Giản Chính Minh nghe bác sĩ cam đoan thoáng yên lòng, đẩy Lâm Tuyết Vy đến trước giường Giản Nặc, cầm tay con gái đặt vào tay vợ: “Tiểu Nặc, cha và mẹ đến thăm con.”
Nghe được giọng nói của cha khiến Giản Nặc xúc động muốn khóc, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ dặn dò mấy ngày trước không nên khóc thì liền nén xuống, nhưng khi chạm đến vòng tay ấm áp của cha mẹ, cô vẫn không khống chế được, giọng nói nghẹn ngào: “Cha, mẹ,….”
“Tiểu Nặc…..” Lâm Tuyết Vy khóc không thành tiếng, nắm lấy tay Giản Nặc, nhanh xiết chặc, trừ bỏ gọi tên con gái cũng không nói đựơc gì, chuyện cũ như thùy triều trào đến, khiến bà lâm vào bi thương.
Cuộc sống của bà từ bình yên đột ngột rối loạn lên. Bà từng nghĩ một nhà ba người luôn hạnh phúc, bà tin tưởng chồng là chỗ dựa vững chắc của mình. Nhưng sự thật, đánh nát mộng tưởng của bà. Giản Chính Minh tham dự vào sự kiện ngoài ý muốn nhà họ Cố đã phá hủy tình yêu thương và lòng tin cậy của bà, đồng thời cũng đánh mất hạnh phúc kiếp này của con gái. Bà không thể tha thứ cho lỗi lầm của ông ấy, thậm chí không dám tưởng tượng ngày Giản Nặc biết được chân tướng sẽ phản ứng như thế nào. Tương lai vì tràn ngập điều không biết mà trở nên ảm đảm, kiên cường Lâm Tuyết Vy xuất hiện vết nứt, nghĩ đến hết thảy mọi việc không thể tránh khỏi, bà thống khổ bất lực. Thế mà, bà chợt nhận ra, chồng hay con gái mình đều không thể xem nhẹ, bất luận chuyện gì xảy ra, bọn họ đều là người một nhà. Bà bụm mặt, lần đầu tiên trước mặt Giản Chính Minh và Giản Nặc khóc rống lên.
Giản Nặc nghĩ rằng mẹ khóc vì mình bị thương, đáy lòng tự trách rất nhiều, nắm tay cha mẹ thật chặt, cô từ từ mỉm cười: “Thực xin lỗi, Tiểu Nặc thật sự không cố ý khiến hai người lo lắng, về sau con sẽ thực cẩn thận, không bao giờ tăng tốc độ nữa. Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, con không sao, thực sự không có việc gì.” Dù có cam đoan của bác sĩ, đối mặt với tình huống tăm tối bất ngờ xảy ra, Giản Nặc vẫn không hết khủng hoảng, nhưng trước mặt cha mẹ không có biểu hiện ra bên ngoài. Cô từ trước đến nay luôn là đứa nhỏ khiến người an tâm.
“Đứa nhỏ ngốc, nói xin lỗi làm gì, con không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi,….” Rút tay ôm vợ và con gái vào lòng, như thể đều là trân bảo trong cuộc đời, khóe mắt Giản Chính Minh một giọt lệ tuôn rơi. Lúc này, ông so với bât kỳ ai đều phải trách mình, nhìn trước mắt hai người thân yêu, một thì bị thương chân, một thì bị thương mắt, ông cực kỳ đau khổ. Là ông không chăm sóc họ tốt, là do ông.
Nhìn cảnh này, Lâm Tuyết Tâm lệ tuôn rơi lã chã, nhưng trên mặt xuất hiện một nét vui mừng. Bà tin tưởng trải qua chuyện Giản Nặc bị thương nằm viện, quan hệ giữa chị gái và anh rể sẽ cải thiện. Ánh mắt hướng đến bóng dáng khác Cốc Trì đang đứng cạnh giường bệnh, ánh mắt bà tràn ngập chờ mong.
Cốc Trì đã hiểu ánh mắt của Lâm Tuyết Tâm, lẳng lặng nhìn chăm chú hình ảnh ba người ôm nhau, anh nhắm mắt thật sâu thở hắt ra một hơi, trong tình huống mọi người không chú ý, âm thầm rời khỏi phòng bệnh.
Thời khắc này, tâm trạng Cốc Trì cuồn cuộn mạnh liệt, cùng Giản Chính Minh tình cờ gặp mặt khiến anh không kịp trở tay. Cứ nghĩ sẽ vì Giản Nặc mà tha thứ cho ông, nhưng thời điểm đối mặt, lòng anh vẫn rất phức tạp. Nghĩ đến bốn năm trước, chú và Nguyên Nghị sát cánh trên tòa án, cuối cùng Giản Chính Minh xuất hiện đột ngột đảo ngược tình thế của quan tòa, lòng Cốc Trì đau như kim châm. Người thân của anh, vào năm đó, đột nhiên mất hết.
Là ai nói cuộc đời luôn có buông bỏ và tha thứ? Trong thời gian ngắn Cốc Trì thật sự mê man. thực sự Anh không biết có thể bỏ qua sự việc như mọi người mong muốn không? Anh không biết cha mẹ dưới suối vàng, có đồng ý với lựa chọn của anh?!
Cốc Trì mang trên vai quá nhiều gánh nặng quan trọng, ép anh đến không thể thở nổi. Vẻ mặt anh im lặng ngồi trên băng ghế dài ở hoa viên bệnh viện liên tục hút thuốc, thẳng đến lúc đèn đường đã sáng, nhà nhà lên đèn, anh cuối cùng đứng dậy, đến văn phòng của viện trưởng Lý.
Lúc trở lại phòng bệnh Lạc Nghệ Hằng và Diệp Ưu Lý đã rời đi, chỉ có Giản Chính Minh, Lâm Tuyết Vy và Lâm Tuyết Tâm còn ở lại. Cốc Trì đứng ở cửa, có chút chần chừ. Giản Nặc vì thấy anh và Viên Thiển Tích cùng nhau một chỗ mới xảy ra tai nạn,Cốc Trì không biết Giản Nặc có nguyện ý tha thứ cho anh, thời điểm có người trong phòng không tiện để giải thích, anh đứng ở cửa, phân vân không biết có nên bước vào không, nếu Giản Nặc không để ý đến anh, thì phải cư xử như thế nào.
Lớn như vậy, lần đầu tiên Cốc Trì thấy thiếu dũng khí. Người đàn ông cường thế, không khiếm khuyết trước mặt Giản Nặc vì yêu, mà không thể ngóc đầu lên nổiddieenddanleequyddon.
Trước tiên vì lo lắng cho Giản Nặc, thêm việc chỉ biết Cốc Trì qua báo chí truyền thông, trên thực tế họ chưa gặp mặt nhau, Giản Chính Minh dĩ nhiên không chú ý Cốc Trì có trong phòng bệnh, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt tiều tụy tràn ngập lo lắng nhưng vẫn tuấn lãng hơn người đứng ở cửa, dựa vào trí nhỡ và ánh mắt của vợ không tự giác mà lo lắng thì nháy mắt đã hiểu tất cả.
Nên nếu đã đến đây, cho dù là ai cũng tránh không nổi, trốn không thoát.
Giản Chính Minh nhìn Cốc Trì, ánh mắt nặng nề chạm nhau, không ai nói câu nào.
Chỉ Giản Nặc không nhìn thấy, còn không khí trong phòng bệnh chậm rãi lưu chuyển khẩn trương, dựa vào trực giác cô biết Cốc Trì đã trở lại,trước mắt tối đen hiện lên hình ảnh Viên Thiển Tích, ánh mắt đang lúc tình cảm sâu nặng thay đổi, dưới băng gặc bao quanh là đôi mắt theo bản năng nhăn lại, Giản Nặc cắn môi dưới, giữ im lặng, trong ánh mắt bi thương tràn ngập bị bao phủ không người biết.
Im lặng.
Phòng bệnh lần nữa trầm mặc.
Thật lâu sau, Cốc Trì thu ánh mắt trước, nhìn về phía Giản Nặc xa xa, ánh mắt chạm đến cô đang kiên cường không muốn bộc lộ trước mặt mọi người thì tâm liền mền nhũn.
Mặc kệ Giản Chính Minh làm sai chuyện gì, thì anh đều yêu con gái ông sâu đậm, vì Giản Nặc, anh nguyện ý quên hết mọi tổn thương này, vì cô, đều đáng giá. Gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười nhạt như thỏa hiệp, có cảm giác không người nhìn thấu và chua xót vô cùng, Cốc Trì cuối cùng nói: “Cháu đã hoàn tất thủ tục nhập viện của bác gái, bác sĩ đang sắp xếp phòng bệnh, có thể lập tức đến đó.”
Không còn sự lựa chọn nào khác.
Lâm Tuyết Tâm nhìn Cốc Trì, mắt anh tràn ngập tơ máu, thần sắc mệt mỏi. Mà nước mắt Lâm Tuyết Vy đã ngừng lần nữa rơi tiếp, bà quay đầu nhìn Giản Chính Minh, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ và đau thương. Trừ Giản Nặc bị lừa dối sự thật, ai cũng hiểu, Cốc Trì làm được đến mức này, cần rất nhiều dũng khí. Có lẽ, sự việc không đến mức không thể cứu chữa, chỉ là Giản gia thiếu anh, phải làm như thế nào?!
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, giảm bớt áp lực trong phòng. Cốc Trì nghiêng người ra ngoài cửa, bác sĩ tiến vào, sau khi thăm hỏi liền dẫn Giản Chính Minh và Lâm Tuyết Vy đi sắp xếp phòng bệnh. Lâm Tuyết Tâm trước khi đi nhìn thật sâu vào mắt Cốc Trì, vỗ vỗ vai anh.
Tiếng đóng cửa vang lên, phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh, tĩnh đến mức lòng người hoảng sợ, Giản Nặc thậm chí cảm nhận được tiếng Cốc Trì hít thở, cô bỗng nhiên nhớ có người nói nếu thị lực không tốt thì thích giác cực kỳ nhạy bén. Không nhìn thấy nên sợ hãi lần nữa tràn vào tâm trí, cô hơi cúi đầu, lần dò nằm xuống, để lại cho anh một bóng lưng quật cường, thực sự chỉ vì che dấu sợ hãi trong lòng.
Lúc này, Giản Nặc thừa nhận sợ hãi đang xâm lấn tâm trí cô. Viên Thiển Tích xuất hiện, khiến cô cảm thấy, cùng Cốc Trì kiên trì theo đuổi tình yêu, mặc dù tốt đẹp nhưng vô cùng yếu ớt. Giữa bọn họ bây giờ, dường như không đơn thuần chỉ hai người. Mà sau bốn năm để tái hợp, có lẽ lần nữa chia lìa. Nghĩ đến đây, hình ảnh anh bên trong mắt cô dần mơ hồ, tiềm thức cô chỉ dừng lại tại đêm hôm đó sau khi kích tình qua đi anh nói rằng: “Anh yêu em.”, không muốn nghĩ tiếp, không đành lòng nghĩ tiếp, cũng sợ nghĩ tiếp. Có lẽ, trong tiềm thức cô rất sợ thoát khỏi giấc mơ, tỉnh dậy chính là kết thúc, thế nên mê man trên giường suốt ba bốn ngày, không dám đối diện với sự thạt
Giản Nặc không có tâm tình và lý trí để phân tích Viên Thiển Tích nói mình là vị hôn thê của Cốc Trì, càng không có cách khiến mình kiên cường lý giải từng sự việc bất thường. Cô mãnh liệt ý thức, dù họ yêu nhau đậm sâu, nhưng còn khoảng cách bốn năm. Điểm nhận thức này, khiến trái tim cô chìm sâu xuống đáyddieenddanleequyddon.
Bọn họ ăn ý không nói đến bốn năm kia, nhưng sự thật tàn khốc không thể che dấu, trong lòng lẫn nhau đều mơ hồ có vết thương, không chạm không sao, một khi chạm vào khiến cơ thể hít thở không thông. Bốn năm, thời gian dài lâu đủ để thay đổi tất cả, mặc dù thấy quyết tâm của anh, Giản Nặc vẫn không tin tưởng người phụ nữ xuất hiện ngoài ý muốn lại không có liên hệ với anh
Cô không nghĩ đến một lòng kiên cường, cô sợ mất đi, cô không chấp nhận được.
Thời gian ngọt ngào ngắn ngủi với anh, cô như cộng sinh cùng anh sinh mệnh không thể tái sinh lần nữa, Giản Nặc sẽ mất đi dũng khí, thanh xuân của cô, trút bỏ lớp hóa trang xinh đẹp, ngọt ngào, không vì bất kỳ ai mà nở rộ nữa.
Ánh mắt sâu thẳm nồng đậm thương tiếc, Cốc Trì chậm rãi ngồi đến bên giường, lẳng lặng dừng trên góc mặt nghiêng của Giản Nặc, thật lâu không nói gì. Cho đến bây giờ anh mới có thời gian tự hỏi phải giải thích lời nói:”vị hôn thê.” của Viên Thiển Tích như thế nào, anh không muốn cô đau lòng, càng không thể dấu diếm điều gì, nhưng anh, bỗng nhiên không nói nên lời.
Tiếng anh thở dài quanh quẩn bên tai, Giản Nặc cảm thán tận đáy lòng. Trong bóng tối, đôi mắt bao bọc bên dưới cố gắng mở to, cực lực kìm chế không rơi nước mắt. Một lát, người cô khẽ động, tựa như muốn ngồi dậy.
Cốc Trì thấy vậy liền đưa tay giúp đỡ, lại bị cô tránh đi theo bản năng. Anh kinh ngạc nhìn cô tự mình dựa vào đầu giường, tay trẳng nhỏ nắm chặt tấm chăn trên người, sau đó nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cốc Trì, em không phủ nhận việc bốn năm qua luôn chờ đợi anh, chẳng sợ anh có thể không trở về.ddieenddanleequyddon Bất quá đây là chuyện của em, anh không cần vì vậy cảm thấy áy náy, nếu, nếu,…” Nếu anh vì em đã chờ đợi mà lựa chọn đến với em, thật sự không cần thiết. Yêu, có thể là chuyện của một người, nhưng từ trước đến nay tình yêu luôn cần có hai người. Lời nói kế tiếp mắc nghẹn trong họng, Giản Nặc dù thế nào cũng không nói nên lời, cô quay đầu đi, nước mắt mới kìm được đã vội rơi xuống, từng giọt rơi trên mu bàn tay, như từng vệt ánh sángddieenddanleequyddon.
Trước mắt Giản Nặc là một mảnh đen tối, tự nhiên không nhìn thấy ánh mắt vỡ tan của Cốc Trì khi nghe cô nói chuyện, thở dài một hơi sâu, bỏ qua sự kháng cự của cô cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình.
Giọng Cốc Trì khàn khàn: “Tiểu Nặc, em cảm thấy anh vì áy náy mới đến bên em ư? Chẳng nhẽ em nghĩ anh là loại người hèn hạ như vậy? Cốc Trì anh trong lòng chỉ đến thế thôi sao?” Cô làm sao có thể nghĩ anh như vậy? Cô có biết anh yêu cô đến thế nào? Chẳng nhẽ cô nghĩ rằng ba chữ “anh yêu em” dễ dàng nói như vậy sao.? Nếu không phải yêu em đậm sâu, anh sao có thể buông bỏ thù hận?
Giản Nặc muốn thu tay về, lại bị anh nắm thật chặt, cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của anh: “Đừng cùng anh so sức lực, anh không muốn làm em đau.”
“Nếu không phải thì vì sao không nói với em sự tồn tại của cô ấy? Anh có phải đang nghĩ Giản Nặc ngu ngốc rất dễ lừa?” Thanh âm như trước không nâng cao, lại có tiếng nức nở rõ ràng, dựa vào trực giác Giản Nặc ngẩng đầu đối diện với anh, thanh âm vỡ vụn: “Cô ấy nói là vị hôn thê của anh. Anh hiện tại nói cho em biết điều cô ấy nói không phải sự thật.” Chỉ cần anh nói một câu, chỉ cần anh phủ nhận, cô liền hối hận, thu lại lời đã nói.
Vẻ mặt bi thương của cô khiến Cốc Trì mất hết sức lực, anh không muốn lừa dối cô, trầm mặc chớp mắt một cái, tự hỏi nên giải thích thế nào với cô, nhưng “kéo dài” vài giây đồng hồ khiến lòng Giản Nặc như muốn hỏng mất.