Mục lục
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể thế nào, chỉ cần Liên Kiều và Anh Anh bình an là được, vậy là hắn có thể yên tâm rồi. Nhưng mà … chắc phải đánh động “chủ nhà” một tiếng mới được, để hắn có thời gian chuẩn bị mà làm hết nhiệm vụ đón tiếp chứ.

Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấn nút mở hệ thống liên lạc riêng

của tứ đại tài phiệt cùng màn hình lớn sau đó ngồi yên chờ đối phương tiếp nhận.

Không lâu sau đó bên đầu kia đã truyền đến tín hiệu rồi gương mặt lạnh lùng muôn thuở của Lãnh Thiên Dục hiện ra trên màn hình.

‘Xem vẻ mặt của cậu, chắc là đã tìm được Liên Kiều và em gái rồi.’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đốt một cây xì gà, thưởng thức mấy hơi rồi mới cười, ‘Không hổ là anh em tốt của mình, chỉ nhìn nét mặt liền có thể đoán được tất cả sự tình phát sinh.’

‘Cậu cũng khoa trương quá đi, làm em gái bỏ đi không nói, ngay cả bà xã cũng làm mất được!’

Lãnh Thiên Dục nhướng mày nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong giọng nói không giấu được sự châm chọc.

‘Không có cách nào, cậu vốn là không biết Liên Kiều nha đầu kia giảo hoạt đến đâu, mấy vệ sĩ mình phái đến trông chừng cô ấy cũng bó tay.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, vẻ mặt vô lực nhưng không giấu được sự kiêu ngạo, vì Liên Kiều mà kiêu ngạo.

Lãnh Thiên Dục nghe hắn nói vậy, bất giác mỉm cười, ‘Thật là làm khó cho cậu rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy cũng mỉm cười: ‘Rất nhanh sẽ phải làm khó cậu rồi.’

Lãnh Thiên Dục trong đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác, ‘Nói thế là có ý gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi hút một hơi xì gà rồi cố ý hời hợt nói: ‘Liên Kiều đi nước Ý rồi!’

Một câu nói rất nhẹ nhàng của hắn nghe vào tai của Lãnh Thiên Dục không khác nào một quả bom nguyên tử, nhất thời Lãnh Thiên Dục không biết phản ứng thế nào.

‘Cậu nói cái gì?’ Không khó nhận ra sự kinh ngạc trong giọng nói của hắn, vẻ lạnh lùng đã nhạt đi mấy phần.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng sáng lạn, ‘Bảy tám mươi tuổi rồi sao, sao nghe không rõ mình đang nói gì? Mình nói … Liên Kiều đang trên đường đi đến Ý!’

Lãnh Thiên Dục rốt cuộc cũng kêu thành tiếng. Hắn suy nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi dò: ‘Vậy … cô ấy đến Ý đi du lịch sao?’

‘No no no!!!!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước xua tay, cười cười: ‘Đi du lịch chỉ là thứ yếu, chủ chốt là vì cậu thôi!’

Trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục không khó nhận ra vẻ kinh ngạc, thật lâu hắn mới lên tiếng: ‘Cô ấy … không phải đến tìm mình chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không vội trả lời hắn, chỉ dùng ánh mắt “biết rồi còn hỏi” nhìn hắn.

‘Ngạn Tước …’ Lãnh Thiên Dục suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Cậu nói thật cho mình biết đi, công lực phá hoại của Liên Kiều mạnh đến đâu?’ (Min: haha đến anh Lãnh còn phải hỏi thăm công lực phá hoại của chị Kiều)))

‘Thực ra cũng không có đáng sợ như cậu nghĩ đâu. Cậu hỏi thử Thiếu Đường cùng Quý Dương thì biết thôi mà.’ Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nở rộ, hắn thoải mái trả lời.

‘Cậu sẽ không thấy mình đứng trước hố lửa còn đẩy mình xuống chứ?’ Lãnh Thiên Dục vẫn chưa hết hy vọng, hỏi tiếp.

‘Sao lại thế được chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước khoa trương kêu lên một tiếng, ‘Mình hết sức tin tưởng cậu cho nên mới yên tâm đem Liên Kiều giao cho cậu chăm sóc, nếu đổi lại là người khác mình còn phải suy nghĩ nhiều.’

Lãnh Thiên Dục liếc hắn một cái: ‘Đó là vợ cậu mà!’

Hắn nhắc nhở Hoàng Phủ Ngạn Tước một câu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không muốn trêu bạn tốt mình thêm nữa, hắn nói: ‘Yên tâm đi, mình sẽ sắp xếp thời gian đi đến Ý một chuyến.’

‘Vậy cũng còn được.’ Lãnh Thiên Dục nghe hắn nói vậy, trên môi mỏng mới nặn ra một nụ cười. ‘Yên tâm đi, trước khi cậu đến mình sẽ thay cậu chăm sóc hai nha đầu kia.’

‘Cám ơn nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thật lòng.

Tắt màn hình, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi yên sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu thì chợt có tiếng gõ cửa.

‘Vào đi!’

Thư ký tổng giám đốc bước vào, cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, cuộc hẹn ở hội quán là ở nửa giờ sau.’

Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, thấy cô còn chưa đi, hắn hỏi lại: ‘Còn chuyện gì sao?’

Thư ký tổng giám đốc liền lên tiếng: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, người khách đó xem ra rất kỳ lạ, dường như rất gấp gáp muốn gặp mặt ngài cho nên người đó sớm đã có mặt ở hội quán rồi.’

Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau lại, hắn không nói gì nhưng vẻ mặt có chút ngưng trọng.

***

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào hội quán, hắn thấy đúng như lời cô thư ký nói, trong căn phòng rộng lớn đã có một người đang đứng xoay mặt về phía cửa sổ, xem dáng vẻ có lẽ đã chờ rất lâu rồi.

Bên trong hội quán rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương len lỏi đến từng góc nhỏ trong phòng.

Hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bao toàn bộ hội quán cho nên ngoại trừ vệ sĩ cùng những nhân viên phục vụ ra thì chỉ còn Hoàng Phủ Ngạn Tước và người mà hắn hẹn.

Là một cô gái.

Nhìn bóng lưng của cô gái, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp thoáng thấy được bóng dáng của Liên Kiều.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Phủ Ngạn Tước mở lời trước: ‘Trễ hẹn với một cô gái, thật là có lỗi.’

Cô gái mỉm cười: ‘Hoàng Phủ tiên sinh nói giỡn rồi, là tôi nóng lòng đến sớm thôi.’

‘Tôi nên gọi cô là Cloris hay Dodo?’

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, khi ánh mắt lướt qua đôi mắt của cô gái, trong lòng hắn đã thập phần xác định.

Là cô ta đeo kính áp tròng!

‘Gọi là Dodo đi. Tuy rằng đây là cái tên tôi không thường dùng nhưng dù sao nó cũng nhắc tôi nhớ về thân phận của mình.’ Cô gái nói một cách dứt khoát.

Thì ra người có hẹn với Hoàng Phủ Ngạn Tước hôm nay là Dodo.

Hắn hơi mỉm cười, ‘Không ngờ con gái nuôi của công tước Williams của hoàng thất Anh lại xuất thân là người Mã Lai. Đây đúng là một tin tức khiến người ta kinh ngạc. Tôi thật tò mò không biết Dodo dùng cách nào để làm được.’

‘Hoàng Phủ tiên sinh ngài khiêm tốn rồi. Với hiệu suất làm việc của thủ hạ ngài, tìm hiểu được những thông tin về tôi chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao.’ Dodo uyển chuyển đáp lời.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên lạnh lẽo: ‘Dodo tiểu thư quả thật thông minh, nếu đã như vậy, chắc cô cũng biết mục đích lần này tôi đến tìm cô.’

Dodo mỉm cười, cô không vội trả lời mà hơi ngả người về phía trước, tiếp cận với Hoàng Phủ Ngạn Tước ở cự ly gần cho đến khi mũi ngửi được mùi hương nam tính trên người hắn …

‘Ngài muốn … tôi không làm phiền Kuching nữa sao?’

Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một nụ cười lạnh: ‘Quả nhiên cô rất thông minh!’

Dodo dịch người trở lại tư thế ban đầu, lưng dựa vào ghế, chậm rãi nhấm nháp một ngụm cà phê sau đó mới lên tiếng: ‘Với năng lực của Hoàng Phủ tiên sinh, tôi tin rằng ngài cũng đã tra ra được quan hệ của tôi với Liên Kiều, cho nên tôi thiết nghĩ, yêu cầu mà ngài đề xuất dường như có chút quá đáng.’

‘Dodo tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát, không cho đối phương có chút đường lui nào: ‘Tôi không phải là yêu cầu mà là mệnh lệnh!’

Dodo có vẻ sững sờ một lúc sau đó mới nở nụ cười: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài đúng là một người đàn ông rất có sức quyến rũ, thật không ngờ em gái tôi số mệnh lại tốt như vậy.’

‘Chấp nhận số mạng có lẽ cũng là một chuyện tốt, như Dodo tiểu thư vậy, cô đã có thân phận là con gái nuôi của công tước Williams, sao vẫn còn chưa thỏa mãn chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK