• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Gyanji

Beta ♥ Nhã Vy

Thời gian thoáng một cái đã nửa tháng, công việc làm ăn của Sở Xuân Nguyệt càng ngày càng tốt, đúng là chuyện này từ từ truyền ra ngoài, nhưng người đến mua lại càng ngày càng nhiều. Hơn nữa bởi vì về sau nhiều người đã hiểu được đây là thứ gì cho nên cũng không cần nữ phó dẫn đi, chỉ cần trực tiếp đến mua là được. Mà bởi vì can tịnh khố dùng vô cùng dễ dàng, hơn hẳn phương pháp nguyên bản ngàn vạn lần nên khách hàng rất nhiều. Công việc của Sở Xuân Nguyệt vô cùng bận rộn, số tiền kiếm được mỗi ngày nhiều tới nỗi cười đến nở hoa, nhờ thế cũng nhanh chóng lấy lại vốn.

Hơn nữa mấy nữ phó cũng theo ý Sở Xuân Nguyệt nói cho người khác biết can tịnh khố này là do “Sở cô nương” phát minh , do đó mọi người đều biết được đây là công lao của Sở Xuân Nguyệt, ai ai cũng rất bội phục nàng.

Danh tiếng của Sở Xuân Nguyệt từ từ vang dội, hơn nữa cũng không phải tiếng xấu, ít nhất người khác nói đến cũng sẽ nói” Đường muội của Sở đại tiểu thư, cũng cực kỳ thông minh cơ trí, có thể phát minh ra thứ đồ kỳ diệu như vậy”.

Bài thơ kia của Sở Lưu Uyển cũng chỉ được khen ngợi một thời gian ngắn, hơn nữa người hâm mộ Lâm An Dạ sau khi lan truyền rộng rãi cũng không có động tĩnh gì mới nữa. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Sở Xuân Nguyệt dường như đã áp đảo Sở Lưu Uyển.

Sở Lưu Uyển đương nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng ngoài việc tức giận, cũng không nhớ ra nổi bài thơ nào nữa, chỉ có thể mặc kệ Sở Xuân Nguyệt ngày càng vẻ vang.

Dĩ nhiên, ngoài Sở Xuân Nguyệt và Dạ Tử quán, vấn đề càng được quan tâm nhiều hơn hết là Lâm An Dạ.

Hôm nay Lâm An Dạ sẽ về tới, tất cả mọi người đều tập trung hai bên đường, đợi Lâm An Dạ tiến vào kinh thành. Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển cũng hòa vào dòng người chen chúc ở trên đường. Đối với nhân vật anh hùng như Lâm An Dạ, Sở Thu Nguyệt vô cùng bội phục, cho nên cũng mang theo Tiểu Lục cùng đi xem.

Mọi người đang đợi ở cổng, với Sở Thu Nguyệt, tình trạng chen chúc như vậy cũng tương đối quen thuộc, dù sao kiếp trước, tình huống như thế thật sự không ít.

Tiểu Lục đột nhiên nói với Sở Thu Nguyệt: “Tiểu thư, đầu nô tỳ hơi choáng. . . . . .”

Sở Thu Nguyệt nhíu mày, nhìn chung quanh đám người chật chội, nói: “Chúng ta cứ đi ra ngoài một lát trước đã. Đến nơi ít người một chút.”

Vừa nói liền mang theo Tiểu Lục từ trong đám người đi ra, đến cửa hàng bên cạnh .

Tiểu Lục đang đi nửa chừng, nói: “Không nên. . . . . . Phiếu An Giáo Úy đã sắp tới rồi, nếu như vậy có lẽ chúng ta sẽ không nhìn thấy được.”

Sở Thu Nguyệt buồn cười nói: “Là nhìn Phiếu An Giáo Úy quan trọng hay là ngươi quan trọng? Cứ nghỉ ngơi trước đi đã.”

Tiểu Lục vẫn không chịu, Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại cùng Tiểu Lục đi vào trong đám người. Chẳng qua là chỉ ra vào một lần nhưng đã bị tách khỏi Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt khá xa.

Sở Thu Nguyệt có chút lo lắng, trông Tiểu Lục rất không ổn.

Bỗng nhiên Tiểu Lục trợn trắng mắt rồi té xỉu.

Sở Thu Nguyệt vội vàng đỡ nàng, nhưng Tiểu Lục lớn hơn Sở Thu Nguyệt nên thân thể này của Sở Thu Nguyệt không thể nào đỡ được. Cả người Tiểu Lục ngã lên người Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt không ngừng kêu khổ, chỉ có thể dùng cả thân thể đỡ nàng.

Sở Thu Nguyệt vươn cánh tay không bị đè ra dùng sức day day nhân trung của Tiểu Lục, không bao lâu, Tiểu Lục dần tỉnh lại, con ngươi vẫn còn có chút mơ hồ nhìn phía ngoài.

Thấy Tiểu Lục tỉnh, Sở Thu Nguyệt chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại nghe Tiểu Lục kinh ngạc nói: “Đây, đây là nơi nào?”

Sở Thu Nguyệt thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục lại nói: “Ta, ta xuyên không rồi hả! ?”

Sở Thu Nguyệt suýt nữa ngất luôn.

Lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, cửa thành cũng mở ra, đám người reo lên, một trận nhốn nháo. Tiếng reo hò vang dội điếc cả tai.

Tiểu Lục đã tự mình đứng lên, nhìn phía ngoài, trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn đội quân từ xa đang đến.

Tiểu Lục nói: “Đây là cái gì?”

Sở Thu Nguyệt theo bản năng trả lời: “Là Phiếu An Giáo Úy trở về.”

Tiểu Lục nở nụ cười: “Giáo Úy. . . . . . Tại sao chúng ta không đi xem?”

Sở Thu Nguyệt lúc này làm sao còn tâm tình đi xem Phiếu An Giáo Úy, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Lục, không biết “Tiểu Lục” này sẽ làm ra chuyện gì? !

Phiếu An Giáo Úy cùng với đội ngũ tinh binh phía sau càng ngày càng gần, tiếng hoan hô của mọi người càng lúc càng lớn, Sở Thu Nguyệt nhìn thấy người kia cưỡi khoái mã, đi đầu xông ào vào cửa thành. Chỉ thấy người nọ tư thế oai hùng, vạn phần khí phách, bởi vì đi suốt đêm, khôi giáp cũng không cởi xuống, dưới ánh mặt trời chói lọi hiện lên vẻ băng lãnh, quả nhiên là “Ngân an chiếu bạch mã, Táp đạp như Lưu tinh”.

Hắn chỉ như vậy nhanh chóng xẹt qua liền đã khiến cho vô số người reo hò chói tai.

Tiểu Lục ngó chằm chằm người ngồi trên ngựa kia, lẩm bẩm nói: “Thật là đẹp trai quá . . . . .”

Sở Thu Nguyệt cảm thấy không tốt, đang muốn nói chuyện, Tiểu Lục bỗng nhiên đẩy đám đông ra hai bên, xông ra ngoài!

Sở Thu Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, định kéo Tiểu Lục lại thì bị nàng tránh được. Chỉ thấy nàng chạy vội đến chỗ bé trai đang đứng gần đó, bé trai đó đứng hơi nhích ra giữa đường so với mọi người, nhưng ngựa cũng còn khá xa không đến mức sẽ bị đá trúng, nhìn Tiểu Lục như thế, rõ ràng là muốn cứu bé trai kia!

Bệnh thần kinh hả, muốn làm Thánh mẫu cũng phải nhìn trước tình hình chứ?!

Sở Thu Nguyệt cũng đẩy đám đông trước mặt mình ra, thấy Tiểu Lục nhào tới bên cạnh thằng bé trai, đẩy nó vào đám đông, bản thân cũng bởi vì phản lực mà lùi lại ra ngoài mấy bước. Đúng lúc đó, ngựa của Lâm An Dạ cũng đến, Tiểu Lục còn đứng ở chính giữa, Lâm An Dạ lập tức kéo ngựa, nhưng lại chậm một bước. . . . . .

Vó ngựa vừa lúc đạp ở trên người Tiểu Lục.

Sau đó nó chạy hai bước về phía trước mới chậm rãi dừng lại.

Mà Tiểu Lục đã phun ra một miếng máu, ngã bịch xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Tiểu Lục bỗng nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người thất kinh, ngựa của Lâm An Dạ một cước liền giết chết Tiểu Lục cũng làm cho người không thể tin. Mọi người vốn đang reo hò bỗng nhiên an tĩnh lại.

Lâm An Dạ quay đầu lại, đưa tay ra dấu, tinh binh phía sau hắn lập tức dừng bước, ở nguyên tại chỗ đợi lệnh.

Lâm An Dạ tự mình xuống ngựa, nhíu chặt mày nhích tới gần Tiểu Lục. Lúc hắn xuống ngựa, có thể thấy rõ ràng dung mạo của hắn, bởi vì chinh chiến cho nên da không trắng nõn bằng những công tử bột ở kinh thành, là màu lúa mạch, hơi có chút mồ hôi, nhưng lại toát lên vẻ phong tình, cùng khí khái nam tử hán làm cho người ta không khỏi có cảm giác an toàn. Hắn giơ tay nhấc chân đều mau lẹ lưu loát, nổi bật lên anh khí vạn phần, phong Lưu phóng khoáng.

Sở Thu Nguyệt cắn cắn đôi môi, bởi vì Tiểu Lục bỗng nhiên lại xuyên không, xong lại bỗng nhiên chết đi, quả thực trong lúc nhất thời sắp hít thở không thông, ngữ khí trì độn, Sở Thu Nguyệt đang chuẩn bị tiến lên, chỉ thấy một thân ảnh xanh biếc bỗng nhiên từ trong đám người đi ra, người kia nói: ” Phiếu An Giáo Úy, đây là, đây là thị nữ của ta.”

Sở Thu Nguyệt không giải thích được, lại có người thay nàng nhận thị nữ?

Định thần nhìn lại, ra là Sở Xuân Nguyệt.

Thì ra là Sở Xuân Nguyệt vốn là đang đứng phía ngoài nhìn, vừa thấy Lâm An Dạ tư thế oai hùng, liền lập tức khuynh tâm, bỗng nhiên Tiểu Lục xuất hiện, nàng cũng lấy làm kinh hãi. Lúc Tiểu Lục chết, nàng đầu tiên là kinh ngạc, nhìn chung quanh lại không thấy Sở Thu Nguyệt, cho nên vội vàng giành trước một bước tới nhận Tiểu Lục, lấy cơ hội gần gũi Lâm An Dạ .

Lâm An Dạ nhìn nàng một chút, cau mày nói: “Thị nữ của ngươi tại sao lại bỗng nhiên lao ra?”

Sở Xuân Nguyệt ngẩn người nói: “A, nàng, nàng chắc là muốn cứu người. . . . . .”

“Cứu người?” Lâm An Dạ lạnh lùng nói, “Ta mới vừa vào cửa thành đã nhìn thấy đứa bé kia rồi, tin chắc sẽ không đả thương đến nó mới tiếp tục đi về phía trước.”

Sở Xuân Nguyệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể cười cười xấu hổ, nói: “Là nàng hồ đồ, hồ đồ. . . . . .”

Tất cả mọi người bàn luận xôn xao, rối rít nghị luận không biết tiểu thư này đang có tâm tư gì.

Lúc này, Sở Lưu Uyển cũng đi ra, hành lễ với Lâm An Dạ: ” Phiếu An Giáo Úy, đây là đường muội ta, thị nữ của nàng cũng đích xác là có chút không hiểu chuyện, mong Phiếu An Giáo Úy không nên trách cứ.”

Lâm An Dạ nhìn Sở Lưu Uyển một chút, không nói gì, chỉ nói: “Vô luận như thế nào cũng là ta đã làm mất một mạng người. Bây giờ ta phải đi bái kiến hoàng thượng, không thể nào trì hoãn, chờ sau khi xử lý xong chuyện, ta sẽ đến Sở phủ tạ tội.”

“Cái này thì tội gì chứ.” Sở Lưu Uyển vội vàng khoát tay, trong lòng hơi đắc ý, dù sao khi Lâm An Dạ nhìn thấy mình cũng biết được mình là Sở Lưu Uyển, còn nói cái gì tạ tội —— không phải là nể mặt mũi của nàng sao!

Sở Lưu Uyển cười cười nói: “Là lỗi của nàng, dù sao cũng đã chết rồi.”

Lâm An Dạ ngồi thẳng lên, lạnh nhạt nói: “Người vô tội tại sao phải chết?”

Dứt lời không hề để ý tới Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt nữa, kêu mấy thuộc hạ tới khiêng thi thể Tiểu Lục, còn mình thì lên ngựa, rồi nói hai câu xin lỗi với hai người, lại quất roi giục ngựa chạy về phía hoàng cung.

Nam chính nhà mình đã lên sàn rồi, *tung bông*, ha ha ha!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK