- Phu nhân mất tích! Phu nhân mất tích!
Nghe được lời đó , cả nhà được một phen náo loạn. Bác quản gia đang nhàn nhã uống trà cũng bị dọa cho sặc , ông vội vội vàng vàng gọi cho anh .
- Ông chủ ...phu nhân...phu nhân... - Giọng ông rung rẩy.
- Tiểu Băng... Cô ấy làm sao ? - Anh lo lắng hỏi.
- Dạ...phu nhân...mất tích rồi ạ .
- CÁI GÌ ?
Anh mất bình tĩnh hét lên . Nghe tiếng anh hét, Nhược Phong và Tư Minh ( ai còn nhớ hai anh này không >< )bước đến gần anh hỏi chuyện.
- Có chuyện gì à - Nhược Phong mở lời.
- Tiểu Băng... Cô ấy... Mất tích rồi - Anh khó khăn nói.
- Cái gì ? Nhưng sao lại -
" Reng reng "
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Tư Minh . Thấy số lạ , anh do dự một chút nhưng rồi anh quyết định nghe máy vì linh tính nhắc anh phải nghe máy .
- Alo ?
- Xin chào chủ tịch kính yêu của tôi . Tôi nghĩ là anh đã biết tin cô dâu của anh mất tích rồi nhỉ ? Hahaha - Bên kia phát ra tràn cười trào phúng.
- Cô đã làm gì cô ấy? - Anh tức giận quát vào điện thoại , đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người kia . Hai người gật đầu rồi lấy điện thoại ra bắt đầu dò tìm vị trí.
- Ấy ấy tôi đã làm gì phu nhân đâu mà chủ tịch tức giận thế ? Tôi chỉ muốn thông báo cho anh là anh chuẩn bị nhận quà cưới của mình đi . Chắc anh biết đó là gì rồi chứ? - Nói rồi ả nhanh chóng cúp máy .
- Sao rồi? - Anh nhìn về phía hai người kia hỏi.
Hai người nhìn anh đồng loạt lắc đầu.
-Thời gian quá ngắn nên không thể dò ra .
Anh thở dài,đang phiền não lo lắng thì anh chợt nhớ ra điều gì đó liền kêu hai người kia lấy xe . Hai người khó hiểu nhìn anh .
- Trong nhẫn Tiểu Băng có thiết bị định vị . Mau dò xem .
- Đã thấy rồi. Cô ấy đang ở nhà kho bị bỏ hoang ở ngoại ô . - Tư Minh nhìn vào bản đồ nói .
- Được rồi! Đi thôi . - Anh phóng xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể . Trán anh ướt đẫm mồ hôi, trên mặt lộ ra sự lo lắng tột độ.
" Tiểu Băng chờ anh "