Không khí dường như đọng lại, rõ ràng vừa rồi còn rất nóng, không biết tại sao, những lời này vừa nói ra làm nhiệt độ trong xe bất ngờ hạ xuống. Lương Chân chớp mắt liên tục, miệng há rộng không nói gì, cũng không dám nhìn Thiệu Minh Âm, cậu cúi đầu nhìn xuống, thoạt nhìn yên tĩnh và nhu nhuận mà trước đây chưa từng có.
Đèn xanh, Thiệu Minh Âm tiếp tục lái xe, sự im lặng kéo dài khiến anh thoát khỏi trạng thái khô nóng và không chân thực vừa nãy. Anh không đề cập đến chủ đề trước đó nữa không có nghĩa là anh hối hận, anh đã nói với chị Triệu như vậy. Nhưng ở trước mặt nói lại cho Lương Chân nghe, một người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi như anh, nói với Lương Chân lời như vậy, anh thực sự ngượng ngùng.
Lương Chân, người được từng chữ rơi vào tai lại càng thẹn thùng hơn, từ vành tai đến dái tai đỏ như con tôm luộc. Ở Ôn Châu nhiều hải sản, Lương Chân ăn thịt dê thịt bò mà lớn lên nên lúc mới tới vùng đất này cậu không thích ứng được ẩm thực ở đây. Nhưng phải nói rằng một số loại cua, tôm biển quả thật rất ngon. Lương Chân bị kích thích đến nỗi tai đỏ lên không chỉ như tôm luộc, mà còn giống cả cua hấp.
"Ọt ọt——"
Lương Chân sờ lên bụng, Lương Chân đói bụng rồi.
Lương Chân ngẩng đầu, hơi cong lưng, cắn cắn môi nhu thuận nói: "Tôi muốn ăn gì đó."
"Ừ." Thiệu Minh Âm hạ thấp mắt nhìn thời gian trên bảng điều khiển, đã qua mười hai giờ. Lương Chân tinh thần cao độ, cơ thể khẩn trương phấn khích suốt ba bốn giờ liền, đương nhiên tiêu hao nhiều năng lượng.
Nhưng Thiệu Minh Âm không thay đổi hướng đi, Lương Chân nhận ra con đường này, chỉ mấy phút nữa sẽ về đến nhà trọ của Thiệu Minh Âm ở khu cư xá cũ kia.
"À, anh có nhớ quán đồ nướng ở gần khu nhà trọ không?" Lương Chân chậc chậc miệng, "Hôm nay tôi giành được giải quán quân, chúng ta ăn khuya một bữa đi, ăn thật ngon được không?"
"Trước đây không phải cậu rất ghét bỏ sao?" Thiệu Minh Âm nhớ kỹ, "Tháng trước, cậu nói với tôi quán kia dùng thịt dê giả, ăn vào sẽ không tốt."
"Đó là...." Lương Chân cũng do dự, "Nhưng không còn chỗ nào có thể ngồi, giờ này chỉ có vài quán đồ nướng mở cửa."
"Cậu rất muốn ăn đồ nướng?"
Thực ra Lương Chân chỉ muốn lấp đầy bụng, không suy nghĩ nhiều, cậu trả lời: "Muốn."
Thiệu Minh Âm suy nghĩ vài giây, sau đó mới nói: "Vậy hay là tôi đi tìm xung quanh đây?"
"Từ bỏ, không ăn nữa, chúng ta về nhà." Lương Chân nhìn ra Thiệu Minh Âm do dự, theo bản năng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
"Được." Thiệu Minh Âm thoải mái đồng ý.
"Ha ha..." Lương Chân cười có chút gian trá, "Có phải anh bí mật chuẩn bị cái gì không?" Cậu nghĩ đến tin nhắn từ điện thoại Tống Châu gửi đến lúc trước, Thiệu Minh Âm nói anh về nhà một chuyến nên mới đến muộn, quên mang cả điện thoại, "Có phải anh chuẩn bị cho tôi tiệc ăn mừng?"
Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, trong lòng Lương Chân nở hoa rực rỡ. Điều này có nghĩa là Thiệu Minh Âm tin cậu chắc chắn là quán quân, và cậu đã danh chính ngôn thuận giành được.
"Không tính là tiệc ăn mừng..." Thiệu Minh Âm không dừng lại ở quán đồ nướng gần nhà trọ, anh trực tiếp lái xe vào ga ra.
"Đó là cái gì?"
Thiệu Minh Âm đỗ xe, tắt máy, kéo phanh tay trước khi rút chìa khóa. Ánh sáng của đồng hồ trong xe không tắt ngay lập tức, mà ước chừng một hai giây sau mới chậm rãi tối lại. Thời điểm ánh sáng còn chưa tắt hẳn, thời gian dừng lại ở 0h17, đã là ngày hôm sau, một ngày mới lúc 0h17.
"Lương Chân."
"Ơi?" Lương Chân mới vừa tháo dây an toàn. Thấy gặp Thiệu Minh Âm vẫn ngồi, cậu rất tự nhiên đem dây an toàn của anh tháo ra, âm thanh của dây rút thô và rõ ràng. Trong xe lúc này không có động tĩnh, cũng không có nguồn sáng.
"Lương Chân."
Lương Chân cười: "Tôi ở đây."
Thiệu Minh Âm chắc hẳn cũng nở nụ cười, nhưng ánh sáng quá mờ khiến Lương Chân không thể nhìn rõ. Đồng thời, Thiệu Minh Âm giơ tay lên, chạm lên vành tai còn đỏ của Lương Chân, nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Lương Chân." Thiệu Minh Âm ôn nhu nói, "Sinh nhật vui vẻ."
- ---------------------
Editor: Được nửa chặng đường rồi!!