Ngoại tổ? Lâm Ca giật mình, Trần Ngang trong lòng xác thực, hắn nghe qua Ngô mụ nói, xuất thân của Tiểu Viên cũng là đại gia, chẳng qua là không chịu nói là nhà nào?
Nếu như là nhà ngoại, chẳng lẽ là phế hậu Cổ gia? Nhưng là nhà nàng cùng Lâm gia xưa nay không có lui tới à? Tiểu Viên đã nói ra câu nói kế tiếp : "Lâm công tử, ngoại tổ Dương Văn Mẫn Công, cùng Lâm Tư Không là quan đồng liêu hơn bốn mươi năm, hỗ trợ lẫn nhau vì sư đồ."
Lời nói của Tiểu Viên khiến Trần Ngang cả kinh, Dương Văn Mẫn Công, cha của Huệ hoàng hậu Dương thị, chẳng qua là Dương gia bị ảnh hưởng từ mấy lần hoàng hậu bị phế lập, không nghe nói Dương gia còn có nữ nhi nào khác lập gia đình, chẳng lẽ? Trần Ngang càng cảm thấy kinh hãi, trước mặt hẳn là chi nữ của Huệ hoàng hậu?
Lâm Ca đang suy nghĩ mối quan hệ, Trần Ngang đã lôi kéo hắn: "Lâm huynh, chuyện này cực kỳ trọng đại." Vừa nói: "Trước tiên đem nữ tử này mang đi, còn chuyện khác tính sau." Cúc nhi nghe được bọn họ muốn đem Tiểu Viên mang đi, trong mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ, Trần Ngang hơi suy nghĩ một chút, đối với Cúc nhi nói: "Ngươi mau trở về làm việc đi."
Cúc nhi hồ đồ lờ mờ gật đầu, Trần Ngang lại nghĩ, nói với nàng: "Nếu như ngươi coi nàng là tỷ tỷ của mình, thì đừng nói chuyện phát sinh đêm nay cho bất kì ai, bằng không..." Cúc nhi liếc mắt nhìn Tiểu Viên, trong ánh mắt toát ra lo lắng, suy nghĩ một chút, đối với Trần Ngang gật đầu, Trần Ngang cười, Cúc nhi lại nhìn Tiểu Viên một cái, lúc này mới chạy đi.
Trần Ngang cởi xuống áo choàng của mình, đem khoác che kín cho Tiểu Viên, Lâm Ca cũng đã tỉnh hồn lại, cùng Trần Ngang hai người, một trước một sau, bảo vệ Tiểu Viên đi ra ngoài, trên đường tuy có mấy người làm Kim gia nhìn thấy, cũng chỉ hành lễ mà thôi, không có ai chú ý người đi giữa là ai, mãi cho tới ở phía trước, Tiểu Viên nhìn thấy Vương Thắng An đứng tiễn khách tại đại môn Kim gia, trái tim lại bùm bùm nhảy dựng lên.
Trần Ngang như là cảm giác được nàng đang sợ hãi, quay đầu hướng nàng cuời ôn hòa, khiến Lâm Ca bảo vệ nàng, mình đi lên trước đối với Vương Thắng An nói: "Vương huynh, Lâm huynh hắn uống nhiều rượu rồi, có chút say, tiểu đệ muốn đưa hắn trở về, vì vậy cáo từ." Vương Thắng An nhìn từ xa, thấy Lâm Ca đứng ở nơi đó, sắc mặt hồng hồng, bên cạnh có một người mặc áo choàng đỡ hắn, Vương Thắng An cũng uống nhiều mấy chén, còn tưởng là Lâm Ca cũng như mình, cười nói với Trần Ngang: "Lâm huynh nếu uống nhiều quá, nên ở lại đây một đêm đi, việc này không ngại ."
Trần Ngang cười ha ha: "Vương huynh hảo ý, tiểu đệ thay hắn lĩnh, chẳng qua là cũng biết, Lâm huynh gia giáo quá mức nghiêm, không cho hắn qua đêm ở bên ngoài, vẫn phải trở về a." Vương Thắng An cũng biết, người đại tộc này qua đêm ở Kim gia là việc không thể nào, cũng chỉ là thuận miệng nói, Tiểu Viên mặc dù đỡ Lâm Ca, thấy Trần Ngang nói chuyện với Vương Thắng An không ngừng, trong lòng sốt ruột, tay đỡ Lâm Ca cũng run lên.
Lâm Ca đột nhiên tựa như say rượi đứng không vững, Tiểu Viên vội đỡ hắn, hô hấp Lâm Ca có chứa mùi rượu, đang ở bên tai nàng, thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng là đủ Tiểu Viên nghe rõ ràng: "Không phải sợ, nếu hắn phát hiện ra, ta cũng vẫn đem ngươi ra ngoài." Tiểu Viên nhất thời lại an lòng, ngẩng đầu nhìn xem, vừa chống lại ánh mắt của Lâm Ca, mặc dù dính cảm giác say, nhưng ánh mắt của Lâm Ca vẫn như cũ trong trẻo, Tiểu Viên đối với hắn gật đầu một cái.Trần Ngang thấy hai bên đều không trả lời, tiến lên nói với Lâm Ca: "Lâm huynh, việc nhà người khác, chúng ta đừng can thiệp vào." Tiểu Viên thấy Lâm Ca chần chờ, cắn răng một cái: "Lâm công tử, cứu ta, coi như vì giao tình giữa Tư Không Lâm đại nhân cùng ngoại tổ của ta."
Ngoại tổ? Lâm Ca giật mình, Trần Ngang trong lòng xác thực, hắn nghe qua Ngô mụ nói, xuất thân của Tiểu Viên cũng là đại gia, chẳng qua là không chịu nói là nhà nào?
Nếu như là nhà ngoại, chẳng lẽ là phế hậu Cổ gia? Nhưng là nhà nàng cùng Lâm gia xưa nay không có lui tới à? Tiểu Viên đã nói ra câu nói kế tiếp : "Lâm công tử, ngoại tổ Dương Văn Mẫn Công, cùng Lâm Tư Không là quan đồng liêu hơn bốn mươi năm, hỗ trợ lẫn nhau vì sư đồ."
Lời nói của Tiểu Viên khiến Trần Ngang cả kinh, Dương Văn Mẫn Công, cha của Huệ hoàng hậu Dương thị, chẳng qua là Dương gia bị ảnh hưởng từ mấy lần hoàng hậu bị phế lập, không nghe nói Dương gia còn có nữ nhi nào khác lập gia đình, chẳng lẽ? Trần Ngang càng cảm thấy kinh hãi, trước mặt hẳn là chi nữ của Huệ hoàng hậu?
Lâm Ca đang suy nghĩ mối quan hệ, Trần Ngang đã lôi kéo hắn: "Lâm huynh, chuyện này cực kỳ trọng đại." Vừa nói: "Trước tiên đem nữ tử này mang đi, còn chuyện khác tính sau." Cúc nhi nghe được bọn họ muốn đem Tiểu Viên mang đi, trong mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ, Trần Ngang hơi suy nghĩ một chút, đối với Cúc nhi nói: "Ngươi mau trở về làm việc đi."
Cúc nhi hồ đồ lờ mờ gật đầu, Trần Ngang lại nghĩ, nói với nàng: "Nếu như ngươi coi nàng là tỷ tỷ của mình, thì đừng nói chuyện phát sinh đêm nay cho bất kì ai, bằng không..." Cúc nhi liếc mắt nhìn Tiểu Viên, trong ánh mắt toát ra lo lắng, suy nghĩ một chút, đối với Trần Ngang gật đầu, Trần Ngang cười, Cúc nhi lại nhìn Tiểu Viên một cái, lúc này mới chạy đi.
Trần Ngang cởi xuống áo choàng của mình, đem khoác che kín cho Tiểu Viên, Lâm Ca cũng đã tỉnh hồn lại, cùng Trần Ngang hai người, một trước một sau, bảo vệ Tiểu Viên đi ra ngoài, trên đường tuy có mấy người làm Kim gia nhìn thấy, cũng chỉ hành lễ mà thôi, không có ai chú ý người đi giữa là ai, mãi cho tới ở phía trước, Tiểu Viên nhìn thấy Vương Thắng An đứng tiễn khách tại đại môn Kim gia, trái tim lại bùm bùm nhảy dựng lên.
Trần Ngang như là cảm giác được nàng đang sợ hãi, quay đầu hướng nàng cuời ôn hòa, khiến Lâm Ca bảo vệ nàng, mình đi lên trước đối với Vương Thắng An nói: "Vương huynh, Lâm huynh hắn uống nhiều rượu rồi, có chút say, tiểu đệ muốn đưa hắn trở về, vì vậy cáo từ." Vương Thắng An nhìn từ xa, thấy Lâm Ca đứng ở nơi đó, sắc mặt hồng hồng, bên cạnh có một người mặc áo choàng đỡ hắn, Vương Thắng An cũng uống nhiều mấy chén, còn tưởng là Lâm Ca cũng như mình, cười nói với Trần Ngang: "Lâm huynh nếu uống nhiều quá, nên ở lại đây một đêm đi, việc này không ngại ."
Trần Ngang cười ha ha: "Vương huynh hảo ý, tiểu đệ thay hắn lĩnh, chẳng qua là cũng biết, Lâm huynh gia giáo quá mức nghiêm, không cho hắn qua đêm ở bên ngoài, vẫn phải trở về a." Vương Thắng An cũng biết, người đại tộc này qua đêm ở Kim gia là việc không thể nào, cũng chỉ là thuận miệng nói, Tiểu Viên mặc dù đỡ Lâm Ca, thấy Trần Ngang nói chuyện với Vương Thắng An không ngừng, trong lòng sốt ruột, tay đỡ Lâm Ca cũng run lên.
Lâm Ca đột nhiên tựa như say rượi đứng không vững, Tiểu Viên vội đỡ hắn, hô hấp Lâm Ca có chứa mùi rượu, đang ở bên tai nàng, thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng là đủ Tiểu Viên nghe rõ ràng: "Không phải sợ, nếu hắn phát hiện ra, ta cũng vẫn đem ngươi ra ngoài." Tiểu Viên nhất thời lại an lòng, ngẩng đầu nhìn xem, vừa chống lại ánh mắt của Lâm Ca, mặc dù dính cảm giác say, nhưng ánh mắt của Lâm Ca vẫn như cũ trong trẻo, Tiểu Viên đối với hắn gật đầu một cái.
Lúc này Vương Thắng An cùng Trần Ngang lại cùng đi tới đây, tim Tiểu Viên đập càng nhanh, tay Lâm Ca, đã di chuyển từ vịn vai Tiểu Viên đến chỗ giày của mình, âm thầm ảo não, hôm nay là tới uống rượu, không mang theo bội kiếm. Sắp đi tới chỗ Lâm Ca và Tiểu Viên đang đứng, Trần Ngang đã cười nói: "Lâm huynh, Vương huynh không yên lòng ngươi, cố ý muốn đi qua nhìn một chút."
Tiểu Viên cúi đầu, Lâm Ca nhìn Trần Ngang mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt có vẻ lo âu, tay cách chủy thủ cũng càng ngày càng gần. "Cô gia." Tiếng gọi nũng nịu vang lên, Tiểu Viên không cần phải nghĩ, nhất định là Lục Khởi, quả nhiên là Lục Khởi đi tới, nói với Vương Thắng An: "Cô gia, tiểu thư tựa như có chút không thoải mái, kính xin cô gia trở về xem một chút."
Vương Thắng An nghe lời này, đối với Lâm Ca khoát tay, bày tỏ áy náy, hắn đi theo Lục Khởi, lòng Tiểu Viên lúc này mới hạ được tảng đá xuống, Trần Ngang đi lên trước cũng cười, ba người ra khỏi đại môn Kim gia.
Hoàn hảo hôm nay Trần Ngang phòng bị Lâm Ca uống rượu say, đã chuẩn bị xe ngựa, thấy bọn họ vừa ra tới, người hầu của Trần Ngang liền vội vàng tới đây, Trần Ngang phân phó hắn đưa xe ngựa chạy tới, thấy Tiểu Viên đỡ Lâm Ca lên xe, người hầu cho là hạ nhân Kim gia tặng cho chủ nhân mình, cũng không nói thêm cái gì, đoàn người lên xe ngựa, phu xe giá một tiếng, rời khỏi Kim gia. (nghe câu này mưanhỏ mát lòng mát dạ ^^).
Mãi cho đến, rời xa Kim gia một dặm, Tiểu Viên lúc này mới thở dài, trước mặt hai nam tử vẫn không lên tiếng, nói: "Đa tạ hai vị ân nhân cứu mạng." Vừa nói vừa muốn hành lễ.
Trần Ngang vội vàng đỡ nàng: "Nếu ta đoán không sai, cô nương chính là Lang Gia công chúa." Lời này là khẳng định, mà không phải hỏi thăm, Tiểu Viên có chút giật mình, nhưng vẫn là gật đầu nói: "Đúng là ta, sao ngươi biết?" Lâm Ca vỗ tay nói: "Quả nhiên là ngươi, lúc ngươi mới sinh, mẫu thân dẫn ta tiến cung chúc mừng, còn gặp qua ngươi lần đầu tiên, chỉ là lúc đó ngươi còn là con nít da thịt hồng hồng."
Lâm Ca đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng rồi, ngày đó lúc ngươi mới sinh ra, từng có người đoán mệnh của ngươi, nói ngươi là cái gì?" Nhìn bộ dạng Lâm Ca đang nhớ lại, Tiểu Viên trầm mặc, tuy câu đoán mệnh đó không có hiệu lực, nhưng cũng đã xảy ra.
Hai câu nói ngày đó là, nơi vô cùng tôn quý phát hiện tướng ti tiện, thật dài thọ phát hiện tướng chết non. Chắc chắn làm nô, tướng chết yểu. Khi mình còn bé giả bộ ngủ, nghe bà vú cùng cung nữ đàm tiếu, bà vú ngày đó còn nói, mặc dù hoàng đế có chút sự ngu dại, mẫu hậu nhiều lần phế lập, nhưng đường đường là công chúa hoàng gia, dù thế nào cũng sẽ không rơi vào nông nỗi làm nô.
Mà hôm nay, Tiểu Viên nhớ tới lời đóan mệnh ấy, quả nhiên việc đời khó liệu, làm nô gần bốn năm, không khỏi một hồi thở dài. Lâm Ca thấy biểu tình trên mặt Tiểu Viên thay đổi liên tục, câm lặng làm thinh nói: "Ngươi không phải lo lắng, những ngày đó đều đi qua rồi, ngươi sẽ hảo hảo, lại nói, không phải còn nói ngươi chết non sao? Ta nhớ không lầm, ngươi cũng mười sáu rồi, mười sáu tuổi còn không sao, không thể nói là chết non được."
Tiểu Viên cười một tiếng, không nghĩ tới, người tục tằng như Lâm Ca, thế nhưng lại biết an ủi người như vậy. Trần Ngang một mực bên cạnh không nói, đột nhiên mở miệng hỏi Tiểu Viên: "Không biết công chúa có tính toán gì?" Cái này, Tiểu Viên cả kinh, tính toán gì, chỉ là muốn chạy ra khỏi Kim gia, mà chưa nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.
Lâm Ca tùy tiện nói: "Còn có thể làm cái gì, công chúa là đường muội đương kim thánh thượng, chờ trở lại nhà ta, ta khiến mẫu thân mang nàng vào cung, thấy Thánh thượng, hoàng hậu, phục nàng ngôi vị công chúa." Trần Ngang nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây cũng là một phương pháp, chỉ là công chúa, nếu như ngươi khôi phục thân phận như vậy, một cọng tóc Kim gia bên kia cũng sẽ không bị thương."
Bên trong buồng xe một hồi yên lặng, xác thực, nếu như Tiểu Viên được Lâm phu nhân mang vào cung để trở lại ngôi vị công chúa, hoàng gia vì thể diện, sẽ không để Tiểu Viên mấy năm nay ở đâu, làm gì nói ra ngoài, mình ở Kim gia chịu khổ, chịu nhịn nhục toàn bộ sẽ uổng phí, nhưng là cứ như vậy bỏ qua cho Kim gia, Tiểu Viên không cam tâm.
Nhìn Trần Ngang, Tiểu Viên hỏi: "Trong trường hợp đó Trần khanh có thượng sách gì?." Nghe được Tiểu Viên gọi, trên mặt Trần Ngang có chút ngỡ ngàng, mình ngày đó quả nhiên không nhìn lầm, mặc dù chịu phạt giày vò, nhưng Tiểu Viên bẩm sinh có khí chất hoàng gia, từ giọng điệu này bộc lộ không thể nghi ngờ.
Trần Ngang không trả lời nàng..., mà là đẩy ra màn xe, đối với phu xe phân phó mấy câu, sau đó mới nói với Tiểu Viên: "Trời sáng mau quá, công chúa cần phải vào thành Kiến Khang." Tiểu Viên rũ xuống rèm mắt: "Dĩ nhiên là muốn vào." Lâm Ca cũng là người thông minh, giằng co như vậy cả nửa đêm, sớm đã tỉnh rượu, gật đầu nói: " Huyện lệnh Kiến Khang là học trò của tổ phụ."
Tiểu Viên không trả lời hắn, chẳng qua là vén màn lên, mặc dù bên ngoài vẫn là khoảng không gian đen kịt, nhưng có thể mơ hồ thấy được, chân trời có tia sáng xuất hiện, trời, cũng nhanh sáng.
Huyện nha Kiến Khang, Huyện lệnh Cừu Úc Vũ đánh cái ngáp, làm Huyện lệnh ở dưới chân thiên tử, nhưng một chút cũng không yên ổn, còn có hoàng thân quốc thích tìm đến gây phiền toái, nhìn xem, phía dưới kia có hai cáo trạng, không phải là người nhà Thanh Hà Vương cùng người làm của Lâm Hải công chúa, hai người cùng tố cáo lẫn nhau, xe ngựa đối phương đụng phải mình, Cừu Úc Vũ bất đắc dĩ nhìn xuống phía dưới, tranh cãi ầm ỹ, đất đai phương Bắc thuộc về người Hồ rồi, hoàng thân quốc thích núp ở Giang Đông còn cố tình gây phiền toái nhỏ như vậy làm ầm ỹ lên.
Thật vất vả đem hai vị kia cất bước về, Cừu Úc Vũ duỗi người một cái, cũng đén lúc ăn cơm, ngồi thẳng người, nha dịch bên cạnh thấy hắn muốn rời đi, quát lên: "Bãi đường."
Tiếng quát còn chưa ngừng, trống bên ngoài bị đánh vang “đông đông đông”, Cừu Úc Vũ còn đang tính toán hôm nay ăn món gì, bị tiếng trống này làm sợ hết hồn, tiếp tục ngồi thẳng người, hô: "Người phương nào minh oan?"
Bị mang vào là một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo lam lũ, trên mặt còn có chút vết thương, nhưng là không lấn át được dung mạo xinh đẹp của nàng, Cừu Úc Vũ vốn là miễn cưỡng, ai ngờ vừa thấy thiếu nữ này, Cừu Úc Vũ đã cảm thấy một hồi áp lực, vội vàng ngồi xong, đằng hắng một cái: "Người tới có gì oan khuất, thấy Bổn quan thế nào không quỳ?"
Người tới chính là Tiểu Viên, nàng hít sâu một hơi, nhìn Cừu Úc Vũ: "Ta lạy trời quỳ xuống đất, quỳ cha mẹ, người khác ta đều không quỳ." Cừu Úc Vũ bị lời của nàng làm cho càng thêm kinh ngạc, nhìn Tiểu Viên kỹ một chút, kinh đường mộc vỗ: "Ngươi tới bổn huyện nha, là có chuyện gì?"
Tiểu Viên đứng vững thân thể, coi như trên người mình không phải đang mặc áo thủng, mà là lễ phục công chúa ngày xưa, nhìn Cừu Úc Vũ nói: "Ta là Huệ hoàng đế sinh ra, Lang Gia công chúa Phùng Viện, lưu lạc Giang Đông làm nô, chịu hết hành hạ. Kính xin Huyện lệnh báo lên Thánh thượng, trả ta ta thân phận."