• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở cổng trường.

Tiếng cổ vũ thi đấu không xa vẫn ồn ào vang lên, Lâm Khả không ngừng quay đầu lại nhìn, cô ỉu xìu, ủ rũ cụp đuôi: "A...:

Doãn Hàng nhìn bộ dạng mất mát của Lâm Khả, khẽ cong mi, cậu chậm rãi đi đến phía sau cô, xoa xoa mái tóc mềm mại: "Đi thôi."

Lâm Khả quay đầu lại, do dự nhìn Doãn Hàng: "Chúng ta có thể về sao?"

Giọng nói của Doãn Hàng vô cùng nhẹ nhàng: "Tớ xin thầy nghỉ rồi."

Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Doãn Hàng nhìn bộ dạng uể oải của Lâm Khả, trầm mặc không nói câu nào, hai người dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, vừa mới đến khúc cua, Doãn Hàng liền ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Khả: "Lên đi."

Hả?

Lâm Khả có chút nghi hoặc, cô nhìn chằm chằm phía sau lưng Doãn Hàng, có chút mờ mịt: "Tớ...sao?

Doãn Hàng nhíu mày: "Nhanh lên."

Ngoan ngoãn đứng sau Doãn Hàng, Lâm Khả cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng khi còn nhỏ Doãn Hàng cũng từng cõng cô, nhưng mà khi đó, hai người còn nhỏ...

Hiện tại ——

Không giống nhau ——

Gương mặt Lâm Khả đỏ ửng lên, bước chầm chậm, vẫn không dám bò lên.

Doãn Hàng có chút không kiên nhẫn, cậu không do dự sấn lại gần, nhân lúc Lâm Khả còn do dự vươn tay kéo tay phải của cô, đem cô bế lên.

"A..." Bất thình lình bị bế lên, Lâm Khả sợ tới mức hét lên một tiếng, cô vội vàng ôm lấy cổ Doãn Hàng, để chính mình không ngã xuống.

Doãn Hàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lâm Khả mơn man trên cổ mình, cậu cúi đầu nhìn hai cánh tay trắng nõn đang ôm lấy cổ mình, khóe miệng không kìm được cong lên, Doãn Hàng hít một hơi thật sâu, cậu nắm chặt cánh tay, vững vàng bế Lâm Khả, đi nhanh về phía trước.

Ánh nắng chiều nhàn nhạt lan tỏa trên phố, bóng dáng hai người in trên mặt đường.

Lâm Khả dựa vào lòng Doãn Hàng, gò má càng thêm ửng đỏ, trái tim vì vui sướng mà có chút khẩn trương, đập thình thịch không ngừng, cô xấu hổ cố gắng che đậy tâm tư, không để nó bại lộ ra bí mật nhỏ của mình.

Mà Doãn Hàng vì Lâm Khả té xỉu mà trong nháy mắt sự lạnh lùng hoàn toàn biến mất.

Đại hội thể thao nhanh chóng kết thúc, trải qua sự việc vừa rồi, Tô Mạt giống như lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của Doãn Hàng và Lâm Khả, chỉ là ngẫu nhiên vẫn hướng ánh mắt căm giận nhìn Lâm Khả chằm chằm, lại trong nháy mắt, khi nhìn những nam sinh khác vây quanh, cô lại khôi phục lại vẻ ngạo mạn, ra vẻ dịu dàng ngây thơ.

Mùa đông lặng lẽ đến gần, toàn trường lại khẩn trương tiến tới ôn tập cuối kì.

Lâm Khả nhìn tập tài liệu ôn tập dày cộp trước mặt: "A, thật là nhiều."

Bên cạnh, tay phải đang ghi chép của Doãn Hàng hơi dừng lại, cậu nghiêng đầu, nhìn Lâm Khả chằm chằm, nhàn nhạt nói: "Lần này thi không tốt, chép phạt một trăm lần."

Hả?

Lâm Khả bất mã huơ tay: "Dựa vào cái gì chứ!"

Doãn Hàng điềm đạm: "Tớ là anh của cậu."

Lâm Khả:...

Nghe vậy, cô tức giận quay đầu, chống cằm, vùi đầu vào đọc sách.

Câu nói này không thể phản bác được, đặc biệt là lúc ở trường học.

Mà Lâm Khả không biết rằng, bất cứ hành động nào của cô, đối với Doãn Hàng lại là đáng yêu vô cùng.

"A, đúng rồi." Lâm Khả dường như nhớ tới cái gì đó, cô quay đầu chọc chọc Doãn Hàng: "Doãn Hàng."

Doãn Hàng ngẩng đầu: "Sao?"

Lập Khả mím môi, nhếch miệng cười: "Doãn Hàng, cuối tuần này cậu có rảnh không?" Hai má lúm đồng tiền lún xuống.

Lông mày Doãn Hàng khẽ nhúc nhích: "Không rảnh."

Lâm Khả:...

"Tớ mặc kệ, cậu phải rảnh."

Doãn Hàng:...

"Thứ bảy này là đêm Bình An, chủ nhật là lễ Giáng Sinh, nghe nói ở thành phố H có tổ chức gì đó, chúng ta đi chơi đi." Giọng nói Lâm Khả nho nhỏ, nhưng tất cả đều truyền đến tai Doãn Hàng.

Từ hồi hai người mười hai tuổi, mỗi khi tới lễ Giáng Sinh, cô đều muốn Doãn Hàng đưa mình đi chơi, mặc dù Doãn Hàng lần nào cũng cự tuyệt, nhưng Lâm Khả cũng chưa từng từ bỏ, đây là năm thứ sáu Lâm Khả kiên trì rủ cậu.

Doãn Hàng nhíu mày, những ngày lễ như này, cậu đều không thấy hứng thú, cũng chưa từng vì nó mà tham gia bất cứ hoạt động nào.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lâm Khả, cậu không đành lòng cự tuyệt.

"Ừ."

Hả?

Lâm Khả không thể tin nổi nhìn Doãn Hàng chằm chằm —— cậu ấy đồng ý ư?

Tuy rằng rất mong chờ, Lâm Khả cũng không hy vọng quá nhiều, vì năm năm qua Doãn Hàng đều cự tuyệt cô. Cô cho rằng năm thứ sáu cũng như vậy, lại không nghĩ rằng, cậu đồng ý với nguyện vọng của mình.

"Cậu hứa rồi đấy nha." Tựa như sợ Doãn Hàng đổi ý, Lâm Khả lập tức nói, còn đánh một cái thật mạnh lên vai Doãn Hàng: "Đây là đóng dấu."

Doãn Hàng nghiêng đầu nhìn áo lông vũ trên người bị đánh một cái, nhàn nhạt nói: "Ấu trĩ."

——

Ngày 24 tháng 12.

Không khí đêm Bình An vô cùng lãng mạn, bầu trời phủ một tầng tuyết trắng tựa như trong cổ tích.

Doãn Hàng và Lâm Khả cùng nhau ăn bữa tối, sau đó hai người liền đến một khách sạn tên "Đồng Thoại" ở thành phố H, đây là nơi Lâm Khả đã đặt chỗ, cô nhìn tên cùng thời điểm đặt phòng, liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, lại nhìn hình ảnh khách sạn, trong lòng càng cảm thấy thích thú.

Đẩy cửa phòng bước vào, một đợt hương thơm truyền đến, toàn phòng bao phủ bởi một màu trắng tinh khôi, gian trái phòng còn có một cái sofa màu xanh lục, trên ghế sofa còn gối ôm hình thù Disney, trên bàn trà còn có một cái kẹp, bên trong kẹp có một cái bưu thiếp, trên bưu thiếp viết I LOVE YOU.

Bên phải là một cái ghế dài nhỏ, bên cạnh còn có một cái kệ, trên kệ có rất nhiều khung ảnh lãng mạn.

Đi sâu vào bên trong, có hai cái giường đơn nhỏ, bên trái một cái, bên phải một cái, ở giữa có một cái mành nhỏ màu trắng, một bên trải ga giường màu xanh lục đậm, một bên là ga giường màu hồng nhạt, bên nào cũng có những con thú bông Disney ở trên.

Hai mắt Lâm Khả mở to, vô cùng thích thú nhìn xung quanh: "Oa, thật đáng yêu!"

Doãn Hàng:...

Cậu ở phía sau nhìn Lâm Khả khóe miệng giật giật, cái phòng này có vẻ hơi nữ tính...

Buổi tối.

Doãn Hàng ngồi trên ghế sofa chơi máy tính, Lâm Khả ngồi bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay bay cùng với đèn màu trên cây thông Noel: "Oa, thật xinh đẹp."

"Doãn Hàng, nghe nói vào đêm Giáng Sinh, ông già Noel sẽ đi phát quà cho mọi người à?" Tay phải Lâm Khả vươn ra, đón lấy những bông tuyết trắng, bông tuyết rơi ở trên tay, sau đó tan ra.

Doãn Hàng không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính: "Đây đều là gạt người."

Lâm Khả ỉu xìu, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, ngoan ngoãn đi vào trong phòng, ngồi trên sofa ôm gối tựa, oán trách nói: "Doãn Hàng, cậu thật nhạt nhẽo."

Doãn Hàng không nói gì.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhàn nhạt, Lâm Khả không nói lời nào, Doãn Hàng cũng không nói lời nào.

Lâm Khả yên lặng một lúc lâu mới buông đệm xuống, cầm lấy ba lô ôm vào trong lòng, ôm một lúc lâu, mới lấy trong ba lô ra một cái bọc màu hồng phấn, cô cầm lấy cái bọc, gương mặt bắt đầu đỏ lên.

"Này, Doãn Hàng."

"Gì?" Doãn Hàng ngẩng đầu, nhìn cái bọc màu hồng trong lòng Lâm Khả, lông mày khẽ động, mặt cậu không biến sắc nhìn Lâm Khả chằm chằm: "Cái gì?"

"Cái kia..." Lâm Khả ngượng ngùng xoắn xít, càng ngày càng thẹn thùng.

"Cái gì?" Doãn Hàng tiếp tục giả ngu.

Ôm cái bọc thật chặt trong lòng, gò má cô ngày càng hồng lên, cô hít hai hơi thật sâu, sau đó cắn răng, đem cái bọc đưa tới: "Quà cho cậu."

Khóe miệng Doãn Hàng nhếch lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "A."

Doãn Hàng vẫn không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, Lâm Khả nhìn khóe miệng cong cong của Doãn Hàng, gò má càng đỏ ửng hơn, cô xấu hổ nói: Này, cậu không muốn nhận à?"

Doãn Hàng đem máy tính nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh người, thong thả ung dung đi đến bên cạnh Lâm Khả, đón lấy cái bọc, sau đó mở bọc quà ra, vuốt ve thứ mềm mại bên trong, nhẹ giọng nói: "Là khăn quàng cổ."

Lâm Khả cũng đứng lên, cô cúi đầu, đỏ mặt, tay vân vê vạt áo, dịu dàng nói: "Tớ thầy thường ngày cậu đều mặc áo lông vũ, nhưng là áo thấp cổ, như vậy sẽ rất lạnh, đeo khăn quàng cổ sẽ thấy ấm hơn."

Kỳ lạ ——

Tặng người khác khăn quàng cổ nghĩa là muốn quấn lấy người ấy cả đời.

Doãn Hàng nhìn lỗ tai Lâm Khả dần đỏ lên, mặt mày vô cùng dịu dàng, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Cảm ơn vì đã đem sự ấm áp đến.

Thật kỳ lạ cậu lại hiểu tâm tư của tớ, mà tớ cũng như vậy. Chỉ là, hiện tại chúng ta còn quá nhỏ, còn nhiều thứ phải đối mặt, tớ không nỡ nói ra.

Doãn Hàng đem khăn quàng gấp lại chỉnh tề, bỏ vào trong ba lô của mình, sau đó lại ngồi trở lại trên ghế dài.

Lâm Khả nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng, do dự một chút, cô giống một con mèo nhỏ lại gần Doãn Hàng, chọc chọc vào cậu: "Doãn Hàng, của tớ đâu?"

Doãn Hàng mờ mịt: "Của cậu cái gì?"

"Quà của tớ!" Lâm Khả chu miệng.

Doãn Hàng nhún vai: "Không có."

Lâm Khả:...

"Cậu sao có thể như vậy chứ! Thật là quá đáng!"

Lâm Khả thở phì phì trở lại trên ghế sofa, đem gối dựa ôm vào lòng trừng mắt nhìn Doãn Hàng.

Doãn Hàng nhàn nhạt nói: "Tớ đưa cậu tới đây, xem như quà tặng."

Lâm Khả:...

Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cậu!!!

——

Đêm khuya.

Cùng với bông tuyết nhẹ rơi, Lâm Khả nằm ngủ ngon lành.

Doãn Hàng nằm một bên nhìn ra cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cậu nghĩ, hồi ức này có lẽ sẽ rất đẹp.

Cái này coi như là một phần của quà tặng, trước hết cho tớ nợ cậu, nếu không tớ sẽ thấy sợ hãi, sợ rằng chúng ta sẽ rời xa nhau.

Sáng sớm.

Những bông tuyết trắng bao trùm trên con đường, tựa như xứ sở của thiên sứ trong truyện cổ tích, rơi xuống trần gian.

Hôm nay, Doãn Hàng đưa Lâm Khả đến thành phố H chơi ném tuyết, làm người tuyết, chụp ảnh, cầu nguyện, tất cả những chuyện trước đây cậu không muốn làm, bây giờ liền muốn đưa Lâm Khả đi chơi thêm mấy lần nữa.

Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Lâm Khả, ngược lại tâm tình Doãn Hàng không tốt lắm, nhưng cậu vẫn đưa cô đi chơi.

"Doãn Hàng, bọn mình chụp ảnh đi."

Lâm Khả đưa camera cho một người phụ nữ trẻ, nhờ cô ấy giúp cô chụp cho mình và Doãn Hàng một kiểu ảnh, người phụ nữ kia vô cùng nhiệt tình.

"Một, hai, ba! Cười!"

Tách tách!

"Oa! Thật là đẹp!" Người phụ nữ kia đem camera trả lại cho Lâm Khả, ánh mắt dừng trên người Doãn Hàng: "Bạn trai em rất đẹp trai."

Hả?

Lâm Khả vừa định mở miệng phản bác, lại nhanh chóng ngậm miệng lại, cô đối với người phụ nữ kia cười ngọt ngào, lộ ra cái má lúm đồng tiền đáng yêu, gò má cũng bao phủ một tầng hồng nhạt.

Ở thành phố H không ai nhận ra bọn họ, hôm nay cô có phải không cần làm em gái của cậu nữa?

Lâm Khả đón nhận lại cái camera, sau đó vẫy tay với người phụ nữ kia: "Cảm ơn chị, tạm biệt."

Nhìn bóng dáng người phụ nữ kia đi xa, Lâm Khả mím môi: "Thật là một cô gái đáng mến."

Doãn Hàng yên lặng đứng phía sau Lâm Khả, vừa rồi người phụ nữ kia nói gì cậu đều nghe thấy hết, mà cậu cũng không muốn phản bác.

"Cậu xem!"

Lâm Khả đột nhiên đem camera ra đưa cho Doãn Hàng: "Cô ấy chụp ảnh cho chúng ta thật đẹp."

Doãn Hàng liếc mắt một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lâm Khả chu miệng: "Thật là một nam sinh nhạt nhẽo."

Doãn Hàng:...

Trong ảnh, hai người đứng sát cạnh nhau, Lâm Khả cười xán lạn, ở trong tuyết trắng càng làm nổi bật hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Trên cổ Doãn Hàng đeo cái khăn quàng Lâm Khả tặng, an tĩnh đứng bên cạnh cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Doãn Hàng rất thích bức ảnh này, bởi vì Lâm Khả cười rất đẹp.

Lâm Khả cũng rất thích bức ảnh này, bởi vì Doãn Hàng ở bên cạnh cô.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK