• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Châu thành nhộn nhịp tiếng nói cười, dòng người đông đúc mà ồn ào.

“ Đây, đặt cái tủ đó ở cỗ này, đúng rồi, là chỗ này!”

“ A, không phải, cái bàn đó phải kê bên kia, đúng, là chỗ đó!”

Trong một tiệm thuốc nho nhỏ, tiếng chỉ đạo không ngừng vang lên. Diệp Vân Du mặc quần áo của cổ đại cũng cảm thấy quen hơn một chút, nàng một tay cầm chổi lông gà, một tay ngón cái chỉ trỏ này nọ, làm người đi đường không thể không ghé mắt vào nhìn một cái.

Một tuần trước, nàng rời khỏi Đạm Đài Phủ cùng một nghìn vạn lượng hoàng kim liền vào trong nội thành Nam Châu, dùng số tiền này mua lại một tiệm thuốc đã đóng cửa, lại chi ra một khoản thuê nhân công dọn dẹp, mua sắm dụng cụ cùng thảo dược, sửa sang lại tiệm này. Lúc này nàng đang đứng nhìn đám nhân công mình mới thuê được, chỉ đạo công việc. Dù gì thì ở hiện đại nàng vẫn chuyên ngành y học, bây giờ lại xuyên không về cái nơi này, dùng y học nuôi sống bản thân cũng hợp lý!

Không gian của tiệm này nàng cảm thấy cũng không tệ, không quá rộng, cũng không quá hẹp. Vân Du thở dài một cái, nàng thật sự rất nhớ cái miệng nhỏ Lăng Thiên Ân, bộ dạng hay đả kích người của Sở Dạ Nguyệt, vẻ lạnh lùng chín chắn của Liễu Tử Hạ!

“ Cô nương, số dược thảo này nên để ở đâu?”. Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ làm sao để tìm bọn họ, làm sao để quay về thế kỉ 21 thì người giao số dược thảo nàng đã đặt đã đến, nàng liền thoát khỏi trong đống suy nghĩ hỗn độn. Vân Du đi ra cửa, nhìn số thuốc mình đã đặt mua, động tác chuyên nghiệp mở từng túi thuốc khô, lần lượt bốc lên ngửi.

“ Rất tốt, đều đủ cả! Cảm ơn!”.

------------------------------------------

Nhan Noãn Các…

Trong phòng, Lăng Thiên Ân không ngừng đi lại, tay phải xoa cằm, tay trái xoắn xoắn lọn tóc đen dài bên vai.

“ Nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì, vào cái hôm Hạ Lan Mộc Nhi đến đây chính là có chút xích mích với Vương Cẩm Lệ, không lẽ nàng ta… Không phải chứ, chẳng lẽ chỉ vì nàng ta sỉ nhục Vương Cẩm Lệ mà bị hại chết?”. Thiên Ân nhíu mày suy nghĩ. Bước chân liền dừng lại, nàng nhớ ra một thứ. Không nhanh không chậm đi đến tủ ghỗ, mở ngăn ra, bên trong chứa một chiếc khuyên tai của nữ nhân. Chiếc khuyên tai này nàng nhặt được ở hiện trường, quá rõ ràng!

Thiên Ân cẩn thận dùng khăn tay cầm nó lên, chiếc khuyên tai vì tiếp xúc với ánh sáng mà loé lên, nàng tặc lưỡi, chiếc khuyên tai này cũng rất có giá trị đi!

Chiếc khuyên tai này rất quen mắt, sau đó trong mắt nàng hiện ra khuôn mặt của một nữ tử có nụ cười yếu ớt mà âm ngoan - Vương Cẩm Lệ!

“ Lăng Thiên Ân ơi Lăng Thiên Ân, xuyên đến đây rồi mà còn không hết bản tính bát quái, ngu ngốc!”. Thiên Ân tự mắng mình, không nghĩ đến việc hằng ngày nghe Vân Du ca cẩm, Dạ Nguyệt công kích mỉa mai mà cái tật lắm chuyện của nàng vẫn chẳng giảm, thậm chí còn có thêm cái tật tò mò.

“ Xem ra đành phải làm người tốt một lần rồi!”. Tiểu Ân nói rồi lại lần nữa cất chiếc khuyên tai bằng ngọc đá đỏ vào trong ngăn kéo, sải bước ra ngoài.

“ Ế, Tiểu Ân, đi đâu vậy, không phải nói muốn ăn bánh quế hoa sao?”. Thấy Thiên Ân vội vã như vậy, Thanh Cát vừa bước vào cửa liền thấy Thiên Ân chạy như bay ra khỏi Nhan Noãn Các.

---------------------

“ Vị cô nương này, xin hỏi bây giờ, ừm…Tẩm điện của Thập Tam Vương gia đi hướng nào vậy?”. Tiểu Ân thấy mình sắp có dấu hiệu lạc đường, liền kéo lại một nha hoàn, vừa hỏi vừa thở dốc.

“ A, đi, đi hướng đó là đến!”. Chưa đợi a hoàn đó hoàn hồn, nàng liền chạy như bay theo hướng mà nàng ta chỉ.

----------------------

Tẩm phòng của Hiên Viên Hoằng nằm giữa Tây Viện và Nhan Noãn Các. Khi Tiểu Ân bước vào bên trong cửa, liền giống như hít phải một ngụm khí, cảm thán: Quá đẹp, gấp nhiều lần trong tưởng tượng của nàng!

Thiên Ân nheo mắt nhìn, chỉ thấy xa xa, Vương Cẩm Lệ đang nằm trong lòng Hiên Viên Hoằng, nũng nịu cười duyên, mà ánh mắt của Hiên Viên Hoằng vẫn như cũ chung thuỷ lạnh lùng như vậy!

“ Tiểu nữ tham kiến Vương gia!”. Đã từng xem rất nhiều bộ phim cổ trang cung đấu, không sai, cách chào kiểu này chắc là không thất lễ đi!

Hiên Viên Hoằng nâng nhẹ mí mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn vào nử tử đang hành lễ với mình, có chút ngạc nhiên mà gật đầu. Lăng Thiên Ân nhìn qua Vương Cẩm Lệ, thấy sắc mặt nàng ta vẫn rất tốt, xem ra là nguỵ trang quá kỹ đi!

“ Thập Tam Vương gia, hôm nay tiểu nữ mạo phạm phiền ngài, kỳ thực chính là có chút chuyện, liên quan đến Hạ Lan thị thiếp!”. Thiên Ân liếc mắt về phía Vương Cẩm Lệ, thấy sắc mặt nàng ta khẽ biến đổi, còn Hiên Viên Hoằng, chàng cảm giác được Vương Cẩm Lệ nằm trong lòng mình sau khi nghe xong câu nói kia liền hơi run rẩy một chút.

“ Nàng về nghỉ ngơi sớm đi, lúc khác ta sẽ bồi nàng đến xem hoa sen nở!”.

Vương Cẩm Lệ nghe thấy những lời nói lạnh lùng này của chàng liền có chút không cam mà hành lễ với hai người, sau đó ngoan ngoãn rời đi.

“ Cô nương, mời ngồi!”.

Hiên Viên Hoằng chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh chàng, nhưng nữ tử này lại dứt khoát lắc đầu một cái, trực tiếp vào thẳng vấn đề:

“ Thập Tam Vương gia, ta thực ra cũng không muốn xen vào việc trong nhà của ngài. Nhưng bản thân là một người khám nghiệm tử thi, ta cũng chỉ muốn nói cho ngài một câu thôi: Đừng quá tin tưởng vào Vương Cẩm Lệ!”. Lăng Thiên Ân đang nói dối, nàng không phải người khám nghiệm tử thi, nhưng nàng biết khám nghiệm tử thi, mục đích là để cho chàng biết, mà điều tra lại sự việc kia, trả lại sự oan ức cho Hạ Lan Mộc Nhi.

Nàng cũng không phải không có lương tâm, mặc dù kiếp trước là một sát thủ, thây chất thành đống, nhưng cũng biết đau lòng cho người vô tội!

“ Ý của cô nương, bổn vương chưa hiểu rõ lắm! Cô lấy gì để đảm bảo, Vương Cẩm Lệ có liên quan đến cái chết của Hạ Lan Tâm Nhi?”. Hiên Viên Hoằng nhíu mày, hiển nhiên cũng không phải tên ngốc, nói cái gì, làm cái gì thì cũng cần phải có chứng cớ rõ ràng xác thực.

“ Tôi sẽ tìm ra chứng cớ cho ngài thấy. Nhưng, sau đó, ngài phải đồng ý cho ta rời Vương phủ!”

Hiên Viên Hoằng ánh mắt như đang dò xét nàng, lần đầu tiên hắn thấy một nữ tử dám ở trước mặt hắn đặt điều kiện, nhưng chàng vẫn gật đầu. Lần đầu tiên chàng quan sát nữ tử này, một thân y phục hồng phấn nghịch ngợm, nhưng lại mang cho người ta cảm giác ấm áp, bên môi luôn treo nụ cười rạng rỡ lạc quan yêu đời.

Môi bạc của chàng khẽ nhếch lên, lười biếng ngả người về sau, mắt nhắm hờ, nói:

“ Được, bổn vương đồng ý với cô!”. Chuyện của Hạ Lan Mộc Nhi, chàng cũng không mấy quan tâm, chàng luôn cảm thấy dù gì cũng chỉ là bớt đi một người, hoàn toàn không quan trọng! Hiên Viên Hoằng chỉ là muốn xem xem rốt cuộc nữ tử đang đứng trước mắt sẽ làm gì để tìm thấy hung thủ, còn về phần Vương Cẩm Lệ, chàng sẽ cho người điều tra sau!

Sau khi nhìn thấy bóng dáng kia khuất sau cửa viện, Hiên Viên Hoằng mới mở mắt; phiến quạt gấp lại; chàng gọi trong không khí:

“ Ám Dạ!”.

“ Thuộc hạ có mặt, Vương gia!”. Ám Dạ rất nhanh có mặt, đứng cung kính đằng sau Hiên Viên Hoằng.

“ Điều tra lại cho gia, xem rốt cuộc vào trước cái hôm Hạ Lan Mộc Nhi chết, Vương Cẩm Lệ nàng ta đi những nơi nào? Hành sự cẩn thận!”. Nếu thật sự Vương Cẩm Lệ là hung thủ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, hậu quả khi qua mặt hắn sẽ có một ‘kết cục’ rất không tốt!

- M.A

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK