“Hãy nghe ta nói... Ta biết là tên Hứa Kính Quốc kia.. Phái các ngươi tới... Nếu không làm chút sự tình hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi... Ta cũng không muốn làm khó các ngươi... Điểm ấy về da thịt ta cắn răng chống đỡ một chút liền qua... Nhưng mà... Tuyệt đối không được chạm vào cơ thể của ta...!” Anh Lạc Ngưng biết Tiểu Trương này đối thế lực Anh Bang có sợ hãi, nhất định có thể giúp đỡ cậu.
“Ngươi.. Ý của ngươi là...?”
“Nếu làm cho ta bị thượng... Mạng nhỏ của ngươi nhất định sẽ khó giữ được... Tiểu Trương... Ngươi là người thông minh... Nghe hiểu được ý của ta đi...?”
“Hiểu... Hiểu...” Tiểu Trương đương nhiên hiểu, nếu tam thiếu gia bị thượng, hắn cũng phải đi theo đền mệnh sao mà không hiểu? Hoàn hảo hắn vừa nãy ngăn trở Trư Tử, bằng không sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi...
Sau khi dặn dò Tiểu Trương, Anh Lạc Ngưng liền ngất đi.
Trong khoảng thời gian này cậu lúc tỉnh lúc mê, tỉnh mê lại không biết bao nhiêu lần, trí nhớ của cậu cũng thực mơ hồ, một lần tỉnh lại đã phát hiện vết thương càng nhiều càng đau, nhớ mang máng còn thấy Tiểu Trương cùng Trư Tử quất vài cái, lại nhìn thấy Hứa Kính Quốc đến đây mấy lần, cuối cùng cậu dường như thấy được Tử Hằng ca, cuối cùng tỉnh lại là đã ở bệnh viện.
Tra tấn cậu cuối cùng đã xong, hai ngày ngắn ngủi, thật sự thiếu chút nữa không trở về được...
*-*-*-*-*-*
Hai ngày sau, Hứa Kính Quốc tới cửa, con mang theo một ít lão Đại khắp nơi, khí thế náo nhiệt, nói muốn gặp Anh Bang đòi công đạo.
Anh Thiên Ngạo đã sớm đang đợi, nếu Hứa Kính Quốc không đến hắn mới cảm thấy đau đầu, ở một bên còn có Anh Mị Sí.
Mọi người ở đây đều ngồi xuống, còn sắp xếp mở nhạc, thật có điểm giống như hắc bang dự họp mít-tinh, có chút đồ sộ, không thể tưởng được trong khoảng thời gian ngắn Hứa Kính Quốc có thể kêu gọi được nhóm người này, xem ra y cũng thủ đoạn đầy đủ.
“Không biết nhiều người đến tiểu đệ bên này có gì chỉ giáo?” Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Anh bang chủ ngươi quá khách khí, chỉ giáo nhưng thật ra không dám, hôm nay chính là đến hướng ngài chứng thực một chuyện.” Một gã lão Đại đầu đảng trong đó nói.
“Chứng thực? Chẳng lẽ lại là vì chuyện Lục Phong?”
“Anh bang chủ, việc này đã qua không ít ngày, ngài nên cho mọi người một cái công đạo đi?” Lại một lão Đại đầu đảng mở miệng.
“Ta có điều tò mò chính là, cho tới nay, danh dự Anh Bang ở bên ngoài như thế nào?” Anh Thiên Ngạo không trả lời, chỉ hỏi lại.
“Này...” Mọi người im lặng, tựa hồ là sợ nói sai cái gì sẽ phải chuyển nhà.
Bất quá vẫn có một lão đầu đảng dũng cảm nhảy ra nói.
“Anh Bang luôn luôn trọng tình trọng nghĩa, tuy rằng địa vị như vương giả, vẫn lưu cho tiểu Bang chúng ta có không gian sinh tồn, không đến nỗi đối chúng ta đuổi tận giết tuyệt, nói thật ra là loại phong độ làm kể khác phi thường tán thưởng.”
Những người khác gật đầu đi theo.
“Nếu tất cả mọi người đối Anh bang có đánh giá cao như thế, vì sao lại tin lời đồn?” Anh Thiên Ngạo lại hỏi.
Anh Bang tại mấy năm qua thủy chung đứng ở địa vị rất cao, trên cơ bản không ai dám tìm bọn họ gây phiền toái, đương nhiên giống Hứa Kính Quốc ước gì quật ngã bọn họ vẫn là có khối người, nhưng mà không thực lực, cho dù muốn khinh xuất cũng làm không nổi, hơn nữa tài nguyên phần lớn bị khống chế ở trong tay Anh Bang, thậm chí có vài tiểu Bang sinh tồn được là vì Anh Bang trợ giúp, tóm lại thì tiểu loạn là có, nhưng đại loạn là không dám tạo.
Anh Bang nguyện ý cho người trung thành cơm ăn, nhưng nếu là muốn phản loạn, cho dù chỉ một con kiến cũng không lưu lại.
“Anh bang chủ, cũng không phải mọi người muốn hoài nghi ngài, người bị ngài bắt tất cả mọi người đều biết, nhưng hiện giờ ngài cũng chưa cho một cái công đạo rõ ràng, hơn nữa, Thiên Hỏa Bang dù sao coi như trước mắt là thế lực không nhỏ, cho dù ngài đem Lục Phong đi xử lý cũng không kỳ quái đi?” Tên dũng cảm đầu đảng kia đáp lại.
“Anh Bang ta là hắc đạo thế gia, tuy rằng không đi con đường lương dân, nhưng là sẽ không chơi trò tiểu thủ đoạn này, hơn nữa một tiểu Bang ta sẽ xem ở trong mắt sao? Ngươi cũng không tránh khỏi rất để mắt Thiên Hỏa Bang đi?” Anh Thiên Ngạo có điểm không cho là đúng nói.
“Ta cũng nghĩ như thế, ta cho rằng Anh Bang không phải loại này, cho nên mới hy vọng các ngươi có thể giao ra Lục Phong, cho mọi người một cái đáp án rõ ràng, để mọi người biết Anh Bang không phải nói một đàng làm một lẻo.” Trong lời nói tuy rằng rất khéo léo, nhưng thực kiên trì muốn Anh Bang làm ra công đạo.
“Không biết chuyện, ngươi muốn ta nói làm sao? Người ta quả thật đã cho thả, đến nỗi hắn đi đâu, cũng phải hỏi ta, sao không hỏi Hứa Kính Quốc?” Anh Thiên Ngạo nhìn Hứa Kính Quốc, y không nói gì chỉ ở một bên xem kịch vui, có thể nào để y thảnh thơi như thế?
Nghe thấy mũi nhọn chỉ hướng mình, Hứa Kính Quốc cũng mở miệng.
“Đại thiếu gia, ngài vì sao vẫn muốn vu oan ta, A Phong là đang ở chỗ ngài.”
“Nếu chuyện Lục Phong là chúng ta làm, các ngươi chẳng lẽ lại không nghĩ tới, bằng tiểu thế lực của các ngươi thì có năng lực đối lại chúng ta sao? Nếu Anh Bang chúng ta bất nhân bất nghĩa, vậy nhóm các ngươi tới cửa đòi người, không sợ chúng ta cũng xử lý các ngươi giống Lục Phong sao?” Anh Mị Sí mở miệng, hắn cảm thấy được nhóm người này rất buồn cười, không rõ ràng tình hình đã bị Hứa Kính Quốc dắt mũi.
“Ngươi nói như thế chính là thừa nhận chuyện Lục Phong là các ngươi làm?” Đối phương cố ý bắt lỗi hắn, đem sự tình đổ lên đầu Anh Bang.
“Các ngươi không phải muốn bức chúng ta thừa nhận sao? Một khi đã như vậy đến tột cùng là thật hay giả cũng không quan trọng đi? Không bằng thì thảo luận nên xử trí phản đồ các ngươi như thế nào?” Ánh mắt Anh Mị Sí lạnh lên.
Khí thế hắn khiếp người không thua kém gì Anh Thiên Ngạo, hắn mới nói mấy câu đã khiến bọn chúng chống đỡ không được.
“Các vị đại ca, thỉnh mọi người không cần lùi bước, Anh Bang tuy lớn, nhưng là lấy Thiên Hỏa Bang ta cùng các vị đại ca phụ trợ, cho dù là Anh Bang cũng không thể bỏ qua, muốn dễ dàng bắt chúng ta, hừ, còn phải thử qua mới biết được!” Hứa Kính Quốc mắt thấy tình thế bất lợi lập tức mở miệng ổn định tâm bọn chúng, này cũng là nguyên nhân y phải liên hợp mọi người.
“Đúng vậy, Anh bang chủ, ngài không được coi thường chúng ta liên hợp thế lực lại, tin tưởng ngài cũng không muốn nguyên khí đại thương đi!” Một lão Đại nói.
Bọn chúng lại cùng gật đầu. Bọn họ từ ghế đứng lên, lộ ra một bộ dọa người để chứng minh quyết tâm.
Khắp nơi nhân mã đều vận sức chờ phát động, chỉ cần có một phương động thủ trước sẽ châm ngòi nổ, xung đột đem toàn diện bùng nổ.
“Các ngươi dựa vào gì mà cảm thấy có biện pháp chống lại Anh Bang ta?” Anh Thiên Ngạo nói, trong giọng nói có chứa khinh thường, cho dù là mấy thế lực liên hợp lại thì sao?