Mặt trời lặn chìm nghỉm, mở ra cửa sổ, không khí vẫn có chút oi bức.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người giống như đôi tình nhân trẻ đang chơi đùa và âu yếm.
Đèn đường chiếu vào hai người, đem bóng hai người kéo dài.
Một màn này bị Cù Mộ mở cửa sổ tầng trên đón chút không khí trong lành thu hết vào đáy mắt, nhìn đầu hai người càng ngày càng gần, Cù Mộ cau mày, mãi đến khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị và tức giận, hắn mới bình tĩnh lại....!Trong lòng hắn đã sớm bị kích động, hưng phấn cũng tiêu tán.
Nhìn hai bạn học đang bị Cốc Đức truy đuổi, Cù Mộ nhếch môi, đóng cửa sổ lại, ngồi vào chỗ, đã nói không thể yêu sớm, lại còn dám hôn nhau.
Cây bút nhẹ nhàng xoay chuyển trong đầu ngón tay, suy nghĩ của hắn bay lung tung rồi tập trung lại một chỗ, ánh mắt chậm rãi rơi vào cửa phòng tắm.
Đào Yêu đã đi vào rất lâu rồi.
Màu trắng lại hiện lên trong đầu hắn, Cù Mộ tặc lưỡi, cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh uống một ngụm.
Hắn không thể nói mình không thích Đào Yêu, nhưng cũng tuyệt đối chưa nói tới thích, ban đầu hắn cho rằng những trận tim nhảy loạn xạ không thể kiềm chế đó là do hắn thấy có lỗi với Đào Yêu, bởi vì hắn làm hại đối phương thiếu chút nữa gặp nạn.
Hắn quy những hành vi mất kiểm soát đó là do cảm thấy đối với Đào Yêu......!Áy náy, bởi vì áy náy mà bồi thường, mua chút kẹo, là bình thường ngay!
Ngay từ đầu, Cù Mộ đã cảm thấy Lệ Ngang luôn nói nhảm, nói năm nay nhất định vận đào hoa sẽ mở, cũng không phải là hắn chưa từng yêu, hắn biết cảm giác yêu là như thế nào.
Chẳng qua chỉ là nắm tay nhau như hai người dưới lầu, sấn sấn đánh ba cái sờ hai cái, ngọt ngọt ngào ngào đến một cách tự nhiên.
Tuy mới yêu lần đầu nhưng hắn biết mình không có tình yêu chứ đừng nói đến h@m muốn với người yêu cũ hay Đào Yêu.
Huống chi đối phương còn nói ghét hắn, nếu là hắn, làm sao có thể không ghét người luôn mang lại tổn hại cho mình?
Màn hình máy tính thay đổi phông chữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Cù Mộ, hắn ngồi thẳng dậy nhìn chữ " complete" trên máy tính.
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng kinh hô ngắn gọn, tất cả thần kinh trong cơ thể Cù Mộ đều được điều động, hắn đột ngột đứng dậy đi về phía phòng tắm, trong lòng hơi trầm xuống, chẳng lẽ người này ở trong đó lâu như vậy là bởi vì cậu ta luẩn quẩn trong lòng hả?!
Cánh cửa bị dùng một lực lớn đẩy ra, thân mình Đào Yêu run rẩy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cửa, lông mi khẽ run lên.
Càng tới gần Cù Mộ càng cảm nhận được nhịp tim bất thường của mình, cổ họng cực kỳ khô khốc, khi nói chuyện lại có sự dịu dàng chưa từng xuất hiện: "Sao còn khóc?"
Ánh mắt của người trước mắt rõ ràng, sạch sẽ, cổ áo to rộng lỏng lẻo để lộ một mảng da trắng lớn, xương quai xanh thanh tú nổi bật, có một sự cám dỗ không thể chịu đựng được, đường cổ quyến rũ, rõ ràng là một cơ thể nam tính chân chính, lúc này Cù Mộ lại cảm thấy nó tốt hơn bất kỳ cơ thể nào mà hắn từng thấy, thậm chí sao với mỗi tài liệu học tập đều khiến hắn hưng phấn.
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Cù Mộ bình tĩnh véo chính mình, đè nén sự thôi thúc vừa chớm nở.
"Không có khóc." Đào Yêu lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào vết thương trên mặt, thanh âm như mèo kêu, người nghe gãi gãi tim: "Vừa rồi đau quá."
Giơ tay ướt đẫm vết nước, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc phù dung màu hồng, những đường gân xanh lam ẩn hiện dưới làn da mỏng manh trắng trẻo, khiến mọi thứ trông vô cùng mong manh.
Quả thực là điên rồi!
Cù Mộ thầm mắng chính mình, gần đây nhất định là hắn đã nhịn quá nhiều, nếu không nhìn thân thể phẳng như tấm tôn của con trai này hắn lại phản ứng chứ.
Đào Yêu lớn lên đẹp Cù Mộ không phủ nhận, nhưng hắn không tin mình có thể nông cạn như vậy, yêu một người, hay một người đàn ông, chỉ vì vẻ ngoài của họ.
Cù Mộ tự nhận là mình thích nữ sinh, ít nhất là cho đến khi hắn gặp Đào Yêu.
"Cù Mộ?" Nhìn thiếu niên từ lúc vào cửa vẫn lơ đãng, Đào Yêu nhẹ nhàng gọi: "Cậu sao vậy?"
"A? Hả?" Cù Mộ chợt tỉnh táo lại, xoa mũi ho khan: "Tôi không có việc gì, đúng rồi, nhóc khóc cái gì vậy?"
"......"
Đào Yêu không lại lặp lại, rũ mắt suy tư vài giây, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của thiếu niên nghiêm túc dò hỏi, "Cù Mộ, buổi tối mình có thể ngủ ở nơi này không?"
Trà Cúc Dưa Leo
Cù Mộ cũng biết vì sao Đào Yêu muốn ngủ ở ký túc xá, đơn giản là sợ Đào Uyên cùng Thư Nhã nhìn thấy sẽ lo lắng, nhưng bây giờ......!Cù Mộ thật muốn tự tát mình.
Từ lúc biết Đào Yêu đã hiểu lầm mối quan hệ của hắn với Lệ Ngang, Cù Mộ đã hiểu rằng hắn đã hiểu lầm rằng Đào Yêu thích mình, không phải vì hắn tự ái mà là vì lời nói của Đào Yêu nói quá mơ hồ khiến hắn nghĩ sai.
Hiện nay người này tr@n trụi hai chân, môi hồng, đôi mắt trong veo, lông mày thanh tú, tóc mềm rũ trên đầu, nhẹ giọng hỏi hắn có thể ngủ ở đây không.
Điên rồi điên rồi, Cù Mộ "Ừ" một tiếng rồi dẫn đầu rời khỏi phòng tắm.
Đào Yêu theo sát, ngồi ở mép giường ngơ ngác nhìn Cù Mộ lấy đồ mặc áo khoác mang giày, sau đó vang lên một tiếng "bụp", ký túc xá trở lại yên tĩnh.
"......"
Không đợi Đào Yêu kịp phản ứng, cửa phòng ký túc xá lại lần nữa mở ra, sau đó thân hình Cù Mộ cao lớn bước vào, sắc mặt cứng ngắc, khí tức lạnh lùng, giống như muốn tìm người đi đánh nhau.
Ngay lúc Đào Yêu cảm thấy trong lòng hoảng sợ, thiếu niên trước mặt đưa cho cậu một chiếc điện thoại di động, trầm giọng nói: "Cầm, buổi tối tôi gọi điện cho mẹ nhóc......"
Lời còn chưa dứt, Cù Mộ chậc một tiếng, mình về nhà Đào Yêu mà không quay về ngược lại sẽ làm Thư Nhã nghi ngờ, mở khóa mật khẩu điện thoại vài giây sau đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
Đào Yêu khó hiểu nhìn Cù Mộ, từ lời nói của Cù Mộ phán đoán, chắc là muốn gọi cho Thẩm Yên.
"Số điện thoại của mẹ nhóc là số mấy?"
Câu hỏi đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Yêu, sau khi báo số điện thoại của mình, ngoan ngoãn ngồi trở lại trong ổ chăn, máy điều hòa thổi nên có hơi lạnh.
"Đúng rồi cô, tối nay Đào Yêu sẽ cùng con ngủ ở ký túc xá." Cù Mộ liếc nhìn Đào Yêu, đi đến bàn học, lấy điều khiển từ xa của điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên một chút.
Nghe âm thanh bận rộn trong điện thoại, Thư Nhã nhíu mày, cô không lo lắng về việc bé con ở cùng Cù Mộ nhưng cô luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đào Uyên sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của vợ, anh đi vòng qua giường cạnh Thư Nhã nhẹ nhàng nói: "Sao vậy vợ?"
Thư Nhã Đặt điện thoại xuống, cầm lấy khăn lông đầu giường đã chuẩn bị lên nhẹ nhàng chà lau trên tóc Đào Uyên, "Không có gì, nhà bên chỉ gọi điện nói bé con sẽ ở lại ký túc xá với nó vào ban đêm, lúc này mới vừa 8 giờ."
Nghe vậy Đào Uyên cười khẽ, ôm lấy tay vợ yêu ngẩng đầu nhìn phía cô, "Lo lắng cái gì, bé con là một thằng con trai ở bên ngoài cùng bạn bè chơi rất bình thường mà.
Hơn nữa, con trai nhà bên cạnh sẽ thấy sẽ không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng."
"Anh nói vậy thôi, nhưng...!tại sao?
Thư Nhã hơi đỏ mặt, hai tay ôm lấy hai bên cổ chồng vừa cúi xuống, tức giận nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Đào Uyên cúi đầu lẩm bẩm: "Vợ ơi, cục cưng không có ở nhà."
Sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Ngày mai nghỉ làm."
"......"
Cúp điện thoại, Cù Mộ ném điện thoại đi trên bàn, nhìn Đào Yêu đang ngồi trên giường với vẻ mặt cau có và khó hiểu, hắn cắn răng, nghĩ trong ký túc xá chỉ có một giường, làm sao có thể ngủ một đêm cho hai người.
Lẽ ra họ là con trai, lẽ ra không nên lo lắng nhiều như vậy, nhưng bản thân mới vừa nổi lên tâm tư với người ta, cái khác không dám nói, nhưng mà vừa lộ ra sự tình góc nhọn rất nhanh đã khiến mặt hắn đánh sưng lên.
Dưới cái nhìn trong suốt của người đó, Cù Mộ yên lặng niệm chú tâm thanh tịnh, đi đến tủ lấy một chiếc quần đùi của mình, mặt cứng đờ đi đến bên giường.
"Mặc vào, tối nay chúng ta chen chúc một chút.".
Danh Sách Chương: