Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều nhanh chóng học xong khoá học cưỡi ngựa của Tần Vân Huyên.
Thanh Li thấy mỗi lần cưỡi ngựa, chân của Nguyễn Kiều đều bị cọ đến sưng đỏ thì không nhịn được mà làm cho nàng cái đệm nhỏ buộc vào đùi nên tốt hơn rất nhiều.
Tần Vân Huyên cũng kinh ngạc vì thiên phú học tập cưỡi ngựa đến mức yêu nghiệt của Nguyễn Kiều, nếu Nguyễn Kiều không phải một cô nương yếu đuối, y đã sớm xách người tới quân doanh dạy dỗ, sau đó bồi dưỡng thành một bộ hạ hữu ích.
Hành trình không hề vội vã, hoàng hôn hôm sau, họ đã tới Diệp thành.
Tần Vân Huyên vốn còn muốn tự mình đưa Nguyễn Kiều lên thuyền, nhưng y thật sự không thể ở lại Diệp thành cả đêm, cuối cùng chỉ có thể dặn dò các hộ vệ ở lại bảo vệ nàng thật tốt rồi mới dẫn theo mấy người chạy suốt đêm về Biên thành.
Nguyễn Kiều nhìn y vội vàng như vậy, không nhịn được mà cảm thán với hệ thống, "Vất vả ghê ấy, vất vả vì nước vì dân như vậy, cuối cùng lại bị thượng vị giả lừa giết."
Hệ thống căm giận: [Hoàng đế này đúng là xấu xa!]
Nguyễn Kiều: "Vậy nên triều đại mục nát như vậy mới cần phải thay đổi."
Nguyễn Kiều từng bị say tàu ở thế giới trước, nên trước khi lên thuyền, nàng bảo thái y kê đơn, sau khoảng mười ngày ngốc trên thuyền, nàng mới lại đặt chân lên mặt đất kiên cố.
Lý tướng quân phái người tới bến thuyền chờ, thấy Nguyễn Kiều thì lập tức tiến lên đón.
"Ngài là Tần phu nhân sao? Lão nô là quản gia trong phủ Tướng quân, họ Trương, tướng quân sự vụ bận rộn nên bảo lão nô tới đón Tần phu nhân, nếu có chỗ nào thất lễ thì còn mong Tần phu nhân thứ lỗi."
"Đâu có, là ta làm phiền Lý tướng quân mới đúng." Nguyễn Kiều cười gật đầu với quản gia, "Phiền Trương quản gia rồi."
Lý tướng quân còn chưa thú thê, Nguyễn Kiều tất nhiên không thể đĩnh đạc vào phủ của hắn được, nên Trương quản gia đã đặt phòng ở khách điếm tốt nhất trong thành cho họ, để họ vừa đến là có thể nghỉ ngơi.
Nguyễn Kiều rất vừa lòng, hơn nữa địa bàn của Lý tướng quân cách một thôn trang hồi môn khá gần, mà thôn trang kia lại chính là thôn trang nơi Dương Nghĩa ở.
Vị trí thôn trang không phải rất tốt, cũng không có tiền đồ gì nhiều, nguyên chủ có bao nhiêu của hồi môn nên cũng không biết mình có một cái thôn trang như thế.
Vậy nên quản trang tất nhiên cũng lừa trên gạt dưới kiếm tiền vào túi riêng, không những không trả bạc cho thuộc hạ trong trang mà còn cắt xén cả tá điền.
Phụ thân của Dương Nghĩa vì chữa bệnh cho thê tử tìm quản trang đòi tiền, bị quản trang đẩy ngã đập đầu vào đá mà chết.
Mẫu thân của Dương Nghĩa vốn đã bệnh nặng, nghe tin dữ này, với nhà họ mà nói, quả là dậu đổ bìm leo, đây cũng là lý do mà Dương Nghĩa liều chết cũng muốn vào núi tìm xem có thể tìm thấy gì mang bán lấy tiền không.
Dù sao cũng thật sự không còn cách nào khác.
Nguyễn Kiều tính thời gian, mục đích chính là vì thu Dương Nghĩa vào dưới trướng, đến kinh thành chỉ là cái cớ ngụy trang, tất nhiên nàng sẽ không tính đi tiếp nữa, có hệ thống giúp đỡ gian lận trong tay, buổi đêm hôm đó, Nguyễn Kiều phát bệnh ở khách điếm.
Thái y bắt mạch cho Nguyễn Kiều, xác định nàng là bị mệt đến phát bệnh.
Tuy dọc đường họ không nỗ lực đi nhanh, nhưng thân thể Nguyễn Kiều khác với người bình thường, lại thêm hơn mười ngày không được nghỉ ngơi tốt, nàng phát bệnh thật sự là chuyện mọi người đã đoán trước được, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng đến mức không thể tiếp tục tiến kinh.
Thái y rất coi trọng tình huống của Nguyễn Kiều, nghiêm khắc cảnh cáo nàng cần phải huỷ bỏ hành trình tiến kinh, nếu nàng không điều dưỡng thân thể tốt, mạnh mẽ lên đường, thì sẽ chết trên đường.
Nguyễn Kiều nghe xong, mặt đầy cô đơn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nàng bệnh tật dựa trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi lâu sau mới suy yếu thở dài một hơi, cũng không nói là không nhập kinh, chỉ đồng ý ở lại điều dưỡng thân thể thật tốt trước.
Các thị nữ hầu hạ Nguyễn Kiều đều hồng mắt, Thanh Li thậm chí còn khụt khịt tiến lại gần kéo tay Nguyễn Kiều, "Thái y nói đúng đấy ạ."
Hệ thống giúp Nguyễn Kiều gian lận, biết hiện giờ nàng khoẻ đến mức có thể một đấm đánh chết một con trâu: [......]
Lúc trước ký kết với Nguyễn Kiều, hệ thống còn tưởng nàng là một cô nương mềm mại ngọt ngào đáng yêu, không ngờ trừ cái mặt nhìn đáng yêu thật thì không còn gì liên quan đến cái hình tượng kia nữa hết!
Gần đây nó thường nghĩ, lúc trước có phải nó bị Nguyễn Kiều lừa hay không.
Nhưng mà ký thì cũng ký rồi, nhiệm vụ chưa hoàn thành thì không thể huỷ khế ước được, đành mỗi ngày cầu nguyện nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà may, tuy nàng hay OOC thật, nhưng mà sẽ không làm gì quá kinh khủng.
Đoàn người cuối cùng cũng dừng chân ở thôn trang Nguyễn Kiều muốn đến.
Kết quả không ngờ là, vừa đến thôn trang đã thấy quản trang đẩy phụ thân của Dương Nghĩa đập đầu vào đá.
Nguyễn Kiều nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, lập tức vén rèm lên, để thái y giúp đỡ cứu người, sau đó ra lệnh cho hộ vệ bắt quản trang hành hung kia lại.
Quản trang hoàn toàn không ngờ Nguyễn Kiều lại đến thôn trang xa xôi này nghỉ chân, lúc đầu thấy một đám người lao vào thì có hoảng loạn nhưng lại nhanh chóng trấn định lại, còn cao giọng mắng, "Các ngươi là ai mà dám vào thôn trang tư nhân của chúng ta? Biết chủ nhân của ta là ai không? Chủ nhân ta họ Lâm, là quý nhân được nuôi bên người Hoàng hậu nương nương!"
Người bình thường nghe hắn nói vậy chắc chắn sẽ bị doạ, hắn cũng thường hay làm vậy, nên tuy năng lực chẳng ra gì, lại ỷ vào điều này mà hoành hành một phương.
Chẳng qua người hắn đang đối mặt không phải người thường, mà là tướng sĩ Tần Vân Huyên phái tới bảo vệ Nguyễn Kiều một đường hồi kinh.
Quản trang bị đè trên đất còn rất kiêu ngạo tuyên bố là chờ đến lúc Lâm gia biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ!
Nguyễn Kiều ngồi trong xe ngựa, thật sự không nhịn được nữa, xốc mành lên, nhìn quản trang bị áp dưới đất như cái bánh nướng, "Sợ thật đấy, nhưng mà, Lâm phủ dù lợi hại, nhưng ngươi thì tính là cái gì? Ta không tin hôm nay ta thu thập ngươi, chủ nhân ngươi sẽ trở mặt với ta.
Huống chi, chủ tử của ngươi ở kinh thành, dù có biết thì chắc lúc đó ngươi cũng đã mất đầu được mất ngày rồi."
Nghe Nguyễn Kiều nói thế, quản trang lập tức tỏ vẻ khinh miệt, ngay cả việc chủ nhân của hắn đã gả cho Tần tướng quân, theo phu quân đến Biên thành rồi mà cũng không biết, chắc chắn không phải là người có quyền thế gì, lại nhìn Nguyễn Kiều vẻ mặt bệnh tật, lập tức càng chắc chắn thêm.
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi biết Tần tướng quân trấn thủ biên quan chứ? Đó là phu quân của chủ nhân ta, mà Tần tướng quân và Lý tướng quân là bằng hữu, nếu ngươi dám khinh nhục ta như thế, chủ tử ta dù không biết, nhưng Lý tướng quân chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Ta khuyên ngươi, thức thời tí đi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"
Đừng nói Nguyễn Kiều, cả Thanh Li nghe câu này cũng không cười được, "Nếu chúng ta không thức thời, ngươi định không khách khí với phu nhân chúng ta thế nào?"
Quản trang nhìn nhóm người Nguyễn Kiều hoàn toàn không sợ hãi, lập tức có chút chột dạ, ngoài mạnh trong yếu nói, "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh Li quát lớn, "Đúng là đồ mắt chó, chủ nhân đứng trước mặt ngươi mà ngươi cũng không biết, vậy mà còn dám lấy danh nghĩa của phu nhân để đe doạ, nói vậy ngày thường chắc chắn rất hay làm ác, ỷ thế hiếp người."
Biểu cảm của quản trang lập tức như sét đánh giữa trời quang.
Chân hắn bắt đầu run rẩy, nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều đang ngồi trên xe ngựa, lạnh nhạt nhìn mình, còn cố gắng không chịu nhận, "Sao...!Sao có thể! Ngươi nói dối!"
Tuy hắn phủ nhân, nhưng biểu cảm đã bán đứng chính hắn.
Nguyễn Kiều lười để ý đến hắn, cho người kéo hắn xuống thẩm vấn rõ ràng.
Quản trang trước giờ chưa từng thấy tình huống này, bị doạ tí đã khai sạch.
Mấy năm nay, hắn làm quản trang, nhưng lại kiếm lời tiền riêng, lừa trên gạt dưới, còn khai ra thêm một con mọt khác, con mọt đó còn là Đại quản sự trong cửa hàng và thôn trang hồi môn của Nguyễn Kiều ở kinh thành, tên đó là tỷ phu của quản trang, bao nhiêu năm nay tên quản trang này vẫn luôn bình yên vô sự toàn là do Đại quản sự kia chùi đít giùm.
Nguyễn Kiều nghĩ, tỷ phu kia của quản trang mà biết, chắc chắn sẽ cảm ơn tên đầu gỗ này thật tốt.
Theo luật, nô bộc như quản trang này, Nguyễn Kiều có quyền đánh chết.
Nhưng Nguyễn Kiều nhìn dáng người ăn đến phì mỡ của hắn, tức khắc cảm thấy dù có đuổi đi hay đánh chết thì nàng đều thiệt.
Quản trang nghe Nguyễn Kiều nói không cần mạng của mình thì tròng mắt đảo loạn, sự sợ hãi trên mặt bay sạch, nhìn kỹ, ngoài miệng thì liên tục nói xin lỗi, thề thốt sẽ làm việc thật tốt báo đáp Nguyễn Kiều, nhưng thật Nguyễn Kiều lại nhìn ra, không giết hắn nên hắn không sợ, hắn coi nàng trở thành một chủ nhân dễ mềm lòng, dễ lừa gạt.
Nguyễn Kiều thấy thế, khoé miệng cong cong, nếu nàng thật sự là người mềm lòng, dễ lừa, thì nàng đã sớm chết vào cái năm mạt thế nổ ra, nào còn sống được đến lúc hệ thống nhặt nàng?
Nang ho khan một lát, lấy khăn lau đi vết máu bên môi, chậm rì rì gấp khăn lại cất về, nhàn nhạt nói, "Một nhà các ngươi cần nhớ kỹ lời mình nói, nếu không làm tốt việc báo đáp ta, sẽ chết không được tử tế."
Quản trang run run, nhưng nghĩ đến bộ dáng bệnh tật của Nguyễn Kiều, giọng lại như một cái bánh bao mềm, tức khắc bình tĩnh lại, chắp tay mình, "Đều do nô tài hồ đồ! Nếu chủ nhân cho nô tài cơ hội, nô tài nhất định sẽ quý trọng, chủ nhân bảo nô tài đi hướng đông, nô tài tuyệt đối không đi hướng tây.
Một nhà nô tài sẽ cố gắng làm việc báo đáp chủ nhân."
Nguyễn Kiều gật đầu, "Nhớ kỹ là được." Sau này cho vào mỏ đào than thì đừng mắng nàng không phải người.
Quản trang tất nhiên không biết Nguyễn Kiều đã chọn xong nơi để cho nhà mình đi.
Nguyễn Kiều đưa một người luôn làm việc thành thật, nhưng công lao đều bị quản trang cướp đoạt lên thay vị trí quản trang.
Quản trang kia trợn tròn mắt, lắp bắp gọi, "Chủ...!Chủ nhân..."
Nguyễn Kiều cười như không cười nhìn hắn một cái, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không những tha chết cho một kẻ lừa trên gạt dưới tham ô như ngươi mà còn để ngươi tiếp tục quản thôn trang của ta?"
Sắc mặt quản trang trắng bệch.
Nguyễn Kiều bật cười, "Diện mạo ngươi như vậy mà mơ cũng đẹp thật đấy, giờ còn chưa tối đâu, đừng nằm mơ giữa ban ngày."
Lúc này, Dương Nghĩa nghe được tin tức cũng chạy vội từ bên ngoài về, đại khái là tin tức quá mức khủng bố, khuôn mặt hắn trắng bệch, lảo đảo chạy vọt tới, thấy phụ thân ngã trong vũng máu, hai chân mềm nhũn quỳ trên đất, bi thương gọi, "Cha!"
Vết thương trên đầu lão hán đã được thái y sơ cứu, đã ngừng chảy máu, nhưng đầu lại bị rách một vết to, không dễ khâu lại, hơn nữa lão hán đã 5-60, ngã như vậy, không chừng sẽ có nội thương.
Dương Nghĩa thấy có đại phu chữa bệnh cho phụ thân, không dám tiến lên, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm quản trang, sau đó đấm về phía mặt quản trang.
Hộ vệ đã sớm nhận được ý của Nguyễn Kiều mà tránh ra, để Dương Nghĩa có không gian trút giận.
Quản trang nhiều năm được hưởng lạc, không làm cái gì, ngày nào cũng rảnh rỗi vui vẻ, nào phải đối thủ của Dương Nghĩa mỗi năm đều làm việc giúp cha mẹ, bị Dương Nghĩa đánh vài cái đã ngã, suýt bị đấm thành bùn.
Nguyễn Kiều thấy quản trang đã thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, mới nâng tay để người kéo hai người ra, "Được rồi, đừng đánh chết.
Đi xem cha của ngươi đi."
Dương Nghĩa lúc này mới chú ý tới Nguyễn Kiều, lý trí cũng đã trở lại vài phần.
Chỉ là giờ hắn không có tinh lực nói gì với Nguyễn Kiều, chỉ có thể quỳ trên đất, trịnh trọng dập đầu với Nguyễn Kiều một cái rồi khập khiễng đi về trông chừng bên cha mình.
Rất nhanh sau đó, thái y lau khô tay, được tiểu đồng đỡ đứng dậy, "Ngoại thương đã được cầm máu và khâu lại, nhưng còn cần quan sát, nếu không có máu bầm, tối nay sẽ tỉnh.
Tìm một cái cáng, các ngươi cẩn thận nâng người về đi."
Nghe thái y nói vậy, sống lưng luôn căng chặt của Dương Nghĩa thả lỏng xuống, tuy cha hắn còn chưa chắc sẽ bình an vô sự hay không, nhưng giờ đã là kết quả tốt nhất, hắn và những người khác nâng cha mình về, sau đó quay lại tìm Nguyễn Kiều, quỳ gối trước mặt nàng.
Hắn khàn giọng nói, "Đa tạ phu nhân đã cho người tìm đại phu tới cứu trị cho cha ta, chỉ là nhà chúng ta một nghèo hai trắng, không có gì để cảm tạ phu nhân, chỉ có mạng ta là có chút tác dụng.
Nếu phu nhân không chê, ta nguyện ý ký vào giấy bán thân, vì phu nhân, dù vượt qua núi đao biển lửa cũng không từ.".
Danh Sách Chương: