• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Thẩm Nghị Sùng đi tới, trực tiếp làm lơ kháng nghị của con trai, bế con trai lên đặt ở trên mặt đất.

Đối mặt với con trai đang trừng mắt to, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh: "Kêu mẹ con lên rửa mặt, ăn sáng."
Anh thấy Dư Dao Dao lười như nhũn xương, thiếu chút nữa lại chui vào trong ổ chăn nằm xuống.

Anh sôi máu, bước lại, ấn eo nhỏ của cô, xách ra khỏi chăn.
"Hôm nay, anh đi quay chung với em." Đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia u ám.
"Không ai nói em cái gì, cũng không ai dám ra tay với em.

Nếu em muốn nghỉ ngơi, vậy không cần đi nhưng phải muốn lên ăn sáng."
Dư Dao Dao nghe ra trong giọng của anh toàn là che chở, chớp chớp mắt đẹp, muốn biến thành nước nằm mãi ở trong lòng ngực của anh.

nhưng cô nhìn bánh bao nhỏ đang đứng trên mặt đất, tò mò nhìn lại đây.
Cô thở dài, quyết định không tai họa đóa hoa tổ quốc loài người.
Cô lén xoay người, che mắt bánh bao nhỏ, duỗi tay sờ cơ đùi rắn chắc của Thẩm Nghị Sùng, cười hí hí.
"Dạ ~ Em dậy ngay đây!"
Phía sau lưng Thẩm Nghị Sùng cứng đờ.

Đáng chết, anh vậy mà lập tức có phản ứng!
Mà Dư Dao Dao làm xong chuyện xấu, lại trốn chạy nhanh như chớp, đùi đẹp thon dài hoàn toàn bại lộ ở dưới làn váy áo thun của anh.

Từng sợi tóc đen uốn lượn trước ngực, càng ẩn ẩn phác hoạ đường cong phập phồng của cô...
"Ba lại chảy máu mũi!" Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ trừng lớn mắt hét lên.
"......"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy, mặt đen xì, giơ tay che lại mũi: "Lo đi ăn cháo của con đi!"
Bánh bao nhỏ nhìn ba thè lưỡi, ôm rắn trắng to trong tay, nhanh như đạn pháo vọt vào phòng tắm.
"Mẹ, ba lại chảy máu mũi! Hôm nay con đi làm chung với me! Ba quá vô dụng, bệnh nặng đi không được!"
Phòng tắm thực mau truyền ra tiếng cười ha ha như chuông bạc.
Thẩm Nghị Sùng: "......"
*****
Ăn xong bữa sáng phong phú, một nhà ba người ngồi lên xe.

Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ không tình nguyện nhưng vẫn bị đưa đi nhà trẻ.
Dư Dao Dao cách cửa sổ xe chào bé.
Thẩm Nghị Sùng tự mình đưa con trai xuống xe, ôm bé vào nhà trẻ.
"Đi đến phim trường." Thẩm Nghị Sùng trở về xe, ra lệnh cho Thẩm Lâm.
Nghê Dịch ngồi ở phía sau, kích động muốn hét lên...
Boss thật là bá đạo.

"Chị đại, fans của chị đã tăng tới 600 ngàn!"
"Oa, 610 ngàn!"
"620..."
Dư Dao Dao nằm liệt ở phía sau, trực tiếp nằm ở trên thân rắn bông trắng to của bánh bao nhỏ, sau đó duỗi tay chơi đùa với hai con rắn, cũng là thú cưng trong miệng cô, làm một người đàn ông trưởng thành nhìn còn nhút nhát sợ hãi.
"Nghệ sĩ nổi tiếng nhất có bao nhiêu fans, hơn trăm triệu không?"
Giọng Nghê Dịch trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.
Dã tâm chị đại nhà anh, không phải hạng vừa.
Thẩm Nghị Sùng nhìn ra sau, liếc cô một cái, mắt hẹp dài hơi khép lại, cởi áo khoác dài, đưa ra phía sau.
"Phủ vào, chân."
Tư thế nằm của cô cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, không hề có một chút hình tượng.

Mặc váy nhỏ, một đôi đùi đẹp cứ lắc lư qua lại phía ghế sau, chân váy cực kỳ dễ dàng bị vén lên.
Tuy cửa sổ chỉ nhìn được một chiều, bên ngoài không có cách nào nhìn thấy khung cảnh bên trong xe nhưng anh vẫn không vui mà nhíu mày.
Nghê Dịch nhanh tay tiếp nhận, phủ giúp cô.

nhưng ngay sau đó, phía sau cổ anh chợt lạnh, giống như có không khí chết chóc đang vờn quanh ở trên người anh.

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt tử vong lạnh như băng của boss Thẩm đang tập trung ở trên người anh.
Nghê Dịch run lên, lập tức ngồi xuống.
Mẹ nó, sao anh to gan như vậy, dám xum xoe với bà chủ ở trước mặt ông chủ, chán sống?!
"Trợ lý đã sa thải vào ngày hôm qua, hôm nay sẽ có ba người tới để cậu chọn!" Thẩm Nghị Sùng liếc anh ta một cái.
Nghê Dịch lau mồ hôi: "Dạ, em đã biết."
Nếu lần sau chị đại lại xảy ra chuyện thì đến phiên anh xong đời!
*****
Tới phim trường, xe mới vừa dừng lại thì nhìn thấy Mạnh Hân Nhiễm và quản lý cùng mang vẻ mặt tuyệt vọng đứng ở bên ngoài chờ.
Thẩm Nghị Sùng không mở miệng, trực tiếp chia cho Thẩm Lâm một ánh mắt.

Thẩm Lâm hiểu ý, xuống xe ra tối hậu thư cho hai người kia.
"Về trước công ty chờ tin tức, đừng vi phạm mệnh lệnh của ông chủ.

Nếu không, xử lý theo hợp đồng."
Mạnh Hân Nhiễm lập tức khóc ra tiếng, cơ hồ là ngồi xổm trên mặt đất, tay lôi kéo cửa xe khẩn cầu: "Boss, em không có ác ý, em thật sự không có cố ý làm bà chủ bị thương...!Em sai rồi, em nhận lỗi...!Thế nào cũng được, cầu xin boss đừng đóng băng em, em còn có rất nhiều lịch trình..."
Quản lý của cô ta vẻ mặt chua xót, muốn giữ chặt cô ta và rất nhanh đã bị Thẩm Nghị Sùng đẩy cửa xe chặn lại.

Chân dài đặt trên mặt đất, gương mặt lạnh băng không có một chút biểu cảm, giống như đang xem một vật chết.
"Những hành trình nào chưa hoàn thành, toàn bộ chi phí bồi thường, đều do cô gánh vác.

Không đủ, chờ sau khi cô ra tù rồi trả tiếp."
Mạnh Hân Nhiễm đặt mông ngồi vào trên mặt đất, thẫn thờ nhìn về phía Thẩm Nghị Sùng.
Dư Dao Dao được Nghê Dịch đỡ xuống xe.


nhưng cô không cần ai bảo vệ, đi ngang qua Mạnh Hân Nhiễm, thuận tay vuột sợi tóc, cười mở miệng nói: "Xin chào, lời hứa thủ hạ lưu tình với cô, tôi làm được rồi đó.

Tôi không có ra tay nha ~"
Mạnh Hân Nhiễm oán hận mà nâng mắt trừng cô: "Cô đều là dựa vào..."
Dư Dao Dao hì hì cười nhạo một tiếng, cắt ngang lời của cô ta: "Đúng vậy, tôi chính là dựa chồng yêu uy mãnh đó thì sao ~ cô tới cắn tôi đi ~"
Mạnh Hân Nhiễm giận mở to mắt.
"Tới, ra tay đi, dù sao cô cũng thua!"
Thẩm Nghị Sùng đen mặt, duỗi tay kéo Dư Dao Dao đến cạnh mình: "Đi vào."
"Dạ ~ chồng uy mãnh yêu dấu~"
"......"
Ném Mạnh Hân Nhiễm đang quỳ rạp trên mặt đất ra sau, họ đi thẳng vào nơi quay chương trình, thực mau Dư Dao Dao đã trờ thành tiêu điểm trong toàn bộ tầm mắt mọi người ở hiện trường.
Hôm nay cô mặc váy xòe màu tím babi, bên ngoài là áo khoác dê màu trắng, dài đến tận gối, che lại cặp chân tinh xảo xinh đẹp, chỉ để lại phần từ đầu gối xuống dưới chân nhưng cũng đã bị vớ trắng mỏng che lắp.

Đại bộ phận nữ ngôi sao Châu Á đều tận lực né tránh màu tím, cô lại hoàn toàn nuốt trọn được khí chất của nó, thậm chí còn rất là sáng chói.
Khi cô vặn vòng eo, đi vào tầm mắt của mọi người, không khác gì khí chất của một người mẫu kỳ cựu.

Bên ngoài cổng vốn đang ồn ào, lập tức tiếng bàn tán giảm nhỏ hơn phân nửa.

Nhóm phóng viên tạm dừng nửa phút chợt giật mình tỉnh hồn, tiếng máy ảnh và ánh sáng chớp lóe không ngừng.
Thẩm Nghị Sùng đeo kính râm, hơi nâng mi.

Chú ý tới tầm mắt mọi người, đặc biệt là của đám đàn ông ở đây, anh bậm chặt môi mỏng.
Bàn tay to có lực mạnh mẽ trực tiếp bóp lấy eo cô.
"Không được vặn." Boss Thẩm phun ra ba chữ.
Ánh mắt như kiếm, cách kính râm, liếc cái váy trên người Dư Dao Dao.
Không lâu, anh nhíu mi: "Lần sau không cho phép mặc váy ngắn như thế, anh sẽ kêu quản gia một lần nữa đặt mua quần áo mới cho em."
Dư Dao Dao giật mình ngạc nhiên: "Hả?"
Thẩm Nghị Sùng nâng cằm: "Không phải em mới nói với Mạnh Hân Nhiễm sao?"
"Dạ?"
"Em là dựa vào chồng, cho nên em phải nghe anh."
"......"
Dư Dao Dao á khẩu không trả lời được, không ngờ cô vậy mà lấy đá đập chính chân của mình nhưng cũng may Thẩm Nghị Sùng cũng coi như nói đạo lý, thấy vẻ mặt của cô như đưa đám, cũng hơi thả lỏng điều kiện.
"Không vặn eo, anh sẽ để cho em mặc loại này."
Dư Dao Dao lập tức mặt càng khổ.
Đi mà không vặn eo vậy đi làm cách nào?
*****
Sau khi Thẩm Nghị Sùng chào hỏi tổ ê-kíp, đã được thông báo cho đề tài hôm nay phải diễn.
"Hôm nay chúng tôi biểu diễn cảnh rơi xuống nước, có nhiều mục khách nhau nhưng tất cả đều phải kết thúc dưới nước."

Hôm nay tổng đạo diễn cũng tới hiện trường.

Ngày hôm qua có chuyện lớn xảy ra, hôm nay anh cũng là dọn sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Dư Dao Dao nhìn đề tài người phụ trách trường quay đưa qua.
Tranh chấp rơi xuống nước.
Đánh nhau rơi xuống nước.
Tự nhảy sông tự sát.
Trượt chân...
Nhiều đề tài như vậy, nội dung đều là thứ gì đâu không.

Tuy nhiên, lúc Dư Dao Dao nhìn một đống nhân viên vây quanh một cái hồ nhân tạo, ánh mắt của cô lại sáng long lanh.
"Chính là nhảy vào cái hồ này sao?" Nhìn còn sạch sẽ hơn hồ nước trong sở thú của cô.
Nhớ trước đây, nếu không phải bị chấp pháp Yêu giới bắt được, cô cũng có thể trở thành chủ nhân của một mảnh đất riêng.
Giọng Thẩm Nghị Sùng lạnh như băng: "Hôm nay nhiệt độ thấp, chương trình có cần thiết làm như vậy hay không?"
Vì lưu lượng mà không suy tính cho sức khỏe của thí sinh! Thời tiết như vậy mà lại bắt người ta nhảy xuống hồ nước, thực dễ dàng bị đông lạnh.

Nếu sinh ra bệnh tật về sau thì sao, ai bồi thường?
"Boss Thẩm, diễn viên đều phải đóng như thế, dù trời lạnh hay nóng đều phải hoàn thành." Đạo diễn khó xử mà giải thích.
"Chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tất cả đều được bảo hộ, đều có túi giữ ấm, canh gừng, thuốc cảm và nước ấm, ngay cả bác sĩ chúng tôi cũng đã mời tới hiện trường."
Thẩm Nghị Sùng liếc nhìn xung quanh, sắc mặt vẫn không bỏ qua.
Đạo diễn thở dài, nhìn Dư Dao Dao, có chút đáng tiếc, có điều cũng không thể không gật đầu: "Nếu tối hôm qua Bà Thẩm đã bị hoảng sợ, vậy hôm nay hãy nghỉ ngơi một ngày đi.

Bà chủ quay khung hình trước rồi vào trong ngồi nghỉ ngơi."
Đây là đi cửa sau!
Nếu là những thí sinh khác, giữa đường dám cự tuyệt biểu diễn, sẽ bị chương trình trực tiếp cắt màn ảnh.

nhưng Dư Dao Dao lại có thể, hiển nhiên là bởi vì thân phận địa vị của chồng yêu Thẩm Nghị Sùng.
Sau chuyện gièm pha tối hôm qua, đạo diễn đã cắt bớt một đoạn tiệc đưa tiễn, hôm nay muốn bù lại dung lượng.

Đương nhiên, đạo diễn cũng không bỏ được lượng lưu lượng cao ngất trời mà cô mang lại.

Nội một tập hơn qua vừa mới phát sóng thôi, số lượng khán giả hưởng ứng vô cùng tốt.
Thẩm Nghị Sùng muốn gật đầu nhưng lại bị Dư Dao Dao kéo lại.
"Đừng anh ơi, em không có việc gì hết á, em không sợ bệnh đâu, đi mà anh ~ chồng ơi ~" Nguyên gương mặt nhỏ của cô đều sáng lên, trong mắt chỉ có hưng phấn và kích động.
Thậm chí còn có chút chờ mong.
"Đạo diễn, đề tài về nước này...!Có phải diễn một cảnh (1)xuất thủy phù dung hay không?"
Cái này cô biết.
Chỉ cần là phim cổ trang thì đều sẽ có một vài cảnh nữ chính tắm gội, nếu không có như vậy thì nhất định phải có cảnh rơi xuống nước.

Cô đẹp như vậy, thích hợp biểu diễn loại hình ảnh đẹp đẹp mà ướt dầm dề như thế này nhất!
Dư Dao Dao nghĩ, cô nuốt nuốt nước miếng.
Trời ơi, quả thực không thể tưởng tượng lúc mình tắm nó đẹp biết bao nhiêu...
"Đạo diễn, trong đám đề tài này, cái nào rớt vào trong nước lâu nhất..."
"Tôi có thể ở trong nước làm bộ tắm được không? Cảnh quay...!Có giống như phim tiên hiệp gì gì đó hay không? Ờ ha! Chính là Triệu Linh Nhi, cảnh bị nhìn lén đang tắm bên sông á..." Đôi mắt ngập nước của cô sáng đến không thể sáng thêm được nữa.
Tổng đạo diễn trực tiếp choáng váng, có chút ngu người mà nhìn đống đề tài trên tay trợ lý.
Rơi xuống nước, bị đẩy xuống nước...!Có liên quan gì đến tắm?
Thẩm Nghị Sùng là trực tiếp lạnh mặt như băng giá mùa đông.

"Em nghe đạo diễn, muốn thể hiện bản thân làm gì, rước bệnh vào thân?!" Còn bị nhìn lén tắm, trong đầu cô chứa cái gì vậy!
Thời tiết này, nhiều người như vậy, cô còn muốn lộ bả vai, lộ cánh tay?!
Dư Dao Dao rụt rụt, cổ cảm nhận được chồng uy mãnh yêu dấu nhà mình đang chăm chú nhìn mình bằng anh mắt đóng băng, cảm giác nguy cơ tăng gấp bội nhưng vẫn chu môi đỏ, tráng lá gan, chim nhỏ nép vào người mà kéo kéo tay áo anh, còn lắc lắc, làm nũng: "Chồng ơi ~ đừng nóng giận mà, cũng đâu có cởi sạch ~ cởi sạch á hả, em chỉ cho một mình anh xem thôi ~"
Ngay lập tức, Thẩm Nghị Sùng bị một câu này của cô làm cho thiếu chút nữa ói ra máu.
Còn tổng đạo diễn đã cười ha ha, biểu tình có một chút hứng thú: "Boss Thẩm có thể yên tâm về điểm này, cảnh tắm chắc chắn sẽ được che chắn kỹ lưỡng, hậu kỳ cắt nối biên tập.

Sẽ không thật sự phải..."
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, sắc mặt càng đen.
Anh nhìn Dư Dao Dao đang dùng tay nhỏ tinh xảo làm nũng lôi kéo tay áo của mình, chỉ cảm thấy ngực buồn buồn.

Đạo diễn nhìn anh, vẻ mặt giống như nhìn một tên biến thái nghiện sex muốn vợ làm đủ trò để kích thích tình thú.
"Tùy em." Anh từ kẽ răng rặng ra hai chữ.
Dư Dao Dao lập tức nhìn đạo diễn cười, khom chào: "Vậy tôi chọn một đề tài ha."
"Ừ, đề tài là một phạm vi lớn, mỗi thí sinh đều có thể tùy ý phát huy."
Đạo diễn bổ sung thêm: "Chỉ là chú ý khống chế thời gian, thời tiết lạnh, đừng ngâm mình trong nước vượt qua hai phút."
"Chuyện nhỏ ~" Dư Dao Dao vui vẻ mà duỗi tay, trực tiếp ôm cổ Thẩm Nghị Sùng.
Anh giật mình ngạc nhiên.
Cô cũng đã ôm kéo ót anh, ịn một dấu son hồng đào vào giữa môi mỏng của anh.

Môi đỏ mềm mại giống như cánh hoa, mang theo một mùi hương hơi ngọt, chạm vào môi của anh như là bánh kem bơ thơm ngọt.

Thẩm Nghị Sùng ngực chấn động, có chút ngu người đứng ở đó nhìn.
"Chồng yêu ơi, anh đứng ở chỗ này chờ em nha, đừng đi đâu hết đó ~ nếu không, em sợ người ta ức hiếp em đó nha chồng ~" Dư Dao Dao ngẩng đầu, lăn qua lăn lại ở trước ngực anh, nhõng nhẽo làm mọi người ở đây rớt da gà.
Hai tay Thẩm Nghị Sùng buông lơ, cơ thể có chút cứng đờ, chân hơi mền, không có cách nào gắng sức.
Dư Dao Dao lại thực mau như con chim nhỏ được thả bay về trời, vui vẻ mà đi theo người phụ trách chọn quần áo.

Một đám nhân viên đứng xung quanh, bao gồm đạo diễn, đều dùng ánh mắt ăn một miệng cơm chó, khiển trách mà liếc Thẩm Nghị Sùng.
*****
Thực mau, Dư Dao Dao đã thay đồ diễn xong, bước ra nhẹ nhàng cao quý như hoa sen.

Một thân thanh nhã, tạo cảm giác như vạt áo vát đang bay bay giữa trời.

Áo choàng màu trắng bằng váy lụa, che chở một kiện áo lụa mỏng màu xanh lá tựa sương mù lại không giống sương mù.

Một đầu tóc đẹp đen nhánh xỏa dài đến eo hông, lại tạo hình tóc thành đồng tiền ở hai bên thái dương, mà giờ phút này, gương mặt đào hoa, mày liễu thon dài, mắt ngập nước, cánh môi đỏ hồng, trang điểm yêu diễm quyến rũ.

Rồi lại hợp với khí chất nửa yêu, nửa tà, nửa ngây thơ thuần khiết của cô.
Lúc di chuyển như là yêu tinh bước ra từ một bức tranh thuỷ mặc, xinh đẹp tao nhã.
Tất cả mọi người ở hiện trường không khỏi dừng công việc trong tay, ngay cả các thí sinh đang khẩn trương chuẩn bị chiến đấu với nhau đều tập trung vào trên người cô.
Góc kiến thức:
(1) Xuất thủy phù dung: trích nửa câu trong tuyển tập thơ Đường của Lý Bạch.
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.

Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải trang trí.
Hết chương 31.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang