• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự vui mừng của Khương Báo chỉ kéo dài trong chốc lát, bởi vì gã phát hiện người bị chém chỉ là một tàn ảnh!

Khương Báo không hổ là Tiên Thiên, phản ứng cực nhanh, đao thế lập tức thay đổi, truy sát theo phương hướng mà tàn ảnh bỏ chạy với tốc độ nhanh hơn, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên! Vũ khí rung chuyển! Khương Huyền đã rút đao ra đánh bừa về phía Khương Báo, mượn lực để rút lui!

Một cú nhảy dài khoảng vài trượng.

Khương Báo đang ở bên cạnh vách đá, còn Khương Huyền thì ở gần con đường nhỏ bên cạnh.

“Ta còn nghĩ ngươi có thể nhịn thêm một chút! Hóa ra ta đã quá đề cao ngươi!” Khương Huyền xoay người đáp xuống đất, nhìn Khương Báo, trên mặt không hề có vẻ gì là say rượu.

“Ngươi giả say?”

Vẻ mặt của Khương Báo trở nên dữ tợn: “Giỏi lắm tiểu tử! Ta đã đánh giá thấp ngươi! Nhưng ngươi đã phạm sai lầm! Ngươi cố ý dụ ta ra tay, cũng không nên đến nơi xa xôi như vậy! Chịu chết đi!”

Gã nóng lòng muốn giết Khương Huyền.

“Khương Báo! Còn không mau khoanh tay chịu trói!” Một tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau Khương Huyền, một nhóm người vọt ra từ hai bên rừng cây phía sau của Khương Huyền, họ chính là tộc nhân đang ăn uống lúc nãy, hơn hai mươi người đều đang đứng bên cạnh Khương Huyền, Kim Hoa nãi nãi hơn sáu mươi tuổi giơ đao lên tức giận nhìn Khương Báo.

Các tộc nhân phía sau còn đang cầm mấy ngọn đuốc.

“Khương Báo, đồ lòng lang dạ sói! Vậy mà ngươi lại đầu hàng kẻ địch!”

“Ngươi đáng chết!”

“Ta sẽ chém chết con súc sinh này!”

Đám đông quá mức kích động, đội trưởng đội tuần tra Khương Thúy Vân thậm chí còn muốn trực tiếp chém chết Khương Báo.

Khương Báo hoang mang sợ hãi, lùi về sau một bước, nhưng không còn đường lui nữa, gã đã đến rìa vách đá, nơi này cao hơn hai mươi trượng, cho dù gã là cảnh giới Tiên Thiên, nhảy xuống thì cũng sẽ ngã chết! Ưng Chủy Nhai có cấu trúc độc đáo, không thể mượn lực từ bên vách núi đá.

Mà con đường rời vách núi duy nhất đã bị hơn hai mươi người chặn lại.

Tình cảnh tuyệt vọng!

Hơn nữa hoàn toàn không thể đánh giết ra ngoài! Huyết Bạo Đan cũng trở nên vô dụng, thực lực của gã trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên mấy lần, nhưng khó có thể sánh với Tiên Thiên trung kỳ chân chính, huống chi ở đây không chỉ có một người là Tiên Thiên trung kỳ.

“Ta không có đầu hàng kẻ địch! Ta! Ta chỉ không phục mà thôi!” Khương Báo tuyệt vọng gào lên: “Hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới lớn, dựa vào cái gì mà giẫm lên đầu của ta, dựa vào cái gì trở thành tộc trưởng?”

Chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ biết Khương Báo đang ngụy biện.

Mà những người có mặt ở đây đều có đầu óc bình thường.

“Chết đến nơi mà còn cãi cố?”

“Đáng tiếc ta có mắt như mù, trước đó vẫn còn nói giúp ngươi!”

“Đánh lén tộc trưởng chính là tử tội!”

“Giết gã!” . ngôn tình hài

“Giết gã!”

Nữ quản sự trong bộ tộc ở cảnh giới Hậu Thiên đã trực tiếp gào lên “giết gã”, các nàng không có thực lực để giết chết Khương Báo, liên thủ cũng rất khó khăn. Nhưng ở đây có đến mấy vị nữ dũng sĩ Tiên Thiên, rất dễ dàng giết được Khương Báo.

Không ai tin tưởng Khương Báo.

Lúc này, trong lòng Khương Huyền khẽ động, bởi vì muốn tự tay giết chết Khương Báo, vì vậy hắn tiến lên một bước: “Không phục ta ư? Vậy ngươi có thể khiêu chiến với ta, cần gì phải đánh lén?”

“Khiêu chiến?” Khương Báo sửng sốt.

Kim Hoa nãi nãi, Khương Thanh Hồng và những người khác cũng sửng sốt, nhìn Khương Huyền với ánh mắt khó hiểu.

Khương Huyền nói ra lời này... nếu như những lời này là do Khương Báo nói ra, thì có thể nói là thủ đoạn si tâm vọng tưởng để được sống, Khương Huyền có thể trực tiếp từ chối, nhưng Khương Huyền lại là người chủ động nói, Khương Báo có thể khiêu chiến?

“Nói hay lắm! Trước đây là do ta hồ đồ! Khương Huyền! Bây giờ ta khiêu chiến với ngươi, chúng ta một chọi một phân định thắng bại, người chiến thắng sẽ là tộc trưởng! Ngươi có dám chấp nhận không?” Khương Báo giơ đao chỉ vào Khương Huyền, khỏi phải nói trong lòng gã có bao nhiêu kích động.

Nếu như Khương Huyền đồng ý, vậy thì gã sẽ có cơ hội để bắt giữ Khương Huyền làm con tin mà thoát thân.

“Ta biết! Có thể ngươi đang nắm trong tay con át chủ bài nào đó, nhưng Bán Bộ Tiên Thiên chính là Bán Bộ Tiên Thiên, ngươi không có Tiên Thiên Thể, cơ thể cực kỳ yếu ớt, ngươi thật sự cho rằng bản thân có thể đánh bại một Tiên Thiên chân chính sao? Nếu như ngươi có bản lĩnh này, chỉ sợ thần ma cũng sẽ đến nhận ngươi làm đồ đệ! Chẳng qua chỉ may mắn giết được Thân Đồ Dũng đang bị trọng thương mà thôi, thật sự cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch sao? Ha ha! Đây là lý do ta trực tiếp động thủ với ngươi, bởi vì ta biết, nếu như khiêu chiến với ngươi, ngươi hoàn toàn không dám chấp nhận! Ngươi chỉ là một tên hèn nhát bốc đồng mà thôi!” Sợ Khương Huyền không dám chấp nhận, Khương Báo còn dùng lời lẽ khiêu khích.

“Ồn ào! Mơ đẹp lắm!”

Kim Hoa nãi nãi lắc đầu thở dài, bà ấy quả quyết không muốn nghe Khương Báo nói lời nhảm nhí nữa, giơ tay ra lệnh: “Thúy Vân, các ngươi mau giết gã đi!”

“Vâng!” Vài nữ dũng sĩ Tiên Thiên đang chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!” Khương Huyền giơ tay phải đang đeo nhẫn hắc ngọc lên, sau đó nhìn Khương Báo nói: “Như ngươi mong muốn! Ta sẽ đấu một chọi một! Phân định thắng bại! Quyết định sinh tử!”

“Tiểu Huyền?”

“Tiểu Huyền!!”

Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Huyền, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Bây giờ ta dừng tư cách tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Khương thị ra lệnh cho các ngươi, đứng bên ngoài theo dõi cuộc chiến! Người không nghe lệnh, xử theo tộc quy! Đều lùi về phía sau cho ta!” Khương Huyền giơ tay lên, thái độ rất nghiêm túc.

Lập uy!

Thể hiện ra thực lực mạnh mẽ có thể lập uy, nhưng muốn có được uy tín thực sự, phải khiến tộc nhân nghe theo mệnh lệnh của mình, chỉ dựa vào thực lực mạnh mẽ thôi chưa đủ, mà còn phải “thuần hóa”.

Kim Hoa nãi nãi không phải là người mạnh nhất trong tộc hiện tại, nhưng trên thực tế bà ấy là người có quyền quản lý cao nhất.

Trước khi Khương Hàn Phong mất tích, ông được công nhận là cường giả hàng đầu của tộc Khương thị, thậm chí còn là cường giả Tiên Thiên hàng đầu của núi Hắc Đàm, nhưng cũng chỉ là phó tộc trưởng của bộ tộc Khương thị chứ không phải tộc trưởng.

Danh tiếng và lòng người rất quan trọng.

Trước đây Kim Hoa nãi nãi đã từng nhắc đến chuyện uy tín của Khương Huyền ở trong tộc còn chưa đủ, đây chính là lời cảnh tỉnh đối với Khương Huyền, một Tiên Thiên sơ kỳ như Khương Báo trở về, cho dù Kim Hoa nãi nãi nghi ngờ cũng không dám trực tiếp bắt người, nếu như còn có tộc nhân nam mạnh hơn nữa trở về thì sao?

Khương Huyền biết bản thân trở thành anh hùng một lần, tích lũy được không ít danh tiếng, nhưng dù sao bản thân hắn cũng còn quá trẻ, tư cách và sự từng trải còn kém, tộc nhân khen ngợi hắn không có nghĩa sẽ sẵn lòng nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Vì lẽ đó mà Khương Huyền nhất định phải ra tay!

Bắc đầu từ việc dùng mệnh lệnh cứng rắn với bọn họ!

Hơn hai mươi người chợt cứng người lại, rút lui? Để Khương Huyền liều mạng? Không rút lui? Là đang chống lại với tộc quy, phủ nhận tộc trưởng? Các nàng vô cùng khó xử, không dám quyết định, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kim Hoa nãi nãi.

Kim Hoa nãi nãi khẽ cau mày.

Những người có mặt ở đây đều là quản lý cấp cao của bộ tộc Khương thị, Kim Hoa nãi nãi biết rõ nếu như lần này bà ấy phản đối Khương Huyền, vậy thì tộc trưởng như Khương Huyền sẽ trở nên hữu danh vô thực, cũng sẽ khiến quy củ của bộ tộc Khương thị trở thành trò cười, thậm chí còn có thể dẫn đến một số hậu quả cực đoan... Hơn nữa bà ấy cho rằng Khương Báo sẽ không thật sự dám giết Khương Huyền, bởi vì như vậy gã cũng sẽ chết chắc.

“Nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng, lui về phía sau!” Kim Hoa nãi nãi cao giọng nói.

“Cái này...”

“Nhưng mà...”

Tuy mọi người do dự nhưng vẫn lùi lại một khoảng, chừa khoảng trống đủ lớn cho Khương Huyền và Khương Báo giao thủ, sau khi mọi người dừng lại, Kim Hoa nãi nãi thì thầm dặn dò những người xung quanh.

“Thúy Vân, các ngươi cảnh giác một chút, một khi có chuyện xảy ra lập tức hành động!”

“Tam thẩm, sao người lại...” Khương Thúy Vân không hiểu, các nàng đều vô cùng căng thẳng, chỉ sợ Khương Huyền xảy ra chuyện không may: “Tiểu Huyền chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, những lời khiêu khích khi nãy của Khương Báo tuy rằng khó nghe, nhưng không phải không có đạo lý, Bán Bộ Tiên Thiên không thể đánh bại Tiên Thiên chân chính, hơn nữa theo ta được biết, hơn một năm trước khi Khương Báo bỏ đi đã bế quan đột phá thức thứ sáu của Truy Phong Đao!”

“Gã đã luyện thành thức thứ sáu ư?”

“Hóa ảnh thức của thức thứ sáu chính là sát chiêu cực mạnh, Thúy Vân, không phải ngươi cũng đã luyện thành thức thứ sáu rồi sao? Ngươi có thể cùng một cảnh giới với Khương Báo.”

“Ừm, đúng vậy! Hiện tại trong bộ tộc Khương thị chúng ta, người tu luyện đao pháp của bổn tộc, cao nhất cũng chỉ luyện thành thức thứ sáu. Trước đây, cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ viên mãn thì người luyện thành thức thứ bảy cũng không nhiều, luyện thành thứ thức tám chỉ có một mình Hàn Phong đại ca, bây giờ bọn họ không phải mất tích thì đều đã chết trận.” Vẻ mặt Khương Thúy Vân chợt trở nên cô đơn.

“Một khi phát động Hóa ảnh thức, sẽ không cách nào thu lại được! Làm sao Tiểu Huyền có thể chống đỡ được?” Khương Thanh Hồng ở ngay phía sau vô cùng lo lắng.

Mọi người đều không hiểu tại sao Kim Hoa nãi nãi lại muốn mọi người phải tuân lệnh.

“Khương Báo không dám giết Tiểu Huyền, gã không biết sử dụng hoàn chỉnh thức thứ sáu, yên tâm đi.” Kim Hoa nãi nãi nói: “Một khi Tiểu Huyền có dấu hiệu thất bại thì lập tức ra tay!”



Khương Báo nhìn Khương Huyền đang đi về phía mình, thậm chí còn cảm thấy bản thân đang nằm mơ.

Chỉ là… thực sự có người ngu ngốc và bốc đồng như vậy sao?

Gã còn chưa kịp cười nhạo sự ngu ngốc của Khương Huyền, Khương Báo đã nhếch miệng cười nói: “Giỏi lắm tiểu tử! Ngươi thật sự dám đồng ý! Ta đây sẽ không bắt nạt ngươi! Ta chỉ đứng ở đây, cho ngươi ra chiêu trước! Đến đây đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang