Edit: Tiên Chiêu Dung
Beta: Trân Thục Nghi
Sau cơn đợt kích tình qua đi, Diệp Linh Sương thân mật gối đầu lên vai Đại Yến Đế, len lén ngước mắt trộm nhìn hắn một cái, thấy hắn khép hờ mắt chuẩn bị đi ngủ, bèn cũng nhắm mắt từ từ chìm vào mộng đẹp.
"Ái phi có lời muốn nói?". Đột nhiên Đại Yến Đế lên tiếng, làm Diệp Linh Sương vừa nhắm mắt lại hoảng sợ nhảy dựng.
Qua một lúc sau, âm thanh nặng nề vang lên: "Bẩm Hoàng thượng, không có".
Đại Yến Đế chậm rãi mở mắt ra, nhìn gò má của nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi vì hoan ái mà ửng đỏ trông vô cùng đẹp mắt, giọng nói không khỏi nhu hòa hơn: "Ái phi có chuyện gì cứ nói thẳng, không sao đâu".
Diệp Linh Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vẫn nói không, bộ dạng không muốn bày tỏ làm cho Đại Yến Đế có vài phần không vui. Rốt cuộc hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi vào giấc mộng.
Có lẽ bởi vì buổi tối ngủ không được ngon giấc, sáng hôm sau Diệp Linh Sương tỉnh giấc sớm hơn ngày thường một chút, nhìn sắc trời không còn sớm liền lay Đại Yến Đế thức dậy.
Đại Yến Đế dang rộng hai tay, quan sát nữ tử trước mắt đang thay y phục cho hắn, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia không còn vui vẻ như trước đây, trong lòng hắn không nén nổi thở dài, dâng lên một nỗi thất vọng và tiếc nuối khó nói lên lời.
"Hoàng Thượng đi thong thả". Diệp Linh Sương cúi cúi người hành lễ, thái độ cung kính, khiến Đại Yến Đế không khỏi nghiêm nghị vài phần.
Nhàn nhạt ừ một tiếng, Đại Yến Đế đi đến cửa đại điện, sắp ra tới cửa thì ánh mắt hắn lại bị một vệt thạch anh dưới chân bàn hấp dẫn, vì vậy hắn thay đổi bước chân, từ nơi đó đi thẳng tới.
"Đây là... Dùng thạch anh [2] vẽ tranh?" Đại Yến Đế khẽ cúi người nhìn.
[2] Thạch anh: Tên một loại khoáng vật trong suốt có màu sắc đa dạng: tím, hồng, đen, vàng,.... Còn gọi là thủy ngọc, được dùng làm đồ trang sức từ rất xa xưa.
Diệp Linh Sương vội vàng tiến lên, đôi mắt hơi lo lắng: "Nhất định là lúc trước thần thiếp vẽ tranh không cẩn thận rơi vãi trên mặt đất, Hoàng Thượng chớ trách, lát nữa thần thiếp sẽ sai nha hoàn lau dọn sạch sẽ".
Đại Yến Đế đột nhiên hứng khởi, quay đầu nhìn về phía nữ tử đang có chút sợ hãi kia, lúc này con ngươi đen nhánh bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn, trông thật đẹp mắt: "Ái phi vẽ tranh? Lúc trước sao trẫm chưa từng phát hiện?". Đại Yến Đế nhạt cười hỏi.
"Hoàng Thượng không có hỏi thần thiếp, tất nhiên Hoàng Thượng không biết". Diệp Linh Sương cười ngân vang trả lời. Dường như vừa nhắc tới chuyện này, vốn dĩ nữ tử đang ủ rũ bỗng trở nên tươi tắn vài phần, Đại Yến Đế thấy vậy không khỏi vui vẻ hẳn lên.
Vốn là thức dậy có chút sớm, một lát nữa lâm triều cũng không tính là trễ, Đại Yến Đế hứng thú dạt dào: "Trẫm có thể xem tranh vẽ của ái phi một chút được không?".
"Tất nhiên, thiếp cầu còn không được". Diệp Linh Sương giương lông mày lên, vừa mừng rỡ vừa mang theo vài phần tự tin, đi về phía bên cạnh bình sứ Thanh Hoa, cầm lấy một cuộn bức họa ra. Nàng hứng khởi trải nó lên trên bàn, khi bức tranh được mở ra, lộ ra đóa hoa sen đỏ bên lá xanh.
Nàng quay đầu nhìn về phía nam tử đã đứng bên cạnh mình, mỉm cười nhẹ, "Hoàng Thượng cảm thấy bức tranh của thiếp như thế nào?".
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn u uất, bây giờ lại trở nên tươi tắn đầy sức sống, Đại Yến Đế khẽ nhếch môi mỏng, xem xét một cách kĩ lưỡng, con mắt hẹp dài xẹt qua tia kinh diễm, không khỏi thở dài nói: "Trẫm không ngờ ái phi vẽ hoa sen lại giống như vậy, rất tốt".
"Thiếp cũng cảm thấy rất tốt". Diệp Linh Sương ha ha cười nhẹ nói, có câu nói này của Đại Yến Đế khiến nàng càng thêm phần vui vẻ rạng ngời.
Đại Yến Đế khẽ lắc đầu, tiểu nữ nhân này mỗi lần đều rất dễ dàng thỏa mãn, không nghĩ nàng đắc ý quên quy củ như vậy, hắn thu lại nụ cười nói: "Tốt thì tốt, chỉ là còn thiếu vài phần thần sắc trong tranh".
Đột nhiên Diệp Linh Sương quay đầu nhìn hắn, giống như đang đợi hắn tiếp tục chỉ ra điểm thiếu sót.
Đại Yến Đế cười khẽ, ngón tay ấn nhẹ trên trán nàng: "Còn không mài mực cho trẫm".
Ánh mắt Diệp Linh Sương sáng ngời, lập tức chuẩn bị giấy bút, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc bỗng dưng ủ rũ trở lại, rầu rĩ nói: " Nơi này của thiếp không có bột màu để vẽ tranh. Bức tranh hoa sen lúc nãy, khi họa nó là thiếp bảo nha hoàn đến Đan Linh cung của Tôn Dung hoa hỏi mượn màu vẽ".
Đại Yến Đế khẽ nhíu mi, Tôn Dung hoa ở Đan Linh cung đúng là rất thích vẽ tranh, hắn đã quên phẩm cấp nha đầu (DLS) kia quá thấp, không thể tùy ý đi phủ Nội Vụ lấy một ít đồ thường dùng:
"Không sao, trẫm sai Lý Phúc Thăng đến phủ Nội Vụ lấy một chút". Đại Yến Đế cười nói.
"Thật sao? Như thế, thiếp vạn phần cảm kích". Diệp Linh Sương vội vàng cúi người tạ ơn, vẻ mặt mừng rỡ.
"Chỉ là một ít màu vẽ tranh thôi mà, sao lại hứng khởi như vậy?". Đại Yến Đế đỡ nàng đứng dậy, khó hiểu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ sự vui vẻ hài lòng của nàng.
"Hoàng Thượng không hiểu nỗi khổ tâm của thiếp". Vẻ mặt Diệp Linh Sương sầu não, "Hỏi mượn đồ người khác... Tóm lại sao bằng dùng đồ của mình".
Mặc dù Diệp Linh Sương không nói, nhưng Đại Yến Đế cũng đoán được vài phần, hẳn là lúc tiểu nữ nhân này đến Đan Linh cung mượn đồ bị người ta tỏ thái độ. Nhưng những việc vặt vãnh này ở hậu cung, đa phần hắn không quản nhiều, nên cũng không có tiếp tục hỏi nữa.
"Lúc trước nàng cứ hay phiền não u sầu là bởi vì chuyện này?". Đôi mày Đại Yến Đế nhíu lại, đột ngột hỏi một câu như vậy.
Diệp Linh Sương hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, "Tất nhiên không phải như thế. Thiếp nào có lòng dạ hẹp hòi như vậy, thiếp chỉ muốn hỏi Hoàng Thượng một ít màu vẽ, thật sự cảm thấy khó có thể mở lời thôi".
Đại Yến Đế giương mày kiếm lên: "Chỉ là một chút bột màu, chẳng lẽ trẫm không ban được sao?".Diệp Linh Sương khẽ cúi đầu, thẹn thùng nói: "Thiếp chỉ là không thích cái cảm giác chính miệng đòi hỏi Hoàng Thượng ban cho cái gì đó".
"Nàng thật là... Trẫm không biết nên nói nàng như thế nào nữa..." Sắc mặt Đại Yến Đế không rõ hỉ nộ, hung hăng gõ lên đầu Diệp Linh Sương vài cái khiến cho nàng đau đến mức ôm lấy đầu.
"Nên như thế". Đại Yến Đế thấp giọng trách mắng: "Trẫm chưa thấy nữ nhân nào ngốc hơn nàng, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà rầu rĩ không vui, giấu ở trong lòng cũng không nói ra. Vàng bạc châu báu trẫm đều có thể ban thưởng được, nói chi đến thứ nhỏ nhặt như bột màu dùng vẽ tranh?".
"Thiếp biết sai, Hoàng Thượng chớ trách tội". Diệp Linh Sương có chút oan ức nhìn hắn, tay vẫn còn duy trì tư thế ôm đầu. Thấy sắc mặt hắn không vui, nàng không khỏi cúi đầu chột dạ, ấp úng lên tiếng: "Hoàng Thượng đang tức giận sao?".
"Trẫm không có tức giận". Đại Yến Đế thở dài nói.
"Vậy thì tốt rồi". Trong nháy mắt Diệp Linh Sương trở lại nét mặt tươi cười.
Đại Yến Đế còn muốn mở miệng nói gì đó, ngoài cửa lại không đúng lúc vang lên vài tiếng ho nhẹ của Lý Phúc Thăng, hắn không khỏi nhướng mày, nói với nữ tử trước mặt: "Hôm nay trẫm còn phải lâm triều, ái phi chờ trẫm sau khi hạ triều sẽ đến dùng ngọ thiện với nàng, có được không?".
"Tất nhiên thiếp đợi được". Diệp Linh Sương cười nói, sau đó tranh thủ chỉnh lại trang phục trên người Đại Yến Đế từ trên xuống dưới một lượt, thấy y quan chỉnh tề, vội cười nói: "Hoàng Thượng mau đi đi".
Nhìn nàng cười sáng lạn một tiếng làm lúm đồng tiền hơi hơi lộ ra, đột nhiên Đại Yến Đế cúi người hôn xuống, khó khăn lắm mới hôn lên được lúm đồng tiền bên má trái. Sau đó cũng không đợi nàng kịp phản ứng đã nhàn nhã bước đi, hắn đưa lưng về phía nàng, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một vòng cung đẹp mắt lộ ra một nụ cười nhạt.
Không biết rằng sau lưng hắn, Diệp Linh Sương đưa tay xoa lên nơi bị hắn hôn, cũng hiện ra một cười yếu ớt, chỉ là nụ cười kia không rõ có tư vị gì.
Dùng ngọ thiện xong, Diệp Linh Sương sai đầu bếp Tiết công công ở phòng bếp làm một chút điểm tâm, nhìn món bánh Như Ý và đường chưng mứt mềm bày biện ở trên bàn, ngay cả nhìn thôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Khi Đại Yến Đế đến Trường Nhạc cung đã hơn thời gian dùng ngọ thiện một canh giờ, Diệp Linh Sương nằm trên nhuyễn tháp chờ đến nhàm chán, tự mình lấy một miếng đường chưng mứt mềm nếm thử, vừa mới há miệng cắn một miếng nho nhỏ, ngay lúc Lý Phúc Thăng vừa hô vang một tiếng thì Đại Yến Đế cũng vừa vào. Diệp Linh Sương vội vàng dùng khăn tay lau khóe miệng, nhưng Đại Yến Đế tới rất nhanh, bắt gặp một màn này thu hết vào mắt.
"Thiếp biết tội". Diệp Linh Sương vội vàng cúi đầu nói, khóe miệng còn lưu lại chút vụn đường chưng mứt mềm, nét mặt quẫn bách vì làm chuyện xấu mà bị bắt gặp.Đôi mắt tinh tường của Đại Yến Đế sớm đã liếc thấy điểm tâm trên bàn, không khỏi hạ giọng cười ra tiếng: "Ái phi ăn vụng điểm tâm bị trẫm bắt gặp, có tội gì đâu".
"Thiếp biết Hoàng Thượng sẽ đến, vốn là sai người làm một chút điểm tâm cho Hoàng Thượng thưởng thức mới phải, chỉ là thiếp nhịn không được nếm thử trước một miếng, thiếp... có tội". Diệp Linh Sương cúi đầu nói.
"Ha ha... Ái phi biết sai có thể sửa chữa, trẫm như được an ủi trong lòng". Đại Yến Đế cười rất sảng khoái, đưa tay lấy một miếng đường chưng mứt mềm trong cái khay kia, nhưng chỉ cắn một miếng rồi đặt lại vào khay, thấy khối đường mà mình ăn nằm sát bên khối đường mà Hinh tần đã ăn dở trước đó, lông mi dài sung sướng nhảy lên, trên nửa khối đường chưng mứt mềm kia mơ hồ có thể trông thấy vài dấu răng nhỏ, khiến Đại Yến Đế có chút buồn cười.
"Hoàng Thượng không thích đường chưng mứt mềm này sao?". Diệp Linh Sương hình như có chút ít kinh ngạc.
"Quá ngọt". Đại Yến Đế chỉ trả lời ra hai chữ. Hắn luôn luôn không thích thứ gì quá ngọt.
"Thiếp hiểu". Diệp Linh Sương hơi có chút thất vọng, không ngờ Đại Yến Đế lại cười nói với nàng: "Phần tâm ý này của ái phi trẫm nhận, chớ có lại bày một mặt u uất phiền muộn nữa, trẫm nhìn thấy cũng muốn sầu não theo".
Vừa nghe lời này, Diệp Linh Sương yên tâm mà nở nụ cười, vội vàng lấy bức tranh hoa sen ra bày trên bàn: "Hoàng Thượng nói sẽ chỉ điểm cho thiếp những chỗ sai, thiếp rất chờ mong".
Đại Yến Đế gật gật đầu, cười nói: "Trẫm cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh [3], đã đồng ý với ái phi thì sẽ không nuốt lời". Nói xong, Đại Yến Đế triệu Lý Phúc Thăng đang ở ngoài cửa điện đến.
[3] Nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói ra thì cả thiên hạ giang sơn đều đã nghe thấy rõ.
Lý Phúc Thăng sớm đã chuẩn bị xong đủ loại màu sắc hình dạng màu vẽ đứng ở ngoài điện trông chừng, nghe hoàng thượng phân phó, lập tức bày các loại màu vẽ thành một hàng ở trên bàn. Không chỉ có có chu sa [4], thạch anh, còn có hoàng thạch [5], nhũ kim loại và bột màu bạc, màu vẽ đầy đủ thật làm cho Diệp Linh Sương kinh ngạc một phen.
[3] Chu sa: Tên một loại khoáng vật màu đỏ, còn gọi là Đan sa, dùng làm vị thuốc (Cinnabar).
[4] Hoàng thạch: Tên một loại khoáng chất màu vàng, còn gọi là Hoạt thạch phấn, dùng làm vị thuốc.
Thấy mặt nàng lộ vẻ sững sờ, Đại Yến Đế không chỉ có lắc đầu cười khẽ. Đợi Lý Phúc Thăng pha trộn xong các loại màu vẽ, Đại Yến Đế lấy ra bút lông mà Lý Phúc Thăng đã chuẩn bị, chấm vào các loại màu rực rỡ mà hứng khởi khai bút. Chỉ đơn giản vài nét chấm phá, bức họa kia bỗng trở nên có thần hơn hẳn, cuối cùng, bên dưới lá sen trong làn nước xanh biếc thêm vào hai con cá vàng, thoạt nhìn quả nhiên là khoan khoái vui vẻ.
"Ngư diễn hồng liên? Hoàng Thượng thật lợi hại, thiếp bội phục". Diệp Linh Sương hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bức hoa sen kia, khó nén nổi sự mừng rỡ và tôn sùng.
Nhìn thần thái sáng láng của nữ nhân bên cạnh, Đại Yến Đế hé miệng cười một tiếng, chỉ là một bức họa mà thôi, tiểu nữ nhân này lại cao hứng như vậy? Quả nhiên là rất dễ dàng thỏa mãn:
"Thích lắm sao?". Đại Yến Đế đặt bút, cười hỏi với nàng.
"Vô cùng thích, đây là của thiếp, không cho Hoàng Thượng lấy đi". Đôi mắt Diệp Linh Sương hơi mở to, che ở trước mặt bức họa, làm như sợ người khác đoạt đi vật trân bảo gì đó.
"A? Ái phi không cho trẫm mang đi, vậy trẫm càng muốn mang đi". Bình thường Đại Yến Đế đặc biệt thích đối nghịch với nàng, thấy tròng mắt đen nhánh kia lại trợn tròn vài phần, tâm tình rất tốt, "Lý Phúc Thăng?".
"Nô tài ở đây". Lý Phúc Thăng chờ ở một bên, vội vàng đi lên trước vài bước.
"Mang này bức tranh hoa sen này đi, sau đó..." Đại Yến Đế ngừng một chút, tận lực lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Diệp Linh Sương, vui vẻ ở hai đầu lông mày càng sâu, "Trang hoàng cho tốt...sau đó đem trở lại điện của Hinh tần".
Đôi mắt Diệp Linh Sương đang rủ xuống chợt ngước lên, nhìn về phía vẻ mặt đang trêu tức của Đại Yến Đế, thấp giọng kêu nói: "Hoàng Thượng, người rõ ràng trêu thiếp!".
"Ha ha... Trẫm chỉ là ưa thích nhìn bộ dạng trừng mắt của ái phi thôi..." Đại Yến Đế cười vang nói.
Đại Yến Đế luôn luôn bận rộn, lúc này vẽ tranh xong, chỉ ở tại Trường Nhạc cung thêm một lúc lại trở về Thương Loan điện bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Lý Phúc Thăng đem bức Kim ngư diễn liên hồng [6] trang hoàng kĩ lưỡng rồi mang đến điện của Diệp Linh Sương, nhìn Hinh tần cẩn thận treo bức họa kia ở giữa phòng, mới mỉm cười thối lui ra khỏi Trường Nhạc cung.
"Sao rồi?" Đại Yến Đế vừa nhìn tấu chương bên cạnh mở miệng hỏi.
Mới từ Trường Nhạc cung trở về, tất nhiên Lý Phúc Thăng biết rõ hắn hỏi gì, vội cúi đầu trả lời:
"Hinh tần rất là thích, còn treo trên vách tường ở giữa điện".
"Hửm?". Đầu tiên Đại Yến Đế khẽ nâng lông mi dài, sau đó lập tức nhàn nhạt ừ một tiếng. Đợi Lý Phúc Thăng lui ra, liền lại tiếp tục cúi đầu phê tấu chương, chỉ là động tác chấp bút phê duyệt đột nhiên nhanh hơn vài phần.