Nói đến đó, Nam Cường Thịnh không có cách nào nói tiếp nữa, biểu cảm của anh ta có vẻ đau khổ, anh ta cúi đầu, nặng nề thở dài lần nữa.
Nam Cường Thịnh đã liên tiếp thở dài mấy lần rồi, tâm trạng đang vô cùng tồi tệ.
"Nhưng mà sao?" Đường Tinh Khanh hồi hộp, không nhịn được túm lấy vai Nam Cường Thịnh, cúi xuống ép hỏi anh ta.
"Bác sĩ nói..." Nam Cường Thịnh nhìn chăm chăm vào mặt đất, giọng nói nghèn nghẹn, mất một lúc lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh, "Bác sĩ nói, cậu ấy có thể vĩnh viễn không tỉnh lại..."
"Cái gì cơ! Thế có nghĩa là sao?!" Đường Tinh Khanh bị giật mình hoảng hốt bởi đáp án của Nam Cường Thịnh, tại sao Nam Cường Thịnh lại nói khác với Đường Ngũ Tuấn, không phải là Đông Phùng Lưu sắp chết sao? Bây giờ lại biến thành hôn mê bất tỉnh, vĩnh viễn không tỉnh lại là sao?
Rốt cuộc tình hình của Đông Phùng Lưu như thế nào!
Đường Tinh Khanh sốt ruột đến mức đứng bật dậy, cô không nhịn được đẩy Nam Cường Thịnh, giọng điệu trở nên hoảng loạn, lo lắng nói: "Anh mau nói đi! Bây giờ Đông Phùng Lưu còn sống hay đã chết?! Không được... tôi phải vào xem anh ấy thế nào..."
Nói rồi, Đường Tinh Khanh đứng bật dậy chạy về phía phòng bệnh.
"Tinh Khanh, đợi đã..." Nam Cường Thịnh nghe thấy Đường Tinh Khanh nói vậy vội vàng ngăn cô lại, nhưng Đường Tinh Khanh lo lắng đến mức không còn bình tĩnh được nữa đã sớm chạy như bay đến trước cửa phòng bệnh rồi.
Thấy không ngăn nổi cô, Nam Cường Thịnh chỉ đành thở dài bất lực, đi theo Đường Tinh Khanh vào phòng bệnh.
Dường như Đường Tinh Khanh lảo đảo chạy vào trong phòng bệnh, nhưng khi cô nhìn thấy Đông Phùng Lưu bất động nằm trên giường, gương mặt trắng bệch không một giọt máu, chẳng chút sinh khí, cô không kiềm được mà bật khóc.
Đông Phùng Lưu lúc này hoàn toàn khác với cái khí thế ngang ngược kiêu căng bình thường, anh yên tĩnh nằm đó như thể đã chết, im lìm.
Nhìn thấy Đông Phùng Lưu như thế, trong phút chốc, Đường Tinh Khanh cảm thấy tim mình như bị khoét rỗng, thứ vốn dĩ đang có ở đó giờ lại trống rỗng, một cơn gió thổi đến liền cảm thấy lạnh lẽo xuyên vào tận xương.
Đường Tinh Khanh bổ nhào đến trước giường Đông Phùng Lưu, bất giác đưa tay ra nắm lấy tay anh, nghẹn ngào nói: "Đông Phùng Lưu...Đông Phùng Lưu...anh tỉnh lại đi! Bây giờ anh nằm trên giường như vậy giống cái gì đây?"
Đường Tinh Khanh trước đấy cho rằng Đông Phùng Lưu sắp chết, trên cả quãng đường đến đây đều hoảng hốt không yên, lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bệnh viện.
Bây giờ biết được Đông Phùng Lưu không chết, nhưng rất có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, đối với cô mà nói sự đả kích này còn lớn hơn, cô không thể chấp nhận được sự thật này. Đông Phùng Lưu nằm trên giường như người thực vật, có khác gì chết đâu?!
Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu đầy lưu luyến, không kìm được mà khóc lên.
"Đông Phùng Lưu! Sao anh lại có thể nhẫn tâm vậy, anh tưởng mình giả vờ hôn mê bất tỉnh là sẽ được em tha thứ sao? Em sẽ không bỏ qua mối thù với anh đâu! Không! Em sẽ không quên anh là người giết bố em, em cũng sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh đâu!"
Nước mắt của Đường Tinh Khanh rơi như mưa, miệng lại không ngừng mắng mỏ: "Anh xem bây giờ anh nằm trên giường có giống một tên vô dụng không! Chỉ càng làm em coi thường anh! Đồ không ra gì! Nếu anh cảm thấy có lỗi với em thì mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại cầu xin em tha lỗi cho anh đi! Như thế thì anh còn một chút cơ hội đấy! Anh có biết không hả?!"
Đúng lúc này thì Nam Cường Thịnh bước vào phòng, nhìn thấy Đường Tinh Khanh bổ nhào bên giường Đông Phùng Lưu, bộc lộ tình cảm của mình một cách bi phẫn, anh ta chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Thế này cũng tốt, có thể khiến Đường Tinh Khanh nhận ra được tấm lòng của mình, có thể khiến cô trút bỏ mọi bất mãn đối với Đông Phùng Lưu. Cũng tốt, có thể dùng cách này để đánh thức Đông Phùng Lưu tỉnh lại.
Đường Tinh Khanh vẫn không ngừng trách móc Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh vẫn luôn đứng cạnh nhìn, đợi cô mệt rồi liền đỡ cô dậy, an ủi, "Em đừng buồn như vậy, bác sĩ nói, tỉnh lại được hay không đều phải xem ý chí của cậu ấy, sau này em có thể thường xuyên đến đây trò chuyện với cậu ấy, nói không chừng một ngày nào đó cậu ấy sẽ tỉnh lại."
"Một ngày nào đó là ngày nào?" Đường Tinh Khanh chuyển sự phẫn nộ đối với Đông Phùng Lưu sang Nam Cường Thịnh, bất mãn tức giận nói : "Một tháng sau hay là một năm sau, hay mười năm sau?"
Đường Tinh Khanh tự dưng phát khùng có vẻ rất vô lý, thực ra chỉ có cô mới biết, Đông Phùng Lưu biến thành thế này là do mình, đúng như những gì Doãn Thu Ngọc đã nói, đều là do cô hại anh.
Nếu như sáu năm trước Đường Tinh Khanh không ra nước ngoài, Đông Phùng Lưu không xảy ra tai nạn, cũng sẽ không để lại di chứng có thể tái phát bất cứ lúc nào như bây giờ! Nếu không phải cô tiếp cận thì Đông Phùng Lưu cũng sẽ không nảy sinh tò mò với cô, cũng sẽ không chủ động tìm hiểu, lại càng sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay!
Hôn mê bất tỉnh! Có nghĩa là sắp biến thành người thực vật!
Dù Đường Tinh Khanh có cơ hội quay về sáu năm trước một lần nữa, thì Đường Tinh Khanh cũng sẽ vẫn ra nước ngoài, bởi vì lúc đó cô đang gánh trọng trách trên vai, nó khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với Đông Phùng Lưu. Cô gần mỗi giây mỗi phút đều muốn giết chết Đông Phùng Lưu.
Nếu như cho Đường Tinh Khanh một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ chọn tiếp cận với Đông Phùng Lưu, chỉ cần có thể tìm thấy con trai mình.
Thế nên, Đường Tinh Khanh không hối hận về những gì mình đã làm, bởi vì chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được! Nhưng chính vì nguyên nhân đó Đường Tinh Khanh lại hận bản thân mình vô cùng! Tất cả đều là vì cô nên mới hại người bên cạnh mình như vậy!
Cảm giác mâu thuẫn này vặn xoắn Đường Tinh Khanh đến mức cô muốn phát điên, vì tận bây giờ cô cũng không biết trong lúc bất tri bất giác cô đã thích Đông Phùng Lưu mất rồi! Thế nên lúc này mới có tâm trạng mâu thuẫn như thế.
Đối diện với câu hỏi như đang gào lên của Đường Tinh Khanh, trong lòng Nam Cường Thịnh vừa vui vừa buồn, vui vì biểu hiện này của Đường Tinh Khanh chứng tỏ cô thực sự thích Đông Phùng Lưu, buồn vì tâm trạng cô quá kích dộng, sợ cô mất khống chế mà làm ra những chuyện không hay.
Hơn nữa đây là phòng bệnh, Đông Phùng Lưu vừa mới làm phẫu thuật xong không lâu, không thích hợp để ồn ào.
Nam Cường Thịnh thở dài một tiếng, anh không nhịn được đưa tay đỡ bả vai của Đường Tinh Khanh, một tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi, "Được rồi, đừng khóc nữa, cậu ấy sẽ không sao đâu... kiếp nạn lớn vậy mà cậu ấy còn sống được, sau này cậu ấu chắc chắn sẽ tỉnh lại, em đừng quá lo lắng!"
Đường Tinh Khanh cúi đầu đứng trước mặt Nam Cường Thịnh, lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ con, cô đột nhiên nhớ ra Đông Phùng Lưu từng nói, nhất định sẽ khiến cô khóc trước mặt anh, may mà Đông Phùng Lưu chưa tỉnh lại, bằng không anh nhìn thấy mình như này chắc chắn sẽ cười giễu.
Cái tên Đông Phùng Lưu khốn khiếp này, từ lúc gặp toàn bắt nạt cô, cho dù là chuyện gì cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh được.