• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mèo thối, ngươi mang giày Bạch gia gia giấu đâu rồi hả?” Bạch Ngọc Đường phẫn nộ quát lên.

“Ngọc, Ngọc Đường, ngươi chớ tức giận, coi chừng ảnh hưởng thai khí.” Triển Chiêu ở bên trưng ra vẻ mặt tươi cười, xoa nhẹ bờ lưng Bạch Ngọc Đường để y dịu xuống, sợ y nóng giận hại thân.

“Ngươi đừng lảng chuyện, Bạch gia gia hỏi ngươi, giày ta ở đâu?” Bạch Ngọc Đường không bị giọng điệu nịnh nọt của hắn lay chuyển, tiếp tục bùng nổ.

Cái gì mà sau này sẽ không chọc Bạch gia gia nổi điên, hóa ra chỉ là gạt người. Còn dám cố tình chơi xỏ Ngũ gia, giấu giày của ta đi mất.

“Ngọc Đường, ta thật sự không giấu mà.” Triển Chiêu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga *, đang dưng hắn phải giấu giày Ngọc Đường làm gì?

(* Đậu Nga là nhân vật trong vở bi kịch “Đậu Nga oan” của Quan Hán Khanh đời Tống. Ý chỉ nỗi oan sâu đậm lòng vòng rắc rối không sao cởi nổi.)

“Ngươi không giấu? Không giấu tại sao không thấy? Chẳng lẽ nó tự mọc chân mà chạy đi chắc?” Tính lừa ta hả? Coi Ngũ gia ta là ngốc tử sao? Triển Nam hiệp ngươi võ công cái thế, làm gì không làm lại đi làm trộm. Trộm gì không trộm lại đi trộm giày.

“Ngọc Đường, ngươi đừng nóng giận. Ngươi hãy nghe ta nói đã, chuyện là như vầy…”

Thì ra khi nãy Bạch Ngọc Đường ngủ gục, Triển Chiêu đột nhiên phát hiện phía bụi cỏ cách đó không xa có động tĩnh, lập tức đề cao cảnh giác.

Thực ra, dựa vào công phu của Triển Chiêu, đối phó ác điểu dã thú gì đó căn bản không thành vấn đề.

Chỉ là hắn sợ đánh lộn sẽ gây tiếng động, đánh thức Bạch Ngọc Đường.

Vì thế thuận tay cầm giày của Bạch Ngọc Đường ném vào bụi cỏ, định bụng sau khi mãnh thú đi ra, một kiếm phi qua đâm chết, khỏi quấy rầy đến Ngọc Đường nghỉ ngơi.

Thế nhưng chạy đến lại là một con chó hoang, phần bụng rất lớn, rõ ràng nó đang mang thai. Triển Chiêu động lòng trắc ẩn, không nỡ giết hại, rồi lại sợ nó sủa bậy, vội vàng ném nốt chiếc giày còn lại, muốn xua nó đi chỗ khác.

Ai dè nó chạy tuốt luốt, song vẫn nhớ phải phục thù, ngậm luôn đôi giày đi theo.

Triển Chiêu vốn định đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến Ngọc Đường hãy còn tựa vào người mình, nếu hắn đứng dậy Ngọc Đường sẽ không có chỗ nương dựa, đâu thể để y nằm trên mặt đá lạnh băng kia được. Lỡ bị cảm lạnh thì sao?

Rốt cuộc đành trợn to mắt ngậm ngùi nhìn con chó mẹ tha giày đi khuất…

Bạch Ngọc Đường càng nghe càng thấy buồn bực, có điều y nghĩ không ra Triển Chiêu làm sai chỗ nào.

Nếu là trước đây, giả sử mình là Triển Chiêu, nhất định sẽ không ngần ngại làm thịt con chó hoang kia, chẳng qua là hạng súc sinh, chết đâu có gì phải tiếc, ngày thường ăn cá ăn gà không phải là sát sinh ư? Việc này có gì khác đâu?

Nhưng giờ..

Bạch Ngọc Đường rũ mắt, hai tay bất giác xoa xoa thành bụng.

Ai ~, xem như hết cách, ai bảo mình lại đi thích con mèo ngốc nghếch trung hậu thành thật dịu dàng thiện lương đó chứ?

“Vậy phải làm gì bây giờ, không giày làm sao đi được?” Dù gì đi nữa, vẫn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề.

“Ngươi mang giày của ta đi.” Triển Chiêu vừa nói vừa cởi giày, quỳ xuống trước Bạch Ngọc Đường giúp y xỏ giày, hắn đi chân không cũng chẳng việc gì, quan trọng là không làm khổ Ngọc Đường.

Ai ngờ lúc này chân Bạch Ngọc Đường sưng tấy, hoàn toàn không thể xỏ vừa giày hắn. Triển Chiêu cố gắng nửa ngày, vẫn không nhét được bàn chân Ngọc Đường vào trong giày mình.

“Ai thèm đi thứ giày bốc mùi của đồ mèo nhà ngươi. Chả vừa chân tí nào cả, chật chội khó chịu chết được, thà rằng không đi còn hơn” Bạch Ngọc Đường một cước đá văng giày của Triển Chiêu. Người mang thai vốn đã trái tính, để con mèo kia tới tới lui lui giằng co vật lộn xỏ giày cho mình, đã sớm mất hết kiên nhẫn.

“Không xỏ vào làm sao đi nổi? Đây là đường núi, khắp nơi đều là đá sỏi gai góc, rồi chân bị thương thì làm thế nào.” Triển Chiêu cũng rất băn khoăn, hắn không thể để Ngọc Đường phải đi chân trần, nhưng nếu gượng ép bắt y xỏ một đôi giày chật cứng, chẳng phải cũng hành tội y hay sao?

Bạch Ngọc Đường cũng không định làm khổ mình, vì thế sai bảo Triển Chiêu: “Ngươi đến thôn làng gần đây tìm về cho ta một đôi”

Lời này khiến cho Triển Chiêu lúng túng, quanh đây nào có thôn xóm, nếu hắn sử dụng khinh công đến thôn gần nhất cũng phải mất vài canh giờ, nhưng hắn thật sự lo lắng để Bạch Ngọc Đường bụng mang dạ chửa một mình ở nơi hoang sơn dã lĩnh, giả như gặp phải dã thú hay cường đạo, dựa vào thân thủ hiện tại, đâu thể ngăn cản được a.

Cái khó ló cái khôn, mặc kệ có thể làm Ngọc Đường nổi cáu, song phải giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.

Không đợi Bạch Ngọc Đường kịp phản ứng, thân thể chợt bị nhấc bổng.

“Ngươi làm cái gì thế hả? ” Bạch Ngọc Đường cả kinh: Mèo con đang bế y rời khỏi chỗ ngồi.

“Chẳng phải Ngọc Đường muốn ta tìm giày cho ngươi? Vậy cứ coi như Triển Chiêu là giày của ngươi.” Triển Chiêu nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

“Mèo thối! Mau buông gia ra.” Bạch Ngọc Đường xấu hổ, vừa vung tay đánh Triển Chiêu, vừa không ngừng giãy dụa.

“Ngọc Đường, đừng có lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã.” Triển Chiêu nghiến răng ôm siết Bạch Ngọc Đường không chịu buông tay, bởi Bạch Ngọc Đường kịch liệt phản kháng, dù hắn sức dài vai rộng, vẫn phải tốn rất nhiều sức.

Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thế, cũng thoáng lo lắng khi mình giãy dụa sẽ làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng, dần dần xuôi xị, ngoài miệng vẫn có nói tiếp: “Mau thả ta xuống. Bạch gia gia bị ngươi bế còn ra thể thống gì hả?” Bạch gia gia giống hệt nữ nhân bị con mèo kia bế bổng, nếu lỡ để ai nhìn thấy, Ngũ gia còn mặt mũi nào.

Triển Chiêu biết y sợ bị mất mặt, bèn an ủi y: “Ngươi yên tâm đi, chốn này rừng hoang núi thẳm, nào có ai chứ? Sẽ không ai nhìn thấy đâu”

Bạch Ngọc Đường tuy có chút không vui, nhưng thấy Triển Chiêu không hề có ý thả mình xuống dưới, chậm chạp từ bỏ ý muốn giãy dụa.

Cứ như vậy, Triển Chiêu bế Bạch Ngọc Đường đi tiếp, tốc độ hai người trái lại còn nhanh hơn trước gấp bội.

Chỉ mất hai ngày đã về tới thành Biện Kinh.

Nhưng đến ngoài thành, Bạch Ngọc Đường nói sao cũng không chịu để Triển Chiêu bế mình: “Ngươi mau vào thành mua cho Ngũ gia đôi giày, ta sẽ ở đây chờ ngươi.” Trong thành nhiều người như thế, nếu còn ôm nữa khác nào phơi ra trước mặt bàn dân thiên hạ.

Chẳng ngờ Triển Chiêu không những không buông hắn xuống, ngược lại đề khí trực tiếp phóng lên nóc cổng thành.

“Chúng ta đi đường mái nhà, đảm bảo không ai nhìn thấy” Không đợi Bạch Ngọc Đường đáp lời, liền lại đề khí bay lên.

Lúc này đang là chạng vạng, sắc trời dần tối, hầu hết mọi người đều đã về nhà ăn cơm, đường phố vắng vẻ, Triển Chiêu lại đi theo những lối vắng, cho nên cũng không có ai chú ý tới hai kẻ bất thường nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà.

Bạch Ngọc Đường không dám cậy mạnh, sợ mình té xuống sẽ khiến đứa nhỏ bị thương, hai tay bám chặt cần cổ Triển Chiêu, vùi đầu vào hõm vai hắn.

Để Bạch Ngọc Đường không cảm thấy xóc nảy, Triển Chiêu ráng sức bước chân thật nhẹ.

Hai người cứ thế về tới Khai Phong Phủ, vì tránh người khác dòm ngó, Triển Chiêu không đi cửa chính, trực tiếp nhảy tưởng mà vào, hắn nghĩ lúc này đại nhân và những người khác vẫn đang dùng cơm ở nhà ăn, bèn xuyên qua chính sảnh về phòng, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Bạch Ngọc Đường sẽ tới thỉnh an đại nhân.

Không ngờ vừa vào đến sảnh, đã thấy mọi người họp ở đại đường.

Người trong đại sảnh nhìn thấy bộ dạng hai người, nhất thời sợ tới ngây dại.

Triển Chiêu đỏ mặt, Bạch Ngọc Đường ôm cổ Triển Chiêu, vùi mặt vào ***g ngực hắn, cảm giác Triển Chiêu bất động tại chỗ, có phần kì quái, quay đầu thấy Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thêm cả Tứ đại giáo úy Khai Phong Phủ, toàn bộ đứng ở đối diện, nhất tề trợn mắt há mồm nhìn vào bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK