Lúc hắn nói chuyện không nghe rõ tâm trạng thế nào, không biết có tức giận hay không, hắn càng có vẻ nhìn không thấu như vậy thì Diệp Xán lại càng sợ. Cậu nơm nớp lo sợ nhích ra khỏi người Diệp Tự Minh, ngồi một bên sofa, lần này Diệp Tự Minh không ngăn cản cậu.
Lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, Diệp Xán cũng biết Diệp Tự Minh chắc chắn đã đoán được, đành phải cúi đầu thừa nhận: “Tôi gặp… Mẹ tôi. Lần trước chúng ta đi dạo bị Đoạn Duệ – Đoạn Duệ là con thứ của bà ta- bị nó nhìn thấy, nó nhớ được biển số xe, ngồi rình anh bên ngoài Hồng Diệp, theo dõi xe của anh rồi tìm được nhà chúng ta…”
Diệp Tự Minh không hề có hứng thú với màn mở đầu nhạt nhẽo này, hắn vào thẳng vấn đề: “Bà ta nói gì với em?”
“Thì là chuyện diễn viên phim <Cùng Yến Sách> đánh y tá rầm rộ trên internet đợt trước đấy, chồng bà ta là diễn viên đó, chắc là anh cũng biết, bà ta nói đến tìm anh xin giúp đỡ nhưng bị anh từ chối, nên mới tìm tôi xem có cách nào không…”
“Chỉ thế thôi?”
Diệp Xán rũ mắt xuống che lại hết tâm trạng, nhẹ giọng nói: “Chỉ thế thôi.”
Diệp Tự Minh nhìn kỹ thiếu niên ngồi trước mặt mình, cậu có đôi mắt to tròn sáng như mắt mèo, đứa nhỏ này yếu ớt tùy tiện từ bé, nhưng hắn tình nguyện cưng chiều cậu. Lúc Diệp Tự Minh còn nhỏ rất muốn nuôi một con mèo, trong ngôi nhà lạnh lẽo trống trải, nếu hắn có thể có một con vật nho nhỏ ấm áp, ngày nào cũng dán lấy hắn, thật là hưởng thụ xa xỉ biết bao! Nhưng ba hắn không cho phép chăn nuôi động vật trong nhà. Hắn chưa bao giờ được nuôi mèo, cho đến một ngày sau này, không biết vì sao hắn có một cục be bé, ấm áp, ngày nào cũng dán hắn… là em trai.
Diệp Tự Minh có thể nuôi em lớn khôn.
Đến khi thực sự nuôi mới biết phiền phức đến cỡ nào. Em trai đi học bị bắt nạt, hắn phải ra mặt bảo vệ em, em trai kén ăn, hắn phải nghĩ đủ cách dỗ ăn, em trai sợ sét đánh không dám đi ngủ buổi tối, hắn phải ôm em vào lòng dỗ em ngủ, hắn còn phải dạy em học, dạy lễ nghĩa liêm sỉ, dạy em biết phân biệt phải trái đúng sai… Mười năm trôi qua, Diệp Tự Minh một tay dạy dỗ Diệp Xán thành đứa trẻ hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn được nữa, thế nhưng trước ngày Diệp Xán thành niên, hắn lại mơ hồ bắt đầu lo lắng.
Lúc ấy Diệp Tự Minh rất bận, hắn vừa tiếp nhận công ty, ba đang bệnh nặng, em trai sắp thi đại học… Áp lực cuộc sống đổ dồn lên đôi vai hắn, hắn không có thời gian suy nghĩ kỹ xem vì sao lại thấy lo lắng chuyện Diệp Xán thành niên.
Hoặc là, trong tâm thức hắn đã biết chuyện gì xảy ra, chỉ là theo bản năng trốn tránh suy nghĩ đó mà thôi. Diệp Xán tiến vào thời kỳ trưởng thành, cậu không còn thích làm nũng như khi còn bé, không còn dành tất cả thời gian để dính lấy Diệp Tự Minh nữa, Diệp Tự Minh mơ hồ thấy chút mất mát, nhưng mà rõ ràng đây là chuyện đương nhiên. Bây giờ em trai sắp thành niên, sẽ phải rời khỏi vòng tay của người lớn để bắt đầu cuộc sống độc lập của mình, nghĩ đến những thứ này, Diệp Tự Minh tràn đầy buồn bực, hắn cũng biết mình rất không bình thường, hắn tuyệt đối không nên có ý nghĩ dị dạng với em mình, hắn chỉ có thể làm việc gấp bội, đặt hết tâm trí lên công việc và người ba đang bệnh nặng, tự thôi miên chính mình.
Có thể khi đó Diệp Tự Minh cũng không biết, rất nhanh sau đó, hai người sẽ chẳng thể làm anh em được nữa.
Diệp Quảng Kế qua đời, để lại tất cả tài sản cho người thừa kế chính thống của mình, còn để lại cho đứa con riêng một tờ giám định.
Luật sư nói cho Diệp Tự Minh biết, giấy xét nghiệm ADN này hôm qua mới được gửi đến, người nhận là Diệp Xán nhưng bị quản gia thấy được nên đưa cho Diệp Quảng Kế xem trước, Diệp Quảng Kế biết được mình nuôi con người khác suốt mười mấy năm trời, giận tím mặt, tối đó gọi luật sư tới sửa di chúc cả đêm. Ông đã trong giây phút hấp hối, bây giờ không có sức đi tìm chủ nợ báo thù, thế là trút hết giận lên đứa con riêng mà ông vốn chẳng có cảm tình gì. Ông thu lại tất cả tài sản đất đai vốn định chia cho cậu, còn đặc biệt ghi chú phải đoạn tuyệt quan hệ với cậu, từ giờ Diệp Xán không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa.
Ngày đó, Diệp Tự Minh trẻ tuổi mất đi ba và em trai cùng lúc, luật sư rời đi, một mình hắn ngồi trong phòng làm việc của mình nửa ngày trời.
Diệp Quảng Kế đã qua đời, dù di chúc do chính ông viết nhưng quyết định thế nào vẫn nằm trong tay người sống. Diệp Tự Minh đương nhiên có thể tiếp tục đối xử tốt với Diệp Xán. Nhưng Diệp Xán sẽ chấp nhận ra sao?
Đứa nhỏ này do chính tay hắn nuôi lớn, Diệp Tự Minh hiểu rõ cậu kiêu ngạo đến mức nào, cũng yếu đuối đến mức nào, biết được sự thật rồi, Diệp Xán sẽ hổ thẹn dằn vặt không thôi, không bao giờ chấp nhận ở bên hắn, không bao giờ tiếp nhận ý tốt của hắn —— quan hệ của hai người cứ thế sẽ đi đến kết thúc.
Hắn lựa chọn giấu di chúc. Mất mấy năm để chấn chỉnh công ty, ngồi vững vị trí đứng đầu, lại tốn thêm hai tháng dỗ em trai về nhà —— nói thật, hiện thực so với suy nghĩ của Diệp Tự Minh cũng nhanh hơn nhiều lắm, hắn còn tưởng phá mất thêm mấy năm nữa mới được gặp lại em. Diệp Xán và hắn sắp xóa bỏ hiềm khích lúc trước, đợi đến khi hắn công khai di chúc giả, cậu ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, hai người sẽ lần nữa bị trói vào nhau, bí mật có thể cắt đứt quan hệ của hai người sẽ mãi mãi bị vùi lấp…
Mọi chuyện đã sắp thực hiện được, vận mệnh lại trêu đùa hắn.
“Em đã biết rồi, có đúng không?” – Diệp Tự Minh hỏi.
Diệp Xán cứng đờ nhìn hắn: “Tôi biết cái gì?”
Hai người rõ ràng đang ngồi trên cùng chiếc sofa, nhưng bây giờ lại như cách nhau một trời một vực không thể vượt qua.
“Anh… Anh cũng biết…” – Diệp Xán thấy giọng mình đang phát run, từ khi bước vào cửa đến bây giờ, cậu vẫn luôn cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ, phát hiện Diệp Tự Minh hình như đã biết sự thật từ lâu rồi, lý trí của cậu bắt đầu lung lay sắp đổ: “Sao anh biết được? Bà ta cũng nói cho anh biết? Không thể nào, sao anh lại biết…”
Diệp Tự Minh nói: “Bốn năm trước, trong di chúc.”
Đáp án này Diệp Xán hoàn toàn xong đời. Diệp Tự Minh đã biết từ bốn năm trước, vậy thì bốn năm nay, hai tháng này, cậu phá rối quấy nhiễu Diệp Tự Minh đủ đường, chẳng phải là… Đột nhiên cậu thấy lạnh, cảm giác như mình là một thằng hề trần truồng, cậu không chỉ không biết ơn Diệp Tự Minh đã nuôi mình lớn, còn có ý đồ trang đoạt tài sản vốn chẳng hề liên quan đến mình.
Cậu lảo đảo đứng lên, xấu hổ đến mức không còn cách nào xuất hiện trong tầm mắt Diệp Tự Minh nữa. Cửa chính đã bị khoá, dù thế nào cũng không ra được, cậu quay người trốn vào phòng ngủ, khóa cửa từ bên trong.
Diệp Tự Minh nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, hắn biết trong thời gian ngắn Diệp Xán sẽ không chịu ra ngoài, hắn cũng không nhọc lòng tìm chìa khóa mở cửa mà từ tốn thu dọn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và di chúc giả, vào phòng làm việc rút cục wifi ra nhét vào túi của Diệp Xán, rồi gọi điện cho trợ lý Chu.
“Tuần sau mở phiên tòa vụ án của Đoạn Phong, luật sư nguyên cáo là do chúng ta thuê đúng không? Gọi cho luật sư, tôi muốn gặp ông ta.”
Cúp điện thoại, Diệp Tự Minh nhấc chiếc túi đựng giấy tờ, điện thoại của Diệp Xán và cục wifi ra khỏi nhà. Diệp Xán đang nằm trong chăn, nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra rồi đóng lại, sau đó là tiếng chìa khóa xoay hay vòng.
Cậu bị Diệp Tự Minh nhốt trong nhà.
Wifi không còn, không có mạng, cũng không có điện thoại, không có chìa khóa, hoàn toàn không có cách nào liên hệ với bên ngoài, Diệp Xán mờ mịt đi vài vòng trong nhà, không biết phải làm sao.
Cậu có thể xem TV, nhưng bây giờ cậu không còn tâm trạng xem, chỉ có thể quay về giường, rúc vào trong chăn.
Diệp Tự Minh về đến nhà, thấy em trai đang nằm co thành một cục.
“Dậy ăn chút gì đi.” – Diệp Tự Minh nói. Hắn đã đặt phòng ăn từ trước, chuẩn bị đưa Diệp Xán ra ngoài ăn cơm tối, bây giờ chỉ có thể xách về.
Diệp Xán ôm chăn, lén lút đánh giá thần sắc Diệp Tự Minh, thấp thỏm hỏi: “Vừa nãy anh… Đi ra ngoài gặp luật sư à? Tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại.”
Khác với mọi ngày chiều theo ý Diệp Xán, Diệp Tự Minh ngồi bên giường, lôi Diệp Xán ra khỏi chăn, không thèm để ý cậu đang từ chối mà kéo cậu lại gần mình, nửa ôm vào ngực.
Nếu ván đã đóng, em trai đã thuộc về hắn, đương nhiên hắn muốn nhìn lúc nào thì nhìn, muốn ôm thế nào thì ôm.
“Không sai, anh đi gặp luật sư, còn gặp thêm mấy người khác, lần trước là tại anh anh giải quyết không triệt để, em yên tâm, từ nay về sau, bọn họ mãi mãi không dám tìm em gây sự nữa.”
Cả người Diệp Xán cứng ngắc, cậu rất muốn vươn tay ôm lấy Diệp Tự Minh, nhưng cậu biết mình không có tư cách làm như thế. Diệp Tự Minh vẫn tự xưng là ‘anh hai’, dường như vẫn còn coi cậu là em trai, nhưng cậu không thể tiếp tục yên tâm thoải mái mà thản nhiên đón nhận sự che chở của người anh này.
“Cảm ơn anh… Để tôi đi thôi, tôi… Hai tháng này, những năm này, đều… Đều mang phiền phức đến cho anh…”
Diệp Tự Minh không đáp lời nào, chỉ yên lặng nhìn Diệp Xán một lát, đứng dậy xách đồ ăn vào phòng ngủ. Diệp Xán thấy tạm thời không thể nói được hắn, hơn nữa bây giờ cậu đang đói bụng, thấp giọng nói tiếng “Cảm ơn” rồi đưa tay nhận hộp cơm, ai ngờ Diệp Tự Minh đột nhiên nhấc túi lên cao, Diệp Xán vồ vào khoảng không, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tự Minh.
Ánh mắt Diệp Tự Minh thâm trầm, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, phải gọi anh là anh hai mới có cơm ăn.”