• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (7)

Âm thanh sột sột soạt soạt truyền tới từ bên kia, còn có thể thấy ánh sáng đèn pin đong đưa bên đó.

Hắn bỗng nhiên liền an tầm.

"Chính! Tìm thấy rồi!"

Bên kia truyền tới một tiếng hoan hô vui sướng.

Tôn Chính chiếu đèn pin về phía đó, chỉ thấy trong ánh sáng mông lung, Lộ Hà đang cầm theo một chậu gì đó, cành lá thon dài rũ xuống, dưới ánh sáng âm u phảng phất như những móng tay.

Lộ Hà nở nụ cười với hắn.

Nụ cười kia khiến hắn cảm thấy chói mắt. Hắn lập tức dừng tìm kiếm, đi về phía bên kia.

"Sao rồi? Dường như ở đây chỉ có một chậu Điếu Lan." Lộ Hà đưa bồn Điếu Lan kia tới trước mặt Tôn Chính.

Tôn Chính nâng bồn Điếu Lan lên, cành lá mọc ra từ thân cây cọ vào người hắn khiến hắn ngứa ngáy, bụi đất trong bồn rơi đầy tay hắn.

"Chẳng thấy có gì lạ cả?" Ánh mắt Tôn Chính hoài nghi nhìn về phía Lộ Hà, "Anh chắc chắn bệnh viện vẫn còn giữ chậu Điếu Lan nhiều năm về trước sao?"

Lộ Hà nhún vai: "Bệnh viện cũng không có lý do gì để vứt nó đi... Hơn nữa, Lưu Quần Phương đã nói trong băng cassette rằng, không ai dám chạm tới chậu Điếu Lan này cả."

Tôn Chính khẽ cười một tiếng, ước lượng bồn Điếu Lan trong tay: 'Tôi không cảm thấy bồn Điếu Lan này không thể động như vậy, những câu chuyện đó thường thích yêu ma hóa một số thứ, kỳ thật vấn đề không nằm ở những thứ này."

"Dù thế nào, cũng lật bồn Điếu Lan này lên xem đã." Lộ Hà không phần trần liền lấy Điếu Lan qua, chuẩn bị ném nó xuống đất.

Tôn Chính lập tức ngăn anh lại: "Có người phá hoại cây cối như anh sao? Dù gì... ngoài chúng ta ra, đây cũng là một sinh mệnh khác ở trong bệnh viện này."

Lộ Hà phụt một tiếng bật cười: "Chẳng lẽ hiện tại cậu vẫn còn muốn bảo vệ sinh mệnh trân ái của thực vật? Không chừng trong bồn cây này có thứ gì đó kỳ quái, nếu bệnh viện đã từng cung thứ này làm thần, khẳng định phải có nguyên nhân nào đó."

Nói xong, anh liền túm lấy những cành lá đang giương nanh múa vuốt, chuẩn bị giật nó xuống lại bị Tôn Chính ngăn cản.

"Anh có chút thường thức nào không vậy?" Tôn Chính bất đắc dĩ thở dài, "Loại thực vật này, cứ hai năm là phải đổi bồn, chậu, trong đó có thứ gì thì bây giờ cũng đã không còn. Nếu nó thực sự tà môn thì tại sao bị anh hành hạ như vậy mà vẫn chưa có yêu ma quỷ quái nào xuất hiện?"

Cuối cùng, Lộ Hà đảnh uể oải buông bồn Điếu Lan xuống, đặt nó tại chỗ, nhìn Tôn Chính: "Cậu nghĩ thế nào?"

"Anh xem những giấy tờ lung tung lộn xộn kia có nói gì tới chuyện thực vật sẽ dẫn tới vấn đề gì đó không? Có lẽ bản thân vấn đề không nằm trên chậu Điếu Lan, mà là trên loại thực vật Điếu Lan này..."

"Bản thân thực vật và vị trí bày biện của chúng đương nhiên sẽ có hung cát khác nhau, nhưng điều đó khác với thứ chúng ta đang nghiên cứu, bồn Điếu Lan này có ý nghĩa đặc thù với bệnh viện, cậu xem, là do một bệnh nhân được viện trưởng cứu kính tặng, cho nên không biết có bị yểm gì đó không... Cảm thấy càng gỡ càng rối..." Lộ Hà nói xong cũng tự mình cười mình.

Tôn Chính lại cười không nổi. Không tra ra vấn đề về Điếu Lan, manh mối của bọn họ lại đứt đoạn lần nữa.

Kỳ thật Lộ Hà đã sớm bất mãn với bác sĩ Nghiêm không đáng tin kia. Thế nhưng lưu lại một băng cassette không thể hiểu nổi rồi chạy mất dạng, Điếu Lan? Trời mới biết trên Điếu Lan có thứ quỷ gì! Lộ Hiểu Vân anh thế nhưng cũng có thể chịu đựng được việc hành động với người vô trách nhiệm như vậy?

"Đúng rồi," Lộ Hà động não, "Còn có một thứ khác có thể có manh mối."

Tôn Chính quay đầu nhìn anh.

"Nếu Điếu Lan này thần bí như vậy, chắc chắn có không ít câu chuyện về nó."

"Ý anh là... ghi chép kia?"

"Đương nhiên." Lộ Hà cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ cậu cho rằng cuốn sổ đó đã mất hết tác dụng rồi hả?"

Rõ ràng đó là điều anh nói. Tôn Chính mím miệng không nói gì, duỗi tay vào túi áo lấy quyển sổ kia ra.

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (7)

Người ghi chép: Tề Thiên (Y tá 1999-2000)

Chuyện này, tôi cũng không biết có nên viết hay không. Nhưng nếu có thể giúp được ai, tôi sẽ cố gắng hết sức để miêu tả lại kỹ càng tỉ mỉ mọi sự tình.

Ban đầu, bởi vì tiểu Điền chọc phải bà cô hung thần ác sát kia, rõ ràng tốt bụng muốn tưới nước cho bồn Điếu Lan, ai ngờ bà cô kia vừa về đã thấy, lập tức thóa mạ Tiểu Điền một trận. Chúng tôi không hiểu bồn Điếu Lan kia quý hiểm ở đâu, chỉ có mụ đàn bà kia mới đặt nó trên bàn, rồi cung phụng nó như bảo bối.

Người của phòng xét nghiệm chúng tôi đương nhiên biết là không thể đụng vào nó. Tiểu Điền thừa dịp giữa trưa nhàn rỗi liền lên chơi một chút, thấy chúng tôi vội vàng phân chia nhóm máu, cô ấy lại không dám động chạm lung tung, đành phải nhân lúc nhàn rỗi không có việc mà đi hỗ trợ tưới hoa, ai ngờ vừa tưới liền xảy ra chuyện.

Người làm việc một thời gian ở bệnh viện đều biết đến bà Lưu, tính tình xấu, tuổi cũng già, bắt đầu làm cùng năm với viện trưởng, nghe nói có giao tình cũ với ông ta, nếu không dựa vào thái độ phục vụ thối nát của bà ta thì đã sớm bị đuổi việc rồi.

Điếu Lan là quà bệnh nhân tặng cho viện trưởng, cũng không biết tại sao lại đặt trong văn phòng bà ta.

Nói tới cũng kỳ quái, từ khi bệnh viện có bồn Điếu Lan này, tình cảnh cũng dần dần trở nên thuận lợi, ngẫu nhiên nhận một số ca giải phẫu lớn cũng đều thành công mỹ mãn.

Chuyện cười hài nhất chính là, nghe nói còn có bác sĩ tới tìm bồn Điếu Lan này để xin vận khí, nói là xin ánh sáng của viện trưởng.

Đương nhiên đây chỉ là trường hợp cá biệt mà thôi, nhưng không thể không nói, sau khi bệnh viện nhận bệnh nhân kia, tình trạng bệnh viện quả thực chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.

Vừa thấy tiểu Điền bị bắt nạt, mọi người liền hóng hớt bàn tán, nào là bà Lưu hơn bốn mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn, đều là do tính tình của mụ ảnh hưởng, người lớn lên xấu tính, làm việc trong bệnh viện lâu như thế mà không có bạn bè gì.

Tuy đó chỉ là tin đồn, nhưng tôi ở bệnh viện lâu như vậy, quả thực chưa nghe bà ta nói được câu nào tử tế.

Kết quả là một đám chúng tôi còn đang nói, thì bà Lưu đột nhiên đi tới, lúc ấy, sắc mặt kia, ánh mắt kia, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.

Sắc mặt và làn da tựa như mặt tường màu xám, mắt trừng như cá vàng, áo lông màu xanh trắng mà ngày nào bà ta cũng mặc tựa như lông cứng cọ lên người khiến chúng tôi không thoải mái.

Bà ta vỗ bàn, nói với chúng tôi: "Con bé kia còn khóc không? Bảo nó qua ăn đồ tôi nấu."

Mọi người đã sớm nhìn bà ta không vừa mắt, tiểu Trương trừng mắt nhìn bà ta mấy lần, sau đó mấy người chúng tôi liền cười rộ lên.

Định làm bà cô kia tức giận, quả nhiên, mặt bà ta cứng còng lại, xoay người liền rời đi.

Thật ấu trĩ.

Tôi thường xuyên chơi với mấy thằng em con em nhà tôi, vừa thấy liền biết bà cô kia có ý gì. Tựa như trẻ con chọc người khác tức giận, lại muốn bồi tội, nhưng vẫn muốn tự cao tự đại.

Thức ăn của bà ta? Làm như người ta thèm thuồng lắm ý.

Thực ra bà ta học tập chúng tôi, thường ngày chúng tôi chơi thân với nhau, giờ nghỉ trưa sẽ mang đồ ăn theo rồi cùng ngồi ăn với nhau. Bà cô kia cũng ngồi một bên, thường xuyên dùng ánh mắt cá vàng kia nhìn chính tôi, rồi tự ăn đồ ăn của bà ấy.

Khi giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, sau cửa sổ* đã xếp được một hàng dài rồi. Xem ra một mình tiểu Dương không lo liệu được nhiều việc như vậy, chúng tôi đành ăn nhanh rồi quay lại cửa sổ làm việc.

*窗口: nó là cái cửa kính sau mấy quầy thanh toán ấy, nhưng tiếng Tàu nó là cửa sổ, mà tôi không biết tiếng Việt nó là gì.

Tiểu Điển cũng chạy vội xuống lầu, kết quả vừa đi tới cửa, chúng tôi liền thấy bà cô kia chặn cô ấy lại.

Còn tưởng rằng bà ta lại định mắng cái gì, tiểu Điền cũng sợ tới mức không dám ngẩng đầu dậy. Kết quả bà Lưu nói một câu gì đó, rồi tiểu Điền chạy như bay xuống lầu.

Lúc đó tôi muốn đi hỏi, nhưng đang có hai người bệnh chờ lấy máu, tôi đành phải đợi lúc tan tầm rồi nói tiếp.

Kết quả là sau khi tan tầm tôi lại quên mất chuyện này, vừa vặn lại là sinh nhật bạn, chúng tôi đi ăn đến tận 8-9 giờ, sau đó lại đi dạo hồi lâu trên phố, lúc về tới nhà, tiểu Điền sờ vào túi tuần mới đột nhiên kêu lên. Chìa khóa của cô ấy biến mất rồi.

Quay lại quán cơm tìm cũng không thấy, tiểu Điền đã sắp khóc tới nơi rồi, chúng tôi đều khuyên cô ấy ở tạm nhà ai một đêm, kết quả là cô ấy khăng khăng muốn về bệnh viện tìm.

Tính ra cũng đã quá 10 giờ đêm, tôi đành cùng tiểu Điền quay lại bệnh viện.

Đến bệnh viện, tôi lại nhớ tới chuyện trưa nay, liền hỏi tiểu Điền: "Bà cô kia nói gì với cậu lúc ăn trưa?"

"Bảo tôi qua ăn đồ bà ta nấu" Tiểu Điền nhìn tôi một cách kỳ quái.

"Không phải cái này, là lúc cậu chuẩn bị đi, bà ấy nói với cậu cái gì?"

"À!" Biểu tình tiểu Điền đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên, "Tôi cảm thấy quái quái... bà ta dường như, dường như làm tôi sợ."

"Bà phù thủy kia dọa cậu thế nào?"

"Bà ta nói, mấy ngày gần đây, nếu thấy mèo thì phải chạy đi, ngàn vạn lần đừng chơi với nó."

Lúc đó đương nhiên tôi không để ý, cười ha hả cùng tiểu Điền. Kỹ xảo bà cô kia dọa người cũng kém như vậy, giả thần giả quỷ.

Tới bệnh viện, hành lang tầng một đã trống không, mấy y tá trực đêm thấy chúng tôi thì rất ngạc nhiên, chúng tôi cũng vừa lúc mà chia cho các cô ấy chút đồ ăn khuya.

Tôi và tiểu Điền tìm trong phòng y tá và phòng thay đồ, đều không tìm thấy chìa khóa. Đột nhiên nhớ ra, buổi trưa cô ấy có đi qua phòng xét nghiệm, nói không chừng đã làm rơi ở đó.

Đến tận bây giờ tôi vẫn còn hối hận vì quyết định lúc đó của mình. Nếu tôi cương quyết kéo tiểu Điền về nhà mình thì đã tốt rồi. Nhưng, mọi chuyện đều do bà cô kia giở trò quỷ! Tôi viết câu chuyện này, chính là muốn nhắc nhở mọi người, bà cô kia nhất định không phải thứ gì tốt!

Chúng tôi tìm hai chiếc đèn pin trong phòng y tá, sau đó đi lên tầng hai.

Lúc trực đêm trong bệnh viện, tôi cũng đã từng đi WC trên tầng hai, nhưng tối hôm đó, tôi cảm thấy bệnh viện chưa từng yên tĩnh đến mức vậy.

Chúng tôi vừa bước vài bước trên cầu thang, quay đầu lại liền phát hiện sau lưng đã là bóng tối, tôi còn oán giận một câu: cái bệnh viện quỷ này.

"Bệnh viện của chúng ta tối như vậy sao?" Lúc ấy tiểu Điền còn hỏi tôi một câu như vậy, tôi không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào. Nhưng xác thật, cầu thang tầng một kia, giơ hai cái đèn pin mà còn cảm thấy ánh sáng mờ nhạt không chiếu rõ lắm.

Quãng đường kia, tôi cũng cảm thấy đặc biệt dài, giống như cầu thang đột nhiên nhiều thêm vài bậc. Tiếng giày cao gót của tiểu Điền vẫn luôn âm vang.

Thật vất vả mới tới tầng hai, hành lang tối om kia khiến tôi sợ hãi nắm lấy tay cô ấy.

"Nếu biết sớm đã nhờ lão Vương gác đêm lấy giúp cậu." Tôi nhỏ giọng nói với tiểu Điền.

Kết quả, bả vai tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Thật ngứa!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy đèn pin trong tay cô ấy lung lay.

"Sao vậy?"

"Sao lông xù như vậy, còn cào tôi..." Tiểu Điền nói, theo bản năng mà sờ sờ tay mình.

Tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng hai người chúng tôi không tự giác mà bước nhẹ lại, như sợ kinh động tới thứ gì đó.

Hai bên hành lang đều là những phòng quen thuộc ngày thường, nhưng ban đêm, lại đột nhiên trở nên thực xa lạ, màu sắc vách tường, cánh cửa, bởi vì trời tối mà không thấy rõ lắm, vì thế đều trở thành một mảnh đen tuyền.

"Nói không chừng..." Tiểu Điền nhìn hành lang, lại nói một câu, "là mèo con!"

Dường như cô ấy quên mất chuyện phải làm, lúc đó tôi cũng cảm thấy không thoải mái.

"Thật nghịch ngợm." Tiểu Điền tự cười khanh khách.

Nói vậy, rồi cô ấy bất tri bất giác bước nhanh hơn.

Tôi đành phải đuổi theo.

Đi được một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn quanh: "Mèo con, là mày sao?"

Tôi nghi hoặc nhìn qua, mèo con? Tuy rằng buổi đêm ở bệnh viện, động vật hành động không có âm thanh, lại nhanh nhẹn có khả năng cao chính là mèo, nhưng mà...'

Tôi đùng đèn pin chiếu lên hành lang, chỉ cảm thấy bóng tối âm trầm tới hoảng, làm gì có con mèo nào, tôi liền tiếp tục đi về phía trước.

Vừa tới đại sảnh ngoài phòng xét nghiệm, tôi lại cảm thấy cảm giác xa lạ này, kỳ thật khả năng chiếu sáng của đèn pin không khác gì bình thường, nhưng có lẽ đại sảnh thiếu mất dòng người xếp hàng, không có nhân khí, lập tức trở nên tử khí thâm trầm.

"Mèo con!" Tiểu Điền đột nhiên xoay người kêu lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, đụng phải cô ấy một cái.

Tôi nhanh chóng quay đầu về phía cô ấy, chỉ nhìn thấy bóng dáng từng hàng ghế dựa trong đại sảnh, bởi vì ánh sáng thực sự quá yếu, lúc chiếu thoảng qua, những cái bóng khiến tôi cảm giác như trên từng hàng ghế kia, kỳ thật đều có một đám người đang ngồi đó.

Cho dù có mèo, đại khái cũng bị động tĩnh của cô ấy dọa sợ mà chạy mất.

"Tao sắp bắt được mày rồi, ha ha." Tiểu Điền lúc ấy còn cười hì hì.

Lúc ấy, tôi nghe thấy cô ấy nói vậy, cũng chẳng nghĩ nhiều. Tiểu Điền thực sự rất thích động vật nhỏ, bệnh viện ngẫu nhiên có con mèo hoang thì cũng chẳng phải việc gì kỳ quái.

Trời biết, nếu lúc đó tôi đề cao cảnh giác thì tốt rồi!

Gần như không chờ tôi kịp mở khóa phòng xét nghiệm, tiểu Điền liền đẩy cửa bước vào.

"Có lẽ ở cạnh bàn tiểu Trương." Tôi vừa nói, vừa hỗ trợ tìm ở cạnh bàn tiểu Trương, "Chú ý đừng đụng phải thuốc thử!"

Nghe thấy động tĩnh lớn bên phía tiểu Điền, có lẽ ghế dựa di động gì đó, tôi sợ cô ấy làm rơi vỡ đồ, liền đứng lên nhìn, lại phát hiện cô ấy cong lưng, không biết đang làm gì ở đó.

"Tiểu Điền?"

"Mèo con!" Tiểu Điền hoan hô một tiếng, "Ai da, ở đó sao?"

Lúc ấy tôi hơi tức giận, chỉ nghĩ rằng con mèo kia thế nhưng chạy vào phòng xét nghiệm, nếu nhảy vào phòng vô khuẩn thì không xong, lại không nghĩ tới bản thân chuyện này có chút kỳ quái.

"Đừng chạm vào con mèo!" Lúc ấy tôi kêu lên, cũng không biết có phải nhớ tời lời bà cô kia nói hay không, "Đợi lát nữa tôi giúp cậu đuổi nó đi!"

Tiểu Điền không trả lời.

Tôi tìm một vòng cũng không tìm thấy chìa khóa, đứng lên, lại phát hiện tiểu Điền đang đứng trước bàn bà cô kia. Tôi thấy bộ dáng cô ấy hơi kỳ quái, liền đi đến đó định hỏi rõ ràng. Lúc ấy, cô ấy đứng đối diện cái bàn, đôi mắt lóe sáng nhìn thứ gì đó, không nhúc nhích, dường như còn mỉm cười:

"Ở đó, mèo con!"

Tôi nhìn khắp nơi xung quanh, ngoại trừ bàn làm việc của bà Lưu, cũng chỉ có một chậu Điếu Lan kia.

Căn bản không phát hiện bóng dáng con mèo mà cô ấy nói.

Lúc này, tôi hơi tức giận với thái độ của cô ấy, đều do tôi không động não, lúc ấy tôi còn định nói với cô ấy hai câu, kết quả quay người lại, lại không thấy cô ấy đâu nữa.

"Không tìm chìa khóa, chúng ta đi đuổi con mèo kia đi!" Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy đang lại gần tôi, bước chân vừa nhẹ lại mau mà đi theo tôi, vì thế tôi xoay người đi về phía cửa trước.

Cứ như vậy, chúng tôi một trước một sau mà đi về.

Lúc trở về, tôi vẫn luôn cảm thấy bước chân cô ấy rất nhẹ, nhưng lại không nghĩ nhiều.

Thời điểm đi được nửa đường, mới nghe thấy tiếng cô ấy ở phía sau, nhỏ giọng cao hứng kêu lên: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

Cảm giác hơi thở phả lên cổ tôi, lạnh lẽo.

Lúc ấy, tôi thực sự rất tức giận, cảm thấy cô ấy kéo tôi về tìm chìa khóa cùng, bản thân cô ấy lại đi bắt mèo.

Nhưng vừa đi được vài bước, tôi bỗng nhiên nhận ra chỗ không đúng, nhưng khi đó đã quá muộn.

Lúc ấy tôi muốn tìm con mèo kia, nhưng khi cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện điểm kỳ quái.

Tiển Điền phải mở đèn pin mới phải. Cô ấy đi phía sau tôi, ánh sáng đèn pin hẳn sẽ phản chiếu bóng dáng tôi.

Nhưng thứ tôi nhìn thấy, chỉ là ánh sáng đèn pin.

Lúc ấy tôi liền sởn da gà, không dám quay đầu lại, chỉ kém hét lên chói tai thôi.

Cảm thấy phía sau vẫn có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tôi đi được vài bước liền bắt đầu chạy xuống cầu thang.

Cũng không biết tại sao, nhưng trực giác nói rằng tôi phải chạy!

Lúc chạy, rất nhiều vấn đề tôi nên chú ý sớm mới đột nhiên toát ra:

Mèo đi không có tiếng là bình thường, nhưng tại sao từ đầu tới cuối tôi không nghe thấy tiếng mèo kêu nào?

Tại sao tiểu Điền đi giày cao gót chạy phía sau tôi mà tiếng bước chân lại nhẹ như vậy?

Cảm giác sởn tóc gáy chạy như bay trên cầu thang này, mỗi khi tôi nhớ lại, đều như đang trải nghiệm nó một lần nữa.

"Tề Thiên, tại sao cậu chạy nhanh như vậy?! Hơn nửa đêm rồi!"

Một tiếng này của Mã Linh khiến tôi bừng tỉnh, nghe cô ấy nói, lúc đó, cô ấy thấy tôi vọt tới trước mặt, thở phì phò ngồi xổm trên mặt đất.

"Tiểu Điền đâu?"

Tiểu Điền?

Tôi xoay người sang chỗ khác, ánh sáng đèn pin chiếu rọi, sau lưng đâu có tiểu Điền nào?

"Tiểu Điền!" Tôi gấp tới độ gọi to.

Một tiếng này không nhận lại được bất luận hồi âm gì.

"Tề Thiên, từ xa đã nghe thấy tiếng em chạy trên cầu thang... Ay da, em mau lại đây!" Chị Từ đột nhiên trợn to mắt.

Tôi còn định gọi tiểu Điền, chị ấy lập tức che miệng tôi lại, lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho tôi.

Rồi chị ấy đi qua, dùng giọng rất nhỏ nói với mấy y tá khác: "Chuyện tối nay đừng hỏi, đừng nhắc tới tiểu Điền, cũng đừng chạy lung tung, buồn đi vệ sinh thì ráng nhịn, chúng ta mau trực ban xong rồi về."

Nhìn sắc mặt chị ấy thì có vẻ chuyện rất nghiêm trọng, lúc đầu, tôi không hiểu ý chị ấy, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong gương, tôi liền hét lên.

Trên cổ tôi, có dấu hai bàn tay đen. Dấu bàn tay, mỗi bên năm ngón.

Các cô ấy lặng lẽ hỏi tôi sao lại như vậy, lúc ấy tôi quá sợ hãi, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Trong đầu tôi không ngừng lóe lên mấy cảnh tượng kia.

Tiểu Điền đứng đối diện bàn bà Lưu, đứng nhìn nơi đó không nhúc nhích.

Tiểu Điền đi phía sau tôi, vươn tay về trước như bắt lấy cái gì, nhỏ giọng cao hứng kêu lên: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

...

Tôi chắc chắn không bị ảo giác. Tôi biết, không ai trong bệnh viện này tin tưởng tôi. Nhưng viện trưởng lại bảo tôi viết lại câu chuyện này, không phải đại biểu cho, chuyện này có thể có thực sao?

Không thể chạm vào bồn Điếu Lan kia, cũng ngàn vạn lần đừng tới đó vào buổi tối. Phải chú ý bà Lưu kia.

Ngày 10 tháng 12 năm 2000.

Ghi chú: Sau đó Điền Tú Tú chưa từng xuất hiện lại. Ba ngày sau, Tề Thiên từ chức. Bệnh viện đã điều tra và dò hỏi Lưu Tần, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ kết quả tương quan nào. Y tá có liên quan và công nhân viên chức trong phòng xét nghiệm đều không biết tình huống cụ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK