• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai mươi món ăn được đặt trước bàn, có người lấy đi một phần nhỏ đưa đến trên lầu, sau đó bốn vị giám khảo mới bắt đầu nếm đồ ăn.

Trong bốn người, nhiều tuổi nhất là Liêu lão bắt đầu nếm thử, bắt đầu từ món đầu tiên, ăn một miếng rồi đặt xuống, sau đó súc miệng, lại nếm món thứ hai.

Lý lão theo sát sau đó, kế tiếp là Tần Hạo Âu, cuối cùng là Lâm Xương.

Trước mặt bọn họ có một cái bàn đặt bảng tên các món ăn, tên tiệm cơm cùng tên đầu bếp.

Nếu cảm thấy món ăn không tồi, liền ở phía sau bảng đánh dấu chọn, sau khi thống kê sẽ quyết định ba người lọt vào trận chung kết ngày mai.

Thời điểm Liêu lão nhìn đến món "Canh ngọc linh lung", ông cũng không bị hấp dẫn, chỉ nghĩ là một món canh bình thường, dù sao thì việc nấu thịt viên trong canh là điều rất bình thường.

Ông gắp lên một viên, chỉ thấy viên này một bên hồng nhạt một bên màu trắng trong suốt như pha lê, tương ứng với hai chữ "linh lung", cái này làm cho ông thấy hứng thú.

Nhưng mà từ "ngọc" này lại đến từ đâu?Đột nhiên, chiếc đũa vừa trượt, viên thịt rơi xuống bàn, viên thịt cũng không rơi xuống đất mà lại nảy lên trên bàn!“Hay cho cái tên ngọc linh lung!”Liêu lão cầm lấy một cái đĩa nhỏ tiếp được viên thịt, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lấy, như thể thịt viên còn sống, bị ông ‘ bắt được ’!Ông đem thịt viên mình ‘ bắt được ’ đưa vào trong miệng, ngay khi nhai nó, hàm răng của ông bị bật ra một chút! Lại cẩn thận nếm phát hiện vị rất tuyệt, mềm và thơm ngon.


"Tuyệt diệu!”Ông tán thưởng không thôi, lại nhìn trong chén canh có vài miếng lá cải trắng, thoạt nhìn vô cùng bình thường, sau khi uống một ngụm, Liêu lão chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình bị vô số bàn tay ôn nhu chạm vào, thoải mái đến mức ông nheo mắt lại, mặt già cũng trở nên đỏ lên.

Lý lão thấy Liêu lão ăn canh thịt viên còn lộ ra biểu tình ‘ đáng khinh ’ như vậy, không khỏi tò mò, canh thịt viên này ăn ngon đến như vậy sao?Ông gắp một viên thịt vào trong miệng, sau đó đôi mắt kia trừng thật to, lại uống một ngụm canh, nheo mắt lại đỏ mặt, vẻ mặt hưởng thụ, bộ dáng này so với Liêu lão còn ‘ đáng khinh ’ hơn.

Thấy hai vị ngự trù về hưu lộ ra biểu tình hưởng thụ, Tần Hạo Âu không ngạc nhiên chút nào, bởi vì đồ ăn mà sư phụ làm có ma lực có thể làm cho người ta cảm nhận được hạnh phúc!Tần Hạo Âu tự mình gắp một viên, uống một chén canh, hai lão nhân thấy thế liền trợn mắt, “Ngươi uống nhiều như vậy làm gì! Chừa cho chúng ta một chút!”Tần Hạo Âu đầu đầy hắc tuyến……Hai lão nhân này lại "hộ thực" đến như vậy a?Tần Hạo Âu ăn một ngụm, liền lệ rơi không ngừng, mười năm, rốt cuộc cũng lại ăn được đồ ăn sư phụ làm……Thấy ba người bọn họ ăn canh thịt viên chẳng khác gì một đám ngốc, Lâm Xương không cho là đúng.

"Ăn ngon như vậy sao!”Hắn gắp lên một viên, để vào trong miệng, trên mặt biểu tình trở nên kinh hỉ, sau đó vội vàng nhìn danh sách trong tay, “Thực Thần Đường…… Hạ Chính.

”Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, người này nhất định phải dùng lương cao đào đến Cẩm Thời Lâu mới được!Lúc hắn muốn ăn canh, lại phát hiện, Liêu lão cùng Lý lão đã ăn xong rồi……Mấy người đồng thời ở trên bảng của Hạ Cẩn đánh dấu đồng ý thật lớn!Không hề nghi ngờ, Hạ Cẩn trực tiếp thăng cấp!Mới vừa tuyên bố xong, dưới lầu một tùy tùng đi tới, đối với Hạ Cẩn nói: "Đại nhân nhà ta mời người đi lên một chuyến.

”Đại nhân?Hạ Cẩn nhìn về phía lầu trên.

Tùy tùng làm động tác mời.

Thật ra Hạ Cẩn có nghe nói mỗi năm Đức Thắng Lâu đều sẽ mời tới một vị giám khảo thần bí, hắn cũng không lộ diện, mọi người cũng không biết hắn là ai, lại tham dự bình thẩm mỗi năm.

“Đại nhân, đầu bếp đã được đưa tới.


” Tùy tùng ở ngoài cửa bẩm báo nói.

“Vào đi.

”Thanh âm ra lệnh này làm Hạ Cẩn ngơ ngẩn, đây không phải người được gọi là "Đại nhân" đã cùng Lý Đại Tài nói chuyện với nhau sao!Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!“Hạ đầu bếp?” Tùy tùng hô một tiếng.

Hạ Cẩn phục hồi tinh thần đi vào.

Tiến vào phòng trong, bên trong một vị nam tử trung niên đang ngồi, hắn mặc một bộ áo gấm hoa văn sẫm màu, đôi mắt sắc bén, mũi ưng, môi dày, dưới mũi có một chùm râu.

“Ngươi tên là Hạ Chính?” Hắn hỏi.

Hạ Cẩn thu ánh mắt, gật đầu nói: “Đúng vậy.

”"Canh ngọc linh lung này là ngươi làm?” Hắn chỉ vào chén rỗng trước mặt.


“Đúng vậy.

”“Có hứng thú đến phủ của ta làm đầu bếp hay không, ta thực sự thưởng thức trù nghệ của ngươi.

” Tống đại nhân hỏi.

“Tạ đại nhân thưởng thức, ta vẫn thích tự mở tiệm cơm, cơ hội này, Tống đại nhân để dành cho người khác đi!”Thấy Hạ Cẩn cự tuyệt, sắc mặt Tống đại nhân trầm xuống, tùy tùng đứng một bên thấy thế liền quát:“Tống đại nhân để cho ngươi đi tới phủ làm đầu bếp là để mắt ngươi, đừng cho mặt mũi mà lại không cần!”Tống đại nhân giơ tay ý bảo tùy tùng câm miệng, sau đó đứng lên nhìn về phía Hạ Cẩn.

“Ngươi có thể suy xét một chút, giá cả không thành vấn đề! Tống mỗ ta là người yêu mỹ thực nhất, đối với đầu bếp đãi ngộ vẫn luôn rất tốt! Đây là lệnh bài trong phủ của ta, tới phủ của ta làm đầu bếp đãi ngộ ba ngàn lượng bạc một tháng, suy nghĩ kỹ thì tới tìm ta!”Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, Hạ Cẩn tùy ý ném lệnh bài vào trong túi vải rồi đi ra ngoài.

Mà cảnh tượng này vừa lúc bị Lận Tử Nghệ ở đối diện nhìn thấy!Lận Tử Nghệ cho người động tay động chân vào đũa gắp đồ ăn, chỉ cần Tống đại nhân ăn xong liền sẽ hôn mê, đến lúc đó bọn họ sẽ đi vào điều tra chứng cứ.

Lại không nghĩ rằng Tống đại nhân vẫn chưa động tới chiếc đũa ăn, hôm nay kế hoạch thất bại!“Đi thôi!”Hắn xoay người rời khỏi phòng, trước khi đi quay đầu nhìn Hạ Cẩn đang cùng đám người trò chuyện cười nói, ánh mắt lạnh lẽo!“Ai u, ta bụng đau! Tử Nghệ ca huynh đi về trước, ta sẽ theo sau ngay!” Kỵ Thiên Khiếu ôm bụng chạy nhanh như chớp.

Đến khi xác định Lận Tử Nghệ ra khỏi Đức Thắng Lâu lúc này mới từ chỗ ngoặt đi ra.

Hạ Cẩn lấy được tư cách tiến vào trận chung kết, thấy hắn từ lầu hai đi xuống, Liêu lão cùng Lý lão vốn chờ đợi đã lâu vội vàng vây quanh.

"Món ăn kia rốt cuộc là làm như thế nào vậy!”“Vì sao thịt viên lại đàn hồi, canh lại tươi ngon như vậy!”Hai người đều rất ham học hỏi, giống như quay về lại thời điểm làm học đồ năm đó.


Hạ Cẩn không hề bực bội với những câu hỏi của người khác, liền đem cách làm không chút do dự nói ra, Liêu lão cùng Lý lão âm thầm nhớ kỹ, lại nhìn Hạ Cẩn với vẻ mặt khâm phục.

Tuổi trẻ như thế, lại có trí tuệ như vậy, không đơn giản a!Tần Hạo Âu không dấu vết lôi kéo tay áo Hạ Cẩn, thấp giọng nói: “Sư phụ, ta khi nào mới có thể cùng ngươi nói chuyện a!”“Hiện tại rất khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, chờ buổi tối ta tới tìm ngươi.

” Hạ Cẩn trả lời nói.

Tần Hạo Âu khoa tay múa chân ra dấu Ok.

Hạ Cẩn làm đơn tham gia trận chung kết ngày hôm sau xong liền đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, một âm thanh trong trẻo truyền đến.

“Không nghĩ tới, ngươi thật sự là đầu bếp!” Kỵ Thiên Khiếu đi tới.

Hạ Cẩn sửng sốt, Kỵ Thiên Khiếu ở chỗ này, Lận Tử Nghệ kia có phải cũng tới hay không?Nàng bước nhanh ra khỏi Đức Thắng Lâu, nhìn nhìn trái phải một chút, không thấy được Lận Tử Nghệ liền nhẹ nhàng thở ra……“Ta còn có việc, không nói nữa, ngươi làm chuyện của ngươi đi!” Hạ Cẩn bước nhanh rời đi.

Kỵ Thiên Khiếu muốn đuổi theo, thấy hắn đi thật nhanh, không khỏi lẩm bẩm trong miệng: “Không phải nói muốn nhận ta làm đệ đệ sao! Hiện tại sao không nhận nữa a!”Buổi chiều, Hạ Cẩn cùng Tứ Kỳ trèo tường đi vào Trường Nhạc viện.

“Chủ nhân hôm nay thật lợi hại, trận chung kết ngày mai nhất định sẽ thắng!” Tứ Kỳ tràn đầy tự tin, quay đầu một cái chớp mắt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!“Làm sao vậy?” Hạ Cẩn nghi hoặc, quay đầu theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy Lận Tử Nghệ đang ngồi ở đình viện, nhìn hai người bọn họ!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK