• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: Y cũ




Lúc Kỷ Vân Hòa lẻn vào trong địa lao, vốn cho rằng sẽ có một màn tranh đấu, nhưng nàng không nghĩ đến, xung quanh có vô số hàn băng, hơn nữa những hàn băng này không giống với hàn băng do pháp thuật ngưng tụ, trên mũi băng nhọn đều có một vệt đỏ tươi, hình như là dấu máu lưu lại, nhưng rõ ràng những mũi băng này vốn dĩ không thương tổn bất kì ai.



Trong lòng Kỷ Vân Hòa đột nhiên có dự cảm không lành, chân nàng bước nhanh hơn, sốt ruột chạy vào nơi sâu nhất trong địa lao.



Càng đi vào trong, không khí càng lạnh hơn, hàn băng dính máu càng nhiều hơn. Cho đến khi rẻ vào trong góc, nàng bỗng nhìn thấy Thuận Đức công chúa đang đứng ngoài lồng giam!



Thuận Đức cũng đột nhiên xoay đầu, đôi mắt điên cuồng trừng nàng: "Kỷ Vân Hòa!" Nàng ta gằn từng chữ một tên nàng, đôi mắt oán độc hệt như rắn rết. Nhưng lọt vào trong tai Kỷ Vân Hòa lại cảm thấy không giống năm đó, chỉ là giờ đây Thuận Đức một thân hồng y rách nát, đầu tóc rối tung, nào có nửa phần khí thế của công chúa cao ngạo chứ, chỉ có sự điên cuồng là tăng gấp trăm lần so với năm xưa.



Khí tức xanh sau lưng nàng ta ngưng tụ thành đôi cánh cực ta, giăng kín toàn bộ không gian hành lang trong ngục.



Nàng ta dùng khí tức xanh trong tay chắn trước người, mà lồng giam trước mặt nàng ta, kiếm băng sắc máu đang dốc toàn sức cùng nàng ta chiến đấu.



Kỷ Vân Hòa không nhìn thấy người trong ngục nhưng cũng biết kẻ có thể làm ra động tĩnh thế này là ai, nàng không hề do dự, rút trường kiếm bên hông ra, chém về phía trước, trường kiếm mang theo yêu khí đen từ sau lưng Thuận Đức giết đến.



Thuận Đức cắn răng, lúc này muốn đỡ lấy, nhưng hiểu nhiên, đối phó với Trường Ý đã khiến sức mạnh của nàng ta đều dùng sạch, trường kiếm của Kỷ Vân Hòa dễ dàng xuyên qua phòng vệ của nàng ta, chém qua vai nàng, cho đến khi ghim cả ngường nàng ta trên tường của địa lao.



Thuận Đức rên lên một tiếng, toàn thân mất sức, lẳng lặng bị ghim lên trên tường, không hề cử động, dường như liên tiếp chiến đấu đã khiến nàng ta không còn sức để tiếp tục nữa.



Kỷ Vân Hòa đề phòng vạn nhất, lại rút ra chủy thủ trong tay áo, đâm vào cổ họng Thuận Đức, máu tươi trào ra, Thuận Đức lập tức tắt thở.



Nàng lúc này mới tiến lên phía trước, trông thấy một màn trước mặt liền khiến nàng ngây ngốc.



Trong lồng ngục huyền thiết, đằng sau kiếm băng màu máu, toàn thân Trường Ý đều đã bị hàn băng phủ lấy, hệt như bị băng phong lấy, gương mặt y cũng bị lớp băng bao phủ, chỉ còn đôi mắt lam kia khiến nàng cảm nhận được y vẫn còn hai phần sinh khí.



"Trường Ý......"



Hệt như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, vẫy toàn thân y đều bị thương, y là người cá bị giam trong ngục, nàng là ngự yêu sư đứng bên ngoài ngục.



Nhưng rốt cuộc đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Kỷ Vân Hòa gắt gao cắn răng, cố nhịn cảm giác đau lòng, trong tay ngưng tụ pháp thuật, hóa thành trường kiếm, nàng liều mạng chém vào ổ khóa to của lồng giam.



Lồng giam không ngừng rung chuyển, khóa sắt vang lên tiếng vỡ vụn. Nàng đẩy cửa ngục ra, lập tức xông vào trong, nàng ngồi xuống bên cạnh Trường Ý, chín chiếc đuôi sau lưng xuất hiện, toàn thân nàng nổi lên lửa hồ, ôm lấy người trước mặt bị băng phủ lấy.



"Trường Ý......Trường Ý......"



Nàng khẽ thì thầm tên y, dùng lửa hồ làm tan chảy lớp băng cứng, người bên trong rốt cuộc cũng dần lộ ra. Kỷ Vân Hòa lập tức đưa tay, chạm vào gương mặt y.



Dung nhan tuyệt mỹ lạnh đến khiến nàng có lửa hồ quanh người cũng có chút run rẩy, nhưng nàng không buông tay, làm sao có thể buông tay chứ, đôi tay nàng khẽ di chuyển trên gương mặt Trường Ý: "Sẽ nhanh ấm lên thôi, sờ một cái sẽ ổn thôi, sờ một cái sẽ ổn thôi."



Nhưng Trường Ý vẫn bất động.



Cho đến khi băng trên người y đều đã tan chảy, cơ thể cũng dần mềm, đôi mắt lam nhắm chặt, không còn sức lực chống đỡ, cả người y ngã xuống đất. Kỷ Vân Hòa vội ôm lấy y, nàng không ngừng dùng lửa hồ vuốt ve gương mặt y, lại sưởi ấm bàn tay y.



"Trường Ý, ta không dễ dàng gì mới có thể quay về, nghĩ đến việc......đã nói rõ sẽ trở về cõi Bắc, ta không cho phép chàng nuốt lời. Trước đây chàng từng nói với ta, người cá các chàng không nói dối mà......"



Kỷ Vân Hòa sưởi ấm bàn tay y, lại thấy vết thương trên cổ tay y.



Nàng biết đó là gì, Trường Ý cho rằng sức mạnh của mình không đủ, cho nên dùng máu tế, cơ hồ cược cả tính mạng mình trong trận đấu với Thuận Đức.



Khoảng thời gian này, liên tiếp tiêu hao đủ để lấy mạng y.



Kỷ Vân Hòa nghiến răng: "Chàng không được phép lừa ta......" Không nhịn được cảm xúc ào ạt trong lòng, nàng vùi đầu áp lên mặt y, nghẹn ngào không nói thêm được chữ nào.



Đột nhiên, hơi thở lành lạnh phả bên tai nàng.



Kỷ Vân Hòa lập tức ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy, hơi thở của y ngưng tụ thành sương trắng trong không khí, tuy hơi thở rất yếu nhưng cũng đủ khiến nàng mừng như điên.



"Trường Ý." Nàng lần nữa tìm về hi vọng "Chàng phải đợi ta, ta đưa chàng về cõi Bắc."



"Nàng không nên......" Giọng nói suy nhược hệt như tiếng muỗi kêu, nhưng Kỷ Vân Hòa vẫn nghe rõ từng chữ "......mạo hiểm đến đây......"



Kỷ Vân Hòa lại chà sát tay y, cho đến khi cảm nhận được người y ấm dần lên, nàng mới để y dựa lên vai mình "Đi, quay về rồi nói."



Chưa đợi nàng bước ra ngoài, cổ họng của Thuận Đức công chúa vừa rồi bị ghim chết trên tường đột nhiên vang lên tiếng cười quái dị. Hệt như tiếng chim kêu quỷ dị lúc ngày tàn, khiến người nghe cảm thấy đau lòng, lạnh lẽo.



Kỷ Vân Hòa nhìn Thuận Đức, nàng ta vẫn bị ghim trên tường, một cây chủy thủ cùng một thanh kiếm đều công kích ngay tử huyệt nhưng nàng ta vẫn sống, quả là âm hồn bất tán.



"Chính là chờ ngươi đến đây......" Giọng Thuận Đức khàn khàn "Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, hôm nay các ngươi đều trở thành tế phẩm của ta."



Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý một cái, trong lòng biết rõ bây giờ đang ở trong kinh thành, đại quốc sư có thể bất cứ lúc nào nhúng tay vào chuyện này, nàng không định cùng Thuận Đức dây dưa, trong tay hạ quyết, muốn ngự gió mà đi, nhưng chưa đợi pháp thuật trong tay thi triển, trần nhà trên địa lao đột nhiên nứt ra, Kỷ Vân Hòa sửng sờ, nhìn thấy pháp trận màu xanh bên trên đang di chuyển, trực tiếp biến thành hệt như một chiếc chuông cực to, chụp lấy nàng và Trường Ý vào trong!



Cả thế giới lập tức biến thành tối om.



Kỷ Vân Hòa trong trận pháp chỉ cảm thấy nàng và Trường Ý bỗng rơi xuống, hệt như sàn gỗ dưới chân chợt nứt ra, bọn họ không rừng rơi xuống, dường như bị tiếng cười quái dị kia kéo xuống, muốn kéo họ xuống địa ngục u tối vậy......



Kỷ Vân Hòa không nghĩ gì cả, nàng chỉ sống chết ôm chặt Trường Ý, trong lòng quyết định, bất luận thế nào, mặc kệ long trời lở đất hoặc phải mất mạng, nàng cũng sẽ không buông người cá này ra.



Không biết rơi trong bóng tối bao lâu, cảm giác mất trọng lực biến mất, nàng ôm Trường Ý ngồi trong một mảng tối om, không thấy ngày đêm, không phân mọi thứ.



"Trường Ý?"



"Ừ......Ta đây." Giọng Trường Ý khàn khàn suy yếu, nhưng vẫn trả lời nàng.



Biết Trường Ý lúc này không sao, nàng khẽ nhẹ nhõm, bắt đầu phân tích tình hình bây giờ của bản thân.



Nàng biết, Thuận Đức bắt Trường Ý là để dụ mình đến, nàng ta bố trận pháp, muốn bắt nàng, trong này, chính là trận của Thuận Đức.



Nhưng rất kì lạ, theo lý mà nói, lúc nàng đến tìm Trường Ý, trận của Thuận Đức hẳn nên bắt lấy bọn họ, sau khi bắt họ, mới động tay mới phải. Thuận Đức lúc nãy nói, muốn dùng họ làm tế phẩm cho nàng ta, nàng ta muốn nuốt sức mạnh của hai người họ, nhưng lại không làm thế trước.



Có thể là đoán ra, vết thương trước đó Trường Ý và Kỷ Vân Hòa gây ra, ảnh hưởng không ít, cũng phá vỡ kế hoạch ban đầu của nàng ta.



Nàng ta tạm thời dùng trận pháp để giam họ lại, là muốn sau khi cơ thể phục hội mới xử lý họ.



Mà thời gian Thuận Đức phục hồi cũng chính là sinh cơ của bọn họ.



"Bẫy này......" Trường Ý nói với Kỷ Vân Hòa "Nàng vốn không nên đến đây."



"Nên hay không trong lòng ta hiểu rõ, chàng vẫn nhớ trước đây ta từng nói với chàng không. Ta muốn có quyền chọn lựa, đó mới chính là tự do ta cần." Nàng hỏi y "Bị thương có nặng không?"



"Nặng." Y ngược lại vẫn trả lời thành thật "Nhưng vẫn chưa chết được."



"Tốt." Kỷ Vân Hòa đứng dậy "Ta cõng chàng, chúng ta cùng nhau đi tìm mắt trận." Nàng vừa nói, vừa cõng Trường Ý lên, cho đến khi Trường Ý yên ổn nằm trên lưng nàng, Kỷ Vân Hòa lại dưới tình huống này bỗng cười ra tiếng "Cá đuôi to, màn này có phải rất quen hay không."



Trường Ý nằm trên lưng nàng, nghe xong, thoáng trầm mặc, đôi môi trắng bệch liền nhếch lên: "Phải."



Trong thập phương trận, đuôi cá của y vẫn còn, đi lại bất tiện, Kỷ Vân Hòa cũng liền cõng y thế này, đi lại trong thập phương trận, tìm kiếm mắt trận.



Mà bây giờ, y đã tách đuôi, cũng vẫn để nàng cõng.



"Đến cả thập phương tận cũng có thể đi ra, trận do Thuận Đức công chúa bài bố còn có thể giam được chàng và ta ư?" Kỷ Vân Hòa nói "Đợi phá xong trận này, quay về cõi Bắc, chờ vết thương chàng khỏi hẳn, ta cũng muốn được chàng cõng ta một lần."



"Bao nhiêu lần cũng được." Trường Ý nói xong, thoáng trầm mặc "Kỷ Vân Hòa......" Y dừng lại chút, cố gắng áp chế cảm xúc trong họng "Tại sao lại không nói cho ta biết?"



Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn Trường Ý một cái, vốn muốn hỏi nói chuyện gì cho y biết, nhưng vừa nghĩ đến cuộc giao chiến vừa rồi giữa Trường Ý với Thuận Đức, sau đó lại nói với nàng câu này, thứ ẩn giấu giữa bọn họ, còn có thể là gì chứ, thoáng cái hiểu rõ.



Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ, chuyện năm đó cũng đến lúc nên nói với Trường Ý rồi, chỉ là không nghĩ đến, cư nhiên là thông qua miệng của kẻ bắt đầu mọi chuyện như Thuận Đức để nói cho Trường Ý biết.



"Vốn muốn đợi sau khi chàng đem thức ăn về sẽ nói cho chàng biết." Kỷ Vân Hòa cười khẽ, đoạn quá khứ này, chỉ hệt như chuyện phiếm sau bữa trà dư tửu hậu "Kết quả chẳng phải bị cướp lời rồi sao......"



Trong bóng tối, Trường Ý trầm mặc hồi lâu, giọng áp chế mang theo hối hận "Ta sớm nên nghĩ đến......"



"Trường Ý, chàng nói đúng, những chuyện kia đều là chuyện của quá khứ rồi."



"Những lời này không nên do ta nói."



"Không, nên là chàng nói. Những chuyện này đều đã là chuyện của quá khứ rồi, ta không nói cho chàng biết là vì ta đã là một người sắp chết, nói cho chàng biết cũng không có ý nghĩ gì, hơn nữa ta cũng sợ, sợ chàng sau khi biết tất thảy vẫn như cũ hận ta, hận ta cướp đoạt quyền lựa chọn của chàng."



Mái tóc dài của Trường Ý phủ lên vai nàng: "Ta sẽ không như thế."



"Nhưng ta vẫn rất sợ, bây giờ nói với chàng, vẫn sợ chàng sẽ trách ta. Nhưng ta không còn là kẻ sắp chết nữa. Ta cũng không đơn thân một mình nữa rồi." Kỷ Vân Hòa nói "Những năm tháng sau này, ta muốn nắm tay chàng đi cùng nhau......Hoặc giả cõng chàng, cũng được." Nàng cười, nhìn vào khoảng không phía trước, lại hệt như nhìn thấy hoa xuân nở đầy hoa, dáng vẻ như nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.



"Giữa ta và chàng, sẽ không có giấu giếm nào nữa"



Nàng nói vô cùng bình đạm đến bình tĩnh, lại khiến hồ nước trong đôi mắt lam ấy gợn sóng.



Y nhắm mắt, lại chợt nói: "Thuận Đức là một kẻ điên cuồng......"



"Ừ."



"Chuyện duy nhất nàng ta làm đúng chính là đưa ta đến ngự yêu cốc."



Bước chân Kỷ Vân Hòa dừng lại, đột nhiên nghĩ đến những năm này, những chuyện Trường Ý phải trải qua, lại tỉ mĩ nhớ đến câu này của y, nàng nhất thời cảm thấy lòng đau như cắt.



Thuận Đức đưa y đến ngự yêu cốc, y bị tra tấn, chịu roi đánh, bị tách đuôi, trải qua bao nhiêu gian khổ, nhưng y lại nói, đó là chuyện duy nhất mà Thuận Đức làm đúng......



Là vì y ở nơi ấy gặp được nàng......



Trầm mặc trong bóng tối rất lâu, lúc nàng mở miệng, giọng cố tỏ ra ý cười lại không giấu được sự run rẩy nghẹn ngào:



"Cá đuôi to chàng, thích nhất chính là nói ra những lời khiến người ta đỡ không được."



Trải qua những chuyện này, y có vẻ đã thay đổi rồi, nhưng trái tim ngây thơ, đơn giản, tốt đẹp cùng lương thiện ấy vẫn khiến người ta......



Tự thấy xấu hổ.




~Wattpad: Rosenychungchung~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK