Cửa nhà họ Dịch chỉ khép hờ, Doãn Hạo vừa định gõ thì có người bên trong mở cửa ra.
“Sao đến muộn thế?”
“Trên đường phải ghé một chỗ nữa.” Doãn Hạo đi thẳng vào nhà, Quý Thương sánh vai bên anh, nháy mắt với Từ Bân: “Chào cảnh sát Từ, lại gặp rồi.”
“Anh Quý.” Từ Bân sững sờ rồi nhớ ngay lúc nãy Doãn Hạo úp úp mở mở trong điện thoại rằng đội trưởng Tào mời được một vị cố vấn lâm thời, hôm nay cậu ta sẽ đưa đến luôn.
Giờ nhìn thấy Quý Thương Từ Bân mới sực hiểu ra, anh ta trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh Quý đã đến hỗ trợ.”
“Cứ gọi tôi là Quý Thương.” Quý Thương cho người ta cảm giác dễ dãi mà không biếng nhác, nói chung người không quen cũng thường không bị e dè trước anh, “Sài Lộ nhà các anh đã hỏi được gì từ Khuông Khiết chưa?”
Từ Bân hơi nhíu mày, trong câu này của Quý Thương có đến hai điểm khiến anh ta kinh ngạc.
Một là ba chữ Quý Thương dùng sau tên Sài Lộ.
Hai là trong mấy giây nói chuyện với anh ta, Quý Thương còn chưa kịp nhìn khắp tầng một đã biết Sài Lộ và Khuông Khiết không ở trong phòng, hơn nữa anh còn đoán được chính Sài Lộ đang thẩm vấn Khuông Khiết.
“Tạm thời chưa hỏi được gì.
Khuông Khiết đổi lời khai rồi, cô ta nói mình không xuống núi được nên đi nhờ một chiếc xe riêng lên nhà khách của người bạn học trên đỉnh núi nghỉ qua đêm.
Cô ta ở đó đến chiều nay mới xuống núi về thẳng nhà, suốt quá trình đó cô ta không rẽ vào đâu cả.”
Doãn Hạo hỏi: “Vậy cô ta giải thích thế nào về đoạn video cô ta bị trói tay, mắt bịt vải đen, miệng nhét khăn lông?”
“Đoạn video đó quá ngắn, ánh sáng trong phòng rất kém nên hình ảnh không rõ ràng.
Dịch Hương Tuyết ngủ rất say nên chỉ quay được góc mặt nghiêng của con bé.
Khuông Khiết khẳng định đó là bọn cướp tìm người đóng giả mẹ con cô ta.”
Để che giấu chuyện ngoại tình vụng trộm của mình mà người đàn bà này hoàn toàn không để tâm đến sự an nguy của người nhà.
Lúc này cả người chồng đi giao tiền chuộc và người thân khác trong nhà đều đã mất liên lạc, vậy mà thay vì cung cấp manh mối cho cảnh sát phá án cô ta lại cố bịa đặt đến cùng.
Quý Thương cười khinh bỉ nhưng không nói gì.
Doãn Hạo không đi vào phòng tiếp khách ở bên mà cùng Từ Bân và Quý Thương đứng lại trên hành lang trước cửa.
Anh vừa đưa mắt nhìn vào phòng khách vừa nói: “Câu chuyện bịa này của Khuông Khiết nghe qua rất gượng ép nhưng lại khá tinh vi đấy.
Cô ta căn thời gian chuẩn lắm, sớm một chút thì sẽ đụng phải tôi và Quý Thương, muộn một chút thì đường điện trên núi Tây Bình hoạt động lại rồi.”
Từ Bân nói: “Người phụ nữ này không đơn giản đâu, cô ta biết tránh khoảng thời gian sau khi camera giám sát hoạt động lại.”
Doãn Hạo lại hỏi: “Chồng cô ta cầm ba triệu tiền mặt đi mất tích thật à? Cả cha chồng và em chồng cũng vậy hả?”
“Điện thoại tắt máy, không định vị được.
Kỹ thuật viên ở sở đang rà soát camera để tìm tung tích chiếc xe.”
Quý Thương cau mày, hàng mi anh lại hơi rũ xuống.
Doãn Hạo hỏi: “Anh nghĩ ra cái gì rồi?”
Quý Thương nói: “Khuông Khiết chỉ có thể coi là một người đàn bà khôn vặt thôi, chắc chắn không đến mức thông minh đâu.
Chỉ dựa vào đầu óc của cô ta thì khó mà lợi dụng thời gian sửa điện trên núi Tây Bình để bịa ra một câu chuyện kín kẽ được.”
Doãn Hạo nghĩ thầm với Quý Thương thì mấy ai đáng gọi là thông minh.
Anh huých huých Quý Thương: “Ý anh là có người bày cho cô ta nói vậy hả? Cô ta có liên quan đến bọn cướp phải không?”
“Không đâu.” Quý Thương lắc đầu, vẫn rũ mắt, “Tuy có cả sự xuất hiện của Dịch Hương Tuyết nhưng trông cách ăn mặc của Khuông Khiết mà xem, chiếc túi cô ta xách là phiên bản giới hạn có giá từ năm chữ số đấy.
Chồng cô ta không hề khắt khe với cô ta chuyện tiền bạc, nếu bảo cô ta túng quá hóa liều, hợp mưu với người khác để rút ruột tiền nhà mình thì ngu quá.”
“Có khi nào là kiếm tiền cho nhân tình không?”
Quý Thương liếc nhìn Doãn Hạo: “Em không thấy chiếc xe của tình nhân cô ta à? Có khi người đó còn giàu hơn chồng Khuông Khiết ấy.”
“Cũng chưa chắc đâu, đầy người đi xe sang mà ví rỗng, có khi còn nợ đầm đìa ấy chứ.” Doãn Hạo đứng cạnh Quý Thương, hai tay anh đút túi quần, lúc nói chuyện thỉnh thoảng anh lại huých huých khuỷu tay vào người Quý Thương.
Những động tác rất tự nhiên này của Doãn Hạo khiến hai người vốn đã đứng rất gần nhau càng có vẻ thân mật hơn.
Quý Thương biết trong nội bộ đội một xu hướng tính dục của anh không phải là chuyện gì bí mật, vậy nên anh cảm thấy những cử chỉ trắng trợn của Doãn Hạo có hơi quá đáng.
Hiềm nỗi có mặt Từ Bân ở đây anh cũng không tiện đứng nhích ra, chỉ sợ Từ Bân nhìn thấy lại nghĩ họ có gì mờ ám với nhau.
Quý Thương nói: “Cũng không loại trừ khả năng này, nhưng em cứ bình tĩnh đừng kết luận vội.
Đợi Tiểu Đắng tìm hiểu tình hình tài chính của tình nhân Khuông Khiết đã.”
Thật ra Quý Thương nghĩ hơi xa, vì Từ Bân đầu gỗ lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào vụ án.
Thấy hai người chỉ nói nửa vời anh ta vội hỏi: “Thế nếu Khuông Khiết không có quan hệ gì với bọn cướp thì ai đã dạy cô ta nói dối như vậy?”
“Tôi đoán… có lẽ đúng là bọn cướp dạy cô ta đấy.” Quý Thương thừa dịp nhích sang phía Từ Bân, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, “Rất có thể bọn cướp dùng chuyện ngoại tình để uy hiếp Khuông Khiết, bắt cô ta hợp tác.”
Từ Bân thở dài: “Loại người gì thế này, chỉ vì không muốn chuyện dơ bẩn của mình bị lộ mà bỏ mặc cả an nguy của người nhà.”
“Anh Từ này, anh cho Sài Lộ ra đi, tôi đổi ca cho.” Doãn Hạo hứ một tiếng, “Khuông Khiết sợ bị lộ chứ gì? Bọn cướp có thể uy hiếp cô ta thì chúng ta cũng làm được thôi.”
Quý Thương gật đầu rồi quay sang nói với Từ Bân: “Lúc nào Sài Lộ ra phiền anh Từ nhờ cô ấy làm giúp tôi một việc nhé?”
“Nhờ vả gì, đừng khách sáo thế.
Sài Lộ không bao giờ từ chối công việc đâu, ai nói với cô ấy cũng vậy mà.” Từ Bân gật đầu.
Ba người đi về phòng khách bên trái, Quý Thương bước chậm lại để sánh vai cùng Từ Bân đi sau.
Doãn Hạo đưa mắt nhìn anh, Quý Thương ngoảnh mặt tránh đi, cũng không có vẻ định tiến lên.
Doãn Hạo nhíu mày, tiếp tục bước đi.
“Xem ra anh Từ đánh giá cao Sài Lộ đấy nhỉ.”
Mặt Doãn Hạo giãn ra, anh đã để ý thấy cách xưng hô của Quý Thương với Từ Bân khác hẳn với mình, điều này khiến tâm trạng anh vui một cách khó hiểu.
“Hồi mới vào cục cảnh sát Tiểu Lộ đi theo tôi mà, giờ cũng được bốn, năm năm rồi đấy.
Trong công việc cô ấy chăm chỉ lắm.” Từ Bân bắt đầu bình luận bằng cái giọng rất là giáo viên chủ nhiệm.
“Con gái như Sài Lộ hiếm lắm, đã chọn một công việc vất vả, cần nhiều nỗ lực và nhiệt huyết lại còn xinh đẹp, tâm tính hiền lành.
Bạn trai cô ấy đúng là có phước thật.”
“Cô ấy vẫn độc thân thôi.” Từ Bân thuận miệng bảo.
Quý Thương hỏi: “Ồ vậy anh Từ thì sao? Anh kết hôn chưa?”
Dỏng tai nghe hai người trò chuyện một hồi Doãn Hạo mím môi cười, nói văn vở cả buổi cuối cùng Quý Thương cũng quẹo tới chuyện chính rồi đó.
Xem tình hình này vị cố vấn Tào Vệ Vệ mời đến không chỉ để hỗ trợ phá án mà còn tiện tay giải quyết luôn bài toán nhân duyên của đội rồi.
Từ Bân đã ngoài ba mươi nên tuy Quý Thương hỏi rất tự nhiên anh ta vẫn cảm thấy hơi ngượng.
Ngập ngừng một chút anh ta mới đáp: “Tôi cũng còn độc thân.”
“Độc thân thì tốt quá.”
“Tốt gì đâu? Mẹ tôi giục cưới còn hơn cả Đường Huyền Trang niệm kinh ấy.”
“Ý tôi là anh và Sài Lộ đều còn độc thân là tốt, tôi trông hai người xứng đôi lắm.
Thôi thì quyết tâm quân ta xài quân mình đi.”
“A… ơ…” Từ Bân cứng họng không biết đối đáp ra sao.
Quý Thương thản nhiên bật cười, “Ôi tôi đùa đấy mà anh Từ.”
“Đùa à, ừ đùa đùa.
Ừ phải đấy, buồn cười quá.” Từ Bân bắt đầu cười cười theo.
Doãn Hạo thầm chốt một câu, quá kém.
Nói nói cười cười, họ đã vào đến phòng khách bày biện lộng lẫy của nhà họ Dịch.
Trong phòng lúc này Dịch Lập Đan đang ngồi trên cái ghế salon bằng gỗ lim, bên cạnh là một người phụ nữ hẳn là cùng tuổi nhưng nhan sắc thì không bì được với bà ta.
Bốn, năm người khác trong phòng đều là cảnh sát.
Máy bàn đặt ở phòng khách nhà họ Dịch và di động của Dịch Lập Đan đều đã được cài thiết bị truy dấu.
Lúc này tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng chờ đợi một trong hai chiếc điện thoại đổ chuông.
Dương Lộ Minh, cục phó cục cảnh sát hình sự khu vực Táo Lâm, cũng là người phụ trách vụ án này đã từng gặp mặt Doãn Hạo.
Bây giờ, sau cuộc trao đổi ngắn gọn Dương Lộ Minh liền cử một nữ cảnh sát cùng Doãn Hạo vào phòng Khuông Khiết, thay cho Sài Lộ.
Khuông Khiết vốn tưởng cảnh sát hỏi chuyện đến đó là xong, vậy là mình đã qua mắt trót lọt.
Không ngờ Sài Lộ chưa kịp rời đi đã có thêm hai cảnh sát, một nam một nữ đẩy cửa vào phòng.
Doãn Hạo nói ngay: “Chào cô Khuông, xin cô thêm mấy phút nhé.”
Khuông Khiết tái mặt, cô ta đứng bật dậy, không thèm để ý đến Dịch Hương Tuyết còn nằm ngủ trong lòng mình: “Tôi hiểu rồi, cảnh sát các người thẩm vấn tôi như nghi phạm hả!? Các người không lo đi tìm chồng tôi mà còn phí phạm thời gian với tôi làm gì?”
Doãn Hạo ngồi xuống, nói: “Thưa cô Khuông, hẳn cô cũng đã rõ nguyên nhân chồng cô mất tích.
Bây giờ không phải chúng tôi đang thẩm vấn cô mà là hy vọng cô hết sức hợp tác cung cấp thông tin về bọn cướp cho chúng tôi.
Thêm một manh mối thì chúng tôi sẽ tìm được người nhà cô nhanh hơn thôi.”
Khuông Khiết tỏ ra rất tức giận, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi đã nói quá nhiều lần rồi, tôi và Tiểu Tuyết ở lại nhà khách trên núi Tây Bình.
Trong video đó không phải mẹ con tôi.”
Giọng Khuông Khiết rất chói làm Dịch Hương Tuyết đang nửa mê nửa tỉnh trong lòng cô ta lại mở mắt, ngơ ngác nhìn mẹ mình.
“Không sao đâu con.” Khuông Khiết hạ giọng, xoa đầu con gái, “Nào Tiểu Tuyết, con nói cho anh này nghe sau khi chào chú hai thì mẹ con mình đi đâu?”
“Xem hoạt hình với mẹ trong phòng, xong rồi ngủ ạ.” Dịch Hương Tuyết lí nhí đáp.
Khuông Khiết nói: “Các người không tin tôi thì cũng phải tin lời trẻ con chứ.”
Doãn Hạo không đáp, cô cảnh sát bên cạnh anh nói: “Chúng tôi muốn trò chuyện riêng với cô Khuông một lát, có thể để chị cảnh sát này đưa con gái cô ra ngoài mấy phút được không?”
Nói rồi cô cảnh sát đưa mắt sang Sài Lộ.
“Có gì cứ việc nói thẳng, con tôi nó phải ở cùng tôi.” Khuông Khiết siết chặt con gái vào lòng mình, có vẻ rất đề phòng.
“Vậy cũng được.” Doãn Hạo cười nhạt, “Tôi nghĩ cô Khuông biết rất rõ hai tiếng trước trên núi Tây Bình mới có điện lại.”
“Núi Tây Bình có điện lúc nào tôi biết làm sao được.” Khuông Khiết cười nhạt nhưng ánh mắt cô ta lại né tránh ánh mắt Doãn Hạo.
Doãn Hạo nhíu mày, nói tiếp: “Vậy không biết cô Khuông có biết là ngày 20 tháng 7, ngày 15 tháng 7, ngày 8 tháng 7… tất cả những ngày này núi Tây Bình không hề mất điện không?”
“Mấy ngày đó có mất điện hay không thì liên quan gì…” nói đến đó thì Khuông Khiết nghẹn lời, suýt nữa cô ta cắn phải lưỡi mình.
Cô ta cảnh giác nhìn Doãn Hạo, trong đầu thầm nhẩm lại những ngày anh vừa nói và đột nhiên lưng cô ta ớn lạnh.
Tất cả những ngày này Khuông Khiết đều có hai tiết tập yoga buổi chiều.
Và trong mọi giờ yoga này, chưa một lần nào cô ta có mặt ở phòng tập.
Doãn Hạo lại nói tiếp: “Còn ngày 24 tháng 6, ngày 17 tháng 6…”
“Anh đừng nói nữa.” Khuông Khiết ngắt lời Doãn Hạo, cô ta đưa con gái cho Sài Lộ đứng cạnh đó.
“Con ra ngoài chơi với chị này nhé Tiểu Tuyết, một lúc nữa mẹ sẽ ra với con.”
Sài Lộ gập cuốn sổ ghi chép trên tay lại, nhét vào túi rồi bế Dịch Hương Tuyết ra khỏi phòng.
Lúc ra đến cửa cô còn cố tình liếc Khuông Khiết một cái: “Đi nào, chị kể chuyện cổ tích cho bé nhé.
Mình còn bé, mình không nghe chuyện lăng nhăng dơ dáy, bẩn tai mình lắm.”
“Cô…”
Cửa phòng đóng sập lại, Khuông Khiết điên tiết mà chưa kịp nói gì đã bị chặn họng.
Còn hai cảnh sát trong phòng, tuy không tỏ rõ vẻ mỉa mai nhưng mặt cả hai người đều hết sức lạnh lùng.
Lại có giọng nói ngây thơ, non nớt của Dịch Hương Tuyết vọng vào: “Chị ơi, chuyện lăng nhăng dơ dáy là gì…”
Khuông Khiết chán nản ngồi phịch xuống, nhưng ngay sau đó cô ta lấy lại thái độ ngạo mạn cố hữu, cô ta khoanh hai tay trước ngực, hơi hất cằm nói cứng: “Muốn gì thì anh hỏi đi.”
“Quan hệ của cô và Âu Dương Tĩnh thì không phải bàn nữa.
Nếu cô cần bằng chứng trong vòng hai mươi phút tôi có thể trình cho cô toàn bộ thời gian, địa điểm, thậm chí cả video quay cảnh hai người hẹn hò vụng trộm với nhau trong nửa năm gần đây.”
Mặt Khuông Khiết trắng bệch, hai cánh tay khoanh trước ngực cô ta bắt đầu run bần bật.
Doãn Hạo ngừng một chút rồi hạ giọng, nói: “Nào cô Khuông, chúng tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.
Đề nghị cô khai báo chi tiết những gì xảy ra từ khi cô rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình.”.
Danh Sách Chương: