• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh còn nợ em thì phải!- Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng vểnh lên tuyệt mĩ. Tôi thấy đầu óc mình mơ mơ hồ hồ, sao tôi có 1 tên bạn trai chẳng khác gì hồ ly tinh nhỉ? Cái này có được liệt vào loại sắc lang không ta? Thấy tôi không đáp, hắn dùng tay nâng khuôn mặt tôi lên. Lúc này tôi mới nhận thức được chuyện hắn sắp “đối đãi” với mình. Tôi đẩy hắn ra:

- Thiếu cái gì?

- Hôn!- Hắn nở nụ cười xảo trá kéo tôi lại gần. Tôi một mực đẩy ra, nện cho hắn 2 cái vào ngực.

- Không cần, cho luôn đấy!

- Muốn trả!

- Dẹp! Muốn xài dao hay kéo?- Tôi cầm cây kéo gần đó lên giơ trước mặt hắn. Hắn không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nhìn tôi:

- Anh đói!

- Liên quan gì đến em?

- Nhà em có gì ăn không?- Hắn nhướn 1 bên mày.

- Không có!

- Vậy ra ngoài ăn…- Hắn phủi phủi cái áo sơ mi đang mặc đứng dậy.

- Chờ em thay quần áo đã!- Tôi chọn nhanh 1 bộ trong tủ rồi chạy vào phòng tắm.

Lát sau, tôi và hắn cùng rời khỏi nhà. Hắn cầm chiếc ô che cho tôi. Lùn cũng có cái lợi nhỉ, tôi đi cùng hắn chả khác nào anh em nhưng ít ra không bị dính mưa. Tôi tình cờ liếc mắt về 1 quán coffee gần đó, Gia Linh đang dùng ánh mắt là lạ nhìn chúng tôi. Tôi cũng sớm đã quên chuyện con Yến luôn dặn dò tôi phải nhớ là “lòng dạ đàn bà” ghê gớm đến mức nào. Hắn nhìn theo hướng nhìn của tôi, chiếc ô bị hắn nghiêng 1 chút che khuất cô ấy. Vai tôi bị ướt 1 ít, hắn giơ tay kéo tôi nép sát vào người hắn. Tôi chẳng thấy ấm áp chút nào vì người hắn đang lạnh băng, tôi cứ ngỡ là mình đang ở trong ngăn đông của tủ lạnh. Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh liếc về hướng Gia Linh, chuyện còn lại thì tôi không thể nhìn thấy. Tôi nhún vai, có lẽ hắn không thích cô gái này. Cái mạng tôi cũng suýt bị cô ấy hại chết còn gì?

Tôi và hắn quẹo vào 1 quán phở nhỏ, khói trắng bốc lên nghi ngút tạo vẻ ấm cúng. Tuy hắn là con ông cháu cha nhưng dường như rất thích ăn lề đường, thích đạp xe đạp (vẫn thích cưỡi mô tô nhất!), thích tản bộ cùng tôi. Điều này còn gì bằng nữa, dù hắn không phải là người hoàn hảo nhưng hắn đang cố tạo ra 1 tình yêu hoàn hảo cho cả tôi và hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi đang ngồi ngây ngốc nhìn hắn, hắn nhếch mép:

- Đẹp trai quá hả?

- Có sao?- Tôi cũng nhếch mép giống hắn, dạo này tôi bị “Thanh Tuấn hóa” hay sao ấy. Cái tên này…

- Ai cũng khen vậy!

- Ngoại trừ em!- Tôi tự hào vỗ ngực nhưng sự tự tin của tôi nhanh chóng bị dập tắt sau giọng nói châm chọc xen lẫn mỉa mai thích thú nối đoạn:

- Ngày đầu tiên gặp em, em chỉ lẳng lặng nuốt nước bọt nhìn anh!

- Anh vu oan, làm gì có chứ!- Tôi nói lớn hơn âm lượng bình thường 1 chút nhưng mọi người tập trung sự chú ý vào tôi. Tôi thẹn quá hóa giận mà cầm đũa chọc chọc vào tô phở của hắn. Sao mà hắn có thể thấy hành động đáng xấu hổ bồng bột của cô nữ sinh ngây thơ vô số tội này chứ? Tôi để thêm 5 lát chanh, 2 muỗng ớt vào tô hắn khuấy khuấy lên. Hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì, dùng khăn giấy lau sạch đũa, chén đựng tương cho cả 2. Lau xong thì giơ tay kéo tô mì đang hiện hữu trước mặt tôi về phía hắn. Hắn bình thản ăn như không có gì, trời sập cũng phải là quá to tát. Hức, còn tô phở này phải xử lí ra sao đây? Minh Minh ta quả thật là giống đứa con nít nghịch dại rồi ủ rũ chịu hậu quả. Tôi vừa định giơ tay lên gọi thêm tô nữa thì hắn chặn lại:

- Anh chỉ thanh toán 2 tô này thôi, em gọi thêm thì tự thanh toán!

- Đồ keo kiệt, anh tưởng là em không đủ tiền trả à?- Tôi chống nạnh, định bụng đặt tờ 200k lên bàn, vênh mặt hất tóc:” Em trả cả 3 tô, anh không cần muộn phiền!” Nhưng cuộc đời nó khốn nạn làm sao, tôi rờ túi mãi mà chẳng thấy cái ví đâu, lúc này tôi mới ngớ ra, tôi bỏ quên ví ở nhà mất rồi. Á, thì ra cái tên này sớm biết nên chỉ chịu thanh toán 2 tô, đúng là ép Minh Minh này vào đường cùng rồi.

Tôi tức nghẹn ngực không nói thành lời. Hắn lấy cái bát nhỏ bên cạnh gắp 1 ít rau, 1 ít mì, 1 ít bò viên đẩy sang cho tôi. Tôi nghênh mặt không thèm, ai mà thèm chứ! 1 tô mì 2 người ăn, từ bao giờ nhà hắn kiệt quệ tài sản đến thế? Hắn đang đi ăn với người yêu đó à?

- Ăn đi! Anh không có bỏ thuốc độc.

- Không muốn ăn nữa, anh ăn 1 mình đi!

- Đừng có nghĩ là anh keo kiệt, em tự phá hủy tô phở của anh chỉ vì muốn ăn chung tô với anh kia mà! Anh nói anh thanh toán 2 tô nhưng không có nghĩa là không thanh toán số tiền thêm mì, thêm nước, thêm bò viên!

Khóe môi tôi giật giật mấy cái, tôi có ý định ăn chung với hắn bao giờ? Tôi vừa định “đối đáp đầy đủ” thì hắn đã chặn họng trước.

- Lo ăn đi, đừng để anh đổi ý!

- Anh đổi ý thì sao?

- Không muốn ăn?

- Ờ!

- Hay là muốn ăn thịt anh?- Hắn lấy ngón tay trỏ di di trên trán tôi rồi sỉ mạnh 1 cái. Tôi vò vò cái trán nổi đỏ do bị hắn dí tay vào, rốt cuộc vì lo cho cái bao tử của mình, tôi đành phải ăn từng chút, từng chút một mì trong bát. Hắn chỉ lẳng lặng gắp thêm vào số mì vơi đi. Tôi không thể đếm được số lần ì vào bát, chắc nó phải lên số hàng chục hay 1 số n nào đó!

******

Tôi đau đầu cắn bút nhìn đề Toán trong tay, tôi cũng đã làm được nửa phần rồi, nếu không sai thì chắc ẵm được 5 điểm. Hắn liếc sang tôi:

- Muốn mấy điểm?

- 1! Dở hơi!- Đang lúc bực bội, tôi nói thẳng ra con số đáng ghét nhất trong đầu. Hắn thăm dò bài làm của tôi từ trên xuống dưới rồi hừ lạnh:

- Vừa đủ 1 điểm!

-!!!!

- Muốn mấy điểm hả?- Hắn chán nản hỏi lại, bài thi của hắn vẫn 1 trang giấy trắng tinh mà còn mạnh miệng. Nếu tôi tin lời hắn thì tôi thật giống 1 đứa ngớ ngẩn. Tuy nhiên, tôi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, I Believe… Thôi thì Believe đại 1 lần đi, giờ thì đầu óc tôi cũng chẳng nghĩ được ra thêm cái gì nữa.

- 10 điểm!

- Chép nhanh, còn 10 phút cuối!- Hắn bắt đầu đặt cây bút lên bài làm của mình. Tôi cũng nhanh chóng liếc đáo liếc để. Xin lỗi thầy cô, em đã không thể thực hiện đức tính trung thực trong học tập của mình như lời em đã hứa trong những bài văn! Nhưng không quá quan trọng, nhắm mắt thì cũng có thể cho qua lần này nhỉ? Hắn làm bài rất nhanh, không cần bấm máy tính mà ghi ra ngay kết quả. Chỉ 2 phút sau, bài thi đã được hoàn thành 7/10. Phần cuối do phải vẽ hình nên hắn làm khoảng 3 phút. Tôi vẫn cắm cúi chép, thắng thua gì cũng chịu, trong giở kiểm tra mà vỗ ngực hô to:” Ta trung thực, ta sống bằng chính thực lực, ta không dựa dẫm vào người khác!” thì quả thật quá điên rồ, điên nặng luôn ấy!

Tôi cũng nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình vào 2 3 phút cuối. Mấy ngày tiếp theo, vẫn là hắn hướng dẫn tôi. Tôi thầm cảm thán trong lòng, có khi nào hắn đã phải bỏ ra số tiền khổng lồ để mua đề rồi học thuộc lòng đáp án chỉ để chỉ giúp cô bạn gái bé nhỏ này không? Cảm động, quá cảm động, không kiềm được cảm xúc!

1 tuần nặng nhọc trôi qua rất nhẹ nhàng, đến khi phát bài ra, tôi mới bội phục hắn sát đất. Anh yêu à, anh đã quá lao tâm vất vả vì em rồi. Chỉ cần bài thi chạm vào tay tôi đều xuất hiện con 10 tròn trĩnh kể cả môn Văn trời đánh, dù tôi là tiểu thuyết gia nhưng không có nghĩa là lời văn sinh động, miêu tả hoàn mĩ, thơ thẩn chau chuốt. Hắn đọc cho tôi viết toàn bài văn, còn mình thì bỏ giấy trắng bởi vì… làm biếng viết. Nhiều lúc, tôi cũng thấy tội nghiệp hắn, phải chăng vì lo lắng cho tôi quá, không biết tự chăm sóc mình nên 1 bên bán cầu não bị ung thối rồi chăng?

Tôi và hắn cùng đi bộ trên đường, tôi hỏi hắn:

- Sao anh có thể làm kiểm tra chính xác đến vậy?

- Huh?

- Anh mua đề đúng không?

- Không!

- Láo!

- Chỉ có những đứa như em mới có thể nghĩ ra những chuyện này. Anh luôn luôn là học sinh xuất sắc lúc còn học cấp 2. Lên cấp 3 thì dần chán nản!

- Anh học giỏi thì sao lại phải chán?

- Học để làm gì?

- Kiếm tiền!

- Vậy kiếm tiền được rồi thì học làm gì?- Hắn nhếch mép xoa xoa đầu tôi. Tôi né ra, hắn biết kiếm ra tiền sao? Sau 1 hồi tra tấn cái tên chỉ biết ậm ờ đó thì tôi biết thêm tin nữa về hắn, hắn đang thử việc tại công ty của gia đình. Dù là con cháu đi nữa thì cũng phải leo lên từ những chức bé nhỏ, có lúc còn phải photo tài liệu. Giờ thì hắn đã làm phó giám đốc!!! Hắn còn bồi thêm 1 câu rất rất đáng ghét, đầy vẻ cao hãnh và kiêu ngạo:” Chỉ trong 1 tuần nữa, anh sẽ trở thành tổng giám đốc và thành lập 1 công ty riêng!”

- Anh có thể giúp em trở thành người giống anh không?- Mắt tôi long lanh, long lanh, so cute!

- Em thì phải học rồi!

- Tất nhiên!- Tôi gật đầu chắc nịch tỏ ý chí quyết tâm.

Những ngày rãnh rỗi nối đuôi nhau sau đó, thay vì dắt tôi đi la cà hàng quán thì hắn lại lôi tôi về nhà hắn giải bải tập. Nhưng hình như… tôi bị “quấy rối” nhiều hơn là học. Có nên kiện hắn không? Hắn là tên xấu xa, chỉ biết thừa nước đục thả câu!!!!

Bây giờ tôi mới biết, hắn dường như chỉ nói chuyện nhiều khi chỉ có 2 đứa. Hôm nọ, cả đám Chihuahua kéo lại nhà hắn tổ chức tiệc tùng, tất nhiên là có Thiện Nhân và Hải Yến đi cùng. Hơn nữa, ả Thiện Nhân còn kéo theo Thanh Thanh. Từ bao giờ mà nó để mắt đến con gái thế nhỉ? Suốt buổi, hầu như hắn không nói câu nào, hắn chỉ giơ tay vuốt vuốt mái tóc trong lòng hắn. Đến lúc gần tan tiệc, hắn mới nói với tôi 1 câu:” Em nghĩ anh sẽ tha sao?”

Câu đó xuất phát từ trò chơi oẳn tù xì véo mũi. Chẳng biết trời xui đất khiến gì mà cả bọn ra giấy, chỉ có mình tôi ra cây búa. Tôi cứ ngỡ người xa lạ sẽ ra mạnh tay, nhưng hoàn toàn ngược lại. Có lẽ là do họ ngại nên véo 1 cái cực kì nhẹ nhàng. Nhưng hắn thì… Tôi ngước đầu lên nhìn hắn nở nụ cười ngây ngốc:” Anh sẽ không véo đúng không?” Kết quả là tôi nhận được đáp án như trên. Cái mũi tôi bị hắn dùng lực “nhẹ nhất có thể” làm đỏ gắt lên như trái cà chua! Cầm thú, huhu!!!

Sau khi tiệc tàn, tôi mới bất chợt nhớ đến bóng dáng hoàng tử. Chỉ sau vài tháng, 2 buổi tiệc, 2 cảm giác. Tôi vừa thu dọn đống chiến trường vừa hỏi hắn:

- Dạo này anh Huy không về nhà ạ?

- Sang nước ngoài chuẩn bị thành lập chi nhánh rồi!

- Không về nữa?

- 2 tuần nữa về! Sao em lại hỏi về anh ấy?- Thấy hắn có biểu hiện tức giận, tôi bĩu môi rồi cười 1 cái tỏ vẻ ta chỉ ngây thơ quan tâm chút xíu thôi mà!

Vào 1 ngày đẹp trời, ngay khi chương cuối cùng của tác giả MiLo được post lên trang truyện thì hứng không biết bao nhiêu gạch đá. Nhưng tôi thấy nó cũng tàm tạm được mà, tôi đã phải rất tốn chất xám suy nghĩ. E hèm, Thanh Tuấn nhận được tin dữ hắn và Quang Huy là anh em, cho nên không thể giành giật với nữ chính nữa. Tuy nhiên, truyện chưa dừng lại ở đó. Thanh Tuấn quá buồn nên đi bar uống rượu, đúng lúc gặp nữ chính. 2 người bắt đầu tâm sự, xóa bỏ hiềm khích trước đây. Đột nhiên, nữ chính nhận ra, Thanh Tuấn mới là người mà cô có tình cảm. Hắn ta cũng vậy. 2 người nắm tay nhau đi về vùng trời hạnh phúc bỏ lại nam chính ở phía sau. Minh Minh ta rửa tay gác kiếm tại đây, không viết truyện nữa… Viết tiếp thì chắc chỉ có mỗi mình mình đọc để “thẩm du tinh thần”!

Tôi đem chuyện này kể cho hắn nghe thì hắn tỏ vẻ rất hài lòng, rất nghiêm túc:” Truyện rất hay!” Chắc chỉ có tôi và hắn biến thái đến mức này. Bạn gái tự vẽ vời, bạn trai cỗ vũ khen đẹp.

1 hôm, Minh Minh phát hiện nhà hắn có chuột, cô hỏi hắn lí do. Hắn chỉ hờ hửng đáp:

- Chắc là do không có mèo!

- Sao anh không nuôi 1 con nhỉ?

- Không thích!

- Vậy nuôi chó thích không? 1 con Chihuahua!- Minh Minh rất yêu động vật, đặc biêt là loài thông minh như là chó, khỉ.

- Chẳng phải em vẫn hay gọi anh là cái tên đó hay sao?

- Nhưng anh thì hoàn toàn không bằng đâu! Nuôi đi nha!- Cô nũng nịu cả buổi cũng chỉ để nuôi được chó. Rốt cuộc vì Minh Minh quá trời phiền phức nên hắn dắt cô đến 1 tiệm vật nuôi. Minh Minh chọn 1 con chó khá cao, có bộ lông trắng muốt, thoạt nhìn còn tưởng giống chó sói. Minh Minh còn mơ hồ tưởng tượng đến cảnh nó đứng thẳng 2 chân, có khi cao hơn cô. Minh Minh vui vẻ đặt tên con chó “đực” này là Thanh Tuấn!!! Hắn rất không hài lòng, đòi đem con chó này bán lại quán ” thịt cầy”. Minh Minh tất nhiên là ra sức biểu tình không đồng ý.

Hôm bữa, con chó bị bệnh, hắn đưa đến bác sĩ. Minh Minh tìm không thấy nên ra sức tra hỏi. Hắn nói là đã bán lại cho 1 người bạn vì nó quá phiền phức. Minh Minh không nói không rằng ngồi khóc suốt buổi, bỏ xó hắn luôn. Đến khi hắn phải van nài và dắt con chó đến trước mặt cô Minh Minh mới nguôi ngoai phần nào. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy bản thân mình thua cả 1 con chó!?!

Thấm thoát, 3 tháng trôi qua trong âm thầm…

Minh Minh không may bị tai nạn xe. Tuy nhiên, cô không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng. Hắn điên tiết xông vào phòng bệnh, tưởng chừng như muốn giết chết mọi thứ xung quanh nếu cô gặp nguy hiểm. Gặp hắn, Minh Minh đột nhiên òa khóc nức nở. Cô liên tục chối bay chối biến là không phải khóc vì đau, cũng không phải vì hắn xuất hiện. Chỉ là cô… muốn khóc vậy thôi! Lúc chỉ có một mình cô và hắn, Minh Minh đột nhiên nói:

- Nếu anh yêu người khác rồi thì phải nói với em thật sớm! Chậm trễ quá thì em sẽ không chịu nổi!

- Đang nói gì thế?- Bàn tay hắn đang vuốt tóc cô thì ngừng lại.

- Không có gì!- Minh Minh nằm xuống xoay lưng về hướng hắn rồi kéo chăn lên ngủ.

Diễn đàn trường hôm nay dậy sóng, cư dân mạng sôi sục nóng bỏng. Hải Yến liếc nhìn dòng trạng thái khơi nguồn của “Loa thông tin”,cảm thương số phận người đó đã tung tin đồn nhảm nhí về Thanh Tuấn. Minh Minh không vào diễn đàn nhưng cũng phần nào ngờ ngợ vì những lời nói của đám học sinh trong căng tin. Tay cô xoa xoa chiếc nhẫn ngón áp út, mồ hôi trên trán hơi rịn ra. Hải Yến và cô đi dạo phố, cô dừng trước 1 tiệm bánh ngọt, định mua cho hắn cái bánh vì hắn thích ăn bánh gatô. Hải Yến khoanh tay trước ngực quay đầu nhìn về hướng đối diện bên đường. Cô không thể tin vào mắt mình. Có cho cô 100 tỉ cô cũng không tin vào tin tức ở diễn đàn trường:” Thanh Tuấn đang hẹn hò cùng Gia Linh!” Cô cố gắng dụi mắt thật kĩ nhưng hình dáng của đôi nam nữ trong quán coffee kia vẫn rõ mồn một là Thanh Tuấn và Gia Linh. Cô kéo tay Minh Minh:

- Mày nhìn thử xem, đó có phải là Thanh Tuấn đang đi cùng Gia Linh không?

- Tao không có đeo kính áp tròng!- Minh Minh cũng nhìn về hướng tay của Hải Yến. Cô chép miệng lắc đầu.- Hơi giống nhưng không phải, tao và Thanh Tuấn yêu nhau cũng lâu rồi, chẳng lẽ tao không rõ dáng vấp hắn. Đi thôi!- Minh Minh kéo tay Hải Yến đi. Hải Yến vẫn cố gắng ngoái đầu lại nhìn, rõ ràng là Thanh Tuấn! Chẳng lẽ mắt cô bị cận? Minh Minh nói như vậy thì… tin vậy đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK