Lục Hoài Thâm trở tay lật cửa xe vào, thân xe rung nặng nề.
Vẻ kinh hãi của Lục Chung Nam không hề dấy lên tác dụng với anh, anh nhìn chằm chặp ông lão già nua cụp mắt xuống, "Giang Nhược ở đâu?"
Lục Chung Nam im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cười hừ một tiếng, từ từ xoay người, đi vào nhà, miệng chậm rãi nói: "Người không thấy thì tới tìm tôi, liên quan gì tới tôi? Còn tưởng anh đến làm gì, kết quả là dấy binh hỏi tội."
Kéo dài thêm một giây, thì sẽ mất đi một phần thời cơ nhanh chóng tìm được Giang Nhược, Lục Chung Nam còn ở đây vòng vo với anh, Lục Hoài Thâm sớm đã sôi gan.
Lục Hoài Thâm quát hỏi từng chữ một: "Cháu hỏi lại một lần, Giang Nhược ở đâu?"
Lục Chung Nam đi lên bậc thang, liếc anh bằng nửa con mắt: "Anh chắc chắn tôi biết thế à? Lời tôi nói không đáng tin vậy sao?"
Trong lời của Lục Chung Nam có sự quở trách, nhưng ngữ khí lại tương đối điềm tĩnh thảnh thơi, cái kiểu cố giả bộ chắc ăn, dường như đang cố ý chọc tức Lục Hoài Thâm, lại có vẻ như rất vui với việc nhìn thấy bộ dạng Lục Hoài Thâm nôn nóng mất khống chế bây giờ.
Ông ta nói xong xoay người đi vào.
Ngồi xuống sofa, Lục Hoài Thâm sắc mặt hầm hầm theo vào.
Lục Chung Nam thật sự không cười nổi nữa, "Cmn bớt nhìn ông đây bằng ánh mắt kiểu đấy đi!"
Lục Hoài Thâm chế giễu: "Trong lòng có âm mưu đen tối? Hôm nay cháu đánh Lục Thậm Cảnh ở công ty, đổi sang ngày thường, ông đã tìm cháu hỏi chuyện từ lâu, cháu còn nghĩ, hôm nay sao thái độ lại khác thường, không có tí động tĩnh nào."
Lục Chung Nam chỉ thẳng tay vào anh, "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất chú ý thái độ nói chuyện của mình!"
Lục Hoài Thâm khinh thường: "Thái độ của cháu quyết định bởi ông đã làm việc gì."
"Tôi làm cái gì mà tôi, hả? Anh nói xem, tôi lừa gạt vợ anh hay hại chết mẹ anh hả?" Lục Chung Nam càng nói càng bực bội, giọng có vần có điệu, gậy liên tiếp giậm xuống đất, hít thở không thông, ngực phập phồng kịch liệt, "Anh phải nhớ kĩ cho tôi! Anh là bề dưới, tôi là bề trên, bắt đầu từ cái ngày anh trở về nhà họ Lục, anh chưa bao giờ có vẻ mặt tử tế ở trước mặt tôi, nếu anh đã nhìn tôi không vừa mắt, lại ghét nhà họ Lục như thế, lúc trước anh còn quay về làm gì?!"
"Là Lục Vưu Văn cầu xin cháu!" Lục Hoài Thâm chống vào hai bên tay vịn sofa của Lục Chung Nam, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt ông ta, cười khẩy: "Là ông cầu xin cháu."
Tay Lục Chung Nam run rẩy mất kiểm soát.
Lục Hoài Thâm đứng thẳng người, nhìn xuống ông ta, nói nhắc nhở: "Là mấy đứa con trai đáng vứt bỏ của ông, người có bản lĩnh cũng chỉ muốn vơ vét của cải cho mình, Lục Trọng ghê tởm các người, không muốn tham gia vào đống chuyện tồi tàn của các người, mà Lục Thậm Cảnh kia, sau lưng còn có một Thường Uyển dã tâm bừng bừng muốn quy nhà họ Lục về nhà họ Thường, Lục Vưu Văn ung thư gan thời gian không có nhiều. Đáng thương cho ông luôn lấy làm tự hào về nhà họ Lục, nhưng mà nhất thời tìm không ra nổi một người vừa không tư lợi cũng không có đảng phái tiếp viện, lại có thể khiến gia nghiệp nhà họ Lục tiếp tục trở nên lớn mạnh, bấy giờ mới nhớ đến còn một người là cháu..."
"Nhà ngoại của mẹ cháu thất thế nhiều năm, cháu tứ cố vô thân, lại sống ở nhà họ Lục nhiều năm, đủ hiểu biết tình hình trong nhà, thật sự là lựa chọn không thể tốt hơn."
"Những kẻ lõi đời như các người, hiểu nhất là túm chặt nhược điểm của người ta để mưu lợi, biết bệnh tình mẹ cháu chuyển biến xấu, cháu cần tiền, cần điều kiện trị liệu tốt nhất cho bà ấy."
Lục Chung Nam mím môi không lên tiếng.
Lục Hoài Thâm nhớ lại quá khứ, xì một tiếng: "Ông thật sự không chính tay giết mẹ cháu, nhưng hai lần Lục Vưu Văn tiếp tế tiền cho mẹ cháu đều bị Thường Uyển âm thầm cản đường, ông và Lục Vưu Văn đều mắt nhắm mắt mở, chính các người đổ thêm dầu vào lửa! Ông nói xem có châm biếm không? Cháu khi đó mười mấy tuổi, bằng cấp không đủ, không tìm được việc lương cao, làm cu li? Kiếm tiền không đủ nhanh, bà ấy chờ không được. Mẹ cháu tốt xấu gì cũng là đời sau của thế gia, năm đó nhà họ Lục xin cưới bà ấy, thế mà phải rơi vào kết cục như vậy, phải dựa con trai bà ấy lưỡi dao liếm máu để kiếm tiền cho bà ấy khám bệnh, không quyền không thế, không tìm được bác sĩ có quyền uy, thì bà ấy chỉ có thể treo mạng sống tạm qua ngày."
Lục Hoài Thâm đầy hung tàn chỉ vào ông ta, nói: "Cháu cũng không ngại nói ông biết, cháu chịu về nhà họ Lục, chính là muốn khiến thứ ông và Lục Vưu Văn quan tâm nhất bị cháu nắm trong tay, chính là muốn đứng ở nơi cao nhìn xem, cảnh tượng khiến ông và Lục Vưu Văn mất đi nhân tính, có gì lạ lẫm. Bác Lục hoặc chỉ ở trong tay cháu, hoặc đừng hòng ai có được, cháu đã có bản lĩnh nâng nó lên, cũng có thể đập nó vỡ tan tành, đến lúc đó cho ông tận mắt xem thử cao ốc dựng lên cao ốc sụp."
Những suy nghĩ này, Lục Hoài Thâm chưa bao giờ tuyên bố rõ ràng đến như vậy. Nhưng điều khiến cho Lục Chung Nam vì thế mà kinh hoàng chính là, Lục Hoài Thâm thế nhưng không tiếc dùng Bác Lục uy hiếp ngược lại ông ta, dùng cách thức một khi ai đó tổn thất thì tất cả mọi người đều phải chịu tổn thất theo.
Nụ cười của Lục Hoài Thâm sắc lạnh, "Có phải cảm thấy rất kích thích không? Đừng tưởng chuyện mẹ cháu, cháu thật sự có thể buông bỏ, cháu về nhà họ Lục, không phải để mặc ông tùy ý khống chế, hiểu không? Mấy năm nay, niệm tình ông từ đầu đến cuối đều công nhận cháu, cháu cũng không so đo thêm với ông nữa, dẫu sao nửa cái chân ông đã bước vào quan tài rồi, cảnh thái bình giả tạo mà khiến ông an hưởng tuổi già thì cũng thôi vậy."
Lục Chung Nam như tỉnh ngộ cười rộ lên, "Tôi biết ngay, tôi biết ngay, con người anh thù dai thế, làm sao có thể quên..."
Bao năm qua, điều Lục Hoài Thâm muốn, nó đã làm được.
Nó chưa từng quên hận, càng không bao giờ quên báo thù. Nó chỉ ngày qua ngày, từ từ bước lên vị trí cao nhất, đứng trên đỉnh Bác Lục, kiểm soát mạch máu nhà họ Lục, đến sau cùng, khiến lão già như ông ta cũng không dám làm gì nó nữa, cho dù thật sự đứng ở phía đối lập, ông ta cũng không chiếm được kết quả tốt.
Quả nhiên là con sói mắt trắng không thuần hóa được.
E rằng ngay từ ngày đầu tiên Lục Hoài Thâm theo mẹ rời khỏi nhà họ Lục, thì nó với cái nhà này, đã chẳng còn tình cảm gì đáng nói nữa.
Lục Chung Nam đang cười, nhưng ánh mắt chẳng còn chút độ ấm nào, ông ta hỏi: "Vậy Bác Lục với Giang Nhược, anh chọn thế nào?"
Lục Hoài Thâm cụp mắt nhìn chằm chằm ông ta một lát, nói: "Ông đoán thử xem."
Lục Chung Nam chau mày.
"Nếu Giang Nhược vô sự, Bác Lục cháu vẫn sẽ lấy như cũ, ông hy vọng Bác Lục leo cao nhìn xa, cháu sẽ thay ông làm toại nguyện. Nếu Giang Nhược có chuyện, tâm huyết của cháu sẽ do cháu tự tay hủy diệt, không chỉ Lục Thậm Cảnh không có được, mà ai cũng đừng hòng lấy được."
"Hay cho tự tay hủy diệt! Hay cho cái dã tâm vinh quang của anh!" Lục Chung Nam hít thở không thông, "Anh có phần tự tin quá mức đấy!"
"Có phải tự tin hay không, chúng ta chờ xem, ông cứ đánh cuộc một phen. Dù sao cháu đã buông lời tại đây rồi, Bác Lục ở trong tay cháu, cháu sẽ kinh doanh tử tế, nếu ông muốn cho Lục Thậm Cảnh tới phân chia, bảo cháu ở dưới nó và Thường Uyển, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, mối thù người thân không đội trời chung. Hơn nữa, Giang Nhược mất tích nó cũng có phần. Đừng tưởng cháu không biết, tai mắt của ông đông đảo, nhất cử nhất động của Lục Thậm Cảnh đều trong tầm khống chế, hôm qua Lục Thậm Cảnh từng tới gặp ông, nó đã nói gì với ông? Ông gọi Giang Nhược tới, lại nói gì với cô ấy?"
Lục Chung Nam cười cười không hề kiêng dè, nói: "Tôi có thể nói gì với chị ta? Tôi chỉ nhắc nhở chị ta, thời điểm cạnh tranh khó tránh khỏi tổn hại đến người vô tội, bảo chị ta khuyển nhủ anh, nếu có thể khuyên được anh nhượng bộ một bước, cũng là gián tiếp bảo toàn bản thân chị ta." Ông ta khẽ lắc đầu, "Không thể không nói, có câu tục ngữ nói rất hay, không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Giang Nhược đưa ra lựa chọn giống hệt anh."
Ông ta thở dài một hơi, rồi dựa vào sofa, "Lúc trước tôi nói rồi, nếu anh nghe tôi, ngộ có tình huống gì, tôi có thể giải quyết giúp anh, lúc ấy anh từ chối, mới có cục diện hiện tại. Hơn nữa anh cũng đánh giá cao tôi rồi, tuy rằng đại khái biết được Thậm Cảnh đang mưu đồ cái gì, nhưng cũng không phải tôi biết hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Giang Nhược ở đâu tôi quả thật không biết. Thời điểm này, nếu tôi thiên vị anh, làm Thậm Cảnh mất tiên cơ, thế không công bằng. Hơn nữa anh nghi ngờ nó bắt cóc Giang Nhược, nếu thật sự có liên quan đến nó, mà tôi còn giậu đổ bìm leo đúng lúc này, còn yêu cầu anh nhượng bộ để trao đổi Giang Nhược, mưu lợi cho nó, cũng là không công bằng. Chuyện của hai anh, tự giải quyết. Còn cuối cùng, rốt cuộc là hủy diệt Bác Lục, hay khiến nó chỉ thuộc về anh, thì phải xem vận may và năng lực của anh thôi."
Lời nói của Lục Chung Nam, nghe như không nghiêng lệch, nhưng chẳng khác gì với thực tế ông ta đang nghĩ, điều ông ta muốn chính là Lục Hoài Thâm thỏa hiệp.
Ông ta nghe ra được, Lục Hoài Thâm vì Giang Nhược không tiếc dùng Bác Lục uy hiếp ông ta, không tiếc cùng chịu tổn hại với Bác Lục, như vậy đến cuối cùng, nó cũng nhất định sẽ thỏa hiệp vì Giang Nhược.
Nếu bây giờ ông ta gây sức ép cho Lục Thậm Cảnh vì Lục Hoài Thâm, để Lục Thậm Cảnh giao Giang Nhược ra, chỉ e sẽ vĩnh viễn không có cơ hội bắt Lục Hoài Thâm rút lui về sau nữa.
Cho hai bọn chúng đấu đi, ông ta ngồi chờ kết quả là được.
Nhớ tới những câu của Lục Hoài Thâm ban nãy, ông ta vẫn không rét mà run, loại con cháu sài lang hổ báo này, ông ta dám để mặc một mình nắm quyền hành chắc?
Sâu trong mắt Lục Hoài Thâm cuồn cuộn mạch nước ngầm, anh suy tính hồi lâu, nói: "Nếu cháu đồng ý từ bỏ Bác Lục..."
Lục Chung Nam phất nhẹ tay ngắt lời anh: "Chẳng ai muốn anh từ bỏ Bác Lục đâu, vả lại anh nói với tôi cũng vô dụng thôi, tôi cũng không biết tin tức Giang Nhược, anh cho rằng người ở chỗ Thậm Cảnh, anh phải đi mà nói với nó."
Lục Hoài Thâm hiểu rõ, "Không phải không ai muốn cháu từ bỏ Bác Lục, Lục Thậm Cảnh muốn lắm, người không muốn là ông. Ông còn muốn sau này cháu chế ước, giữ trạng thái cân bằng với Lục Thậm Cảnh, lần này cháu rời khỏi Bác Lục, khó tránh gây nên một phen hỗn loạn nội bộ, cổ phiếu bấp bênh. Lông cừu còn chưa cạo sạch kia mà, sao có thể thả cừu được."
Lục Hoài Thâm nhìn chung quanh một vòng, gật gù đầu nói: "Được, cháu biết rồi," anh nhìn Lục Chung Nam với vẻ bình tĩnh dị thường, "Có thế nào cháu cũng sẽ chống đỡ đến ngày tận mắt nhìn thấy Bác Lục sụp đổ, ngài phải bảo trọng thân thể, cố gắng đợi đấy, hiện tại các người đều ở đó giả câm giả điếc với cháu, đến lúc đó đừng tới cầu xin cháu."
Lục Hoài Thâm quay người sải bước ra ngoài.
Lục Chung Nam nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa, như thể sức lực cả người bị rút cạn, hình dung thoáng chốc trở nên mệt nhọc, ông ta gục đầu nhìn chằm chằm hai chân mình thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn chặt khớp hàm ngửa mặt lên.
Ông ta vững tin mình không chọn sai, ai cũng đừng hòng bắt ông ta cúi đầu, đừng ai mong uy hiếp được ông ta!
Đấu với ông ta, ăn đủ cơm ông ta ăn cả đời này rồi hãy nói!
(Thứ cho tôi mỏ hỗn: "Ông với chả iếc! Như ẻ!!!")
......
Lục Hoài Thâm rời khỏi chỗ Lục Chung Nam rồi, bên Trần Tấn Nam tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Trình Thư nói, bọn họ tìm được di động cùng túi xách của Giang Nhược trong xe cô, còn có một tờ khăn giấy lưu lại biển số xe.
Qua cảnh sát kiểm chứng, tối hôm qua trong thời gian Giang Nhược lái xe về Cẩm Thượng Nam Uyển, chiếc xe kia vẫn luôn đi theo cô. Cuối cùng chiếc xe kia lái đến bến cảng Kinh Dương trước, tất cả chứng cứ chứng thực bọn Thủy Hỏa đưa Giang Nhược tới bến cảng một cách có chuẩn bị.
Không lâu sau, Trần Tấn Nam gọi điện thoại tới, nói đã phát hiện Giang Nhược trong camera ở bến cảng, nhưng đối phương rất giảo hoạt, chỉ cho Giang Nhược lộ mặt trong nháy mắt, giữa những container qua lại như thoi đưa, sau đó liền mất tung tích.
Mà người phụ trách trực ban bên cảng tối hôm qua, đã từ chức, tối qua là lần trực cuối cùng của anh ta, tan ca xong thu dọn đồ đạc trong đêm, bắt chuyến tàu cao tốc đầu tiên lúc sáng sớm về quê rồi.
Hà Nội, 9/5/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ