Thỉnh thoảng giáo sư Thời sẽ tăng ca để nghiên cứu và họp hành, nhưng Tống Phất Chi hầu như ngày nào cũng về nhà muộn.
Lúc mới xem mắt, Tống Phất Chi đã nói với Thời Chương công việc của giáo viên sẽ bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian bầu bạn với hắn, giáo sư Thời tỏ vẻ cảm thông và ủng hộ 100% công việc của y.
Mỗi tối mang tinh thần mệt mỏi trở về nhà, hầu như Thời Chương luôn đợi y về bên bàn đầy đồ ăn, hắn cũng chưa bao giờ phàn nàn điều gì.
Bởi vậy mà Tống Phất Chi rất áy náy, cũng về nhà sớm chuẩn bị cơm tối vài lần nhưng y luôn cảm thấy tay nghề của mình còn kém xa đầu bếp riêng Thời Chương mời về.
Y từng hỏi Thời Chương vì sao phải mời đầu bếp riêng, Thời Chương rất nghiêm túc trả lời: "Thì em nói nhà hàng em thích nhất đóng cửa rồi còn gì? Vậy nên anh mời đầu bếp riêng về, có thể điều chỉnh cho phù hợp khẩu vị yêu thích của em."
Khi đó Tống Phất Chi thật sự bị rung động, thuận miệng nói một câu vui đùa mà hắn lại ghi tạc trong lòng, từ bất kỳ góc độ nào thì giáo sư Thời cũng là một ông chồng tuyệt vời.
Hôm nay Tống Phất Chi tan tầm trong ánh hoàng hôn, ra khỏi cổng trường nhìn thấy ánh tà dương màu tím chiếu lên bảng hiệu của cửa hàng hoa đối diện, vừa đúng lúc có một nữ sinh cầm bó hoa hồng lớn đi ra.
Trong lòng như bị thôi thúc, Tống Phất Chi đi vào chọn một bó cát tường nhạt màu.
Trước đây Tống Phất Chi từng nhận được rất nhiều hoa, nhưng đây là lần đầu tiên y mua hoa cho một người khác.
Hình ảnh mỹ nam ôm hoa đi dạo trên đường lúc hoàng hôn trông thật bắt mắt, chỉ đi một đoạn ngắn Tống Phất Chi đã nhận được rất nhiều ánh nhìn lén lút.
Thời Chương đang thoải mái dựa vào ghế sofa với nhìn màn hình máy tính, khi thấy Tống Phất Chi ôm trong ngực một bó to hoa mở cửa, cả người lập tức thẳng lưng.
Tống Phất Chi cầm hoa đi tới trước mặt Thời Chương: "Đố nhà thực vật học, biết không?"
Nhà thực vật học nào đó ra vẻ suy nghĩ: "Để anh xem nào, hoa gì ấy nhỉ?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Phất Chi, tươi cười dịu dàng: "Đoán đúng thì tặng cho anh à?"
Thầy Tống đùa giỡn: "Anh đoán trước đi."
Thời Chương gõ gõ cằm: "Mariachi?"
Tống Phất Chi mở to mắt: "Cái gì?"
"Một loại cát tường trong vườn." Thời Chương chạm vào đóa hoa: "Cánh hoa màu trắng, hơi cong vào trong, cánh xếp chồng."
...
Thầy Tống: "Thật ra em chỉ cần đáp án ba chữ 'Hoa cát tường'."
"Không phải loài hoa nào anh cũng biết, anh chỉ ngẫu nhiên biết loài này thôi." Thời Chương thành thật đáp.
"Xem ra anh không những trả lời đúng mà còn được cộng thêm điểm. Bây giờ thầy Tống có thể thưởng cho anh không?"
Giáo sư Thời ngẩng đầu xòe tay ra, trông có vẻ ngoan ngoãn.
Tống Phất Chi cười đưa hoa cho hắn: "Cho dù nói sai thì hoa cũng là của anh."
Thời Chương nhận lấy hoa từ trong tay Tống Phất Chi, trong lòng sướng rơn mà vẫn miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh, giọng điệu có phần đắc ý: "Tất nhiên không thể nào sai được."
Tống Phất Chi hỏi: "Vậy nhà thực vật học có biết ý nghĩa của hoa cát tường là gì không?"
Câu này đúng là khỏi khó Thời Chương.
Hắn nghiêm túc suy tư một phen, đầu hàng nói: "Xin lỗi, cái này không nằm trong phạm vi nghiên cứu thực vật học."
Hai tiếng ho lớn đột nhiên phát ra từ chiếc máy tính vốn đang im lặng, giọng một người phụ nữ vang lên: "Người đâu, giết chị đi cho hai đứa bây được vừa lòng!"
Mí mắt Tống Phất Chi giật giật, lúc này mới phát hiện Thời Chương vẫn đang dùng máy tính gọi video.
"Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi."
Thời Chương chỉ vào hai người trên màn hình giới thiệu.
"Bọn anh vừa mới bàn bạc lộ trình cho chuyến đi chơi."
Lúc này Tống Phất Chi đứng ở ngoài ống kính, Thời Chương hỏi ý kiến của y: "Em muốn gặp họ không?"
"À, được." Đột nhiên Tống Phất Chi hơi căng thẳng.
Tống Phất Chi ngồi xuống bên cạnh Thời Chương, nhìn thấy gương mặt của mình và Thời Chương qua cửa sổ màn hình. Y vẫy tay với ống kính: "Hi!"
Chung Tử Nhan mặc một bộ vest hở cổ, giữa xương quai xanh đeo một viên ngọc quý, dáng vẻ lười biếng tựa vào ghế da, khí thế của người thượng vị rất rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Tống Phất Chi, cô liền ngồi ngay ngắn, tới gần ống kính với ánh mắt sáng ngời: "Thầy Tống, hi!"
Cô vẫy tay như vậy này, khí thế trên người lại tan biến.
Âu Dương Hi cũng mặc đồ vest: "Chào thầy Tống, tôi họ Âu Dương, tên Hi, bạn học cấp 3 của Thời Chương."
Có vẻ họ vẫn còn ở công ty nên ăn mặc rất chỉnh chu.
Hai người đơn giản giới thiệu về mình, Chung Tử Nhan nói mình làm ăn nhỏ, Âu Dương Hi nói mình là nhân viên tài chính, Thời Chương ngồi một bên cười mắng bọn họ vớ va vớ vẩn, bảo Tống Phất Chi đừng tin.
Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc và nói chuyện cũng có thể biết được hai người này ưu tú như thế nào, bạn bè của giáo sư đều là tiêu chuẩn như vậy sao? Điều này ít nhiều làm cho Tống Phất Chi hơi áp lực.
"Thầy Tống đúng là đẹp trai thật." Chung Tử Nhan thở dài. "Gả cho lão Thời tiếc quá."
Thời Chương bất lực: "Bớt bôi bẩn tôi đi."
Tống Phất Chi vui vẻ hai giây: "Không đáng tiếc chút nào, lão Thời cũng rất đẹp trai."
Chung Tử Nhan chua xót nói: "Chị cũng muốn trải nghiệm cảm giác được chồng bảo vệ."
"Đừng nói nhảm nữa." Âu Dương Hi cười kéo đề tài trở lại: "Chúng ta quyết định buổi tối ngủ lều trại à?"
Sự chú ý của Tống Phất Chi lập tức bị hấp dẫn: "Buổi tối ngủ lều trại, đi dã ngoại sao?"
Thời Chương "Ừ" một tiếng: "Vừa rồi còn đang thảo luận, chưa kịp hỏi em."
"Trước đây bọn chị ra ngoài chơi đều ở khách sạn, chả thú vị gì." Chung Tử Nhan nghịch tóc của mình: "Còn chưa thử ngủ lều lần nào, khá là mới mẻ vụ này."
Âu Dương Hi: "Với lại lão Thời có kinh nghiệm."
"Lúc trước lên núi tìm mẫu vật đã thử ngủ lều rồi, nhưng lúc đó chỉ là hoàn cảnh ép buộc, ở cũng không được thoải mái. Ra ngoài du lịch nhất định phải mang theo lều to và tiện nghi hơn, địa điểm cắm trại cũng sẽ ở khu vực quy định nên không cần lo lắng về an toàn đâu."
Tống Phất Chi tỏ ra hứng thú vô cùng: "Có thể nhóm lửa nướng ngoài trời không?"
"Yeah!" Chung Tử Nhan vỗ tay một cái: "Đây cũng là phần tôi hóng nhất."
"Cứ quyết định vậy đi." Âu Dương Hi rất vui vẻ: "Sướng An và Tiểu Vũ cũng mong được cắm trại từ lâu lắm rồi."
"À đúng rồi." Âu Dương Hi giới thiệu với Tống Phất Chi: "Sướng An là vợ anh, Tiểu Vũ là con gái anh, năm nay tám tuổi, hai người cũng sẽ tham gia chuyến đi này."
Tống Phất Chi gật đầu: "Giáo sư Thời đã nói với em rồi."
"Được rồi, tan họp." Thời Chương nói: "Bọn tôi phải đi ăn cơm."
"Vậy em đi hâm nóng đồ ăn." Tống Phất Chi đứng dậy nói tạm biệt cùng hai người kia, sau đó đi vào phòng bếp.
Thời Chương đang định tắt máy, Chung Tử Nhan gọi hắn lại: "Chờ chút."
Thời Chương dừng lại, hỏi cô chuyện gì.
Chung Tử Nhan hỏi: "Sau khi kết hôn cậu có bận không?"
Thời Chương như cười như không: "Ừ, bận rộn thế giới riêng của hai người."
"Cậu có biết chị muốn nói gì không vậy." Chung Tử Nhan nhướng mày.
Thời Chương: "Chắc là biết."
Chung Tử Nhan hạ thấp giọng: "Sau khi cậu lui giới, đám fan nhỏ khóc lóc ỉ ôi mãi, các nàng nói không tìm thấy hàng thay thế cho Bạch Tuộc. Trên mạng coser trẻ có cả đống, chứ ông chú coser đẹp trai khí chất nhẹ nhàng sảng khoái lại hiếm như lông phượng sừng lân."
"Chú đẹp trai có chồng rồi, hoàn lương rồi." Thời Chương nói đùa: "Để các cô gái giải tán đi."
Chung Tử Nhan thở dài: "Cậu không thể quay lại thật sao?"
Thời Chương: "Tạm thời không có ý định này."
"Chung Tử, thông cảm cho người đàn ông đã kết hôn một chút."
Người nói là Âu Dương Hi, anh cắn một điếu thuốc, nhả khói mù mịt: "Tôi thậm chí còn không nhớ nổi lần trước mình xem anime là khi nào, mẹ kiếp."
Âu Dương Hi ngửa đầu suy nghĩ: "Có lẽ là bốn năm trước, ba chúng ta ra ngoài chơi, ngẫu nhiên tìm được một tập Conan để xem. Tôi còn nhớ rõ chị đại Chung bị cái mặt nạ kia dọa hết hồn."
Chung Tử Nhan cười mắng: "Đệt."
Âu Dương Hi nhả một hơi thuốc, cụp mắt nói: "Sướng An rất không vui khi tôi xem những thứ này, cô ấy cho rằng người sắp bốn mươi còn xem phim hoạt hình sẽ mang lại cho người ta cảm giác không đáng tin tưởng."
Nhìn tổng thể thì khán giả của 2D vẫn luôn là những người trẻ ở độ tuổi thấp, nếu không vì sao nhiều người vì thế giới thực tại mà rời khỏi giới, chẳng qua là họ dần dần trở về hiện thực từ thế giới ảo tốt đẹp.
Một số người cho rằng đây là "trở về con đường đúng đắn", nhưng chính bọn họ rõ ràng đây là một sự thỏa hiệp khó tránh khỏi.
Nếu không phải vì áp lực và sự phán xét từ mọi phía, ai lại không muốn trở thành một cậu học sinh cấp hai tự do và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại của mình?
"Đúng vậy." Chung Tử Nhan cũng châm điếu thuốc, cười ha hả: "May mà bà đây không định kết hôn."
Thời Chương: "Kết hôn cũng có cái tốt của kết hôn."
Chung Tử Nhan híp mắt, gảy tàn thuốc, ánh mắt rất sắc bén: "Thời Chương, tôi hoài nghi cậu thích tiên sinh nhà cậu."
"Ý của tôi là, cậu đã thích cậu ấy từ rất lâu trước đây rồi..." Chung Tử Nhan nhướng mày: "Nếu không cậu sẽ không kết hôn, thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ sở thích của mình để kết hôn."
Thời Chương lạnh nhạt cười: "Chị nói vậy thì vậy đi."
-
Gần đây Tống Phất Chi có thêm một mục trong lịch trình vào buổi tối, đó là chạy bộ.
Mà Thời Chương cũng là người thích tập thể dục, hai người cơm nước xong cùng nhau chạy vài vòng quanh khu dân cư, nhịp điệu tương đối đồng bộ.
"Sao gần đây em lại bắt đầu tập chạy bộ?" Thời Chương hỏi y, thở hơi ngắt quãng.
"Ừ." Tống Phất Chi vừa chạy vừa trả lời hắn, giọng cũng hổn hển: "Sắp đại hội thể thao rồi, em đăng ký chạy đường dài nên phải luyện tập một chút."
Thời Chương ngạc nhiên, cười hỏi: "Chạy thắng có phần thưởng gì sao?"
Tống Phất Chi nói: "Có thể cộng điểm tập thể cho lớp."
"Nếu giành được điểm cao nhất chung cuộc, mấy đứa nhóc con hiếu thắng lớp em sẽ rất vui mừng."
Thời Chương lấy khăn lông của mình lau mồ hôi bên cổ Tống Phất Chi: "Thầy Tống tốt thật đấy."
"Nếu anh là học sinh lớp thầy Tống, nhất định sẽ cảm thấy rất may mắn."
Tống Phất Chi hừ một tiếng: "Em thấy chúng nó mỗi ngày đều ước gì em biến mất."
Thời Chương cười cười: "Sau này bọn nhỏ sẽ biết thầy Tống tốt thế nào."
Chạy cùng Thời Chương, tốc độ của hai người bất giác chậm lại.
Hóng đêm thổi, nhìn trời chiều, vừa chạy bộ vừa nói chuyện phiếm, nhàn nhã đến mức không có tác dụng rèn luyện chút nào.
Song thời gian chạy bộ mỗi tối lại trở thành một trong những thời khắc hưởng thụ nhất của Tống Phất Chi.
Rất thả lỏng, rất đắm chìm và cảm giác thật tốt khi có người ở bên cạnh.
Hôm nay Tống Phất Chi phải lên tiết tự học buổi tối, có lẽ mười một giờ tối mới trở về nhà, y muốn Thời Chương tự ăn cơm, sau đó hủy bỏ hoạt động chạy đêm.
Buổi tối không thể chạy bộ nhưng tập thể dục thì vẫn phải tiếp tục.
Bên cạnh trường học có một công viên xinh đẹp yên tĩnh, Tống Phất Chi thay quần áo thể thao, đeo tai nghe và cầm theo chai nước rồi chậm rãi xuất phát về phía công viên.
Còn gần hai tiếng nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, đủ thời gian để y chạy tới chạy lui vài vòng.
Lúc rời khỏi văn phòng, Tống Phất Chi không biết một nhóm người khác đã đến công viên từ sớm.
"Nơi này tạm được ha." Phạm Đồng đặt loa bluetooth trên mặt đất ở quảng trường nhỏ, nhìn trái nhìn phải: "Rộng rãi, bằng phẳng, không có du khách và các bác gái nhảy quảng trường cũng chưa xuất hiện."
"Được đó được đó."
Lớp trưởng văn nghệ Bạch Tiểu Thanh là một cô gái cao gầy, người yêu thích K - pop số một trong lớp.
"Không có gương thì hơi phiền một tí."
Có người thở dài: "Aizz, không biết là ai khóa phòng tập nhảy! Không tìm được giáo viên phụ trách, nếu không mình cũng không muốn rời trường."
"Không sao đâu, mình cứ đặt điện thoại ghi hình ở đây, lát nữa sẽ xem lại."
Bạch Tiểu Thanh giơ tay làm động tác tập hợp: "Được rồi, các đội chú ý —— khu vũ đạo Hàn Quốc!"
Mấy cô gái mặc đồng phục học sinh oversize đứng thành đội hình bên trái, rất lạnh lùng giơ tay ra dấu, ý là đã chuẩn bị xong.
"Khu vũ đạo Anime!"
Phạm Đồng cùng Diêu Hân Hân dẫn đầu mấy học sinh đứng ở phía bên phải, đồng phục học sinh thắt ở bên hông, trong tay chỉ thiếu mỗi cây gậy bóng chày.
Phạm Đồng tự cho là đẹp trai, hất tóc một cái: "I-ki-ma-sho-u —— " (Đi thôi!)
Diêu Hân Hân thấy ngại dùm cậu ta, đưa mắt nhìn xuống đất.
"Khu Hán phục bá đạo!"
Các chàng trai cô gái bên này rõ ràng khiêm tốn hơn rất nhiều, dáng đứng thẳng tắp, tư thế ngay ngắn: "Hôm nay không mặc trang phục nên không có hiệu quả lắm, chúng ta chỉnh tư thế trước, đến lúc đó mặc đồ chỉnh tập dượt một lần là có không khí liền."
Bạch Tiểu Thanh cao giọng: "Vậy trước tiên chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu. Xem qua một lượt, sau đó tính toán động tác và tư thế."
Bởi vì thế lực ba bên trong lớp không ai nhường ai, cho nên cuối cùng dưới sự hợp lực hòa giải của lớp trưởng và bí thư, mọi người đã thống nhất tạo ra một bản mashup hỗn loạn tà ác, nổi bật chính là tìm ra điểm chung trong sự bất đồng để trăm hoa đua nở.
Hết cách, ai bảo thành phần lớp bọn họ quá phức tạp.
Thật ra ý tưởng này cũng không tệ, nghĩ đến cũng thấy được màn trình diễn cuối cùng sẽ bùng nổ đến mức nào, thế nên bọn họ hưng phấn bừng bừng.
Tống Phất Chi đi vào công viên bằng cửa trước, tìm điểm xuất phát của con đường đi bộ, làm một vài vài khởi động sau đó đeo tai nghe bắt đầu chạy bộ.
Y chọn ngẫu nhiên một bài hát tiếng Nhật có xếp hạng rất cao, hầu hết đều có tiết tấu nhẹ nhàng, nhịp trống rõ ràng, rất thích hợp để chạy bộ và làm cho tâm tình người ta cảm thấy thoải mái.
Càng đi sâu vào công viên, lượng người đi bộ xung quanh càng giảm dần, Tống Phất Chi tăng tốc độ, điều chỉnh nhịp thở, chạy xuyên qua một bụi cây rồi vòng qua một vườn hoa, phía trước khu rừng rậm rạp dường như có vài người.
Bên ngoài ca khúc của tai nghe, Tống Phất Chi nhạy bén bắt được một khúc nhạc khác, giống như đến từ bên ngoài.
Tống Phất Chi tháo tai nghe ra, âm nhạc đột nhiên trở nên trong trẻo, nhịp điệu sôi động và ngọt ngào, y cũng mới vừa nghe bài này trong tai nghe.
"Đáng yêu như vậy thật sự xin lỗi nha" là một bài hát tiếng Nhật rất nổi tiếng gần đây, có đầy đủ các bản hát cover và nhảy cover, tràn đầy năng lượng và rất dễ thương.
Trong công viên yên tĩnh lại có người mở bài hát tiếng Nhật mà thanh niên thích ư?
Tống Phất Chi đột nhiên nghĩ đến trên mạng nói: chờ nhóm 2D già đi, nhảy quảng trường đều sẽ thành điệu nhảy làng lá, y đột nhiên mỉm cười.
Không chừng phía trước còn sẽ nhìn thấy một nhóm 2D.
Bài hát này rất lôi cuốn, đặc biệt là câu nổi tiếng nhất trong đó: "Chụt! Xin lỗi nha, mình dễ thương quá mà."
Tống Phất Chi chạy đến thể xác và tinh thần sung sướng, nhịn không được khẽ ngâm nga theo.
"Chụt, xin lỗi, mình dễ thương thế này~"
"Chụt, xin lỗi, vì đang sống trong thời đại này~"
Bụi hoa phía trước thấp thoáng, Tống Phất Chi theo con đường nhỏ đi về phía trước, vòng qua khúc cua, tiếng nhạc dần dần vang lên ——
Khung cảnh quang đãng hơn nhiều khi chạy ra khỏi rừng rậm, trước mắt là một quảng trường nhỏ rộng rãi.
Có người hô "Dừng, động tác này sai rồi", bài hát trong loa bluetooth đột nhiên dừng lại.
Nhưng Tống Phất Chi còn chưa kịp dừng, ngâm nga: "Xin lỗi, mình đáng yêu thế này."
Mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng giọng hát của người đàn ông trong quảng trường nhỏ đột ngột yên tĩnh vẫn đủ lảnh lót.
"Mình dễ thương thế này~"
Thật sự là kỳ lạ, có một sự tương phản khó tả giữa một ông đàn ông tỏ ra dễ thương, còn nghe khá hay.
Một giây tiếp theo, Tống Phất Chi phanh gấp.
Bởi vì trên quảng trường nhỏ thình lình có một đám nhóc con quen thuộc, bọn họ, là học sinh lớp mình.
Học, sinh, trong lớp, mình.
Bọn họ ngơ ngác, Tống Phất Chi cũng rất ngơ ngác.
Phạm Đồng thậm chí còn duy trì động tác vũ đạo "Chụt" kia, khép đầu gối lại, ném ra nụ hôn gió.
Nụ hôn gió vẽ nên một hình parabol run rẩy trong không khí, nhẹ nhàng giáng xuống đầu thầy Tống, phát ra một tiếng nổ lớn.
Hai bên hóa đá đứng yên hồi lâu, không biết là ai nhỏ giọng hô một câu: "... Thầy Tống ạ?"
Vẻ mặt Tống Phất Chi đờ đẫn: ".... Ừ."
Tống Phất Chi hít sâu một hơi: "Diễn tập lễ khai mạc?"
"Dạ, buổi tập mở màn... đây là giờ ngoài giờ học, thưa thầy."
Nói xong, họ lại im lặng.
Trong nhóm học sinh, không biết từ ai bật ra một tiếng cười ha ha bị đè nén đến cực hạn, thình lình như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, tiếng cười dần dần trở nên càn rỡ.
Tổng cộng mười mấy người, bộc phát ra tiếng cười to kinh thiên động địa.