- Thập Toàn Phái tầm thường đến thế sao?
Hà Nguyên chẳng những không nhập nội được mà trái lại còn bị đao quang luôn luôn xoắn tít quanh mình, mồ hôi đổ ra như tắm, vừa thở hổn hển vừa đáp:
- Cuộc chiến chưa kết thúc, ngươi đừng khoát lác vội.Bỗng Lệ Tuyệt Linh chỉa mũi đao xuống đất hét to:
- Xem đây !Bàn tay ấn xuống chuôi đao, thân đao cong vòng, bất thình lình chàng buông tay, đao bật lên, tung bay thẳng đến Hà Nguyên.Hắn kinh hãi, khoát ngọn kích đủ mười ba lượt song không gạt trúng thanh đao, đồng thời hắn cũng lùi nhanh về phía hậu.Tuy nhiên thân pháp của hắn cũng không nhanh bằng đà đao đang bay đi.Một tiếng soạt vang lên, lưỡi đao lia ngang cổ hắn, tiện đứt chiếc đầu, đầu bay đi, xác ngã xuống.Thân Xương Ngọc thấy Lệ Tuyệt Linh lại đắc thủ lượt nữa, vội hét lên một tiếng, gia tăng tốc độ thủ pháp, vụt chiếc búa bay vù vù làm cho Ngũ Tự Tạo khiếp hãi, nhảy tránh choi choi.Sách Qúy muốn giải vây cho Ngũ Tự Tạo, lách mình tiến sát vào người Thân Xương Ngọc.Đồng thời hắn đâm thốc đầu chiếc kích vào ngực Thân Xương Ngọc.Bằng một thủ pháp tuyệt diệu, Thân Xương Ngọc xoắn đường dây chiếc búa quanh thân kích, giữ cứng chiếc kích lại.Sách Qúy đâm tới không được, cố sức rút về.Thân Xương Ngọc tiến lên dùng cán búa chọt vào yết hầu của hắn.Trong khi đó, Ngũ Tự Tạo vung Viên Đầu Chùy vào tiếp cứu cho Sách Quý.Thân Xương Ngọc mỉm cười, vũ lộng chiếc búa, ngăn chận những chiêu chùy của địch.Song phương trao đổi luôn mười bảy chiêu.Bất thình lình một tiếng soạt vang lên, lưỡi búa quét qua hông của Ngũ Tự Tạo, tung y lên cao, chân trên, đầu dưới, văng ra xa ngoài một trượng mới rơi xuống.Ngồi nơi cửa quán, Lệ Tuyệt Linh bật cười khanh khách:
- Khá đó, lão ca !Thân Xương Ngọc cười nhẹ:
- Ngươi xong việc trước ta !Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Phần việc của đệ đơn giản hơn.Chỉ là một số chuột nhắc mà thôi.Tự nhiên là đệ được rảnh tay sớm.Chỉ khổ cho lão ca, xui xẻo gặp phải những tay khá, nên phí nhiều công lực hơn.Thân Xương Ngọc đảo mắt nhìn quanh:
- Trong bảy tên, ngươi hạ đến năm, ta chỉ làm được một phần ba việc.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Nhưng hai người của lão ca lại có giá trị hơn năm người của đệ.Rồi chàng tiếp:
- Thập Toàn, mất bảy còn ba, có lẽ bọn còn lại tự giải tán luôn.Thân Xương Ngọc lắc đầu:
- Ta không tin như vậy đâu! Đây là một mối thù lớn lao, dù sao thì bọn chúng cũng có phần nào nghĩa khí, bọn còn lại sẽ tìm mọi cách quật khởi, báo hận…Có thê?
chúng sẽ tìm đến Hắc Lâu.Bịa chuyện khích nộ, kêu gọi Tào Nghệ vào cuộc… Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Không có chúng thì Tào Nghệ cũng chẳng bỏ qua cho bọn ta sau những gì bọn ta đã làm cho Hắc Lâu.Cả hai cùng vào quán.Hoàng Quân Nhã ngồi tại chỗ cũ, song đưa lưng ra ngoài, tránh nhìn cảnh hãi hùng.Lệ Tuyệt Linh gọi:
- Hoàng cô nương !Hoàng Quân Nhã giật mình quay lại, thở phào mấy lượt, rồi hỏi:
- Sự việc…đã qua rồi ư?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Qua rồi cô nương!Nàng hỏi luôn:
- Thắng?
Tôi khiếp quá, chẳng dám nhìn … Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Dĩ nhiên là thắng.Nếiu bại thì bọn tại hạ đâu còn trở lại đây được nữa.Hoàng Quân Nhã trầm ngâm một chut:
- Còn… mấy người đó ?
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:
- Ra đi vĩnh viễn rồi.Tìm tổ tiên chúng dưới suối vàng.Hoàng Quân Nhã thè lưỡi:
- Chết hết rồi sao?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Trọn số !Hoàng Quân Nhã thở dài:
- Một ngành sinh hoạt đượm màu hồng.Nhưng lại là màu hồng của máu.Không còn cách nào khác hơn nữa ư?
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Tại hạ có nói, nghiệp dĩ trót mang từ lúc khởi bước vào đời.Con đường đã đi thì phải đi luôn.Không ai để cho mình hồi đầu đâu.Oán cừu bao vây bốn phía!Thân Xương Ngọc chợt kêu lên:
- Chủ quán đâu rồi!Y bước ra phía hậu tìm, thấy chủ quán thu mình trong đống củi, im thin thít.Thân Xương Ngọc nắm hắn lôi ra ngoài.Hắn tưởng là Thân Xương Ngọc muốn giết hắn, nên kêu vang xin dung mạng.Thân Xương Ngọc biết là hắn mất cả hồn vía rồi nên dịu giọng trấn an hắn.Hắn cứ kêu van mãi, Thân Xương Ngọc phải nói lắm hắn mới bớt sợ.Thì ra hắn nghe khách giang hồ thường nói là những ai nhìn trộm cuộc thanh toán ân oán như vậy đều bị sát hại cả.Thân Xương Ngọc phải giải thích cho hắn hiểu là người anh hùng chân chính không hề lưu ý đến kẻ bàng quang và chỉ có bọn đầu trộm đuôi cướp mới làm thế bởi những kẻ đó sợ hành tung bị bại lộ.Rồi Thân Xương Ngọc nhờ hắn thu dọn chiến trường sạch sẽ.Thoạt đầu hắn không nhận bảo rằng sợ xác chết và không dám nhìn các vũng máu.Song Thân Xương Ngọc hứa cho một món thù lao lớn thì hắn mới nhận Chiến trường ngay trước quán hắn, nếu bọn Lệ Tuyệt Linh bỏ đi thì dù muốn dù không hắn cũng phải làm cái việc bất đắc dĩ đó.Chẳng qua hắn thấy bọn Lệ Tuyệt Linh có phần nào dễ dãi, nên đòi một số tiền để bù vào những chỗ thiệt hại qua cuộc chiến vừa rồi.Sau đó, bọn Lệ Tuyệt Linh tiếp tục hành trình.Dọc đường, Thân Xương Ngọc hỏi:
- Ngươi dấu rương ngọc ở đâu ?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
- Tại toà lương đình, trong khu rừng tùng gần Thanh Câu Điền.Nơi đó cách Đơn Quan Môn độ ba mươi dặm.Vì ta nghi ngờ bọn Đơn Quan Môn tráo trở nên giấu ngọc tại đó, lấy đá sỏi bỏ vào rương.Thân Xương Ngọc kêu lên:
- Ngay tại điểm ước hẹn với Bạch Liên Bình !Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Điều đó có sao đâu !Cả hai giục ngựa sải đều, ta thán về những việc đi qua, phác họa chương trình đối phó với địch trong tương lai …