“Thím Chương, đừng tức giận nhé, cháu tuyệt đối không có lừa dối thím, chỉ cần nghe theo lời của cháu thì nhất định sẽ bình an vô sự”.
Lâm Phàm nhìn thấy sắc mặt của Thím Chương có chút khó chịu, cũng biết Thím Chương nhất định sẽ tức giận.Rốt cuộc bất kể đó là ai thì đều sẽ tức giận.Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, bản thân hắn là một người có trái tim ấm áp.
Bởi vì bản thân biết xem bói, nếu hắn không nghịch thiên thay đổi vận mệnh thì sao có thể xem là thầy bói đây.Về phần nói thẳng quá thì sẽ bị sét đánh thành thiểu năng, vậy thì có thể nói khéo một chút cũng không sao đâu nhỉ.“Cháu gái của tôi như thế nào lại không ổn vậy?” Sắc mặt Thím Chương có chút không tốt, có chút không vui nói.
Tâm trạng đang tốt lại bị tên nhóc này làm cho không vui, hôm nay nếu không giải thích cho rõ ràng bà thế nào cũng phải đòi lại cho cháu gái mình một cái công đạo.“Thím Chương! Cháu xem sắc mặt của Châu Châu, tối nay sẽ xảy ra việc lớn, cái khí gas...!không được rồi, hôm nay nếu muốn tránh thì nên đi ra ngoài ăn tối đừng ở nhà ăn.”“Lưu ý: Ký chủ lại một lần nữa tự ý sửa đổi...”Lâm Phàm nghe thấy giọng nói này hắn lập tức giật mình.
Mình đã cố gắng lắm rồi, còn chưa có trực tiếp nói thẳng ra, tùy tiện chuyển chủ đề rồi nói mơ hồ một chút.“Thím Chương tên nhóc này nói vậy mà bà cũng tin à, nếu là tôi thì tôi đã cho hắn một cái bạt tai rồi.
Cái này không phải là đang nguyền rủa người khác hay sao?” Lúc này có một người đứng trước cổng nhìn Lâm Phàm với ánh mắt đầy khinh bỉ.Là cái tên lão Vương nhà bên, Lâm Phàm thuê chỗ này nên cùng lão không có thân thiện cho lắm.Thím Chương nhíu mày nhìn Lâm Phàm với ánh mắt không mấy thân thiện, cũng cảm thấy tên nhóc này sao lại đi nguyền rủa cháu gái của mình.Lâm Phàm liếc nhìn lão Vương, một con người đầy xui xẻo, cả đời đều không có một tương lai tốt đẹp, hắn cũng lười để ý đến con người này cho lắm.
Sau đó hắn nhìn Thím Chương với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.“Thím Chương! Chuyện này không phải là chuyện đùa, thím nhất định phải tin cháu, chuyện này là mạng người đấy.
Mọi chuyện đều có nguyên do của nó, không phải là lời nói nhảm đâu.” Lâm Phàm nói một cách nghiêm túc.“Ha ha còn nói liên quan đến mạng người, tôi xem tên nhóc cậu đầu óc có vấn đề rồi phải không.
Ngay cả Thím Chương mà cũng đi lừa nữa, cả cháu gái nhà họ Trương cũng nguyền rủa được, xem ra tên nhóc cậu bệnh cũng không có nhẹ đâu nha.” Lão Vương cố gắng xúc phạm Lâm Phạm đến tận cùng.Đối với thằng nhóc này, Lão Vương đều không có chút hài lòng.Con người trắng trắng điệu điệu, đối với mình một chút tôn trọng cũng không có.
Gặp mặt rồi ngay cả một tiếng chào anh Vương cũng không có, thật là một con người không biết điều.Ngay lúc này, sắc mặt lão Vương có chút hồ hởi rồi kêu lớn: “Anh Mao, anh nhanh đến đây đi, tên nhóc này đang nguyền rủa con gái anh nè”.Lúc này cha của Mao Châu Châu đi xe điện trở về, lão Vương nhìn thấy người thì ngay lập tức kêu lên.
Ánh mắt lộ ra vẻ hả hê, chút nữa thôi sẽ cho tên nhóc con này biết tay.Cha của Mao Châu Châu là Mao Trung Hưng, làm việc ở một công ty gần đó vừa mới tan ca trở về, nhìn thấy mẹ mình và con gái ở đó gã cũng có chút hiếu kỳ.Lúc này nghe thấy những lời nói của lão Vương, mặt Mao Trung Hưng có chút tức giận, cũng không biết sự tình cụ thể như thế nào.Khi Mao Trung Hưng còn trẻ, gã quậy phá, đánh nhau, quan hệ với không ít phụ nữ.
Sau đó vì một sự cố mà hắn bị bắt ở tù 2 năm.
Sau khi ra tù thì Mao Trung Hưng hoàn lương, tìm một người phụ nữ thật thà để kết hôn, tự mình học công nghệ thông tin, về sau làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty.Cuộc sống tuy không phải giàu có nhưng cũng có thể coi là khá giả, không phải lo nghĩ chuyện ăn uống.“Cha” Mao Châu Châu nhìn thấy cha mình đi đến, trên khuôn mặt ngây thơ hiện lên một nụ cười vui vẻ.“Mẹ có chuyện gì vậy?” Mao Trung Hưng dựng xe điện lên, bế con gái trên tay rồi hỏi.Lúc này không đợi Thím Trương bên cạnh nói chuyện, lão Vương ở bên cạnh đã chỉ vào Lâm Phàm nói: “Anh Mao cái tên nhóc này nói có thể xem bói, vừa rồi dọa Thím Trương một phen.
Hắn còn nói con gái anh đêm nay sẽ gặp họa, anh xem Châu Châu khỏe mạnh hoạt bát biết bao, đây không phải là nguyền rủa con gái anh sao”.Mao Trung Hưng rất yêu thương con gái nên khi nghe được những lời đó ngay lập tức nổi giận, “Mẹ kiếp, tên nhóc mày nói bậy gì đó, dám nguyền rủa con gái tao à, tao cho ngươi biết tay.”“Bụp!”Đột nhiên Mao Trung hưng đá vào bụng của Lâm Phàm, Lâm Phàm mất cảnh giác nên không kịp trở tay bị đá cho ngã xuống đất.“Con mẹ nó! Chết tiệt, làm nghề này cũng có rủi ro nữa sao.”Lâm Phàm giờ có chút bất đắc dĩ, việc này cũng không phải là vì con gái của hắn ta sao, sao hắn ta lại đánh người cơ chứ..
Danh Sách Chương: