Hoắc Chấp Tiêu nhanh chóng im lặng, sau tai vang lên tiếng thở đều đều, tựa như cuộc nói chuyện vừa rồi đang diễn ra trong mơ.
Sau một lúc, Đinh Dĩ Nam xác nhận rằng Hoắc Chấp Tiêu đang nói mớ trong giấc ngủ.
Cậu thở ra, lấy đi móng vuốt đang mắc kẹt trong bộ đồ ngủ của mình. Cậu biết Hoắc Chấp Tiêu tuyệt đối không thể hy sinh thời gian ngủ của mình cho người khác.
Có lần Khương Hằng nửa đêm lẻn ra khỏi nhà để lêu lổng, nhưng bị gia đình phát hiện, tạm thời nói dối rằng anh đang ở cùng với Hoắc Chấp Tiêu. Đồng thời, anh ta gọi điện thoại với Hoắc Chấp Tiêu và yêu cầu anh nhanh chóng đến cứu, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã dập máy và ngủ thϊế͙p͙ đi trong nháy mắt.
“Đinh trợ.” Hoắc Chấp Tiêu lại thì thầm sau lưng anh, “Tôi ăn ngon không?”
Đinh Dĩ Nam: “……”
Người đàn ông này mơ lung ta lung tung gì vậy?
Đêm yên bình, Đinh Dĩ Nam có một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu đang mê man, vô thức chui vào nơi ấm áp bên cạnh. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn, dụi mắt và ngồi dậy khỏi giường.
Âm thanh báo thức gay gắt hiển nhiên đã làm phiền Đinh Dĩ Nam đang ở bên cạnh, anh nhíu mày lăn lộn, nhưng khi nhìn thấy Đinh Dĩ Nam, vẻ khó chịu trêи mặt anh lập tức biến thành một vòng khó hiểu, thật lâu mới nói: “Tối hôm qua không phải nằm mơ sao?”
“Mơ gì?” Đinh Dĩ Nam tắt báo thức, ngáp một cái muốn tỉnh lại, cùng Hoắc Chấp Tiêu nói chuyện.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi dậy, vẻ mặt vẫn như đang nửa mơ nửa tỉnh. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay Đinh Dĩ Nam, bất giác vén gấu áo lên.
“Là nằm mơ.” Hoắc Chấp Tiêu buông Đinh Dĩ Nam ra với vẻ tiếc nuối, “Nếu không thì trêи thắt lưng em phải có dấu răng của tôi.”
Không thể giải thích được bị chiếm tiện nghi vào sáng sớm, ngực Đinh Dĩ Nam bùng lên tức giận. Nhưng khi Hoắc Chấp Tiêu lập tức buông cánh tay ra, cơn tức giận của anh lại dịu xuống.
Sáng nay, không ai muốn tự làm mình ngột ngạt.
Đinh Dĩ Nam bình tĩnh mà kéo căng vạt áo, sau đó nhẹ giọng nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Muốn tôi ăn anh, anh không phải chỉ là nằm mơ.”
Hoắc Chấp Tiêu hẳn là hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn Đinh Dĩ Nam sau đó hỏi: “Em tại sao ở trêи giường?”
“Giường của tôi, tại sao tôi không thể ở đây?” Đinh Dĩ Nam trở mình xuống giường, kéo dép lê rời đi.
“Em đến khi nào?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi lại.
“Sau khi anh ngủ.”
Nói xong, Đinh Dĩ Nam rời khỏi phòng ngủ mà không quay đầu lại. Trước khi bước vào phòng tắm, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng chửi thề đầy hối hận trong phòng ngủ.
Thời gian của một bàn chải đánh răng điện là 2 phút, khoảng thời gian hai phút có thể ngắn hoặc dài.
Trong phòng tắm rộng chưa đầy 10 mét vuông, hai người đàn ông to lớn đứng cạnh bồn rửa mặt nhỏ, tay cầm chiếc bàn chải điện đồng loạt đánh răng.
Đinh Dĩ Nam thực sự không thể hiểu được công việc của mình bây giờ trở nên như thế nào, cậu phải cho sếp mượn cốc nước súc miệng của mình.
Sau một thời gian, bàn chải đánh răng điện của Đinh Dĩ Nam dừng lại đầu tiên. Dưới cái nhìn nhàn nhã của Hoắc Chấp Tiêu, cậu rửa mặt ba lần, thoa toner, sau đó trở lại phòng khách.
Căn phòng khách nhỏ gần như đã bị chiếc vali mở của Hoắc Chấp Tiêu chiếm hết, tối qua Đinh Dĩ Nam rất ngạc nhiên không biết Hoắc đại gia sẽ tự mình đóng gói hành lý, nhưng hình ảnh lúc này khiến cậu có chút đau lòng.
Quần áo vứt bừa bãi trong vali, chiếc laptop không được bảo vệ nên nằm gọn trong đống quần áo, bên cạnh có hai chiếc hộp đựng giày.
300 tuổi thức dậy sớm không có nơi nào để phóng thích của mình, đó là thời kỳ cao điểm của rắc rối. Đối với nó, chiếc vali của Hoắc Chấp Tiêu giống như một thiên đường của trẻ em. Nó nhảy và lăn lộn trong đó, tạo ra rất nhiều trò chơi.
Đinh Dĩ Nam muốn phớt lờ cảnh tượng đó, nhưng cậu vừa quay người đi một bước, cậu đã không thể chịu nổi quay trở lại chiếc vali, mang theo 300 tuổi ra khỏi đó.
Cậu ném hành lý của Hoắc Chấp Tiêu lên sô pha, sau đó ngồi xổm bên vali, gấp từng bộ quần áo một của Hoắc Chấp Tiêu.
Một lúc sau, giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu vang lên sau lưng anh: “Đinh trợ.”
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam tập trung vào việc xếp quần áo và quần tây.
“Em giống như bà xã tôi vậy.”
Đinh Dĩ Nam dừng lại, không ngẩng đầu lên hỏi: “Anh sẽ trả lương cho bà xã chứ?”
Ban đầu cậu định dùng từ lương để tách biệt cuộc sống và công việc, cho thấy rằng cậu đã làm tất cả những điều này vì mức lương hậu hĩnh. Tuy nhiên, mạch não của Hoắc Chấp Tiêu không cùng kênh với cậu.
“Cũng có lý.” Hoắc Chấp Tiêu đồng ý, “Vậy tôi sẽ không trả lương cho em nữa.”
“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam quay đầu lại, nhìn chằm chằm người dựa vào khung cửa phòng tắm, “Anh còn có lương tâm sao?
Hoắc Chấp Tiêu không ngừng cười được, một lúc sau mới dập tắt nụ cười, lấy dao cạo điện bên hông ra, nói: “Tôi quên mang theo. Dùng của em vậy.”
Nói xong còn lo lắng hỏi: “Bạn trai cũ dùng chưa?”
“Không.” Đinh Dĩ Nam nói trong tâm trạng không vui, “Anh ta có của riêng mình.”
“Được.”
Khi Hoắc Chấp Tiêu thu dọn và đi ra khỏi phòng tắm, Đinh Dĩ Nam đã thu dọn vali của mình.
Mọi vật dụng đều được xếp gọn gàng trong vali, không hề tốn diện tích. Ngay cả 300 tuổi cũng đến xem, nhưng nó quay lại ban công và tiếp tục nghịch rèm.
“Anh không cầm cà vạt sao?” Đinh Nghiêu vỗ tay hỏi Hoắc Chấp Tiêu.
“Quên.” Hoắc Chấp Tiêu nói xong, cởi chiếc áo thun cotton trắng trêи người xuống, cầm chiếc áo sơ mi Đinh Dĩ Nam đã chuẩn bị cho anh trêи ghế sô pha. Truyện Khoa Huyễn
Cơ bụng sáng lạn lại xuất hiện ở trước mặt Đinh Dĩ Nam, cậu khó chịu quay đầu lại, cau mày nói: “Có thể để ý tới ảnh hưởng không?”
“Có ảnh hưởng gì?” Hoắc Chấp Tiêu vừa cài cúc áo vừa hỏi.
Đinh Dĩ Nam nói: “Đừng khoe cơ bụng của anh.”
“Em nhìn cơ bụng của tôi có cứng không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Tất nhiên là không.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Thì nó có ảnh hưởng gì đâu chứ?”
Đinh Dĩ Nam đã mất cảnh giác, tại sao anh ta không để ý rằng Hoắc Chấp Tiêu có nhiều lời ngụy biện cao siêu như vậy?
“Còn nữa,” Hoắc Chấp Tiêu cởi đồ ngủ, chọn quần tây của mình. “Trước đây tôi không thấy em thường xuyên như thế này sao?”
“Đó là trước đây.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Có gì khác nhau bây giờ?”
“Bây giờ……”
Db đã kịp thời dừng cuộc trò chuyện lại, sự khác biệt bây giờ dĩ nhiên là do cả hai cùng lăn lộn với nhau, nhưng nếu cậu nói lý do thì có vẻ như cậu đang bị ám ảnh bởi nó.
Cậu từ bỏ việc thuyết phục Hoắc Chấp Tiêu, quay trở lại phòng ngủ và thay quần áo của mình. Tuy nhiên sau khi vào phòng ngủ, cậu vẫn cố tình ở trong khu vực phòng ngủ.
Một phút sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Chấp Tiêu thò nửa người đi vào: “Cho tôi mượn cà vạt.”
Trêи tay cậu đang cầm chiếc quần tây âu phục của Đinh Dĩ Nam, chỉ có một chiếc qυầи ɭót cho phần thân dưới. Cậu hung hăng mặc quần chặn lại chính mình: “Hoắc Chấp Tiêu!”
“Chặn cái gì?” Hoắc Chấp Tiêu đáy mắt mang theo ý cười, “Không phải là tôi chưa nhìn thấy.”
“Anh……”
“Cà vạt ở đâu?” Hoắc Chấp Tiêu tự mình đi tới chỗ Đinh Dĩ Nam, mở cửa tủ quần áo ở bên cạnh.
Đinh Dĩ Nam nhanh chóng nhét một chân vào ống quần của mình trong khi tầm mắt của Hoắc Chấp Tiêu không ở trêи người anh. Nhưng vào lúc này, Hoắc Chí Đạo đột nhiên lấy trong tủ ra cây gậy mát xa, nghiêm túc hỏi Đinh Dĩ Nam: “Em có muốn mang theo cái này không?” (Mé, anh mất dạy vừa thôi)
“Tôi?” Sự giáo ɖu͙ƈ tốt khiến Đinh Dĩ Nam nuốt lời chửi tục trêи môi. Cậu đặt cái chân đang giơ lên
xuống, chỉ để xỏ quần và lao thẳng về phía Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu đỡ lấy Đinh Dĩ Nam, nhìn người đang đỏ bừng trêи tay, nói: “Đinh trợ, hóa ra cậu lại đỏ mặt như thế này.”
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu để cho anh đến nhà tôi lần nữa, tôi sẽ là một con chó.”
300 tuổi đang chơi trong phòng khách đúng lúc phát ra tiếng “Uông”.
Hoắc Chấp Tiêu mím môi, như muốn cố nén nụ cười. Nhưng trong vòng một giây, anh liền phá tan, hất cằm hướng phòng khách cười nói: “Con trai của em đang gọi em kìa.”