Đằng sau chợ là một con hẻm nhỏ, giờ tuất ba khắc, chỉ thấy bóng người tụ tập nơi đây, Sầm Linh đứng ở trong ngõ hẻm đốt một ngọn đèn lồng, nhỏ giọng nói với Tiêu Địch: “Đa tạ thế tử đến giúp đỡ.”
Tiêu Địch đi xung quanh mấy bước, cầm đèn lồng chiếu rọi mặt đất, nói: “Không cần cảm ơn, ta chỉ tới xem hắn muốn chơi trò gì mà thôi.” Sau đó ngồi xổm xuống: “Những thứ này… Đều tự tay hắn làm?”
Sầm Linh gật gật đầu: “Ta không khéo tay, nên không giúp đỡ được nhiều.”
Tiêu Địch im lặng trong chốc lát, mới miễn cưỡng thừa nhận: “Ta còn thua kém Từ Phong Cận nhiều lắm, nhìn hắn cố gắng như vậy, ta có thể yên tâm giao Úc ca cho hắn.”
Trình Kiều đứng ở bên cạnh lườm một cái: Lời này rõ ràng ý ngoài mặt chữ, thế nhưng giọng điệu như ngươi là mẹ đẻ muốn gả con là sao? Trình Kiều lo lắng, không biết vương gia nhà hắn bị Từ Phong Cận mang đi đâu rồi.
Màn đêm thâm trầm, hội hoa đăng đã khai mạc, Từ Phong Cận lôi kéo Triệu Úc một đường về phía trước, lúc này chính là thời điểm rộn ràng náo nhiệt nhất, hơi bất cẩn một chút có thể bị kẹp thành bánh rán. Từ Phong Cận đi trước rẽ đường, lại còn phải đề phòng Triệu Úc phía sau không theo kịp, đành phải thỉnh thoảng quay đầu lại, sợ mình đi tới đi lui lại kéo sai người.
Triệu Úc đi sau vài bước, thấy hắn bận nhìn trước nhìn sau, vì vậy trên cổ tay thoáng dùng sức gỡ bàn tay đang nắm của hắn. Từ Phong Cận còn tưởng rằng y bị đẩy ra, vội vàng quay đầu lại, bỗng cảm giác năm ngón bị ai đó nắm chặt, thì ra Triệu Úc đã đổi khách thành chủ hoàn toàn nắm trọn bàn tay hắn. Từ Phong Cận bỗng dưng dừng bước lại, ngơ ngác nhìn, Triệu Úc nói: “Ngốc cái gì? Không phải muốn đi tìm người sao, ta nắm tay ngươi như vậy, sẽ không sợ bị lạc mất nữa.”
Từ Phong Cận lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy ở nơi chen chúc nóng nực này mà lòng bàn tay của Triệu Úc lại khô ráo đến thoải mái, liền cười hỏi: “Vương gia có sợ độ cao hay không?”
Triệu Úc nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Vương phi lại muốn dẫn ta leo cây?”
Từ Phong Cận thần bí lắc đầu: “Có thể còn cao hơn cả trèo cây.”
Còn cao hơn cả trèo cây? Triệu vương gia suy nghĩ một đường, mãi đến khi đứng dưới chùa Thông Nhai ở phố Thạch Lan nhìn tường xanh ngói đỏ, mới cả kinh nói: “Vương phi lần này lại vứt bỏ ta mà đi, bản vương sợ không nhảy xuống được.”
Từ Phong Cận không biết lấy được một cái thang từ đâu đến, dựng lên tường nhà bán tơ lụa ngay sát bên chùa, sau đó bò lên hai bậc, mới đưa tay đón Triệu Úc: “Vương gia yên tâm, lần này cho ngài xuống trước, nếu lại như lần trước, sẽ phạt vương gia cả đời không thể động tâm với ta.”
Triệu Úc vẫn còn do dự, lần thứ hai đưa tay cho hắn, cau mày nói: “Dựa vào cái gì mà ngươi phạm lỗi lầm, ta lại bị phạt?”
Từ Phong Cận nhất thời không phát giác ra bên trong lời này có gì không đúng, ngồi xổm ở trên mái nhà cười: “Vương gia có nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt? Lúc đó ta cũng nằm nhoài trên bờ tường, lần đầu tiên khi nhìn thấy vương gia, ta tự hỏi sao một công tử tuấn tú phong nhã như vương gia, tâm địa lại đen tối như vậy.”
Triệu Úc ngửa đầu mỉm cười: “Bản vương cũng nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, vương phi y phục bẩn thỉu thập phần chật vật.”
Từ Phong Cận không nghi ngờ y: “Bị người đuổi giết thoát thân quan trọng nhất, ai còn để ý đến việc y phục sạch hay bẩn nữa.”
Triệu Úc cười không nói, cùng hắn leo lên nóc nhà, đi chưa được mấy bước, lại nhìn thấy một cái thang khác ở dưới chân, nghĩ hôm nay có người dùng nó treo đèn lên tường, nên để quên lại. Từ Phong Cận dựng chiếc thang tựa lên giác lâu, liếc mắt nói: “Vương gia còn dám lên nữa hay không?”
Triệu Úc: “Đương nhiên.”
Chùa Thông Nhai cao mười mấy trượng, trèo cao nhìn xa, hội hoa đăng mười dặm, hai người vững vàng đứng ở phía trên, Từ Phong Cận giơ tay che mắt, ngắm nhìn xung quanh bắt đầu tìm người. Triệu Úc biết thừa hắn đang diễn trò, nhưng giả bộ hồ đồ mặc kệ, một mình thưởng thức phố xá rực rỡ ánh đèn, còn chưa kịp cảm thán, chỉ thấy Từ Phong Cận chỉ lên bầu trời lớn tiếng nói: “Tìm thấy rồi! Vương gia mau nhìn!”
Triệu Úc ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời đen tuyền, dưới ánh trăng bàng bạc, có hàng trăm chiếc đèn trời từ từ bay lên, đèn rất to nên chữ trên đèn có thể nhìn ra được, chữ viết tuy rằng không đẹp nhưng dường như người viết đã đặt hết tâm tư của mình vào đó, từng chữ từng câu đều lấy từ trong kinh thư rồi bị bóp méo, cảnh tượng mênh mông đồ sộ, Triệu Úc thuận theo nhìn thấy nơi thả đèn, đám người lạc đường đang đứng ở cách mấy con phố, ai ai cũng bận rộn đốt đèn.
Triệu Úc hỏi: “Đèn trời… Là vương phi tự mình làm?”
Từ Phong Cận chưa bao giờ khiêm tốn: “Đương nhiên, ta có phải rất thông minh khéo léo? May là cái này cũng đơn giản, không uổng công ta.”
Triệu Úc thầm nghĩ: Không trách trên tay lại bị thương, nếu như chỉ làm diều không thôi, sợ đã không bị nhiều vết tích như vậy. Lại nói: “Vương phi làm diều kia…”
Từ Phong Cận không để y đoán già đoán non, trực tiếp nói: “Chỉ là dùng đầu thừa đuôi thẹo làm để tỷ thí với Tiêu Địch, không cho hắn thắng ta một lần, hắn và tùy tùng làm sao giúp ta đốt đèn, ta không muốn kinh động đến người bên cạnh vương gia, Trình Kiều quá mức chân thành với Vương gia tuyệt đối sẽ không giúp ta lừa gạt, nhưng nếu để Sầm Linh một mình đốt, sợ là đốt đến thất tịch sang năm cũng không xong.”
Triệu Úc biết rõ, lại cố tình hỏi: “Vương phi vì sao lại phí phạm như thế?”
Từ Phong Cận nhìn y, lông mày hơi nhếch lên, chân thành nói: “Không vì gì cả, chỉ là yêu thích vương gia, muốn tặng cho vương gia sự bất ngờ.”
Triệu Úc còn chưa nói tiếp, đã nghe thấy tiếng hô to dưới phố: “Tiên nữ dạo phố phát đưa trái cây rồi!” Xe hoa đi xuyên qua ngôi chùa, trên xe là một thiếu nữ hóa thân thành tiên nữ Tán Hoa, nhạc công đi hai bên thổi sáo và đánh trống, tiếng chiêng tiếng trống, xen lẫn tiếng tim đập thình thịch của Triệu vương gia, tất cả đều báo hiệu thất tịch năm nay đã gần kết thúc.
Tới khi xuống khỏi nóc nhà, người trên đường đã tản đi từ lâu, chỉ còn lại vài tiểu điếm tiểu thương dọn dẹp hàng quán, thấy hai người ra sức mời chào, Từ Phong Cận nghĩ đi một chuyến không thể tay không mà về, vì vậy cùng Triệu Úc đi dạo xem xét, cuối cùng bị một lão bá gần sáu mươi tuổi cản đường, trên xe ông lão lúc này chỉ còn một chiếc đèn hoa đăng và một chiếc mặt nạ, Từ Phong Cận tìm khắp toàn thân còn có một đồng tiền, hỏi Triệu Úc, Triệu vương gia trên người cũng không có đồng nào.
Lão bá chuẩn bị trở về, thấy hai người mặc y phục hào hoa phú quý, lại keo kiệt bủn xỉn, đành phải nhận tiền trong tay Từ Phong Cận, giao đồ cho hai người, vừa là mua cũng vừa là tặng, xong đẩy xe đi.
Từ Phong Cận tay cầm đèn hoa đăng, nghiền ngẫm đọc câu thơ trên mặt đèn, thế nhưng không hiểu chữ nào, ngẩng đầu lên định hỏi Triệu Úc, lại không cẩn thận chiếm trọn tầm mắt của y, hắn nhất thời hoảng thần, nhếch miệng cười trêu nói: “Vương gia nhìn ta làm gì? Hẳn là hôm nay động lòng với ta rồi?”
Triệu Úc nhếch miệng, cầm chiếc mặt nạ trong tay Từ Phong Cận đeo lên giúp hắn, sau đó nhấc cằm hắn lên, không có bất kỳ do dự nào, cúi đầu hôn xuống.
Hai đôi môi nhẹ nhàng ôn nhu chạm vào nhau, Từ Phong Cận giật mình ngẩn ngơ, chốc lát mới bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp làm ra phản ứng, Triệu Úc đã dịch đến bên tai hắn, ôn thanh cười nhẹ: “Mỹ nhân dưới trăng, thất tịch gửi lời, vương phi khiến bản vương động lòng, sau này phải phụ trách cả đời.”