• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 31

Tiễn Cơ khiêng Chiêu Tài rồi nhanh chóng chạy về nhà, cửa nhà rộng mở, cái chăn bị Chiêu Tài vứt lại đã được treo lên hàng rào.

Tuyết trắng từ trên cây rơi xuống chăn rồi tan chảy, trên chăn loang lổ những vũng nước tròn, Tiễn Cơ kéo xuống cái chăn rồi khoác lên một bên vai, sau khi chạy vào nhà thì vứt cái chăn ẩm ướt xuống đất còn mèo con thì được đặt lên giường.

Chiêu Tài nằm trên giường vươn tay muốn vói cái chăn, Tiễn Cơ vung chân hất cái chăn sang một bên.

Chiêu tài nói:“Chăn!”

Tiễn Cơ lại bổ sung thêm một câu, “Ướt rồi.”

Chiêu Tài hỉnh cái mũi nói, “Xú tiểu tử Phó Quyền, ngay cả chăn mà cũng ôm không được.”

Tiễn Cơ leo lên giường, cười một cách gian xảo, “Chờ ta xử trí ngươi xong thì sẽ đến phiên hắn.”

Chiêu Tài muốn rụt lui xuống giường, “Đâu phải ta vứt chăn lên hàng rào đâu.”

Tiễn Cơ từng bước tiến lên phía trước, ép Chiêu Tài vào góc giường, khiến đối phương không còn đường thối lui rồi mới nói, “Ta xử trí ngươi không phải vì chuyện này.”

Chiêu Tài giả ngu hỏi hắn, “Vậy là vì cái gì?”

Tiễn Cơ vừa cởi y phục vừa nói, “Tự nghĩ đi.”

Đôi mắt liền xoay chuyển một vòng, Chiêu Tài nhếch miệng cười, “Nghĩ không ra.”

Tiễn Cơ kéo Chiêu Tài lại, đặt đối phương nằm lên đùi của mình rồi bắt đầu thoát y phục của Chiêu Tài ra, “Nghĩ không ra thì đoán đi.”

Chiêu Tài cười khanh khách, để mặc Tiễn Cơ thoát ra bộ đồ bằng vải thô của mình, tiếng cười vẫn liên tục kéo dài cho đến khi hắn trở thành mèo con trần trụi, lúc này mới nghiêm túc nói, “Ta đoán là ngươi thích ta.”

Tiễn Cơ cúi đầu nhìn Chiêu Tài, Chiêu Tài nằm trên đùi của Tiễn Cơ cũng đang ngước nhìn hắn, toàn thân xích lõa, làn da trắng như tuyết, chỉ có một sợi dây màu đỏ trên cổ, rất là quyến rũ.

Tiễn Cơ không cười, Chiêu Tài cũng không cười. Qua một lúc, Tiễn Cơ liền phát hiện người dưới thân vô cùng căng thẳng, đầu tiên là mặt mày vặn vẹo, trong mắt xuất hiện ý cười, cuối cùng xì ra một tiếng cười rồi ôm lấy cổ của mình mà nói, “Tiễn Cơ, ngươi nói xem, ta đoán có đúng hay không?”

Tiễn Cơ không đáp mà hỏi ngược lại, “Nói cho ngươi thì ta có ích lợi gì?”

Chiêu Tài cào cào bụng của Tiễn Cơ rồi nói, “Có cá ăn.”

“Cá là cho ngươi ăn, ta chỉ muốn ăn thịt mèo.” Nói xong liền há mồm cắn lên đôi môi mềm mại ẩm ướt của Chiêu Tài.

Chiêu Tài đau đến mức kêu hừ hừ, lỗ tai trên đầu và cái đuôi ở sau mông cũng đều lòi ra vì bị Tiễn Cơ cắn quá đau. Hắn đưa hai tay đẩy Tiễn Cơ ra, “Ngươi còn chưa trả lời ta mà.”

Lỗ tai màu da cam rung rinh trong không khí, Tiễn Cơ nhìn thấy mà ngứa ngáy khó chịu, bèn cúi đầu ngặm lấy lỗ tai mèo rồi liếm hai ba vòng, sau đó ôn nhu nói, “Đoán đúng rồi, ta thích con mèo con hết ăn lại nằm này.”

Lỗ tai của Chiêu Tài cực kỳ mẫn cảm, bị Tiễn Cơ liếm một cái liền khiến toàn thân mềm nhũn, hơn nữa người nọ còn kề sát vào bên tai của mình mà nói thích mình, mèo con hưng phấn kêu meo meo vài tiếng, cái đầu thiếu niên và lỗ tai mèo không ngừng vặn vẹo, vừa lăn lộn trong lòng của Tiễn Cơ vừa nói, “Ta cũng thích ngươi.”

“Không thích ta làm cá à?”

Chiêu Tài khẩn trương mở to đôi mắt tròn xoe, khởi động thân thể tiến đến trước mặt Tiễn Cơ mà nói, “Thích! Thích hết!”

Tiễn Cơ cười ha ha, nhẹ nhàng vuốt ve trên thắt lưng của Chiêu Tài thì liền thấy mèo con xụi lơ như bị người ta rút xương.

Tiễn Cơ hôn miệng của Chiêu Tài một chút, lại dùng tay xoa nắn ngực của Chiêu Tài, mèo con vừa rồi còn trừng lớn mắt liền lập tức thoải mái híp mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

Một bên ngực bị Tiễn Cơ nắn đến mức sưng đỏ, Chiêu Tài bắt lấy tay của Tiễn Cơ rồi đặt sang bên còn lại để nắn tiếp. Tiễn Cơ bật cười vì sự chủ động của Chiêu Tài, Chiêu Tài há mồm, đụng chỗ nào cắn chỗ đó. Sau khi cắn đã đời thì chuyển sang liếm, đầu lưỡi hồng hào mềm mại chậm rãi trượt trên người của Tiễn Cơ, thân thể còn không quên cọ xát vào người của Tiễn Cơ, cọ cọ vài cái liền trở nên cứng rắn.

Tiễn Cơ lập tức nghĩ đến buổi tối đêm đó khi Chiêu Tài động dục, thầm nghĩ mèo con quả nhiên háo sắc, chỉ biết làm theo cảm giác, không hề thẹn thụng, như vậy thì hắn cũng sẽ không khách khí, rời đi một bàn tay ở trước ngực của Chiêu Tài, hắn trượt ngón tay xuống làn da mịn màn của đối phương rồi bắt lấy cây gậy bé nhỏ đang trở nên cứng rắn.

Chiêu Tài thoải mái chủ động hướng lên trên, cái mông bé nhỏ cứ lắc tới lắc lui, cái đuôi mềm mại quét qua quét lại trên đùi của Tiễn Cơ, quả thật là thêm củi vào lửa mà.

Tiễn Cơ nắm lấy cái đuôi của Chiêu Tài để làm cho hắn đừng lộn xộn nữa, bàn tay kỳ diệu đang vuốt ve dục vọng của mình bỗng nhiên biến mất, Chiêu Tài liền ngẩng đầu, cái đuôi gấp khúc, quấn lấy tay của Tiễn Cơ rồi đưa lên cây gậy bé nhỏ của mình.

Cái đuôi mềm mại không thô nhưng rất mạnh mẽ, lôi kéo dẫn dắt chứng tỏ chủ nhân đang rất nóng vội. Tiễn Cơ hoàn toàn không thể nhịn được nữa, hắn lấy cái gối đặt dưới thắt lưng của Chiêu Tài, nâng lên hang động ở sau mông của mèo con.

Hạ thân của Tiễn Cơ vừa thô vừa dài, không có chất làm trơn thì căn bản không thể đưa vào, trước mắt không có thứ gì để bôi trơn, Tiễn Cơ đang cao hứng nên không muốn đi vào nhà bếp để tìm, tiến vào không được thì ở trước cửa đẩy vào vài cái để dập tắt lửa cũng tốt.

Hai chân bị Tiễn Cơ nâng cao, cây gậy bé nhỏ không có ai an ủi, Chiêu Tài rì rầm vài tiếng, tự mình hạ hỏa cho mình. Hạ thân bị hắn tự cầm lấy, muốn vuốt ve như thế nào thì vuốt ve như thế nấy cho thỏa thích, mặt sau bị Tiễn Cơ đùa nghịch, hết cọ lại đẩy, trước sau đều bị kích thích khiến Chiêu Tài chịu không nổi, nằm trên giường vừa rên rỉ vừa mơ màng, chỉ sau vài cái thì liền run rẩy lỗ tai rồi bắn ra ngoài.

Tiễn Cơ liếm lỗ tai của Chiêu Tài một chút, cây gậy bé nhỏ đang run rẩy lại bắn ra một chút.

Đã có vật bôi trơn!

Tiễn Cơ cảm thấy Chiêu Tài là một bảo vật, tuy rằng không chiêu được tài nhưng ít nhất cũng có thể đưa đến thứ tốt hơn.

Vừa mới bắn tinh cho nên Chiêu Tài thư giãn tứ chi, há mồm thở dốc. Tiễn Cơ quệt lấy dịch thể ở trên bụng của Chiêu Tài rồi sau đó bôi trơn cho cúc huyệt ở phía sau, lúc nãy có đẩy vào một chút cho nên hiện tại cúc huyệt hơi hé miệng, nhờ có dịch thể nên Tiễn Cơ nhanh chóng cắm vào một ngón tay.

Phía sau bất thình lình trướng đau khiến Chiêu Tài không thoải mái mà phe phẩy cái đuôi vài cái, Tiễn Cơ bắt lấy cái đuôi đang gãi ngứa ở cúc huyệt của Chiêu Tài.

Chiêu Tài tò mò nhìn xuống, nhưng vừa nhìn thấy thì liền cảm thấy quá sức, bèn vội vàng nhắm mắt lại rồi giả chết.

Tiễn Cơ thấy hắn nằm im ru, kêu tên của hắn mà hắn cũng không trả lời, một ngón tay biến thành hai ngón, Chiêu Tài giả chết cắn môi hừ hừ vài tiếng, khi Tiễn Cơ hướng lên trên thì lại đút thêm một ngón tay vào trong, lúc này chỉ nghe thấy tiếng kêu “Meo meo…meo meo…” đứt quãng phát ra từ miệng của Chiêu Tài, nếu thoải mái thì sẽ không nói tiếng người. fynnz810

“Chiêu Tài ngoan~” Tiễn Cơ dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng trắng đều của Chiêu Tài, sau đó rút ra mấy ngón tay rồi nâng mông của Chiêu Tài lên, dục vọng bắt đầu giâm rễ tiến vào.

Chiêu Tài đau đến mức cái đuôi cũng dựng thẳng đứng, còn chưa kịp mắng ngoan cái đầu của ngươi thì đã bị đầu lưỡi của Tiễn Cơ càn quét khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của hắn mà dây dưa.

Cúc huyệt của Chiêu Tài nhanh chóng trở nên ẩm ướt khiến cho Tiễn Cơ không kịp đợi Chiêu Tài thích ứng thì đã muốn hoạt động. Cọ sát hai ba lần, cái đuôi dựng thẳng chậm rãi mềm nhũn, thân thể căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, Tiễn Cơ nằm trên người của Chiêu Tài, ở giữa là cây gậy bé nhỏ của Chiêu Tài, theo động tác đưa đẩy của Tiễn Cơ mà nó cũng được cọ sát. Tiễn Cơ hôn nhẹ lên lỗ tai của Chiêu Tài, lại xoa bóp, cứ thế mà nhanh chóng làm cho Chiêu Tài tiếp tục bắn tinh.

Chiêu Tài bị Tiễn Cơ làm đến mức đầu óc choáng váng, trong lúc mơ màng thì cảm thấy phía sau bị nhiệt dịch lấp đầy, chờ đến khi hắn khôi phục tỉnh táo thì mặt trời đã lên cao, đầu giường có một nồi canh cá trắm đang bốc khói nghi ngút.

Chiêu Tài chìa tay ra, vừa mới mò lên bàn thì đã thấy cánh cửa mở toang, Tiễn Cơ chống nạnh đứng ở nơi đó, quanh thân tản mát ra một loại thịnh nộ rất khủng bố, dường như muốn lóc sạch thịt trên người của Chiêu Tài thì mới hả dạ.

Chiêu Tài run rẩy không dám vói vào nồi canh cá, hắn lui vào trong chăn mà nói, “Tiễn Cơ, ngươi làm sao vậy?”

Tiễn Cơ hừ lạnh, trong phòng nhất thời còn lạnh hơn cả nước sông kết băng, “Chiêu Tài, ngươi thật sự là có tiền đồ mà.”

Chiêu Tài mờ mịt không hiểu gì, chỉ thấy một con mèo tam thể từ phía sau Tiễn Cơ nhảy lên giường. Con mèo nhỏ nhảy vào lòng của Chiêu Tài rồi thè lưỡi ra, vừa liếm mặt của Chiêu Tài vừa nói, “Tam ca.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK