Hôm nay đúng là một ngày nhàn rỗi, con khỉ nhỏ bị bà ngoại mang đi, thiếu đi âm thanh bé khóc, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Sau khi có em trai, lực chú ý của cha mẹ đối với cô giảm bớt rất nhiều, phần lớn tinh lực đều đặt trên người em trai, nhưng Tô Nhiên lại không cảm thấy có sự đối đãi khác biệt gì ở đây, dù sao em trai chỉ là một đứa bé, ba mẹ cưng chiều bé là phải, cho dù cha mẹ đối xử với em trai tốt hơn cô đi nữa, trong lòng cô mặc dù hơi mất mát, nhưng càng nhiều hơn là cô vui mừng, có con trai có con gái, trong lòng cha mẹ nhất định đang lén cười rồi.
Bởi vì bọn họ là người một nhà, không có ai không thương ai nhiều hơn chút, có chỉ là ai yêu ai nhiều hơn một chút. Em trai nhỏ nhất nhà, người trong nhà đương nhiên sẽ yêu bé nhiều hơn. Mà cô là chị, làm sao có thể ăn dấm chua của em trai được, hơn nữa bản thân cũng trưởng thành rồi, những chuyện này cũng nên suy nghĩ cẩn thận hơn.
May mắn đã là một cô chó lớn, từ đầu tới đuôi dài chừng một mét, lông vàng đen rất sạch sẽ, lỗ tại nhọn dựng thẳng lên thật cao, lông mi của nó rất dài, đôi mắt đen lúng liếng của nó lúc còn là một cô chó con, bây giờ đã đổi thành màu hổ phách lưu ly. Nó thích khép hờ đôi mắt lại, bốn cái chân có lực , ưu nhã đi chậm theo từng bước chân của Tô Nhiên.
Nói về chuyện, tại sao Tô Nhiên có thể biết May Mắn là một cô chó? Bởi vì đứa nhỏ này, mấy ngày trước vậy mà nó lại có kinh nguyệt ! ! Nó đi mấy bước, trên đất liền thấy mấy giọt máu nho nhỏ màu đỏ như hạt châu vậy, nhìn thấy đứa nhỏ này như vậy, Tô Nhiên mới giật mình, thì ra nhà cô đã có một cô chó xinh đẹp trưởng thành.
Triệu Xuân lại liên tiếp oán giận: "Sàn nhà lại bị dơ rồi, đúng là muốn cái mạng già của tôi mà, phục vụ mấy người chết bầm các người không đủ, hiện tại lại thêm một con chó cái động dục nữa."
Tô Nhiên cau mày, dừng lại dừng lại, kết thúc hồi tưởng, May Mắn nhà bọn họ rất tao nhã, Rất đáng yêu, tại sao có thể dùng "Chó cái, động dục" tới phá hư chuyện tốt đẹp chứ!
Tô Nhiên phất tay một cái, đem những ký ức không tốt gạt đi.
Ơ..., có mấy con chó lớn cùng xuất hiện rồi.
Một con chó lớn màu hoa râm đột nhiên chui ra, sau đó cúi đầu, vẫy đuôi, cái mông uốn éo đi qua trước mặt May Mắn.
Ánh mắt May Mắn nhìn xuống dưới một chút, tiếp theo rũ mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Nhiên"Phì" bật cười, cô chó này, còn rất ngạo nữa đó!
Chú chó hoa râm kia, hu hu cầu xin, May Mắn lại ngơ ngẩn như không nghe thấy, ngạo mạn bước đi.
Tô Nhiên cười, hung hăng sờ sờ đầu May Mắn: "Đứa bé này, tại sao có thể dùng thái độ này đối với người khác được chứ, nếu không tìm được bạn trai thì biết làm sao?"
May Mắn khẽ vẫy đuôi, lỗ tai xoay vòng, tạo tư thế cao ngạo, còn con ngươi hổ phách lưu ly nhìn thoáng qua Tô Nhiên, coi như là đáp lại Tô Nhiên .
"Az, đứa bé này, khi còn bé rất quấn tao, sao hiện tại lại có thể lạnh nhạt như vậy được chứ!" Tô Nhiên dắt dây xích của May Mắn, buồn buồn.
Lúc này, một chú chó màu vàng to lớn mạnh mẽ đi tới từ phía trước.
Phía sau con Chó vàng phía còn có mấy con khác gầy teo, dinh dưỡng không đầy đủ.
Này mấy con chó gầy gầy kia nhìn thấy May Mắn tới, bỗng nhiên đầu đầu kêu "Uông Uông", mà chú chó vàng đứng đầu, bộ dáng "Thiên hạ chí tôn" khí phách Vương tướng.
Đôi mắt đang khép hờ của May Mắn khẽ mở rộng, sau đó không nhìn Tô Nhiên bên cạnh, mà chân sau hạ xuống rồi bắt đầu ngồi .
Tô Nhiên nhìn thấy tình huống như vậy, cũng rất hứng thú, hắc hắc, đến thân cận? Hay là đến cướp cô dâu?
May Mắn nhà ta đúng là một mỹ nữ, nhìn ánh mắt tham lam của những con chó đực kia kìa.
Nhìn May Mắn ngồi xuống, chú chó màu vàng sủa lớn một tiếng, những chú chó khác đều yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống hai bên.
Sau đó nó ngẩng cao đầu lên , từ từ đi tới trước mặt May Mắn.
Cẩn thận thò đầu ra, đem lỗ mũi màu đen ướt nhẹp đến trước mặt May Mắn ngửi~ ngửi ~
May Mắn ra vẻ tính cách rất tốt, đôi mắt khép lại hình bán nguyệt, sau đó để mặc cho con chó vàng kia ngửi.
Sau đó, sau đó nữa, nó bắt đầu không nhịn được nữa, ngáp một cái thật lớn, chú chó màu vàng bị dọa sợ, sau đó đem cái đuôi lay động lên xuống, trong miệng còn kêu ư ư.
A a ~~ Tô Nhiên đồng tình nhìn chú chó đực lúc đầu còn tỏ vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của kẻ dẫn đầu, mà lúc lại biến thành một chú chó biết vâng lời, az, may mắn nhà tao cùng mày không thích mày, mày nên chết tâm đi.
Trong lòng Tô Nhiên vừa nghĩ đến đây, May Mắn đã đứng lên, kéo Tô Nhiên muốn đi về phía trước.
hai mắt chú chó vàng kia mở thật to, tội nghiệp nhìn May Mắn phía trước, sau đó cùng nhắm mắt theo sau May Mắn, trái tim không thay đổi.
Trời ạ, trời ạ, rất có tâm đó, Tô Nhiên gật đầu, đối với chú chó theo đuổi May Mắn tỏ vẻ hài lòng.
Không ngờ, đi chưa được mấy bước.
Tô Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng chuông dồn dập, còn có âm thanh rất ồn ào: "Tại sao lại nhiều chó như vậy! Nhanh tránh ra cho tao!"
Tô Nhiên vẫn chưa phản ứng gì, bỗng nhiên có một nguồn sức mạnh, từ dây cương cô đang nắm truyền đến , theo sức lôi kéo lớn Tô Nhiên lảo đảo đến bên đống cỏ khô bên cạnh, lại theo quán tính, tiến thêm vài bước, mới giữ vững được thân thể.
Một người đàn ông ở trên xe đạp điện, mắng to: "Đi không có mắt à, nếu là đụng mày, tao làm cách nào mà bồi thường được!" Người đàn ông kia nói xong, còn hung hăng trợn mắt nhìn Tô Nhiên một cái, rồi mới rời khỏi.
Tô Nhiên im lặng, cuộc sống này đúng là rối loạn, người đụng còn mắng người bị đụng, còn lý luận nữa chứ!
Đột nhiên dưới chân May Mắn bắt đầu gây rối, Tô Nhiên cúi đầu, nhìn thấy May Mắn đang xoay quanh chân mình, thỉnh thoảng còn liếm liếm tay của cô, cọ cọ đùi cô.
Tô Nhiên ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu May Mắn, May Mắn cúi đầu kêu lên một tiếng, đầu lưỡi mang lửa nóng, liếm lên mặt Tô Nhiên.
Hình như đứa nhỏ này đang lo lắng! những lúc thấy cô gặp nguy hiểm, đứa nhỏ này mới trở nên dễ nổi nóng! Đứa nhỏ này, đối với cô thực sự rất tốt, rất trung thành !
Tô Nhiên vừa định nói cảm ơn với May Mắn, mới phát hiện dây xích của cô bị chú chó vàng kia cắn.
Bây giờ còn kêu hu hu với May Mắn, khẩn trương gấp rút ở trên người May Mắn ngửi tới ngửi lui.
Thì ra đứa nhỏ này cắn sợi dây, vì để cứu cô.
Mặc dù đứa nhỏ này muốn cứu May Mắn mà thôi.
May Mắn nhìn Tô Nhiên không có chuyện gì, lúc này mới vui sướng vẫy vẫy đuôi, thái độ đối với chó vàng cũng khá hơn một chút.
Vì vậy sau một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, Tô Nhiên mang theo một nhóm chó lớn bắt đầu tản bộ.
Chó vàng chạy trước chạy sau, vui mừng vây quanh May Mắn kêu.
May Mắn cúi đầu, mặc cho chú chó vàng kia ở trên người của nó lưu lại hương vị. Còn một bầy chó khác, giống như vây quanh hoàng thượng và hoàng hậu đi du lịch, cung cung kính kính, không dám vượt qua nửa phần.
Xem ra chó vàng rất có thực lực, dáng dấp và thân thể cường tráng, không tệ không tệ, Tô Nhiên nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng.
Sau khi tản bộ trở về, tình cảm chú chó vàng và May Mắn đã giống như keo sơn, hai con chó vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cái đuôi quấn lấy nhau, một đôi tình lữ đẹp ~
Nhìn hai vợ chồng son bọn chúng ngọt ngào, Tô Nhiên vỗ vỗ đầu May Mắn, mở sợi dây xích của nó ra.
"Đi đi, cùng bạn trai mày đi chơi với nhau đi."
May Mắn giống như là nghe hiểu được lời nói của Tô Nhiên, cúi đầu, hưng phấn lại có chút xấu hổ cọ cọ chân Tô Nhiên, sau đó cùng chó vàng chó chạy ra ngoài.
Chú chó vàng uy vũ sủa lớn một tiếng, những chú chó khác cũng cung kính lui về phía sau, không đi theo bọn chúng nữa.
Hắc, chú chó vàng này muốn làm gì? Không muốn cho đám tùy tùng đi theo nữa à?
Tô Nhiên tò mò.
Lặng lẽ đi theo.
Hắc hắc, phát hiện.
Trong bụi cỏ, May Mắn bị chú chó vàng bổ nhào vào trên mặt đất.
Cái miệng lớn của chú chó vàng nhẹ nhàng cắn cổ May Mắn, con ngươi màu hổ phách của May Mắn dịu dàng như nước nhìn chú chó vàng, sau đó cũng há mồm, cắn cắn cổ của chú chó vàng.
"Hu ~~" Chú chó vàng rầm rì, nhắm nửa con mắt, dùng đầu cụng vào đầu May Mắn.
Nhìn chú chó vàng đẩy đẩy đầu May Mắn , May Mắn nghi ngờ quay đầu lại, nháy nháy mắt với chú chó vàng, giống như đang nói: "Thân ái, anh muốn em đứng lên làm gì vậy? Em đang nằm thoải mái !"
Chú chó vàng chó hu hu vừa gọi, giống như là đang an ủi May Mắn, không cần phải sợ.
Sau đó chiếc chân trước to lớn, leo lên eo May Mắn.
Tô Nhiên thấy vậy mắt trừng lớn!
Chẳng lẽ đây chính là JQ trong truyền thuyết!
Chú chó vàng thân ái, mày cần phải đối xử dịu dàng với May Mắn nhà tao đầy, đây là lần đầu tiên của nó!
Không biết, thế nào thế nào nhỏ giọt ~~
Cái mông tráng kiện của chú chó vàng, nâng lên!
May Mắn cúi đầu rầm rì một tiếng, quay đầu, con ngươi màu hổ phách trong đôi mắt của nó có chút mê mang, có chút khổ sở, còn có chút gì đó không biết làm sao!
Chú chó vàng chó cúi đầu dịu dàng kêu lớn một tiếng, lè lưỡi, liếm liếm lông May Mắn.
May Mắn dịu ngoan quay đầu đi, mà chú chó vàng bắt đầu như dòng nước xiết tiến mạnh!
"này nọ í é í é" "này nọ í é í é"! "này nọ í é í é" "này nọ í é í é"!
Tô Nhiên nhìn xuống đất mặt đỏ tới mang tai, thì ra là, thì ra là, hai chú chó yêu yêu, cũng giống như người yêu yêu vậy! Hu hu! Vậy đây không phải là cô đang tận mắt chứng kiến hiện trường ân ái rồi sao?
Một lúc lâu, chú chó vàng dừng lại động tác .
Lẳng lặng ôm May Mắn, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, có thể nghe ra nó thương tiếc, mà May Mắn cũng đáp lại mấy tiếng, âm thanh có chút mệt mỏi, nhưng lại dịu dàng như nước.
May Mắn, May Mắn, mày cứ vậy mà bị chú chó vàng ăn rồi.
Tô Nhiên tay trái bụm mặt, tay phải ra sức quạt, thật là nóng, thật là xấu hổ, trời ạ ~~
Cô xoay người, rời đi.
Bước chân giống như đang bay, thân thể hơi lảo đảo, kiếp trước bản thân cô, cũng không trải qua những thứ này, mặc dù đã xem phim A ~ nhưng cũng không phải người thật việc thật!
Tô Nhiên đỡ tường, ngồi xuống ở trước cầu thang trước cửa, nhìn mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều ta đẹp đẽ, ánh nắng màu cam ấm áp bao phủ thôn nhỏ của bọn họ, cô nhìn May Mắn và chú chó vàng yêu thương che chở nhau đi tới
Hâm mộ quá!
Làm người có lúc còn không bằng những chú chó này đâu!
Thấy bọn nó mới tự do làm sao, tốt đẹp biết dường nào, ngọt ngào đến mức nào chứ, nhưng mà giữa người và người, vẫn còn rất nhiều suy tính này nọ nữa!
Tô Nhiên đứng dậy, kéo May Mắn qua, lại trợn mắt nhìn chú chó vàng kia, nói: "Hôm nay vợ mày mệt mỏi, ngày mai trở lại!"
Sau đó đem cửa lớn khóa lại, dắt May Mắn vào trong ổ nghỉ ngơi, hình như May Mắn mệt mỏi thật sự, nằm ở trên cái đệm mềm nhũn của mình, sau đó nhắm hai mắt lại.
Mà ở chú chó vàng kia ở ngoài cửa sắt, an tĩnh nằm ở cửa, cũng không vội vã rời đi.
Tô Nhiên liếc mắt nhìn chú chó vàng, hừ: "Vẫn còn biết điều đó."