Mục lục
Sở Hán Tranh Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hô Duyên Chính Đức thân cao gần một trượng, giống như một pho tượng tháp sắt, đang đứng dưới bầu trời đêm.

Ở phía sau Hô Duyên Chính Đức, ba trăm quân ưu tú nhất của đội quân Thiên Lang tinh nhuệ mình mặc áo giáp của quân Hán, đã tụ tập lại từ lâu, bọn họ giống như một hàng cây tùng rắn rỏi cao ngạo, đứng vững vàng trong bóng đêm lạnh buốt.

Hạng Trang bước đi đến trước mặt ba trăm quân tinh nhuệ, đột nhiên dừng bước chân.

Hô Duyên Chính Đức giơ lên tay phải mạnh mẽ đấm đấm vào ngực trái, hét to lên:

- Hoa Hạ mênh mông!

Phía sau ba trăm quân ưu tú của đội quân Thiên Lang tinh nhuệ cũng hô theo giống như trời long đất lở, cuồng nhiệt hưởng ứng:

- Lễ băng nhạc phôi!

Hô Duyên Chính Đức lại rút ra cây nguyệt kiếm toàn thân đều màu đen, lần nữa lại gào thét:

- Chỉnh đốn non sông!

Ba trăm quân tinh nhuệ cũng đều rút đao ra đánh vào thuẫn bên tay trái, hô vang hưởng ứng:

- Duy nhất Đại Sở!

Hạng Trang hơi giơ lên tay phải, tiếng hô của Hô Duyên Chính Đức và ba trăm quân tinh nhuệ ngay lập tức dừng lại.

- Đại Sở các huynh đệ!

Hạng Trang ánh mắt sắc bén như kiếm, quét nhìn về phía Hô Duyên Chính Đức và ba trăm quân tinh nhuệ, thanh âm vang vọng dưới bầu trời đêm giống như tiếng sấm: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Người xưa nói, Thục nói khó còn hơn lên trời, nhưng ta nói, ở dưới chân của binh sĩ Đại Sở chúng ta, chính là không có đường cũng có thể sinh ra một con đường lớn!

- Rống!

- Rống!

- Rống!

Ba trăm quân tinh nhuệ giận dữ hét lên, cuồng nhiệt đáp lại.

Bỗng nhiên xoay người, ngón tay Hạng Trang chỉ về phía trước thành Gia Manh dưới bầu trời đêm, tiếp tục hét lớn:

- Kim Ngưu nói cửa ải Gia Manh là một con đường mòn hẹp, quân Hán tuyên bố chỉ cần có một người canh giữ ở đó cũng đủ để ngăn cản hơn mười ngàn quân Sở, nhưng ta nói những lời như vậy là kiêu ngạo, ngông cuồng! Đại Sở chúng ta là những binh sĩ oai hùng, đã từng đánh phá không ít thành trì, cũng từng công không ít cửa ải!

- Rống!

- Rống!

- Rống!

Ba trăm quân tinh nhuệ lấy đao đánh thuẫn hưởng ứng theo.

Hít vào một hơi thật sâu, Hạng Trang lại lần nữa hét lớn:

- Quyết chiến đến cùng, hôm nay, quả nhân phải dẫn các ngươi công phá Gia Manh, quét sạch Quan Trung, tìm lại vinh quang của tiên vương!

Ngừng một chút, Hạng Trang lại đột nhiên rút ra Vương Kiếm giơ lên không trung, cuồng nhiệt kéo dài thanh âm:

- Đại Sở tất thắng…

- Đại Sở tất thắng!

- Đại Sở tất thắng!

- Đại Sở tất thắng!

Ba trăm quân tinh nhuệ giơ đao nâng thuẫn, đều hò hét tiếp theo vang dội, Hạng Trang lại cầm Vương Kiếm trong tay chỉ tới trước, ba trăm quân tinh nhuệ lập tức liền hướng về thành Gia Manh chen chúc phía dưới bên trái vách đá mà đi.

##########

Trên thành Gia Manh, ánh đuốc sáng trưng.

Bên ngoài thành quân Sở hò hét không ngừng, quân coi giữ cửa thành giống như gặp đại địch, cách một quãng thời gian, lại có người đem cây đuốc rọi xa ra phía ngoài thành, tin rằng không có quân Sở tới gần, quân coi giữ đầu thành mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng quân Sở bên ngoài thành mới thôi hò hét.

Quân coi giữ cửa thành cũng thở phào nhẹ nhõm, quân Tư Mã thay phiên công việc chỉ bảo binh lính gác đêm đề cao cảnh giác, lại tăng cường thêm hai tốp binh lính đi tuần, sau đó trở về địch lầu đi ngủ. Mặc kệ nói như thế nào, cái thang lớn của quân Sở mới chỉ làm xong hình dáng bên ngoài, thời điểm để sử dụng thật sự còn sớm, trận chiến chính thức còn chưa tới, cho nên hiện tại, bảo tồn thể lực mới là cần thiết.

##########

Phía dưới bên trái vách đá thành Gia Manh, cự nỏ đã cao cao dựng thẳng lên.

Cửa ải Gia Manh quả thực rất hiểm trở, hai bên sườn của thành đều là vách núi đá cao tới hơn mười trượng, hơn nữa trên vách đá không có bất kỳ cây cối nào có thể mọc được, cũng không có cây mây núi, chỉ trên đỉnh núi cao mấy chục trượng mới có mấy cây cổ thụ nhô ra khỏi vách núi, lộ ra thân cây già cỗi tang thương.

Vách núi đá như vậy, dù cho đó là vượn hay khỉ cũng tuyệt đối bám không được, huống chi là người?

Nhưng chuyện này vốn không làm khó được Hạng Trang đã vượt qua thời không, kiếp trước của Hạng Trang chính là lính đặc chủng!

Hạng Trang đi đến bên cự nỏ, hỏi Đường Thông:

- Đường Thông, đã chuẩn bị tốt chưa?

Đường Thông vội vàng chắp tay thi lễ nói:

- Hồi bẩm tướng quân, tất cả đều đã chuẩn bị tốt!

Hạng Trang gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu. Đường Thông lập tức xoay người, phất tay quát:

- Phóng ra!

Bên cạnh cự nỏ, những thợ thủ công của Đường Môn đứng chờ đã lâu liền giơ lên mộc chùy đập mạnh xuống, chỉ nghe thanh âm vù vù vang lên, cả thảy ba lần, cánh tay nỏ thật lớn được làm từ gỗ dâu trăm năm đột nhiên bắn ngược, phi mâu đặt tại đế nỏ thoáng chốc liền mang theo dây thừng thật dài nhanh như chớp bắn về phía đỉnh vách núi cao mấy chục trượng

Đợi cho độ cao của phi mâu vượt qua đỉnh chóp núi, mới vòng qua nhánh cây bắt đầu chậm rãi sa xuống dưới.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, chỉ lần đầu tiên thử bắn dây thừng mà đã thành công bám vào được một nhánh cây cổ thụ vươn ra ngoài vách núi. Đợi cho phi mâu rơi xuống đất, dây thừng liền treo ở trên nhánh cây, rất nahnh đã có một tên quân Thiên Lang tinh nhuệ lưng đeo vòng xoắn đặc chế cộng thêm một sợi dây thừng tiến lên hai bước, nắm chặt lấy phi mâu, đồng thời ở một chỗ khác mười mấy quân Thiên Lang tinh nhuệ khác nắm lấy dây thừng bắt đầu kéo xuống.

Không mất bao lâu thời gian, tên quân Thiên Lang tinh nhuệ lưng đeo vòng xoắn với dây thừng đã lên tới đỉnh núi.

Tên quân Thiên Lang tinh nhuệ kia vừa tới đỉnh núi, liền đem vòng xoắn đặc chế treo ngược lại dưới tàng cây cổ thụ, lại đem dây thừng xuyên qua vòng xoắn buông xuống dưới, làm thành một cái thang đơn giản có thể sử dụng lại. Dựa vào cái thang đơn giản này, ba trăm quân ưu tú được tuyển chọn của quân Thiên Lang tinh nhuệ chỉ mất không đến hai canh giờ toàn bộ đều đã lên trên vách núi cao mấy chục trượng.

Để đem ba trăm quân Thiên Lang tinh nhuệ này đưa lên đỉnh núi, mấy trăm tên quân còn lại đều kéo gập cả cánh tay.

Hô Duyên Chính Đức là người xuất phát cuối cùng Trước khi leo lên vách đá, Hạng Trang cố ý dặn dò:

- Hô Diên, bức tranh của lão Khuất đưa cho ngươi cách bày bố của Quan Trung ngàn vạn lần đừng đánh mất. Sau khi vào thành, không cần ham chiến, trước tiên nhất định phải chiếm trước lối đi đến cửa thành, sau đó cho người mai phục ở đó, cho đến khi đại quân vào thành!

- Vâng!

Hô Duyên Chính Đức hô vâng một tiếng, xoay người túm lấy dây thừng cũng trèo lên đỉnh núi.

##########

Cách bày bố bên trong thành Gia Manh cũng là tường thành nằm ở hai bên nam bắc, đối diện với tường thành phía nam của Ba, Thục hơi cao chút, cho phép cao hơn bốn trượng, nhưng đối diện với tường thành phía bắc Kim Ngưu thì phải thấp hơn một chút, chỉ cho phép cao ba trượng. Bên trong thành ngoại trừ quân doanh, kho lương thực, chuồng ngựa và phương tiện dùng cho quân sự còn có nhà trọ, cửa hàng… và các phương tiện dùng cho dân chúng, tuy nhiên lúc này, các tiểu thương bên trong thành đã trốn mất từ lâu.

Giữa những tiếng bước chân chỉnh tề, một đội bảy tên lính canh xách đuốc rọi từ từ qua vách đá.

Ngay khi bọn lính canh vừa rời khỏi không lâu, có hơn mười sợi dây thừng to hơn ngón cái nhẹ nhàng từ trên cao lặng yên không một tiếng động buông xuống dưới. Qua nửa thời gian uống một chén trà, từng bóng đen miệng ngậm ngang đao, theo dây thừng từ trên vách đá tuột xuống, bọn người không mời mà đến thậm chí có cả một đội này đã nghênh ngang đi giữa đường cái trên mặt đất.

##########

Cửa nam thành Gia Manh.

Có hai cái hố to bằng cỗ xe ngựa nằm ở lối đi thẳng đến cửa thành do tảng đá lớn gây ra. Thế nhưng quân Hán vẫn ở giữa lối đi này lập ra một trạm gác, một tên tiểu tướng quân Hán mang theo mười mấy binh lính thủ ở nơi đó, bốn phía trạm gác lại cắm đầy đuốc cành thông, dù chỉ là một con chuột cũng đừng mơ tưởng tiếp cận dễ dàng lối đi gần cửa thành.

Giữa những tiếng bước chân lộn xộn, một đoàn quân Hán mang binh giáp đã theo đường cái đi nhanh đến cửa thành.

Tên tiểu tướng quân Hán trong lòng lập tức cảnh giác, ở thành Gia Manh tuy rằng có hơn ba nghìn quân coi giữ, nhưng mà mặc áo giáp và cầm vũ khí hạng nặng cũng chỉ có hơn năm trăm, còn lại tất cả đều là cầm kích, cung nỏ hoặc chỉ là thêm binh khí nhẹ. Nhưng mà một đoàn người mới xuất hiện này có mang rất nhiều áo giáp và binh khí hạng nặng, hơn nữa lại đi thẳng đến cửa thành, không chừng là bọn họ chuẩn bị ra khỏi thành tập kích ngược?

Tuy nhiên có vẻ không đúng, rõ ràng Quận Thủ đã từng có lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xuất chiến sao?

Không đúng, trong này chắc chắn có điều kỳ lạ, tên tiểu tướng quân Hán lập tức cảnh giác, lập tức rút kiếm quát:

- Đứng lại!

Tên tiểu tướng quân Hán hét lớn một tiếng, mười mấy tên lính phía sau tuy rằng không hiểu xảy ra việc gì, nhưng một đám đi theo cũng vươn tay cầm lấy trường kích, chỉ mũi kích sáng chói về phía bọn người mang binh giáp kia với khí thế hiên ngang đi đến.

- Được lệnh của Quận Thủ, ra khỏi thành tập kích ngược doanh trại quân Sở!

Giữa đám quân mang binh giáp đột nhiên đi ra một người giống quân Hán như một cái tháp sắt, trong tay giơ lên một khối lệnh bài quát:

- Lệnh bài của Quận Thủ ở đây, còn không mau mở cửa thành!

- Cửa thành mở không ra, chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Tên tiểu tướng quân Hán mắt lộ vẻ lạnh lùng.

- Nói bậy, cửa thành đang tốt như thế lẽ nào lại mở không ra?

Tháp sắt giống quân Hán giận tím mặt.

Tên tiểu tướng quân Hán trong lòng lạnh lùng, gian tế, bọn này quả nhiên là gian tế! Quân coi giữ bên trong thành ai chẳng biết chuyện cửa thành bị phá hư?

Không biết tại sao lại có nhiều gian tế quân Sở trà trộn vào được trong thành? Ý niệm đó trong đầu cuả tên tiểu tướng quân Hán chợt lóe lên, lập tức liền lớn tiếng quát to:

- Hầu tử, mau thổi kèn cảnh báo, bọn họ là gian tế!

Phía sau tên tiểu tướng quân Hán, một tên lính gầy nhom phản ứng cực nhanh, lập tức giơ lên tù và sừng trâu thổi lên, trong chốc lát, tiếng tù và sừng trâu đã vang lên.

Thấy sự việc bại lộ, tên tháp sắt giống quân Hán kia lập tức mắt lộ ra hung quang, một mặt trở tay rút ra một thanh đại kiếm toàn màu đen, một mặt lớn tiếng quát:

- Toàn bộ giết sạch không chừa một tên!

##########

Phía ngoài thành Gia Manh, một ngàn bảy trăm tên quân tinh nhuệ của Thiên Lang doanh đang chờ xuất phát.

Hạng Trang cũng mặc giáp trụ chỉnh tề, tay cầm đao đứng ở hàng ngũ trước nhất, chỉ chờ cửa thành Gia Manh vừa mở ra, chàng sẽ làm gương cho binh sĩ, tự mình dẫn quân Thiên Lang tinh nhuệ xung phong liều chết tiến vào trong thành.

Thời gian chờ đợi làm cho người ta muốn ngạt thở chậm rãi trôi qua.

Mắt thấy phía chân trời phương đông mặt trời sắp lên, bên trong thành cũng vẫn không hề có động tĩnh.

Vẻ mặt Hạng Trang tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng lại dần dần bắt đầu nôn nóng, giờ khắc này, trong lòng bàn tay Hạng Trang cũng không kìm nổi chảy ra mồ hôi lạnh. Cuộc chiến ở thành Gia Manh, không thể để cho thất bại! Hô Diên, giờ phút quan trọng này, ngàn vạn lần ngươi đừng để cho quả nhân thất vọng! Cuộc chiến đánh Thục thắng hay bại, tất cả đều trông cậy vào ngươi!

Lại qua thời gian uống một chén trà, ngay lúc Hạng Trang sắp tuyệt vọng, bên trong thành rốt cục vang lên âm thanh ồn ào náo động thật lớn.

- Động thủ!

Khuất Bất Tài vui mừng quá đỗi, hưng phấn ngay cả thân phận của Hạng Trang cũng không để ý, thét lớn nói:

- Đại vương, Hô Diên đã vào được trong thành, bọn họ đã tiến vào trong thành, bọn họ đã động thủ!

Hạng Trang kín đáo thở ra, trên mặt vẫn không chút sợ hãi, lập tức rút đao ra đi tới phía trước lạnh lùng lớn tiếng hét lớn:

- Đại Sở các huynh đệ, mau tiến vào trong thành đi, hãy để cho quân Hán biết các ngươi võ dũng, Đại Sở... Uy vũ!

Lời nói còn chưa hết, Hạng Trang đã chỉ đao nhằm phía thành Gia Manh.

- Đại Sở uy vũ!

- Đại Sở uy vũ!

- Đại Sở uy vũ!

Trận địa đã sẵn sàng chờ đón quân Thiên Lang tinh nhuệ gia nhập, bọn họ đi theo phía sau Hạng Trang tiến thẳng về phía thành Gia Manh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK