• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



\#30

\- Các cậu biết không, Mễ An là cô nhi đó. Cô ta từ nhỏ sống cùng bọn côn đồ, tính cách cũng chẳng ra gì...

\- Mễ An còn từng cướp bạn trai của người khác nữa chứ, các cậu còn nhớ học trưởng Hàn năm ngoái không?

\- Sau đó Mễ An lại cắm sừng học trưởng để đến với Hàn Thương!

Đã một năm trôi qua rồi, mọi người cũng chẳng còn ai nhớ đến 1 năm trước đã xảy ra những gì. Nhưng đột nhiên lại có tin đồn về Mễ An, moi móc hết mọi chuyện của một năm trước ra.

Mễ An liền trở thành chủ đề nóng hổi để cả trường bàn tán. Không biết là ai lại đi đồn thổi linh tinh như vậy, cứ truyền từ người này sang người khác. Chẳng mấy chốc cả trường đều biết chuyện.

Vừa bước vào lớp, Mễ An đã nhận được ánh nhìn khác lạ của các bạn trong lớp. Bọn họ xì xào với nhau:


\- Đúng là đồ cô nhi nên mới đi cướp bạn trai Vân Đan mà.

\- Thì ra là sống với bọn côn đồ.

Mễ An nghe thấy mấy người trong lớp đang xì xào với nhau, bọn họ chỉ trỏ cô này nọ. Tư Cầm đứng bên cạnh nhìn Mễ An, không ngờ Mễ An lại không nói gì mà bước về chỗ ngồi.

Tư Cầm quả thật rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng Mễ An bảo thôi đi, vì thế Tư Cầm cũng đành im lặng. Người moi móc quá khứ của Mễ An ra, còn ai ngoài Lục Mạn chứ?

Lục Mạn biết không thể động tay động chân với Mễ An, cô ta đành đi kể xấu Mễ An với cả trường, moi móc cả chuyện một năm trước ra nữa. Xem như cũng hả dạ rồi.

\*\*\*\*\*\*\*

\- Tư Cầm, cậu định làm gì...á...

Tư Cầm không nói gì mà đá cửa phòng WC nữ lại, cô bước tới bóp cổ Lục Mạn ở phòng WC nữ, lúc này cũng chẳng có ai ở đây cả. Căn bản là Lục Mạn sui sẻo khi gặp phải Tư Cầm mà thôi.

Lục Mạn ho sặc sụa mà giẫy giụa, sức của cô ta sao có thể bằng Tư Cầm chứ? Tư Cầm không hề nương tay, cô nhìn Lục Mạn không chút cảm xúc rồi tăng thêm lực ở cánh tay.

\- Không phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao?

Tư Cầm lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó thở của Lục Mạn, cô ả này quả thật không biết sợ là gì. Đã cảnh cáo như vậy rồi còn dám đi nói xấu Mễ An khắp trường.

\- Xin...cậu ta cho tôi...

Lục Mạn khó thở, quả thật Tư Cầm rất khỏe. Cô ta không nghĩ Tư Cầm sẽ làm vậy với mình, bây giờ cô ta chỉ thấy hối hận mà thôi.

\- Tha sao?

Tư Cầm buông lỏng cánh tay ra, thả Lục Mạn xuống khiến cô ta ngã nhào xuống sàn. Lục Mạn ho sặc sụa như người sắp chết vậy.


Tư Cầm nhẹ nhàng cúi xuống nhìn Lục Mạn, cô lại cất giọng lạnh lùng:

\- Lục Mạn, cậu quá coi thường tôi rồi.

Tư Cầm nhếch môi nhìn Lục Mạn rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng vệ sinh nữ. Một khi Tư Cầm còn ở đây, đừng ai hòng động vào bạn của cô. Lục Mạn quả thật không hiểu Tư Cầm này rồi, vậy mà còn dám đi nói xấu Mễ An như vậy.

Lục Mạn nhìn Tư Cầm bước đi, cô ta vừa sợ vừa tức. Rốt cuộc Mễ An là cái thá gì mà Tư Cầm lại bảo vệ cô như vậy. Tức chết đi được.

Với lại Tư Cầm là ai mà dám hống hách như vậy, không được. Lục Mạn này phải về nói với ba mình để xử lí Tư Cầm mới được. Hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện của Lục Mạn này.

\*\*\*\*\*\*

Trên đường đi học về, Mễ An nhận thấy mọi người không còn bàn tán nói mình nữa, có vẻ giảm bớt đi rồi. Cô liền quay sang nhìn Tư Cầm, cô ấy vẫn lạnh lùng mà im lặng:

\- Tư Cầm, vừa nãy cậu đi đâu đó?

Nghe câu hỏi của Mễ An, Tư Cầm chỉ liếc nhìn cô mà không nói gì. Lúc cả hai lên xe riêng thì Tư Cầm mới lên tiếng:

\- Cậu im lặng để bị bắt nạt như vậy sao?

Mễ An nghe Tư Cầm nói vậy liền gãi đầu cười cười. Chắc là cô bạn Tư Cầm này vừa nãy đi giải quyết Lục Mạn cũng nên.

\- Nãy cậu gặp Lục Mạn ư?

\- Ờ!

Tư Cầm lãnh đạm trả lời rồi nhắm mắt đi ngủ, mặc kệ Mễ An ngồi bên cạnh cười khúc khích.

Tư Cầm quả là người bạn tốt mà, Mễ An cảm thấy thật may mắn khi gặp được cô ấy. Có điều Tư Cầm lại liên quan đến Lăng Thượng Hàn.


Ngay lúc này Mễ An lại cảm thấy nhớ Lăng Thượng Hàn vô cùng, không biết hiện giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?

Pháp...

Đường Dật nhìn thấy Lăng Thượng Hàn mệt mỏi tựa xuống ghế sofa, anh ta liền lo lắng mà hỏi han:

\- Hàn, cậu lại đau đầu nữa hả?

Đường Dật là một bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra Lăng Thượng Hàn đang liên tục xoa thái dương là vì sao, có vẻ hắn rất đau đầu.

\- Ừ, mấy hôm nay hay mơ lạ. Khi tỉnh lại rất đau đầu.

Vì thế Lăng Thượng Hàn mới tới Pháp để gặp người bạn lớn hơn mình những 4 tuổi này, Đường Dật. Anh ta là một bác sĩ rất giỏi, nhưng Đường Dật chỉ chuyên khám bệnh cho Hoàng gia Anh mà thôi.

\- Mơ thấy gì?

Đường Dật lo lắng hỏi han bệnh tình của Lăng Thượng Hàn, chẳng nhẽ vết thương do tai nạn lại phát tác? Chuyện tai nạn có lẽ Lăng Thượng Hàn không nhớ, lúc đó Lăng Thượng Hàn chỉ mới 6 tuổi.

13 năm trước Lăng Thượng Hàn vì đuổi theo một cô bé mà bị tai nạn, chấn thương ở đầu. Bác sĩ nói có thể sau này sẽ để lại di chứng, đó là mỗi khi nghĩ nhiều Lăng Thượng Hàn sẽ cảm thấy đau đầu vô cùng.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK