mới đi ngược dòng lao về phía trước.
Có điều trong nháy mắt, khách điếm đã rực lửa, ba tầng trong ba tầng ngoài bị đám hắc y nhân Bắc Đẩu bao quanh, trong tay mỗi hắc y nhân đều cầm một chiếc nỏ nhỏ, bên trên không lắp tên bình thường mà là ống gỗ.
Một con ngựa liều lĩnh xông bừa ra ngoài, trong chớp mắt, sáu bảy ống gỗ nhắm về phía nó, đồng thời phun ra nước đen như rắn độc, nước này bắn xuống đất kêu cái “toẹt”, thiêu bùn đất thành một mảng đốm xám lớn, con ngựa chạy hí thảm một tiếng, trên người đồng thời có nhiều chỗ tróc da tróc thịt, trong vòng ba bước quỳ xuống đất, co giật rồi bất động!
Tạ Doãn bị các lão bách tính xô đẩy lẫn nhau đẩy hắn chen vào giữa, thở cũng sắp không thở nổi, mồ hôi nóng tuôn đầy trán.
Lúc này, mấy con ưng lượn vòng bay xuống, một nam nhân khoác áo khoác dài đen nhánh đứng ở góc đường, duỗi tay ra, đón lấy một con ưng mình yêu chiều, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Người này mũi khoằm, gương mặt lạnh lẽo khiến người ta nhìn mà sợ hãi, ánh mắt ông quét qua đám người, cất tiếng trầm thấp:
- Người không liên quan, đừng vướng bận.
Lời chưa dứt, ông bỗng vung tay áo, một luồng sức mạnh như dời non lấp biển ập tới, đẩy cả đám người chen chúc hỗn loạn ra ngoài, nhiều người đứng không vững đập vào tường, tức thì vỡ đầu chảy máu, không biết sống chết.
Người khác tốt xấu gì đều là chạy ra bên ngoài trốn, chỉ có Tạ Doãn là đi vào trong, ngực vừa vặn trúng phải chưởng phong của người nọ, xung quanh toàn là người, không có chỗ tránh né, trước mắt Tạ Doãn tức thì đen lại, không còn biết gì nữa.
Chu Phỉ cùng Ngô tiểu thư ở y quán, y quán này vị trí hẻo lánh, không dễ tìm, bên trong chỉ có một lão đại phu mắt mờ già yếu nói một chữ phải kéo dài cả nửa nén nhang đang dông dông dài dài về “thông tắc bất thống” (1). Lúc viết đơn thuốc có thể xem là đòi mạng già của ông, hận không thể vùi đầu vào tờ giấy.
(1) “Thông tắc bất thống, thống tắc bất thông” là một trong các tiêu chí nằm lòng của y học cổ truyền, nói nôm na là hễ thông thoáng thì không đau, hễ đau thì ắt có nơi nào đó bị tắc nghẽn.
Chu Phỉ ở bên cạnh chờ đến tê chân, thấy ông cuối cùng cũng viết xong, bèn thở phào thật mạnh ngay tại chỗ:
- Tôi đi lấy...
Lời nàng chưa dứt thì tai hơi động đậy, nghe tiếng ưng sắc bén.
Chu Phỉ quét mắt ra bên ngoài, nghi hoặc hỏi:
- Lão tiên sinh, chỗ các ông bình thường có chim ưng to không?
Lão đại phu run rẩy nói:
- Không có.
Chu Phỉ gấp đơn thuốc lại bỏ vào trong tay áo, đẩy cửa sổ ra, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng người hỗn loạn, sau đó liền có mùi dầu hỏa.
Chu Phỉ:
- Ta ra ngoài xem xem.
Ngô Sở Sở sớm đã như chim sợ cành cong, không dám đợi một mình, không nói tiếng nào cũng đi theo.
Thình lình, Chu Phỉ túm cổ tay nàng ấy, kéo mạnh Ngô Sở Sở vào trong hẻm nhỏ.
Ngô Sở Sở:
- Sao...
Chu Phỉ dựng thẳng một ngón tay, ra hiệu nàng ấy im lặng.
Sắc mặt nàng thực sự quá khó coi, lông tóc sau lưng Ngô Sở Sở dựng đứng cả lên, không dám cử động co lại bên cạnh nàng. Một lát sau, có hai người chậm rãi đi về phía bên này, trong đó một nam tử trung niên tóc mai điểm bạc, như con ma bệnh lao, mặt mày vàng vọt, một tay luôn xoa ngực, thỉnh thoảng dừng lại ho khan vài tiếng.
Chính là Thẩm Thiên Khu!
Bên cạnh Thẩm Thiên Khu có một người đi theo, eo khom còn hơn cả ma bệnh lao, mặt mày tươi cười, vừa lấy lòng vừa sợ hãi nói với ông ấy gì đó.
Ánh mắt Chu Phỉ hầu như muốn ghim người kia xuống đất___nam tử trung niên nhỏ gầy đó chính là trạm ngầm 48 trại nàng vừa gặp lúc nãy!
Người nọ cố ý gặp gia đình Ngô phu nhân, đương nhiên Ngô Sở Sở cũng nhận ra, tay chân nàng ấy vốn đã lạnh ngắt, bây giờ toàn thân lại càng như băng nứt, run rẩy dữ dội.
Nỗi kinh hãi trong lòng Chu Phỉ chỉ nhiều chứ không ít hơn nàng ấy, song bên cạnh có một người cần chăm sóc, ép cho nàng không thể không trấn định.
Nam nhân nhỏ thó dường như nhận ra gì đó, nhìn dáo dác xung quanh.
Chu Phỉ che miệng Ngô Sở Sở, đè nàng ấy lại, kéo nàng ấy vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
48 trại từng xảy ra chuyện tam trại chủ phản loạn, khi đó Chu Phỉ còn nhỏ, trừ tấm lưng của nhị cữu khiến nàng khắc cốt ghi tâm, những chuyện khác nàng đều không nhớ rõ.
Bây giờ, trong đầu nàng nhất thời hỗn loạn rối rắm, bị kẻ phản bội bất ngờ này làm nghẹn không thở nổi.
Hai người đó đi xa rồi, Ngô Sở Sở nắm lấy tay Chu Phỉ đầy bất lực:
- Chu cô nương...
Tay nàng ấy quá lạnh, như một khối băng vậy, trong chốc lát làm nguội cái đầu nóng hừng hực của Chu Phỉ, nàng cố hết sức lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Không sao, không cần sợ, đi theo ta, Thần, Thần Phi sư huynh trước giờ đều... Còn có Tạ Doãn...
Chu Phỉ dường như bắt đầu nói năng lộn xộn, nàng ngậm miệng, cắn nhẹ vào đầu lưỡi mình, kéo Ngô Sở Sở tránh con đường lớn, chui vào trong hẻm nhỏ.
Không phải nói đại nạn không chết ắt có phúc về sau ư?
Tạ Nấm Mốc không phải đã nói gặp phải đại ma đầu thế gian hiếm thấy như Mộc Tiểu Kiều một lần, trở về có thể may mắn ba năm ư?
Ba ngày còn không có ấy chứ!
Hai người họ đến y quán mất một khắc thời gian nhưng lúc về quả thực như chớp mắt, Chu Phỉ hầu như mang Ngô Sở Sở đi băng tường vượt nóc.
Nhưng dù là như vậy, khi các nàng gần tới khách điếm, vẫn nhìn thấy khói đen ngút trời, trái tim Chu Phỉ từ chỗ vô cùng cao bắt đầu chìm xuống.
Mãi đến lúc chính mắt nhìn thấy biển lửa, Chu Phỉ có lừa mình dối người đến đâu đi nữa cũng nói không ra hai chữ “không sao”.
Tiếng thét tê tâm liệt phế của Ngô Sở Sở bị Chu Phỉ bịt lại, dưới tình thế cấp bách, nàng không khống chế tốt lực tay, Ngô Sở Sở lại quá xúc động, bị nàng bịt ngất đi.
Thân thể yếu ớt lạnh lẽo của nữ tử ấy đè trên vai nàng, xương bả vai nhô ra của Chu Phỉ chống lên bức tường rêu xanh phủ kín phía sau, nàng trốn trong khe hở nhìn bên ngoài đám quạ gào thét, chim ưng hoành hành, nơi tầm nhìn của nàng thấy được đều là một mảng màu đỏ, hơi nóng phả vào mặt nàng...
Ngọn lửa kia không biết cháy bao lâu, đường phố người qua kẻ lại ban nãy sớm đã trống không, chỉ còn lại tro than và vết máu hỗn độn đầy đất.
Nam tử luyện ưng nâng cằm lên, đám hắc y nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh chia thành hai nhóm, một nhóm vẫn cầm nước độc canh phòng, một nhóm khác cầm binh khí xông vào tìm kiếm trong khách điếm giờ đã thành một đống hoang tàn.
Từng bộ từng bộ thi thể được khiêng từ bên trong ra, đặt ngay ngắn chỉnh tề trên đường phố vắng, một số người vẫn còn hoàn chỉnh, một số người đầu mình hai ngả___chắc là người trong khách điếm bị tập kích, đầu tiên là liều mình phản kháng, tử thương vài người, sau đó thực sự không thể phá vòng vây, đành lui vào khách điếm, đóng chặt cửa.
Ngô Sở Sở không biết tỉnh khi nào, nước mắt ướt đẫm ống tay áo Chu Phỉ.
Nam nhân mặc áo khoác dài thả chim ưng bay lên, ông đứng chắp tay, cao giọng nói:
- Chư vị hương thân nghe rõ, gần đây không quá thái bình, có mấy tên thổ phỉ giả mạo thương nhân trà trộn vào thành, mưu đồ bất chính, may có lương dân lanh lợi, thấy chỗ bất thường, lập tức báo quan, hiện bọn phỉ nhân đã đền tội! Vì đề phòng có cá lọt lưới, xin chư vị hương thân ban đêm đóng cửa nhà, đừng tùy tiện thu nhận khách xa lạ...
Lúc này, một hắc y nhân kiểm lại thi thể trên đất rồi tiến lên một bước, nói câu gì đó với người mặc áo khoác dài nọ.
Nam nhân kia cười lạnh:
- Ồ, để ta nói trúng rồi, thật có cá lọt lưới?
Chu Phỉ túm lấy Ngô Sở Sở, nói:
- Đi mau!