Cổ Tu Dung gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mỉm cười: "Hơn nữa, vị Thế tử phi này, con gái thật sự muốn kết giao một hai, không biết sư phụ dạy múa của nàng là ai, lại có thể đạt tới trạng thái như vậy."
Cổ phu nhân trợn mắt kéo nàng ra: "Kết giao cùng với góa phụ để làm gì? Ngươi cứ chờ xem đi, cho dù Thế tử có thích nàng bao nhiêu, Yến vương cũng sẽ không để Thẩm thị làm Thế tử phi lâu đâu."
"Tại sao?" Cổ Tu Dung cau mày đi theo: "Ngoại trừ vết sẹo trên mặt, nếu đừng nhìn vào nó, Thế tử phi cũng được xem là tài mạo song toàn."
"Nàng ta miễn cưỡng có thể xem là tài mạo song toàn, nhưng Thế tử lại là chủ nhân tương lai của nước Yên.
Ngươi cho rằng người dân nước Yên có thể chấp nhận chủ mẫu là một góa phụ sao?" Cổ phu nhân chế nhạo: "Cho dù có chân thành đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bỏ qua cái nhìn của thế tục.
Cứ chờ xem đi, họ sẽ không được lâu dài đâu."
Cổ Tu Dung hơi giật mình, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nữ tử bất kể có bao nhiêu tài hoa, sau khi gả đi rồi lại phải nhất nhất thu mình, nếu như bị bỏ hay thành goá phụ, đều phải kẹp đuôi giữa hai chân mà sống suốt đời.
Đột nhiên cảm thấy có chút không công bằng.
Hai người ở tây viện hoàn toàn không hề biết một chuyến đi vệ sinh đã loại bỏ được Cổ tiểu thư, bọn họ đang ngồi ở bàn chuẩn bị bữa sáng.
Mỹ Ảnh nhìn Tống Lương Thần mười phần bối rối.
"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng." Tống Lương Thần mặt không biểu tình nói: "Tay phải của ta bị trói với ngươi rồi, ngươi chỉ có thể cho ta ăn."
Thật đúng là một cụ lớn mà! Thẩm Mỹ Ảnh lắc lắc đầu, cầm đũa lên nếm thử mấy món ăn, cảm thấy ngon thì ăn nhiều thêm một chút, không thích thì đút thêm vào miệng Thế Tử một chút.
Tống Lương Thần tay trái cầm thìa, húp một ngụm cháo rồi ăn một miếng đồ ăn do Mỹ Ảnh gắp, cũng coi như phối hợp, chỉ là...!đồ ăn sáng nay hình như không ngon lắm.
Ăn sáng xong, hai người ngồi với nhau và bắt đầu lo lắng.
Cơm có thể cùng ăn, vệ sinh có thể cùng đi, nhưng làm sao chúng ta thay quần áo hay đeo găng tay cùng nhau?
"Hết cách rồi." Ngọc Thụ nói, "Thuộc hạ sẽ mang kéo tới cho hai vị chủ tử vậy."
Vị Thế tử này cũng không thiếu quần áo, mặc một bộ và cắt một bộ là được rồi.
Mỹ Ảnh dẫn Tống Lương Thần vào phòng trong, hạ rèm gạc ngăn xuống ở giữa, một người ở bên ngoài, một người ở bên trong.
"Chỉ cần cắt rồi thay là được."
"Được." Tống Lương Thần gật đầu, Ngọc Thụ liền đi gọi nha hoàn cùng tú nương đi vào.
Không chỉ phải cắt quần áo đang mặc mà quần áo muốn thay cũng phải cắt từ tay áo rồi để tú nương khâu vào.
"Quần áo này của chủ tử..." Lâm Phong nhìn Tống Lương Trần: "cũng muốn cắt sao?"
Đây là bộ gấm thêu xanh hồ mà hắn yêu thích nhất.
Tống Lương Thần nghiến răng: "Cắt!"
Thẩm Mỹ Ảnh bên trong rèm đã cắt hết quần áo, dùng một tay mặc quần áo cũng khó khăn, nha hoàn bên ngoài nhịn không được nữa, nhẹ giọng nói: "Để nô tỳ tới giúp Người."
"Được." Mỹ Ảnh gật đầu.
Nha hoàn mở rèm đi vào, Tống Lương Thần vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một mảnh thịt da như băng như ngọc.
Mặt bất giác đỏ bừng, quay về hướng khác.
Hắn không phải là người xem trọng mỹ sắc, nhưng không hiểu tại làm sao, mỗi lần nhìn thấy nàng, đều có những suy nghĩ đáng xấu hổ.
Nữ nhân này có khi nào là một con yêu tinh không?
Hoàn thành thay quần áo một cách khó khăn, Lâm Phong ở ngoài cửa nói: "Nên đi thỉnh an Vương gia rồi."
Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi thật sâu và cố gắng để tinh thần phấn khởi.
Yến vương không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, một ngày chưa rời khỏi Yến Vương phủ, nàng nhất định phải cẩn thận một ngày.
Tiểu thư Cổ gia thực sự không hề yếu, nàng chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ, tiền công đừng nghĩ được cầm.
Thần sắc Tống Lương Thần cũng trở nên nghiêm túc, hắn liếc nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói: "Ngươi có kỹ năng gì cũng đừng giữ lại, Gia sẽ trả tiền cho ngươi."
Chỉ bằng một câu này, hình ảnh Tống Lương Thần trong lòng Mỹ Ảnh lập tức cao lớn hơn, giống như một vị thần toàn thân ánh vàng từ trên trời giáng xuống, cao cao tại thượng, không thể báng bổ! Điều quan trọng nhất chính là có một chữ "Tài" lớn được khắc ở giữa trán!
Nếu không phải tay vẫn đang bị khoá, Mỹ Ảnh đã cúi xuống bái hắn vài bái rồi!"
Hai người hăng hái tiến về chính viện, sẵn sàng cho một đợt chiến mới.
Vừa bước vào, Yến vương liền nói: "Thần nhi, Mỹ Ảnh, mau đi tiễn gia đình Cổ tướng quân đi."
Đi tiễn? Thẩm Mỹ Ảnh và Tống Lương Thần đều sửng sốt, bọn họ lại rời đi nhanh như vậy?
Cổ tướng quân đứng sang một bên cười nói: "Đã đến lúc hồi kinh phục mệnh, cũng không nên lưu lại quá lâu."
Cổ phu nhân vẻ mặt nghiêm túc không nói gì, nhưng Cổ Tu Dung bên cạnh lại nhân cơ hội đi tới nắm tay Mỹ Ảnh, nhỏ giọng nói: "Sau này nêu có duyên gặp lại, nhất định sẽ xin Thế tử phi lần nữa chỉ giáo."
Mỹ Ảnh sửng sốt, nhìn ánh mắt chân thành của vị cô nương này, không khỏi mỉm cười với nàng: "Được."
Nhưng mà, không phải đang muốn trở thành Thế tử phi sao? Tại sao lại từ bỏ rồi?
"Hôm nay thân thể ta không được khỏe." Yến Vương mở miệng nói: "Thần nhi, ngươi thay bổn Vương tiễn gia đình Cổ tướng quân xuất thành đi."
"Vâng." Tống Lương Thần đáp lại, tâm tư khẽ động.
Tiễn gia đình Cổ gia ra khỏi Quan Thành, liệu hắn có thể thuận đường về lại Hoành Thành không?
Kết quả thật ra là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Yến vương trực tiếp phái một nhóm nhỏ binh lính bảo vệ hắn và Mỹ Ảnh xuất phủ, thậm chí còn giam Ngọc Thụ và Lâm Phong ở lại phủ Vương gia.
"Cha ruột của ngươi!" Leo lên xe ngựa, Mỹ Ảnh không khỏi thở dài: "Thậm chí biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì, không còn đường lui đâu."
Tống Lương Thần sắc mặt có chút khó coi, hắn mím môi suy nghĩ một lát rồi nói: "Khả năng hai người chúng ta tự chạy về Hoành Thành là bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Ảnh cười, nhấc tay đang bị khóa của hai người: "Không đến ba phần "
Hai người bọn họ bây giờ đã là người bán tàn tật, không thể tự do di chuyển, còn muốn xông qua nhiều lính canh như vậy để chạy về Hoành Thành?
Trừ khi hắn biết bay!
Tống Lương Thần nheo mắt nhìn ra ngoài, cúi đầu tiếp tục suy nghĩ.
Tiễn người không quá ba dặm, khi đến cổng thành, Tống Lương Thần và Mỹ Ảnh xuống xe, làm lễ từ biệt Cổ gia.
Lính canh đều cách đó mười bước, tạo thành hình bán nguyệt xung quanh cổng thành chính, người rời thành đi qua cổng phụ.
Rào chắn bên ngoài cổng thành chính cũng đã được mở, cách đó khoảng một dặm có nhà nông dân, đường đi chỉ bằng phẳng một chút.
Ngoài kia là vùng hoang dã.
Tống Lương Thần liếc nhìn chung quanh, cười nói với Cổ gia: "Còn chưa thể chiêu đãi các vị đàng hoàng cũng là lỗi của vãn bối, hy vọng sau này có cơ hội đền bù."
Cổ tướng quân cười nói: "Thế tử khiêm tốn rồi, đến nước Yến có thể nhìn thấy được phong thái Thế tử hiện tại, tính ra là hoàn toàn xứng đáng."
"Vãn bối còn có chuyện muốn cùng tướng quân, phu nhân và tiểu thư." Tống Lương Thần vẻ mặt thâm trầm nói: "Nơi này có rất nhiều người, chúng ta có thể lên xe nói chuyện được không?"
Cổ phu nhân chế nhạo: "Thế tử cùng chúng ta còn có gì hay để nói nữa?"
"Phu nhân." Cổ tướng quân nhẹ nhàng mắng bà, sau đó nói: "Thế tử, mời."
Tống Lương Thần gật đầu, kéo Mỹ Ảnh lên xe ngựa của họ, Cổ tướng quân cùng người nhà cũng bước theo sau.
Nhóm binh sĩ bảo vệ Thế tử vẫn đứng trong thành, xếp thành hình bán nguyệt, nín thở chờ Thế tử xuống xe.
Nào biết,
Xe ngựa đậu ở cổng thành đột nhiên lao ra khỏi cổng thành như điên.
Trước khi có ai kịp phản ứng, với tốc độ cực nhanh, làm bụi tung mù trời, điên cuồng chạy trốn!
"Thế tử gia!" Phía sau có tiếng kêu kinh ngạc, trong xe ngựa cũng có tiếng kêu kinh ngạc, Tống Lương Thần ngồi ở trên trục xe, tay trái nắm dây cương, bình tĩnh quất vào lưng ngựa.
Những người trong xe loạng choạng xung quanh, Cổ Tu Dung suýt chút nữa đụng phải thanh chắn cửa sổ bên cạnh, may mắn thay Mỹ Ảnh Cát tinh mắt và nhanh tay, liền kéo nàng lại, ôm vào lòng.
Cổ Tú Dung sửng sốt.
Những binh sĩ phía sau muốn đuổi theo, nhưng vì quá nhiều người nên bị chặn ở cổng thành, khi đi ra thì xe ngựa đã biến mất.
"Nhanh đi báo cáo với Vương gia!"
Tống Lương Thần tâm tình vui vẻ nhìn về phía sau, chạy được một dặm thì dừng xe, mở rèm rồi xin lỗi những người trong xe: "Khiến các vị kinh hãi rồi, vãn bối thật sự đã đi đến bước đường cùng, chỉ có thể thoát ra bằng hạ sách này."
Cổ tướng quân tỏ ra ngạc nhiên, còn chưa kịp nói chuyện thì Tống Lương Thần đã kéo Mỹ Ảnh đi: "Chúc thượng lộ bình an, cáo biệt!"
Cổ Tu Dung mở rèm xe, nhìn thấy hai người nắm tay nhau chạy vào khu rừng gần đó.
"Này...này là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?" Cổ phu nhân phục hồi tinh thần lại, nhíu mày thật chặt: "Tự trốn rồi còn kéo chúng ta vào sao?"
Cổ Tu Dung cười nói: "Còn không nghĩ tới Thế tử là người giàu tình cảm như vậy".
"Ừm, rất là thành thật." Cổ tướng quân gật đầu: "Nhưng phu xe của chúng ta không có lên xe, bây giờ nên làm sao đây?"
Ba người trong xe đều im lặng.
Thẩm Mỹ Ảnh luôn cảm thấy một người nhẹ nhàng và thanh lịch như Tống Lương Thần hẳn là tương đối yếu đuối phải không? Kết quả là hắn chạy nhanh hơn cả chó, nàng dù có liều mạng chạy cũng không thể đuổi kịp.
"Bọn họ...!bọn họ hẳn là đuổi không kịp." nàng mệt mỏi ôm lấy gốc cây bên cạnh thở hổn hển: "Chúng ta nghỉ ngơi đi."
Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn nàng, lau mồ hôi trên đầu nói: "Khu rừng này hơi lớn, nếu không sớm chạy ra ngoài, đêm đến sẽ có sói."
Mỹ Ảnh sắp khóc rồi: "Gia của ta ơi, từ Hoành Thành đến Quan Thành đi xe ngựa không phải mất một canh rưỡi giờ sao? Chúng ta chạy như thế này thì phải chạy bao lâu?"
Tống Lương Thần tự tin nói: "Bên ngoài khu rừng này có nhà, chúng ta có thể mua một con lừa hoặc một con ngựa để đi."
"Ý kiến hay!" Mỹ Ảnh gật đầu: "Vậy Ngài có mang tiền ra ngoài không?"
Tống Lương Thần hơi giật mình, sờ thắt lưng, lúc hắn thay quần áo đã quên mang tiền theo rồi!
" Không có mang theo phải không?" Mỹ Ảnh mỉm cười và nói một cách tự hào: "Thiếp thân có mang theo đây!"
Biết nàng là một thần giữ của, nhất định phải có tiền bên mình! Tống Lương Thần mím môi nói: "Ngươi mang theo thì tốt..."
Hắn còn chưa dứt lời, nữ nhân trước mặt đã nói không biết xấu hổ: "Lợi tức mười phần, thiếp thân cho Ngài mượn mười lạng bạc!"
Tống Lương Thần: "..."
Cho hắn mượn mười lạng bạc, có phải trả hai mươi lạng không? Hắn thật muốn quỳ lạy bà cô này, sao lại có thể yêu tiền đến thế!
"Thỏa thuận." Hắn nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ, Tống Lương Thần kéo nàng, tiếp tục tiến về phía trước: "Nữ nhân như ngươi mà muốn nhiều bạc như vậy có ích lợi gì? Sinh không mang đến, chết không mang theo!"
Mỹ Ảnh lấy lại sức, vừa đi vừa cười nói: "Bạc rất quý giá, có giá trị bằng cả đời người, Gia không thể coi thường nó.
Gia nếu như không thích, toàn bộ đem cho thiếp thân cũng không sao!"
Khẽ hừ lạnh, Tống Lương Thần không đồng ý, nữ nhân này cho rằng hắn ngu ngốc sao? Làm sao đời sống của một người có thể mua được bằng bạc chứ?.
Danh Sách Chương: