Hàng Án vừa dứt lời, âm thanh thở dài lan khắp lớp học.
Triệu Cầm ngạc nhiên nhìn Hàng Án một cái, sau đó hướng đên Giang Nhan: "Cô Giang, trách nhiệm của giáo viên tâm lý nên là hỗ trợ học sinh tự nhận thức và giảm bớt áp lực tâm lý của học sinh, chứ không phải hình thức lên lớp để thuyết giáo."
Nói xong cô ta liền ngồi xuống.
Hàng Án không bị ảnh hưởng bởi Triệu Cầm: "Những người làm chuyện xấu nên bị trừng phạt, đó là đạo lý xưa nay.
Nếu phương pháp thông thường không thể trừng phạt được thì việc sử dụng các phương pháp khác cũng không có gì đáng trách."
"Nếu thủ phạm trong video làm tổn thương người khác mà không có lý do, thì chúng nên bị trừng phạt nghiêm khắc hơn."
Dừng một chút, cậu tiếp tục nói: "Nhưng mà người xấu luôn thuộc số ít, chúng ta phải tin tưởng thế giới này vẫn rất tốt đẹp, còn rất nhiều người tốt.
Vì người xấu thuộc số ít nên họ nhận được sự chú ý rộng rãi từ xã hội.
Tương tự như những người học giỏi luôn thuộc số ít, vậy nên tự nhiên nhận được nhiều sự chú ý hơn so những người bình thường.
"Eh......"
Trong phòng học âm thanh ồn ào truyền hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng cảm thấy câu cuối của Hàng Án là tự biên tự diễn, tự khen mình.
Thần sắc Hàng Án không thay đổi: "Em nghĩ chúng ta không cần phải phân tích động cơ của thủ phạm, bởi vì những hành động tàn bạo đã xảy ra, tư tưởng là thứ khó thay đổi nhất.
Nếu muốn giảm bớt sự xuất hiện của bạo lực, điều quan trọng nhất là mọi người vẫn giữ được sự thiện lương trong tâm, kẻ yếu đứng lên chống lại sự bất công, chỉ có cách ở cùng một độ cao thì người khác mới không dám bắt nạt mình."
Vừa dứt lời, Lăng Dũng dẫn đầu vỗ tay: "Không hổ là học thần, nói rất hay."
Giang Nhan mời cậu ngồi xuống.
Lăng Dũng giơ tay lên: "Cô Giang, em cũng có lời muốn nói."
Giang Nhan mỉm cười, ra hiệu cho cậu nói.
"Thực ra em không đồng tình lắm với ý kiến của Hàng Án.
Làm người tốt thì không được làm việc xấu.
Dù là người lớn hay trẻ vị thành niên, ngay từ khi có ý thức, chúng ta nên phân biệt giữa thiện ác, đúng sai, nếu cứ thấy ai xấu thì mình sử dụng bạo lực lên họ, nhưng người khác lại thấy mình không tốt cũng sử dụng bạo lực lên người mình, thì không phải xã hội sẽ loạn sao? Là một công dân, chúng ta nên tuân thủ các quy tắc và trật tự của xã hội."
Lý Giai Giai chậm rãi giơ tay lên, giơ lên nửa chừng lại đặt xuống, lí nhí nói: "Em đồng ý với Lăng Dũng, nếu đã thấy người khác là người xấu, chúng ta càng không nên trở thành người như vậy."
"Cô Giang, em cũng có ý kiến."
Lúc này bầu không khí trong lớp học khá sôi nổi, ngày càng có nhiều học sinh tích cực phát biểu,Giang Nhan yên lặng lắng nghe ý kiến của họ, nhận ra lứa trẻ ngày nay rất biết suy nghĩ.
Tuy nhiên, hai học sinh mà cô chú ý nhất là Triệu Cầm và Hàng Án, 2 đứa trẻ này có quan niệm dùng bạo chế bạo, khác biệt so với những học sinh khác.
Sau khi cả hai phát biểu ý kiến, họ cúi đầu xem bài thi, cũng không tham gia thảo luận nữa.
Trong khi lắng nghe mọi người phát biểu, khóe mắt Giang Nhan nhìn thấy chủ nhiệm Đan bên ngoài cửa sổ, ông gật đầu mỉm cười với cô, đứng vài phút rồi rời đi.
Giang Nhan không đánh giá quan điểm nào đúng, quan điểm nào sai, cô nói ngắn gọn suy nghĩ cá nhân, thay một vài bức ảnh mới và chuyển chủ đề từ bạo lực sang giáo dục giới tính.
Hình ảnh vừa được chiếu lên, lớp học lập tức ồn ào như vỡ chợ, bàn tán xôn xao.
Tình d*c không còn là chủ đề mà ai cũng trốn tránh, nhưng cấp 3 là thời kỳ mà yêu sớm còn bị cấm đoán, mấy đứa học sinh thường lén lút thảo luận riêng tư, thấy GIang Nhan đưa chủ đề này lên slide thì có chút bất ngờ.
Giang Nhan đã thảo luận với nhà trường, sau khi nói về vụ bạo lực ở trường trung học Minh Đỉnh, cô cũng sẽ đề cập đến chủ đề xâm hại tình d*c.
Cô chia sẻ kiến thức về sức khỏe tình d*c và tâm thần và nêu một số ví dụ điển hình với học sinh lớp A5.
Sau khi nói hết các ví dụ, cô chia sẻ một trong số đó có trải nghiệm thực tế của mình, cô đã sử dụng một tên khác trong đó.
So với sự thảo luận nhiệt tình với chủ đề bạo lực, thì chủ đề này yên lặng như tờ.
Giang Nhan quan sát phản ứng của họ, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào Hàng Án, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hàng Án do dự vài giây, mới chậm rãi đứng dậy: "Những cô gái từng bị xâm hại tình d*c, thật sự rất sợ hãi ạ?"
"Nạn nhân dù là đàn ông hay phụ nữ thì họ vẫn sẽ sợ hãi, để lại bóng đen tâm lý trong họ.
Tình d*c vốn là điều đẹp đẽ, có nhu cầu tình d*c là chuyện bình thường.
Nhưng cần được giải tỏa qua thông qua cách phù hợp, hoặc dời lực chú ý đến việc khác.
Xâm hại tình d*c luôn luôn là một hành vi sai trái."
Giang Nhan nhìn vào đôi mắt trong sáng của cậu, dịu giọng: "Cho nên đã là nam thì không nên động tay động chân với bạn nữ.
Là con gái, các bạn phải học cách tự bảo vệ mình.
Khi gặp phải những trường hợp như vậy, phải kịp thời thông báo cho giáo viên và phụ huynh, chúng ta không nên vì xấu hổ sợ hãi mà che giấu, tránh bị thương tổn thêm một lần nữa."
Tiết học tâm lý đầu tiên diễn ra suôn sẻ, tan học, Giang Nhan tắt máy chiếu, thu dọn đồ chuẩn bị xuống lầu, Lý Giai Giai đi tới bục giảng, thấp giọng hỏi: "Cô Giang, em có thể cùng cô đi bộ đến cổng trường được không ạ?"
Giang Nhan cúi đầu xem cô bé, nhận ra ánh mắt cô bé có sự né tránh, dường như đang có tâm sự, cô mỉm cười gật đầu: "Được, em thu dọn đồ chúng ta cùng đi."
Khi đi xuống cầu thang, Lý Giai Giai không nói một câu, Giang Ngôn biết cô bé có chuyện muốn nói, đến đường đã có ít người hơn nên cô thả chậm lại bước chân.
Lý Giai Giai do dự rối rắm hồi lâu, mới ấp úng mở miệng: "Cô Giang, cô có thể giữ bí mật giúp em không ạ?"
"Tất nhiên có thể, có vấn đề gì em cứ nói với cô, để cô xem thử mình có thể giúp được gì cho em không."
"Hình như em bị theo dõi." Lý Giai Giai lo lắng nói: "Tối qua lúc về nhà, em cứ cảm thấy sau lưng có người.
Sau đó em lại nhận được 2 tin nhắn kì lạ, lúc đi ăn tối em có đi ngang qua xe đạp mình, phát hiện lốp xe đã bị ai đó phá."
"Em không biết mình có nghĩ nhiều hay không, không dám nói cho ba mẹ và giáo viên chủ nhiệm.
Cô Giang học tâm lý học nên em muốn tâm sự với cô ạ."
Giang Nhan cau mày, nhìn xung quanh và đưa Lý Giai Giai đến dưới một gốc cây.
"Đừng sợ, em từ từ nói."
Bữa ăn hôm qua khiến Lý Giai Gian vô thức tin tưởng và ỷ lại vào Giang Nhan, kể cho Giang Nhan tất cả những phát hiện và lo lắng của mình.
"Thật ra tháng trước chuyện này cũng đã xảy ra hai lần, lúc đó em cho là ngoài ý muốn, cũng không để ý.
Bây giờ nghĩ lại, thật không đúng chút nào, em không dám nói cho người khác biết, em thật sự sợ."
"Em đã nhận được tin nhắn kỳ lạ từ tháng trước sao?"
Lý Giai Giai gật đầu, đưa nội dung tin nhắn cho cô xem.
Giang Nhan nhíu mày.
Đúng lúc này, bảo vệ gọi điện thoại đến, Giang Nhan ra hiệu Lý Giai Giai chờ một chút, bấm nghe điện thoại.
"Bác sĩ Giang, đã xảy ra chuyện, đầu xe đằng trước của cô bị đập nát hết rồi.".
Danh Sách Chương: