• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bệnh viện, Chu Cảnh Xuyên đã sửa soạn xong, đang chờ Tưởng Trì Hoài đến đón anh.

Lộ Dao nhìn anh chăm chú, nhìn từ trên xuống dưới, Chu Cảnh Xuyên cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của cô, anh bèn cài cúc áo sơ mi trên cùng lại.

Không phải người phụ nữ này đang mơ tưởng sắc đẹp của anh đấy chứ?

Hành động nhỏ này của anh đều bị Lộ Dao thu vào đáy mắt, cô khinh thường mắng anh một câu, “Chu Cảnh Xuyên, anh thật sự nên rải một bãi nước tiểu để làm gương mà soi* đi! Bộ dạng tàn phế đó của anh, tôi khinh bỉ!”

*Nguyên văn 撒泡尿照照: có ý chê bai, khinh bỉ, không xứng, tự coi lại bản thân đi hay đại loại như vậy.

Chu Cảnh Xuyên: “...”

Tưởng Trì Hoài ho khan hai tiếng, “Lộ Dao, nói chuyện chú ý chừng mực!”

Lộ Dao trừng mắt nhìn Chu Cảnh Xuyên, trong lòng cân nhắc xem phải làm sao để Chu Cảnh Xuyên đi vào khuôn khổ và viết luận văn cho cô? Dù sao cô cũng sẽ không ăn nói khép nép để cầu xin anh ta.

Lúc này y tá đã đẩy xe lăn đến, Chu Cảnh Xuyên nhìn về phía Tưởng Trì Hoài: “Này, lại đây bế tôi lên đi!”

Tưởng Trì Hoài nhíu mày, cho rằng mình nghe lầm, xác nhận lại một lần nữa: “Cậu nói gì?”

Lộ Dao thò đầu qua, “Anh ta muốn anh bế anh ta.” Vẫn ngại chưa đủ hỗn loạn, cô nói tiếp: “Anh ta muốn anh bế kiểu công chúa.”

“Chu Cảnh Xuyên, cậu thật sự vẫn để mũi trên mặt được à! Cậu thích đi thì đi đi!” Tưởng Trì Hoài xoay mặt lại nói với Lộ Dao: “Chúng ta đi thôi.”

Chu Cảnh Xuyên nghiến răng: “Đợi tôi chút, tôi tự ngồi lên vậy!” Anh mắng mỏ trong lòng, chịu đựng đau đớn và kéo chăn lên bước xuống giường, sao hai chân của anh không bị gãy luôn đi cho rồi.

Ngồi lên xe lăn, Lộ Dao nhìn anh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, cô nói: “Có muốn mang theo cái bô cho anh không? Lỡ đâu đến lúc đó anh muốn đi toilet, lại không có ai chịu đỡ anh đi, thì anh phải làm sao? Bây giờ tất cả các nơi đều cấm đi bậy rồi.”

Ban đầu khuôn mặt của Tưởng Trì Hoài đã căng chặt, sau đó không thể căng được nữa, liền bật cười.

Chu Cảnh Xuyên tức giận tới mức ngực phập phồng: “Lộ Dao! Cô chờ đó cho tôi!” Nếu anh mà viết luận văn cho cô thì anh sẽ theo họ Lộ của cô luôn! Mẹ nó, khinh người quá đáng mà!

Chẳng mấy chốc đã đến đại sảnh lầu một.

Lộ Dao vui vẻ hát một đoạn: “Ngày ở những vùng giải phóng rất tươi sáng, nhân dân ở những vùng giải phóng rất thích như thế, chính phủ dân chủ yêu nhân dân...”

Chỉ là một đoạn xướng cũ, nhưng đã lập tức kéo về ký ức thời thơ ấu của Chu Cảnh Xuyên và Tưởng Trì Hoài, những người từng sống trong khu tập thể ai mà chưa từng nghe qua mấy đoạn xướng cũ này, đều được dạy từ ông bà hoặc là ông bà cố.

Tưởng Trì Hoài nhớ lần đầu tiên anh gặp Lộ Dao, cô mới năm tuổi, cô đeo hai cái sừng dê màu trắng, mặc váy công chúa màu trắng, khuôn mặt nhỏ hồng hào, sau khi nhìn thấy anh đã nhịn không được mà muốn ăn hiếp cô.

Lúc đó cô đang ở độ tuổi thay răng, hai cái răng cửa đã rụng, cô còn rất thích ca hát, rảnh rỗi cô sẽ tự giải trí, vì không có răng cửa, lúc hát đều lọt gió, anh nghe xong nhịn không được mà bật cười, lúc đó cô cũng hát bài 《 Ngày ở những vùng giải phóng 》này.

Lúc còn nhỏ lòng tự trọng của Lộ Dao rất mạnh mẽ, thấy anh cười nhạo cô, cô lập tức òa khóc.

Ở độ tuổi đó, thật ra là không hiểu gì cả, nhưng anh lại ma xui quỷ khiến đi dỗ dành cô, hôn lên má cô và nói: “Em xem anh cũng không chê mặt em bẩn này, đừng khóc nữa.”

Kết quả là sau khi được hôn, Lộ Dao khóc còn thương tâm hơn nữa... Hôm đó, anh được ba cho ăn một trận đòn.

Kể từ đó, chỉ cần không có người lớn, anh sẽ ức hiếp cô, mỗi lần đều ức hiếp cô đến mức bật khóc, khóc rồi, anh sẽ hôn cô... Sau đó tiếp tục bị đánh.

Lúc đó ở thư phòng của nhà anh, anh đã lừa cô rằng lúc còn nhỏ cô luôn bị bắt nạt, thật ra là đang kiểm tra trí nhớ của cô, quả nhiên là cô không nhớ được.

Đôi khi anh rất muốn mở đầu của cô ra xem, tại sao cô lại không có một chút ấn tượng nào về anh.

...

Bọn họ đã ra đến bên ngoài đại sảnh, vì để tạo điều kiện cho xe của bệnh nhân đi lên đi xuống, ở ngay trước cửa là một cái dốc.

Lộ Dao bắt đầu hù dọa Chu Cảnh Xuyên, “Tôi muốn buông tay ra ~” còn cố tình kéo dài âm cuối.

Giọng nói của Chu Cảnh Xuyên bắt đầu run rẩy: “Lộ Dao, cô dám! Tôi sẽ không để yên cho cô!” Thật ra trong lòng anh rất rõ, vì Lộ Dao là một người phụ nữ quỷ kế nên chuyện gì cũng có thể làm ra được, chưa bao giờ suy xét cảm xúc của người khác.

“Anh xem tôi có dám không!” Lộ Dao cười nghịch ngợm.

Tưởng Trì Hoài thoát khỏi dòng hồi ức, không khỏi quay mặt lại nhìn Lộ Dao, khóe môi của cô nhếch lên, thần thái vút cao.

Cổ họng của Tưởng Trì Hoài trượt nhẹ, cảm giác khô khốc, giống như lần đầu tiên gặp cô, anh nhịn không được lại rung động.

Khi Lộ Dao lơ đãng xoay mặt lại nhìn Tưởng Trì Hoài, thì lại thấy ánh mắt giàu tính xâm lược và nguy hiểm của anh đang nhìn mình chăm chú, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong bụng luôn vậy.

Cô không thể nghĩ ra cô đã chọc anh ta chỗ nào, cô cho anh một ánh mắt cảnh cáo, “Anh muốn làm gì!”

“Hôn em!” Đột nhiên Tưởng Trì Hoài tiến về phía cô hai bước, cúi đầu áp sát vào cô.

Lộ Dao cũng không rảnh lo xe lăn trong tay, tức giận dùng cả hai tay để đẩy Tưởng Trì Hoài ra, “Tưởng Trì Hoài, anh bệnh tâm thần à!”

Mà Chu Cảnh Xuyên, người hoàn toàn bị bỏ rơi, cảm thấy xe lăn mất khống chế và đang trượt xuống, nhưng bản thân lại không biết sử dụng xe lăn như thế nào, không biết phanh ở đâu, anh mắng to: "Hai tên súc sinh mấy người, làm xe lăn dừng lại nhanh lên coi!"

Nhưng đã quá muộn, tất nhiên Lộ Dao sẽ không thể đuổi theo kịp để ngăn lại, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe lăn trượt một đường đến bồn hoa.

Chu Cảnh Xuyên chống hai tay lên bồn hoa, nhưng vì theo quán tính, hai đầu gối vẫn không may mắn tránh được và đâm thẳng vào lan can của bồn hoa, điều quan trọng là cái lan can này còn được xây bằng đá.

"Rầm" một tiếng, Lộ Dao nheo mắt, trái tim cũng nhảy lên theo, nhất định là rất đau.

“Còn không đi xem xem?” Tưởng Trì Hoài chuyển hướng sự chú ý khỏi người cô.

Lộ Dao hoàn hồn, càng nghĩ càng giận, hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, hận không thể đánh anh tàn phế: “Tưởng Trì Hoài, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy!”

Những lời nói lưu manh như thế mà cũng có thể nói ra một cách đúng tình hợp lý!

Tưởng Trì Hoài mỉm cười nhìn cô, cũng không đánh trả, mặc cho cô điên cuồng đánh anh, những người đi ngang qua đều lưu luyến mỗi bước chân để nhìn bọn họ.

“Lộ Dao, đây là những gì em nợ tôi!” Tưởng Trì Hoài đột nhiên lên tiếng.

“Tôi nợ anh cái con khỉ đó!”

Tưởng Trì Hoài mặt không đỏ tim không đập, nói dối, “Lúc còn nhỏ em đã từng hôn trộm tôi, bây giờ tôi muốn đòi lại, không quá đáng chứ?”

Lộ Dao đột nhiên dừng lại, chớp mắt, nghi ngờ nhìn anh: “Lúc còn nhỏ tôi đã hôn trộm anh sao?” Cô biến thái đến vậy à? Nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ của cô lại là lúc trước cô đã thường xuyên hôn trộm Hoắc Viễn Chu, không lẽ là cô đã phạm tội ư?

Tưởng Trì Hoài thấy cô đã do dự, bắt đầu dao động, anh lại tiếp tục nói bừa nói bậy: “Nếu em không hôn tôi, sao tôi có thể cầm con nhện mô phỏng đi dọa em?”

Lộ Dao: “...” Thật sự có chuyện này à? Lúc đó cô mới năm tuổi, Tưởng Trì Hoài đã mười một tuổi, vì vậy nếu còn nhớ những việc này thì chắc là thật rồi.

Cô ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn anh, “Đó là vì tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng anh bao nhiêu tuổi rồi, mà còn làm ra những chuyện không bằng cầm thú này!”

Tưởng Trì Hoài lần đầu tiên đổi trắng thay đen, cắn lưỡi nói: “Ai bảo em hát bài hát đó, lúc đó tôi đang hát bài này, em đã hôn trộm tôi, tôi nhớ ra rồi, tự nhiên tôi lại muốn lấy lại những gì đã mất quá.”

Lộ Dao tức đến mức nói không nên lời.

Tưởng Trì Hoài nói một cách chính đáng, “Lộ Dao, tôi thật sự rất muốn làm ra chuyện không bằng cầm thú, trên đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, cả lúc đưa cơm sáng cho em vào buổi sáng hôm đó nữa, tôi đã muốn làm rồi, còn đợi đến bây giờ sao?”

“...” Lộ Dao nhấc chân đá anh một cái, rồi thấp giọng cảnh cáo anh: "Nếu còn có lần sau tôi nhất định sẽ phế đi anh!”

Tưởng Trì Hoài: “...”

Chu Cảnh Xuyên quay đầu lại, hung tợn nhìn hai người bọn họ: “Ta nói hai tên súc sinh mấy người, dây dưa không xong!”

Lộ Dao liếc xéo Tưởng Trì Hoài, rồi xoay người lại chạy đến bồn hoa, lúc này điện thoại vang lên, tiếng chuông điện thoại là của Hoắc Viễn Chu, cô cũng đặt riêng cho Hoắc Viễn Chu nhạc chuông điện thoại. Cô đi về phía kia của bồn hoa, nghe máy, “Alo, anh đang ở đâu?” Giọng của cô lập tức trở nên dịu dàng, như biến thành một người khác.

Hoắc Viễn Chu: “Đi về phía trước năm chục mét.”

Lộ Dao ngẩng đầu lên, Hoắc Viễn Chu cầm điện thoại trong tay, anh đang đứng ở góc đường quẹo vào đây, cô chưa kịp bấm tắt cuộc gọi đã chạy về phía bên kia, Hoắc Viễn Chu cất điện thoại vào, tiến về phía trước vài bước, giang rộng hai cánh tay, Lộ Dao lao vào trong lòng anh.

"Sao anh lại vào bệnh viện thế?” Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, nhịn không được mà nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Đông Mễ Lộ và anh của con bé đến bệnh viện để thăm một người họ hàng, anh ở nhà bọn họ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, nên đi theo đến đây, bọn họ lên lầu rồi, anh ở đây hút điếu thuốc, thì nhìn thấy mọi người.” Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô.

Rồi thấp giọng hỏi: “Buổi chiều muốn đi đâu?”

“Đi đua xe.” Lộ Dao hơi do dự, nhưng vẫn nói với anh sự thật: “Tưởng Trì Hoài muốn đi đua xe với Giang Đông Đình, Tưởng Trì Hoài còn nói với em, anh và Giang Đông Đình là đối thủ, phải không?”

“Ừ, đều là trong kinh doanh.” Hoắc Viễn Chu rõ ràng không muốn nói nhiều, anh chuyển chủ đề kịp thời, “Chu Cảnh Xuyên bị thương đã lành chưa?”

“Vẫn ok.” Lộ Dao vòng hai tay ôm lấy eo anh, áp sườn mặt vào ngực anh: “Buổi tối em vẫn muốn ở bên anh một lúc, anh có thời gian không? Chúng ta không đi xe, đi dạo thôi, được không?”

“Được.”

Cô nói tiếp: “Sáng mai ba mẹ em sẽ về Thượng Hải, ngày mai chúng ta sẽ đi mua nhà, mua loại nội thất hoàn thiện, ngày mai chúng ta lập tức dọn vào, được không?”

Hoắc Viễn Chu bất đắc dĩ bật cười, “Được.”

Lộ Dao thỏa mãn cọ cọ vào ngực anh, không biết vì sao, cô lại sợ hãi một cách kỳ lạ về việc cô và Hoắc Viễn Chu sẽ không có tương lai, cảm giác tồi tệ này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng, dù thế nào cũng không thể vứt đi được.

Điện thoại của Hoắc Viễn Chu rung lên, anh lấy ra xem thì thấy là Tưởng Trì Hoài gọi đến, không cần nghĩ cũng biết là đang thúc giục Lộ Dao, anh bấm tắt cuộc gọi, xoa đầu Lộ Dao: “Mau đi đi, nói không chừng trên đường sẽ bị kẹt xe, không thể đến muộn.”

Lộ Dao lưu luyến anh không rời, trước khi rời đi, lại làm nũng yêu cầu anh: “Hôn em đi.”

Hoắc Viễn Chu nâng cằm cô lên, đầu lưỡi lướt nhẹ một đường lên môi cô.

Trái tim Lộ Dao run rẩy, khả năng khởi xướng tình yêu của người đàn ông này đúng là đáng kinh ngạc.

...

Một tiếng rưỡi sau, bọn họ đến địa điểm đua xe.

Cuối cùng Lộ Dao đã gặp được Giang Đông Đình, cái tên bị Chu Cảnh Xuyên gọi là tra nam, lòng dạ thâm hiểm, lại còn là đối thủ một mất một còn của Hoắc Viễn Chu.

Giang Đông Đình đang đợi bọn họ ở lối ra vào, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, ba cúc áo ở cổ được cởi bỏ, xương quai xanh tinh tế có thể nhìn thấy rõ ràng, anh ta lười biếng tựa người lên ghế lái của một chiếc xe việt dã màu đỏ, khuỷu tay đặt trên cửa xe, trong miệng còn đang ngậm một điếu xì gà vừa được châm.

Trên khóe miệng là một nụ cười xấu xa hút hồn người khác, cả người trông vừa lười biếng vừa suy đồi.

Nhất định là hình tượng của tra nam.

Điều duy nhất hòa hợp với lòng dạ thâm hiểm chính là cặp mắt chim ưng kia, sắc bén, sâu không thấy đáy, mặc dù bây giờ anh ta đang cười, nhưng đáy mắt vẫn lóe lên lạnh lẽo.

Không có chút hơi ấm nào.

Anh ta đang hàn huyên khách sáo với Tưởng Trì Hoài.

Cuối cùng bây giờ Lộ Dao đã tin anh ta là đối thủ một mất một còn của Hoắc Viễn Chu, cô cúi đầu xuống nói nhỏ với Chu Cảnh Xuyên: “Loại đàn ông như Giang Đông Đình, ai có thể trị được anh ta?”

Chu Cảnh Xuyên không chút để tâm nói: “Tưởng Trì Hoài cũng chỉ có thể đánh ngang tay với anh ta thôi.”

“...” Lộ Dao gằn từng chữ một: “Tôi hỏi anh ai có thể trị được anh ta!”

Chu Cảnh Xuyên quay đầu lại, nhìn cô chăm chú, anh cong môi: “Tại sao tôi phải nói với cô?”

Lộ Dao nghiêng đầu, cười nhạt nói: “Bởi vì anh là người tốt, vừa gặp đã biết anh là một người có trái tim nhân hậu.”

Chu Cảnh Xuyên: “... Con mắt nào của cô thấy tôi là người tốt?”

Lộ Dao nói: “Mắt trái và mắt phải.”

Chu Cảnh Xuyên kêu lên một tiếng, vẫn không có ý định nói với cô, bắt đầu lấy điện thoại ra, trông như không quan tâm.

Lộ Dao ném mồi câu ra, "Anh nói với tôi, nói không chừng tôi sẽ cho anh một điều bất ngờ, làm anh nở mày nở mặt trước Giang Đông Đình, giao dịch này thế nào? Có lời chứ?”

Chu Cảnh Xuyên nghi ngờ nhìn cô chăm chú, lời nói của cô có đáng tin không?

Editor: Lạc Lạc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK