Sau khi trở về Thanh Hoa nghe xong việc này thế nhưng cao hứng, Ngô Uyển có lão sư chuyên nghiệp dạy dỗ khẳng định là chuyện tốt, lại thấy Ngô La có biểu hiện không dám tin tưởng nói: " Cũng không phải, vị đại nương tử kia còn nói, nàng dạy học không lấy tiền"
Bà nghe nói hài tử trong thành học đọc sách đều tốn một lượng bạc, vị tiên sinh kia lại bảo không cần lấy tiền.
Thanh Hoa nghe thấy liền nói" Chính là như vậy nên chúng ta vẫn phải chuẩn bị chút gì gọi là học phí, đừng để Ngô Uyển đi học bị bạn học khác coi thường"
Bất quá nghe vị tiên sinh kia có thái độ không tệ, về sau sẽ bảo vệ Ngô Uyển của nàng, Thanh Hoa cảm thấy Ngô Uyển cũng nên đưa qua chút lễ vật, liền phủi tay nói " Lai lịch nữ tiên sinh kia là gì? Nếu tốt thì chúng ta đưa Ngô Uyển qua cho nàng dạy, con sẽ tặng cho nàng chút lễ vật, cũng coi như là lễ vật nhỏ con cho Ngô Uyển"
Ngô La đáp " Vị đại nương tử kia gọi là Ngôn, Ngôn đại nương tử, ta thấy rất có khí khái, người trong thành đều gọi nàng một tiếng Ngôn đại nương tử hoặc Ngôn tiên sinh"
"Éc" Thanh Hoa nghe họ Ngôn liền nhớ tới Ngôn đại nương tử, một thân áo trắng nói chuyện hành động câu nệ kia, nháy mắt không biết nói gì, đừng bảo trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng! Không nói những cái khác, địa vị người kia tựa như thật không nhỏ, để cô dạy học cũng không thua thiệt!.
"Con ở trong thành cũng từng nghe tiếng người kia, cho Ngô Uyển theo học cũng rất tốt" Thanh Hoa nghĩ đến sau này ít xuất hiện trước mặt Ngôn đại nương tử kia, người kia lúc nào cũng trừng mắt dọc mắt ngang với mình, nếu để cô biết Ngô Uyển là do mình dạy! chắc sẽ đuổi Ngô Uyển ra khỏi giáo đường chứ!.
Tốt nhất là! đừng để biết thì tốt hơn.
Lúc này Ngô Uyển chu miệng nhỏ nói " Con không đi, con muốn Thanh Hoa tỷ tỷ làm tiên sinh của con à, không cần người khác.
Thanh Hoa ngồi xổm xuống kéo hai tay nhỏ của Ngô Uyển " Uyển nhi, muội thích đọc sách làm thơ, chỉ cần có cơ hội tốt như vậy phải biết nắm lấy, trẻ con ở thôn nhỏ chúng ta không có nhiều cơ hội như vậy, Thanh Hoa tỷ tỷ cũng thích dạy muội, nhưng dạy không được nhiều, muội nếu thật thích đọc sách thì nhất định phải đi"
Ngô Uyển lúc này liền do dự, bặm môi khó xử " Muội thích đọc sách"
Bé nhìn quanh có chút bất an hỏi " Điền Thiện thì sao? muội ấy cũng đi đúng không?"
"Cái này! " Thanh Hoa thế nhưng không dám cam đoan với bé " Có lẽ Điền Thiện phải qua kiểm tra, tỷ nghe nói học đường trong thành thu học sinh đều phải khảo thí"
"Muội đi thi" Điền Thiện ở bên cạnh ưỡn ngực nói, dáng vẻ tự tin, Thanh Hoa vò đầu Điền Thiện, trong lòng cảm thấy không có khả năng, Điền Thiện hiện tại chỉ mới ba bốn tuổi thôi mà
Ngô Uyển lại nghiêm túc gật đầu " Vậy chúng ta cùng đi"
Hai hài tử nói xong còn cẩn thận từng li từng tí hỏi Thanh Hoa " Vậy tụi muội còn được mặc đồng phục không ạ"
Thanh Hoa sờ sờ hai hài tử nói " Đương nhiên"
Tiểu bằng hữu vui mừng hớn hở chạy ra ngoài chơi, tình cảm vô cùng tốt, Thanh Hoa liền thích như tiểu hài tử, ăn no đọc sách, không cần lo lắng chuyện lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có thể cười đến vui vẻ.
Thanh Hoa lúc này mới quay đầu nói với Ngô La " Sau này liền đáp ứng vị tiên sinh kia, xem lúc nào thì tới học đường được, con sẽ trao một phần lễ vật cho Ngô Uyển mang tới, chắc chắn không làm xấu mặt Ngô Uyển cùng vị tiên sinh kia" Một phần lễ vật tốt cùng làm mở mặt hai bên.
Ngô La cười đến cao hứng cũng không chối từ, nghĩ đến Ngô Uyển sau này đã có tiên sinh dạy thì vui sướng, liền đi tìm Ngô Thẩm, chuyện tốt thế này phải nhanh kể cho thê tử bà biết.
Thanh Hoa ở nhà liền bắt đầu buồn rầu
Lời nói thì dễ, nhưng đưa quà gì cho người ta mới được.
?
Đưa tiền đưa bạc khẳng định không được, người đọc sách thường có chút thanh cao, đưa đồ mắc tiền người ta không xem vào mắt không nói, thậm chí còn không cao hứng, nếu có thể tặng sách quý thì tốt, nhưng Thanh Hoa làm gì có thứ này, vài cuốn sách đều mua ở cửa tiệm, quầy sách nhỏ ở Cửu Hồng Thành, hai bản thi tập cho hai hài tử, một cuốn trong tay cũng không có, người ta làm gì coi trọng?
Càng nghì, Thanh Hoa vuốt vuốt lông mày liền có linh quang léo lên, ngẩng đầu liền hỏi Điền Chân " Điền gia a tỷ, tỷ có thể gọt ít nan quạt cho ta không? Đại khái dài cỡ này, mỏng một chút! " Nàng dùng tay ước lượng.
"Có thể" Điền Chân gật đầu " Dùng cây trúc sao? muội tử muốn làm quạt? Vậy ta vào thành mua vài tờ giấy"
Thanh Hoa ngăn cô lại "Không cần đến giấy, ta định làm quạt thêu" Quạt thêu tương đối đơn giản, trong tay nàng còn chút lụa mỏng, làm một cái quạt thêu vừa đủ, ở phía trên thêu chút mai lan cúc trúc, khẳng định đẹp mắt, xuân hạ lấy ra xem cũng có chút mát lạnh.
Y phục gần đây mai sắp xong, Thanh gia cũng không có việc gì liền nghĩ đến chuyện may quạt, Thanh Hinh đối với hội họa không biết, Thanh Hoa cũng không hơn chút nào, chỉ đành vào thành tìm Triệu Mộc.
Triệu Mộc khí sắc vẫn ổn, hai trăm văn lúc trước cũng đủ khiến bọn họ qua năm, cùng với sức khoẻ Cửu Nương cũng không tệ, hai thê thê ngồi ở sạp hàng phơi nắng, tranh bày trên sạp chất lượng tốt hơn một chút, chí ít không còn vàng còn nhăn, vẽ mấy bức cảnh tuyết nhìn là biết mùa đông, chính là chủ đề đang thịnh hành.
Thấy Thanh Hoa tới, Triệu Mộc mừng rỡ đứng dậy nghênh đón, Thanh Hoa xem như là ân nhân của bọn họ, nếu không nhờ nàng đặt trước tranh hoa khôi, thời gian sau đó cũng đỡ đi phần nào, may nhờ Thanh Hoa mà hiện tại có thể dùng giấy mới để vẽ tranh, tuy nói kinh doanh cũng không phát đạt đông đúc, nhưng một ngày bán được mấy bức cũng không đến nổi cạn lương thực.
Cửu Nương nghe tiếng Thanh Hoa cũng đứng dậy tiếp đón, thuốc lúc trước mình uống được là nhờ tiền giấy bút.
Thanh Hoa không dám lễ tạ của hai người, liền nhanh nói ra mục đích tới đây.
"Triệu nương tử, lần này nhờ nương tử vẽ cho ta mấy bức trúc hoạ, ta dùng để tặng người ta, người ta là người đọc sách, nên vẽ cũng công phu một chút"
Triệu Mộc nghe xong liền đáp " Không thành vấn đề, Triệu Mộc ta vẽ cái gì cũng đẹp, nhất là tranh do Thanh muội tử đặt mua, ta khẳng định tận tâm tận lực vẽ"
Nói câu dốc sức chính là thứ THanh Hoa hài lòng nhất, cô đặc biệt vẽ cho Thanh Hoa một bức trúc đồ đêm trăng, cành trúc cao nhã trong đêm khiết như khiêm, Thanh Hoa không hiểu tranh vẫn thấy đẹp mắt, trả cho Triệu Mộc không ít tiền thù lao.
Với bức trúc đồ này, Thanh Hoa đầu tiên liền dùng làm mẫu, sau đó tìm chỉ thuê lục sắc dạy Thanh Hinh thêu lại, Thanh Hinh bình thường may vá y phục là một tay hảo thủ, nhưng lần đầu tiên làm việc này, bô y phục dân quê bình thường ít khi thêu màu, còn phải thêu trên lụa mỏng, thật đúng không quen tay.
Nhưng nàng không phụ lòng Thanh Hoa, bức tranh kia cũng không khó, thêm một chút xíu màu sắc, lại ra dáng hình bức tranh trên vải.
Thanh Hoa mặc dù không động tay chân, nhưng trước kia từng lên mạng tra cứu mấy lần, đại khái cũng biết vài kiểu thêu, ở một bên há miệng, thành phẩm coi như cũng không tệ.
Điền Chân lấy tre gọt làm quạt, Thanh Hinh nhìn nói " Cái này mỏng thật đó"
Không nghĩ Thanh Hoa còn chế thêm một ít đường vân, chớp mắt nhìn Điền Chân " Cái này!.
tỷ phụ ta một chút"
Lập tức hai người liền vùi đầu cố gắng hoàn thành, Thanh Hoa bẻ gãy ra làm ba, Điền Chân không sinh khí, chỉ thản nhiên nói "Còn gì là quạt tre nữa" Thanh Hoa chỉ có thể bó tay đứng ngoài quan sát, không làm phiền thêm.
Một trận giày vò qua đi, mới chế ra được cây quạt thêu
Thanh Hoa vỗ đùi " Đồ tốt thì được cất kỹ, làm hộp đi!"
Làm xong hộp liền đem bức trúc đồ đêm trăng của Triệu Mộc đặt vào, để kỷ niệm, phía sau cây quạt còn có một dây đeo màu xanh sẫm, bên trong hộp nhỏ đặt một tấm vải, cùng cây quạt chỉnh tề đặt chính giữa, Thanh Hoa hài lòng hếch mũi lên trời, cái này không khác gì đồ cao cấp, tự hào về bản thân.
Ngô Uyển ngày đó đi học liền cầm theo hộp nhỏ này, cẩn thận từng li từng tí ôm vào lòng, không dám khinh thường.
Danh Sách Chương: