CHƯƠNG 31
ROMEO VÀ JULIETTE
Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn không tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn nói mà ngập ngừng của cô.
Đánh máy : nhocnit TVE
Hôm ấy, Đằng Tuấn trực ca sáng. Thời gian vào làm đã qua được một lúc, những người bước qua cổng công ty cũng thưa thớt hẳn, cậu thấy không còn việc gì làm nên lấy chổi để vun đám lá rụng quanh đó lại một chỗ.
Cổng công ty thuộc phạm vi quản lý của bảo vệ, song công ty có người chuyên dọn vệ sinh, một anh bảo vệ tuần tra trực cùng ca đi ngang qua, nói một câu: “Cậu dọn dẹp làm gì thế, cấp trên phát lương gấp đôi cho à?”.
Đằng Tuấn đáp: “Rảnh rỗi thì làm thôi mà”.
Cậu làm việc rất nghiêm túc, đến những khe rảnh bên tường cũng dọn dẹp một lượt, nửa phiến lá cũng không bỏ qua. Thực ra, lúc làm những việc này, trong lòng Đằng Tuấn không nghĩ ngợi nhiều, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ cần mẫn ưa lao động, trên còn có mấy người chị, không lớn tuổi hơn cậu là bao nhưng cũng đã lấy chồng hết, người anh họ Đằng Vân cùng sống chung với bố mẹ cậu lại đi học ở xa, cha mẹ đã già, cậu là đứa con trai duy nhất bên cạnh, bao việc của nhà nông, cậu không làm thì ai làm nên cũng đã quen cả rồi.
Mười lăm tuổi Đằng Tuấn vào bộ đội, cậu thao luyện nghiêm túc, làm việc hay giúp người khác đều tích cực, thêm vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách trung hậu, mấy lần cứu người bị nạn lập công, rất được cấp trên yêu thích. Nhưng vì trong quân đội cậu không có mối quan hệ nào, lúc giải ngũ chỉ được lĩnh một, hai chục triệu bồi thường rồi được đẩy về chốn cũ. Cậu cũng chẳng có lời nào oán thán, vốn là một đứa trẻ nhà nông, từ đâu đến thì về nơi đó là chuyện bình thường. Cậu đưa tất số tiền đổi lấy ba năm trong bộ đội cho cha mẹ, chỉ để lại cho mình tám trăm nghìn, mua một vé tàu hoả rồi đến thành phố G với người anh họ Đằng Vân.
Đằng Tuấn sùng bái Đằng Vân, cậu cảm thấy anh mình cực kỳ xuất sắc, có Đằng Vân kiếm tiền ở ngoài, cuộc sống cả nhà họ đã đủ ăn đủ mặc không phải lo nghĩ. Đằng Tuấn sở dĩ đến thành phố G, ngoài chuyện để anh em nương tựa vào nhau, quan trọng hơn là muốn nhìn thấy cuộc sống ở thành phố lớn. Mang tiếng là đã đi bộ đội, song thực tế số lần cậu ra khỏi doanh trại chỉ cần dùng một bàn tay cũng đếm đủ.
Cậu tự biết mình không có văn hoá gì, không thể làm những việc nhẹ nhàng. Những ngày ở Giang Nguyên, Đằng Tuấn nhận tiền lương trên dưới một nghìn tệ, mỗi tuần trực đêm hai ngày, bốn ngày trực sáng, ở trong trung cư dành cho người độc thân, cảm giác vô cùng mãn nguyện. Quan trọng hơn là cậu đã gặp được cô gái đẹp nhất thế gian chính ở nơi này, lúc cô cười, Đằng Tuấn thấy trong trái tim mù nhạc của mình như có một chú chim nhỏ đang véo von ca hát. Cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc sống như vậy có gì không ổn, chỉ cần có thể khiến cậu vui vẻ như thế mãi, được ở bên cô gái ấy mãi, thì có đổi bằng gì cậu cũng chẳng cần.
Đằng Tuấn rất chiều chuộng Hướng Dao, cậu cũng đối xử tốt với mọi người xung quanh. Cậu trân trọng công việc này nên muốn làm thật tốt, huống hồ Đằng Vân cũng dặn dò cậu, phải là người tốt, phấn đấu làm việc. Cậu thường làm việc bằng hai người khác, ai cần cậu giúp gì, chỉ cần làm được thì hiếm khi cậu từ chối. Gặp phải đồng nghiệp xấu, thấy cậu dễ bảo thì cứ đòi đổi ca trực đêm cho cậu, hoặc đẩy luôn cho cậu trực thay vô điều kiện, cậu cũng ít khi phản kháng. Vì thế Hướng Dao đã thấy rất bất bình cho cậu, lúc bực bội vì cậu quá hiền lành thì dùng ngón tay xỉa vào trán cậu mắng cậu là heo. Đằng Tuấn chẳng những không tức giận mà ngược lại, cảm thấy Hướng Dao quan tâm đến mình, trong lòng ngọt ngào như chìm vào nước đường vậy.
Thực ra, Đằng Tuấn cũng nhận thấy, tuy Hướng Dao cũng chỉ là một nhân viên quèn như cậu, song tính khí cô rất nóng nảy, lúc cô nổi giận với đám người bắt nạt cậu, mấy “ma cũ” đó lại chẳng một ai dám lên tiếng. Thế nhưng khi Hướng Dao không có đó, những người bảo vệ khác cùng đội lại càng thấy ác cảm với Đằng Tuấn hơn, có lẽ do sự cần mẫn của cậu đã phá rối công thức làm việc cố hữu của họ. Cậu chỉ muốn làm việc thật tốt nhưng lại chưa hề ý thức rằng sự chăm chỉ của mình khiến người khác khó chịu, hoặc kẻ khác vì mối quan hệ đặc biệt thân thiết giữa cậu với Hướng Dao mà nảy sinh phản cảm. Một cô gái non mơn mởn như cánh hoa, lại là người nhà của “hoàng thân” trong công ty, dựa vào đâu mà để ý đến một bảo vệ quèn chẳng có gì trong tay? Trong tình hình đó, Đằng Tuấn càng cố gắng càng bị ghét bỏ, sự chăm chỉ chịu khó của cậu trở thành sự phô trương thích thể hiện, đến cả việc trực thay cho đồng nghiệp mà không ca thán nửa lời cũng biến thành giành giật bát cơm của người khác.
Đằng Tuấn thật thà nhưng cậu không ngốc, ánh mắt phức tạp của người khác cậu không phải không hiểu, đặc biệt khi cậu và Hướng Dao đứng cạnh nhau, những lời xì xầm bàn tán kia giống như mưa phùn phiền phức vào mùa xuân, bạn không rõ nó bay đến từ đâu nhưng lại có mặt khắp nơi, lạnh lẽo, dồn ép, vô tình sẽ bị nó thấm ướt. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Đằng Tuấn mới lần đầu nhận ra, giữa con người với nhau cũng phân đẳng cấp, giống như những nhân viên chính thức và tạm thời, người bản địa và người ngoại tỉnh, người làm việc bằng trí óc và lao động chân tay trong công ty – như Hướng Dao và cậu. Đồng thời, cậu bàng hoàng và đau khổ nhận ra rằng, cho dù ở trong bất kỳ mối quan hệ nào cậu vẫn chỉ ở tầng thấp nhất. Hơn nữa, cậu cảm thấy mọi người như đang nhắc nhở mình rằng, người không cùng đẳng cấp ở bên nhau là không hợp lý, không nên như vậy.
Hướng Dao cũng nghĩ như vậy chăng? Đằng Tuấn không thể biết cô gái xinh đẹp này giống như một đám mây cao vời vợi khiến trái tim cậu bay bổng, nhưng lại biến hoá khôn lường. Lúc đầu, Đằng Tuấn không biết vì sao Hướng Dao lại chủ động nói giúp cậu, không biết tại sao cô bổng trở nên gần gũi với mình như vậy, không biết vì sao cô có thể phớt lờ cậu một thời gian dài, rồi đột ngột khoác tay cậu xuất hiện ở hôn lễ của chị mình, không biết tại sao sau khi cậu điên cuồng vui sướng vì ngỡ đã có được trái tim cô thì cô lại lần nữa trở nên thoắt ẩn thoắt hiện? Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này chỉ là vì cô là em gái của Giám đốc Hướng, còn cậu chỉ là một anh bảo vệ nhỏ bé?
Đằng Tuấn hiếm khi có tâm sự như vậy. Hôm nay, cậu dọn dẹp sạch sẽ khoảng đất có diện tích không lớn này mà phải dùng gấp đôi thời gian, khi bỏ chổi xuống, cậu nghe thấy trưởng ca trực cổng chạy từ xa đến, nói: “Đằng Tuấn, phòng nhân sự bảo cậu đến đó một lúc, có việc!”.
Trái tim Đằng Tuấn như ngừng đập, như thang máy mất điện đang rơi xuống thật nhanh. Cậu đến Giang Nguyên đã hơn hai năm, chỉ đến phòng nhân sự một lần duy nhất, đó là ngày đầu tiên đến trình diện, Đằng Vân đưa cậu đến làm thủ tục. Không chỉ cậu mà tất cả những công nhân và bảo vệ quèn đều hiếm có cơ hội đến phòng đó, có chuyện gì cần thì cấp trên sẽ trao đổi với đội trưởng các ca trực. Một tên tiểu tốt như cậu, vô duyên vô cớ “được” mời đến phòng nhân sự thì thường chỉ có một lý do – bị đuổi việc.
“Đi mau đi, còn đứng đó làm gì?”, đội trưởng giục giã.
Đằng Tuấn vừa hoảng hốt vừa rầu rĩ, cậu đã nhớ ra, lần làm việc duy nhất cậu vi phạm nội quy, đó là khi Hướng Dao muốn xem cậu tạo hình bằng tay. Cậu nghĩ khi ấy chẳng mấy ai nhìn thấy, lại muốn Hướng Dao vui vẻ nên cậu cũng chẳng bận tâm khi ấy vẫn đang giờ làm việc. Kết quả là Hướng Dao thì cười vui, còn mình lại bị Hướng Viễn nhìn thấy.
Đằng Tuấn sợ Hướng Viễn, rất sợ. Kỳ thực đa số nhân viên đều tỏ ra kính nể e sợ trước một nữ chủ quản nụ cười thường trực nở trên môi, hiếm khi nổi giận như Hướng Viễn. Hướng Viễn rất dễ tạo cho người ta một cảm giác rằng cô không dễ bị chọc tức, ít khi làm khó người khác, không phải vì không dám hoặc khó bắt nạt người ta mà vì cô không muốn. Trong lòng mọi người như đều có một công thức: nếu Hướng Viễn đã nổi cơn, hậu quả chắc chắn còn kinh khủng hơn bị Diệp Bỉnh Văn quát mắng nhiều.
Khoé môi cười cười và vẻ mặt lạnh lùng quan sát của Hướng Viễn, đến nay Đằng Tuấn vẫn nhớ rõ như in, mỗi lần nhớ đến đều có cảm giác hoảng sợ không chỗ nào dung thân. Nhất định là Hướng Viễn không hài lòng với cậu, cô không thích cậu và Hướng Dao ở bên nhau nên muốn đuổi việc cậu, chắc chắn là thế!
Cậu không muốn rời khỏi đây. Cậu đã quen cuộc sống nơi này, sợ phải di chuyển sang chỗ khác nhưng quan trọng nhất là Hướng Dao duy lúc lạnh lúc nóng với cậu nhưng khi gác cổng chí ít cậu cũng nhìn thấy cô, mỉn cười với cô. Đằng Tuấn muốn chạy về phòng gọi điện cho anh họ, ai cũng biết Đằng Vân là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn, anh họ sẽ nói giúp cậu.
Nhưng đội trưởng đã nóng nảy mắng: “Có cần tôi khiêng kiệu đến mời cậu đi không? Đám nhân công ngoại tỉnh các người đừng làm phiền tôi thêm”.
Đội trưởng là nhân công cũ người bản địa, cũng là gác cổng, chỉ có điều thêm được chức vụ nho nhỏ. Vì ông ta là nhân viên cố định, hưởng thụ được những đãi ngộ tốt nhất trong các cập nhân viên ở Giang Nguyên, không cần chăm chỉ làm việc, cũng không cần trực đêm, thậm chí có lúc chỉ cần ở công ty một chút rồi có thể đường hoàng về nhà ngủ thẳng giấc, chỉ cần đợi đến tuổi là nghỉ hưu. Thu nhập của đội trưởng thì Đằng Tuấn không biết nhưng có lần trò chuyện với mấy bảo vệ khác, họ bắt cậu đoán, cậu e dè hỏi: “Chẳng lẽ gấp đôi chúng ta?”. Kết quả là những người ở đó đều cười to, nhạo cấu không biết sự đời.
Cùng là người ngoại tỉnh, những tầng lớp cao như Hướng Viễn và Đằng Vân thì chẳng ai dám làm gì, nhưng nhân viên quèn bị la mắng lại là chuyện bình thường, Đằng Tuấn cũng đã quen với việc đội trưởng thỉnh thoảng mắng mỏ vô cớ và sai vặt cậu rồi. Lúc đầu, ông ta còn kiêng nể vì cậu là em trai của Đằng Vân, về sau ý thức được rằng, Đằng Vân vốn là người không thích dụng chạm, Đằng Tuấn lại không ưa mách lẻo nên càng làm quá hơn, có lúc còn nói ra những lời đồn đại khó nghe về Đằng Vân. Trong lòng Đằng Tuấn rất tức giận nhưng không muốn gây sự, cũng sợ làm phiền đến anh mình nên đành ngậm đắng nuốt cay.
Những lời đại loại như “đám nhân công ngoại tỉnh” nghe cũng đã nhiều, lâu dần cũng tê liệt, song không biết vì sao mà lần này nghe đội trưởng nói thế, Đằng Tuấn cảm thấy một nỗi phiền muộn chưa từng có. Cậu khẽ co nắm tay lại rồi lại buông ra, cúi đầu vội vã đi lướt qua người đội trưởng ấy.
Người của phòng nhân sự tìm Đằng Tuấn là một bà cô trung niên, cũng khá hoà nhã. Đằng Tuấn thấp thỏm chờ đợi lĩnh phí nghỉ việc nhưng bà cô kia lại quan sát cậu một lúc rồi đẩy một tờ đơn cử đi học bồi dưỡng đến trước mặt cậu.
“Đằng Tuấn phải không? Ngày mai bắt đầu đến học ở trung tâm bồi dưỡng chức năng lao động nhé. Thời gian, địa điểm trên đơn đã có, tự xem cho kỹ đi.”
Đằng Tuấn ngơ ngẩn, băn khoăn cầm lấy tờ đơn, trên đó viết rõ tên cậu bằng giấy trắng mực đen, và cả dấu mộc đỏ tươi nữa.
“Thưa cô, bồi dưỡng? Bồi… bồi dưỡng gì ạ?”
“Hàn điện! Sao, cậu không biết à? Thằng bé này, đến Giang Nguyên cũng khá lâu rồi, học bồi dưỡng không phải ai cũng được đi đâu.”
Không cần bà cô ấy nói thì tự Đằng Tuấn cũng đã nghe nói, công việc hàn điện là loại công việc kỹ thuật khan hiếm người nhất trong các dạng công việc cùng loại ở Giang Nguyên, đãi ngộ cũng cao nhất. Thợ hàn điện phải có giấy chứng nhận, công ty bỏ tiền ra đưa công nhân đi học bồi dưỡng nhưng khi lấy được giấy chứng nhận lại bị công ty khác cướp đi mất, công ty trước đó cử đi học xem như phí công tặng của hồi môn cho người khác.
Trước kia Diệp Khiên Trạch quản lý nhân sự, tính tình anh nhân hậu nên đối diện với tình trạng thất thoát thợ hàn thì chỉ biết nâng cao đãi ngộ, tăng lương để giữ người, cuối cùng lại dẫn đến hiện tượng những công nhân có giấy chứng nhận bắt đầu kiêu ngạo phách lối, lĩnh tiền lương cao song hơi bất mãn tý là bỏ đi ngay, dù gì nơi này không giữ người thì khắc có chỗ khác. Nếu không bị ép buộc thì bất đắc dĩ lắm Diệp Khiên Trạch mới mượn đến luật pháp, dù gì anh cũng cảm thấy không thể giữ người ta ở lại là do văn hoá công ty có vấn đề.
Sau khi Hướng Viễn tiếp tay, cô lặng lẽ bảo phòng nhân sự tuyển dụng một loạt thợ hàn mới với thu nhập cao, khi những người này đã vào vị trí, cô liền cắt gọt hết tất cả những thợ hàn cũ suốt ngày đòi tăng giá cao tận trời xanh. Nói theo cách của cô, cô thà dùng cùng một số tiền như thế để mời người ngoài, chứ không thể nuôi sống đám người không biết phải trái kia. Cùng lúc với việc “thay máu”, Hướng Viễn cũng đã đánh tiếng trước với những người cùng ngành mà mình quen trong và ngoài tỉnh rằng, những người này không thể dùng được. Trong nghề, cô là người tiếng nói có trọng lượng, một khi đã lên tiếng thì đám thợ hàn được Giang Nguyên vỗ béo ấy muốn tìm nơi khác trú thân thì e rằng khó như lên trời.
Chuyện này vừa lan truyền ra, không những chỉ thợ hàn mà tất cả các công nhân các ngành kỹ thuật khác tự nâng giá cao cũng co vòi lại rất nhiều. Một câu nói mà Hướng Viễn bảo Diệp Khiên Trạch cũng được truyền đi, cô nói, khi cơ nghiệp bị “đau bụng”, văn hoá là giấy vệ sinh trong toilet chứ không phải thuốc chống tiêu chảy, công thức bí mật hữu hiệu thực sự là lợi ích, mãi mãi là lợi ích.
Về sau Hướng Viễn dặn dò phòng nhân sự nếu muốn đưa nhân viên đi học bồi dưỡng, bắt buộc phải ký hợp đồng nghiêm ngặt, hễ xuất hiện người qua cầu rút ván thì phải bắt anh ta đền lại cái giá không chỉ là gấp hai lần, đồng thời lúc chọn người đi học bồi dưỡng phải hết sức cân nhắc. Vì thế, về sau những người được chọn đi học lớp bồi dưỡng thợ hàn miễn phí chỉ có hai loại: một là những người vô cùng xuất sắc, hai là người có lý lịch đặc biệt hơn người. Đằng Tuấn rất hoang mang, không thể hiểu nổi tại sao chuyện này lại rơi vào tay một kẻ chẳng chút nổi bật như cậu, hiển nhiên là cậu chẳng thuộc hai loại trên rồi.
“Ngày mai đi học? Ngày mai cháu còn phải trực ngày, hôm sau trực đêm… Hơn nữa trên đây còn ghi bồi dưỡng một tháng, đội trưởng của cháu sẽ không đồng ý cho cháu nghỉ phép dài thế đâu”, cậu lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.
Bà cô phòng nhân sự bỗng cười không dừng lại được: “cậu bé này thú vị thật, cậu bồi dưỡng xong rồi lấy được chứng chỉ, chẳng lẽ còn bảo cậu gác cổng được à?”
Khoá bồi dưỡng một tháng kết thúc, sự cần mẫn cố gắng của Đằng Tuấn đã được báo đáp, không chỉ lĩnh được chứng chỉ thợ hàn như ý muốn mà còn đạt được giải nhất trong kỳ thi kỹ thuật dành cho người mới được tổ chức lúc kết thúc khoá học. Những thầy dạy bồi dưỡng đều khen cậu khá giỏi, bẩm sinh là thuộc về ngành này, còn nói nếu có cơ hội gặp người phụ trách bên Giang Nguyên thì nhất định sẽ tán dương cậu thật nhiều.
Đằng Tuấn khi ấy đã đỏ bừng mặt xin thầy đừng bao giờ nhắc đến điều này với lãnh đạo. Ông thầy tỏ ra rất hoang mang, đương nhiên không thể hiểu được tâm tư của chàng trai này. Đằng Tuấn chỉ cần nghĩ đến nụ cười lạ lùng của Hướng Viễn là đã thấy trong tim lạnh run từng đợt, tuy cậu lờ mờ đoán được vận may của mình có lẽ có liên quan đến Hướng Viễn.
Về lại Giang Nguyên, Đằng Tuấn đường hoàng được sắp xếp vào xưởng sản xuất khung sắt thép, chính thức trở thành một người thợ hàn, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của anh bảo vệ gác cổng. Trong hoàn cảnh mới, những bạn công nhân khác đều vỗ vai cậu, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười mờ ám nhưng ý tứ ngầm chứa chung quy cũng là: cậu nhóc này được đấy, anh em cọc chèo với Diệp thiếu gia, em rể của Giám đốc Hướng, một cô gái xinh đẹp như Hướng Dao cũng bị cậu vớt vào tay rồi.
Đằng Tuấn luôn đỏ bừng mặt, cậu không biết phải giải thích thế nào vì chính cậu cũng không nói được nguyên nhân vì sao.
Hướng Dao giờ đây là thống kê viên của xưởng cậu. Bình thường tiếp xúc với nhau cũng nhiều hơn xưa, đối với sự may mắn và thay đổi của cậu, Hướng Dao cũng có dạo hồ nghi, song vẫn vui mừng thay cậu. Hai người khi cùng ra ngoài dạo chơi, gặp trường hợp cần phải giới thiệu, Hướng Dao luôn hớn hở vui vẻ chỉ vào Đằng Tuấn, nói với người ta: “Đây là một cao thủ hàn điện trong công ty chúng tôi đó”. Vậy nhưng trước kia cô chỉ ậm ừ nói cậu là đồng nghiệp, chỉ khi bị người ta nhắc đến cậu là bảo vệ thì cô mới phản ứng gay gắt rằng: Bảo vệ thì sao? Bảo vệ không phải là người à? Lúc nhớ đến điều này, trong lòng Đằng Tuấn mới ngẫm ra, tuy Hướng Dao là người không thích người khác nghi ngờ thân phận bảo vệ của cậu nhất, song cô mới là người để tâm nhất đến thân phận của cậu.
Đằng Tuấn nghĩ, nếu Hướng Dao đã thích sự thay đổi của mình, vậy thì có gì là không tốt? Và chính cậu cũng bắt đầu thích sự thay đổi này, từ đó càng ra sức làm việc hơn.
Đằng Tuấn cũng ngấm ngầm bày tỏ sự nghi hoặc trong lòng mình với anh họ. Đằng Vân an ủi, bảo đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt việc của mình, tất cả sẽ theo tự nhiên thôi.
Nghĩ đến mình từng hiểu lầm Hướng Viễn, Đằng Tuấn thấy có phần hổ thẹn, cảm thấy mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đúng là không nên chút nào, cậu phải cảm kích Hướng Viễn mới phải. Thế nên, có lần Hướng Viễn đi cùng Phó tổng Lý đến xưởng của cậu để tìm hiểu tiến độ sản xuất, lúc đi ngang Đằng Tuấn, cậu đã gạt công việc sang bên, đứng dậy, cố gắng lấy hết cam đảm, định nói một tiếng “cám ơn” với Hướng Viễn. Thế nhưng Hướng Viễn làm như không thấy cử chỉ đó của cậu, chỉ mãi trò chuyện với Phó tổng Lý như thể chẳng quen biết chàng trai đang đứng bên mình, ngược lại ông Lý vừa nghe Hướng Viễn nói, vừa như vô tình cố ý liếc nhìn Đằng Tuấn một cái.
Hướng Viễn vừa tiễn một vị khách hàng đến giục thu tiền hàng, ngồi lại vào ghế của mình, cảm thấy huyệt thái dưong có một đường gân căng đến đau đầu. Đây là lần thứ ba trong tuần mà đại diện bên nhà máy nguyên liệu tìm đến. Nói thì dễ nghe lắm, nào là khách hàng đến thăm, tiện thể chào hỏi cô thôi, thế nhưng thực tế thì ai cũng hiểu, gần cuối năm rồi, có nhà máy nào không mong thu tiền về đâu, chẳng qua chỉ là đến đề đòi tiền thôi.
Thẩm Cư An thường nói, với người quản lý kinh doanh, đòi nợ và bị đòi nợ chính là nội dung chủ yếu của công việc. Hướng Viễn trong lòng cũng hiểu, ngành nghề nào cũng vậy, chỉ mong cố hết sức có thêm vốn lưu động. Cô đi đòi người khác, nhà máy nguyên liệu đến đòi cô, tuần hoàn như vậy, lâu rồi cũng thành quen. Như Thẩm Cư An, đòi nợi, đòi nợ, đã đòi đến tận Pháp rồi.
Có điều Giang Nguyên giờ đây đang ở trong thời kỳ đặc biệt căng thẳng về tiền vốn. Sáng nay, Đằng Vân đưa bản báo cáo tài chính cho cô, việc thi công khu nghỉ mát đã đến hồi kết thúc, rất nhiều khoản bắt buộc phải tri trả nếu không sẽ bị đình lại ở giai đoạn quan trọng nhất, không thể tiến lên. Trung Kiến đợt trước vừa trả tiền công trình, vừa vào đến tài khoản đã bị tiêu mất chả còn đồng nào. Phía dưới còn có hơn ngàn nhân công mắt thao láo đợi phát lương, càng là những nhân viên cố định thu nhập cao càng kêu gào dữ dội, như thể chậm trễ một ngày thì thế giới diệt vong ngay không bằng. Hướng Viễn cũng rất bất lực. Mấy đại diện nhà máy cung ứng nguyên liệu cô đã tiễn khéo, đều là khách hàng cũ, không đến nỗi bắt ép nhau đến toạc cả da đầu nhưng cô cũng không biết lần sau liệu có xoay sở được không.
Vừa rồi nói đến khát khô họng, giờ đây khó khăn lắm mới còn lại một mình, Hướng Viễn thở phào một cái, uống một ngụm nước trong cốc, cảm thấy có gì đó là lạ liền tò mò nhìn vào trong. Trong cốc ngoài nước ấm ra, còn trôi nổi vài lá cẩu khởi*, vài quả táo tàu và hạt sen, đỏ trắng đan xen trong cốc nước trong vắt, cô cùng ưa nhìn. Cô thầm mím môi cười, người chuẩn bị cho cô thứ này, ngoài Diệp Khiên Trạch ra thì còn ai.
*Tên khoa học Barbary Wolfberry Fruit, vị ngọt, có tính năng mát gan,
lọc thận, nhuận phổi.
Lúc ở nhà, anh thường trách cô chỉ biết bận rộn suốt ngày, không quan tâm đến sức khoẻ của mình. Những cách thức tu bổ cho sức khoẻ quá phức tạp thì cô luôn thấy lãng phí thời giờ, song lá cấu khởi mát gan tốt nhất, táo đỏ bổ khí dưởng huyết, hạt sen bổ cho tim phổi, rồi ngâm vào nước ấm để uống là cách giữ gìn sức khoẻ đơn giản nhất mà lại vô cùng hiệu quả. Thường thì Diệp Khiên Trạch lo dì Dương hay quên, không nắm bắt được phân lượng cần pha nên mỗi ngày đích thân anh pha xong rồi đặt lên đầu giường đòi Hướng Viễn uống hết cho mình thấy mới chịu thôi. Mấy hôm nay anh đi họp ở tỉnh khác, Hướng Viễn cũng không rõ anh bỏ những thứ này vào cốc mình một cách thần không hay quỷ không biết như thế nào.
Người này ấy à, thật sự như Đường Tăng, ngày ngào cũng nói, giờ nào cũng nói, không chút nào chịu buông tha cô. Hướng Viễn nghĩ như thế, tuy không có anh bên cạnh quan sát nghiêm khắc nhưng cũng ngoan ngoãn uống hết. Cô không hiểu rốt cuộc là công hiệu của vị thuốc nào mà nước lọc trở nên ngọt ngào tện đầu lưỡi như thế. Kỳ thực nói ra thì Diệp Khiên Trạch nếu là Đường Tam Tạng thì Hướng Viễn không là Tôn Ngộ Không thì còn là gì? Mặc cô có bảy mươi hai phép biến hoá thần thông quảng đại như thế nào, làm sao thoát chạy khỏi câu thần chú tình cảm của anh?
Chính Hướng Viễn cũng không nhận ra, lúc nhớ đến Diệp Khiên Trạch, khoé môi của cô chưa bao giờ tắt nụ cười. Có lẽ anh nói cũng đúng, những thứ táo tàu hạt sen kia thật sự rất tốt, chí ít thì nơi thái dương của cô bây giờ không còn nhói buốt lên từng cơn nữa.
Hướng Viễn đang xoay xoay chiếc cốc sứ trong tay, hiếm khi thất thần như thế, bỗng nghe thấy cửa phòng mình bị đẩy ra rất mạnh. Ở Giang Nguyên này, gạt trợ lý đi và xộc thẳng vào phòng cô như thế chỉ có ba người: một là Diệp Khiên Trạch, hai là Diệp Quân, còn người thứ ba là Hướng Dao. Trợ lý của cô tuy không giám ngăn cản Diệp Khiên Trạch, song ngoại trừ hôm cầu hôn cô ra, anh chưa từng đường đột làm phiền cô thêm, kể cả khi công việc cho phép đến thăm cô, cũng rất lịch sự gõ cửa, đó là tác phong nhất quán của anh. Còn về Diệp Quân… sau khi cô kết hôn, cậu rất ít khi đến tìm cô, cả ở nhà còn hiếm khi gặp mặt, huống hồ là công ty. Thế nên, không cần ngẩng lên, Hướng Viễn cũng biết người xông vào lúc này là ai.
Hướng Dao dừng bước trước bàn của chị mình, trên người còn khoác bộ đồng phục xưởng máy, nhưng điều đó cũng không che dấu được nét xinh đẹp kiều diễm bẫm sinh của cô. Trong khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, Hướng Dao nhìn thấy nụ cười ấm áp hiếm hoi trên gương mặt của chị mình, khiến cô cảm thấy hơi sững sờ. Không biết là Hướng Viễn thường ngày đạo mạo nghiêm túc đã uống nhầm thuốc gì?
Đối với vị khách không mời mà đến này, Hướng Viễn không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, thậm chí cũng chẳng tức giận, cô chỉ thu lại nụ cười, trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên thường ngày, chỉ vào chiếc salon đối diện bàn mình.
“Có chuyện gì thì ngồi rồi hãy nói”.
Phản ứng này khiến Hướng Dao hơi thất thần, cô ngồi xuống nhưng rồi lại đứng phắt dậy, đi thẳng vào vấn đề: “Hướng Viễn, rốt cục chị muốn làm gì? Tại sao lại cất nhắc Đằng Tuấn lên làm trưởng nhòm hàn điện?”.
Hướng Viễn hơi nhướng mày lên, nói: “Thế à? Cậu ta làm nhóm trưởng rồi à? Vậy thì tốt quá. Có điều việc lựa chọn nhóm trưởng thường do người ở xưởng quyết định, làm sao chị quản lý nhiều thế được?”.
Hướng Dao hừ mũi một tiếng, hoàn toàn nghi ngờ giọng điệu này của Hướng Viễn: “Thôi đi, đừng giả vờ nũa, có chuyện gì qua nỗi mắt chị đâu, hà tất phải giả tạo như vậy?”.
“Được thôi”, Hướng Viễn vỗ vỗ vào tay ghế dựa, nghiêm khắc nói: “Cho dù đúng như em nói, chị biết chuyện Đằng Tuấn được làm nhóm trưởng. Vậy thì sao? Cậu ta dựa vào năng lực của mình để được cất nhắc, em nên vui mới phải chứ?”.
“Anh ấy được cất nhắc thì đương nhiên là tôi vui rồi, nhưng đừng tưởng tôi không biết, chị không thích anh ấy, cũng không muốn tôi và anh ấy ở bên nhau. Tôi không thể đoán ra chị đang mưu tính chuyện gì nhưng chị tuyệt đối không tốt bụng được đến thế”, đôi mày liễu của Hướng Dao dựng ngược lên.
Hướng Viễn như bị chọc cười, cười phá lên một lúc rồi mới nói: “Người không biết thì không tức. Có lẽ em nên hiểu rằng chị đã chấp nhận cậu ta ở một mức độ nào đó, vậy chẳng phải là chuyện em luôn mong mỏi đó sao?”.
Hướng Dao vẫn nghi ngờ nhưng trước thái độ thản nhiên của Hướng Viễn, vốn cô định một lòng một dạ tìm hiểu cho rõ ràng, giờ đây càng mơ hồ và lúng túng hơn. Cô bỗng cảm thấy thiếu tự nhiên, cứng miệng nói: “Tôi mong mỏi? Tại sao tôi phải mong mỏi? Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, đừng trộn lẫn vào nhau. Đằng Tuấn là người thật thà, tôi chỉ mong chị đừng lấy anh ấy ra làm trò đùa, chỉ thế mà thôi”.
“Thế hả? Vậy nếu Đằng Tuấn không thích làm trưởng nhóm, cậu ta hoàn toàn có thể phản ánh lại với xưởng trưởng, chị nghĩ không ai ép buộc gì được. Nếu cậu ta là cậu ta, em là em, cậu ta vốn không ý kiến gì, em ra mặt thay cậu ta làm gì cho khổ?”.
Hướng Dao hậm hực ngồi xuống salon, không nói được gì, một lát sau, tự cô cũng cảm thấy mình chưa phân phải trái trắng đen gì đã xông đến chỉ trích Hướng Viễn là có phần kích động quá mức, lúc này mới lúng túng nói lãng sang chuyện khác: “Anh rể đi công tác rồi à?”.
Cô chưa từng mở miệng gọi “chị”, nhưng với Diệp Khiên Trạch lại gọi “anh rể” rất thuận miệng.
Hướng Viễn “ừ” một tiếng xem như trả lời.
Hướng Dao không còn gì để nói, ngồi đờ ở đó, hai tay khoanh lại một lúc lâu, rồi hỏi một câu: “Phải rồi, Diệp Quân… Bây giờ cậu ấy thế nào?”.
“Rất ổn.” Hướng Viễn nhìn người đang ngồi trên salon một cái. Cô đoán không sai, giờ đây cô không còn hạn chế việc qua lại giữa Hướng Dao và Đằng Tuấn, tự Hướng Dao cũng bắt đầu do dự.
“Cậu ấy… Hôm chị kết hôn, cậu ấy nhìn thấy em và Đằng Tuấn bên nhau, có nói gì với chị không?”, nói đến khúc cuối giọng Hường Giao mỗi lúc một nhỏ.
Hướng Viễn cười cười: “Em mong cậu ấy nói gì?”.
“Tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi, chị không nói thì bỏ đi”, Hướng Dao cố cứng miệng. Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn không tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn nói mà ngập ngừng của cô.
“Cậu ấy chẳng nói gì hết.” Hướng Viễn không muốn gạt cô, không muốn cô tự chìm đắm vào ảo mộng tự mình thêu dệt nữa.
Câu trả lời này khiến Hướng Dao tổn thương, có lẽ chính cô cũng đoán ra từ lâu nhưng nghe Hướng Viễn nói lạnh nhạt như vậy, cô càng khó chấp nhận hơn: “Chị lừa tôi”.
“Nếu chị lừa em thì tại sao em không tự đi hỏi cậu ấy đi? Chẳng phải em biết trường cậu ấy ở đâu à? Không dám chứ gì, đến chút gan dạ cũng không có, thế thì còn kêu gào gì ở đây? Nếu em muốn nghe câu trả lời khiến em hài lòng từ chỗ chị, vậy cũng được, em mớm lời chút đi, chị có thể nói theo những lời em muốn nghe”.
Sự thương xót trong lời Hướng Viễn khiến Hướng Dao điên lên, cô chồm tới trước vài bước, chỉ vào Hướng Viễn nói: “Tôi vốn không nên hy vọng gì ở chị, chị không bao giờ chịu giúp tôi, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến mình, người khác trong mắt chị chỉ là vật trang trí. Chị nói không thích tôi ở bên Đằng Tuấn, thì có thể lẳng lặng chuyển tôi sang vị trí khác, rồi lại nghĩ ra ý tưởng mới nào đó liền chạy đến cất nhắc anh ấy, khiến anh ấy vui mừng, ghép tôi và anh ấy lại với nhau. Còn nữa, chị đã được gả cho anh Diệp đúng như ý định của mình, nhưng lại không chịu buông tha Diệp Quân. Chị vẫn muốn cậu ấy cứ như khi xưa, lẽo đẽo theo đuôi chị mãi đúng không? Hướng Viễn, không, tôi nên gọi chị là Giám đốc Hướng, người ích kỷ nhất, máu lạnh nhất chính là chị. Những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này chị đều muốn chiếm lấy, chị thành công nên xem mọi người như đá cuội dưới chân để chị đạp lên!”.
Hướng Viễn dựa vào ghế lẳng lặng nghe Hướng Dao tố cáo một cách gay gắt. Phải, cô ích kỷ nhất, máu lạnh nhất, cô làm gì cũng chỉ nghĩ đến mình, chẳng lẽ cho Đằng Tuấn một lối ra an toàn, không để Hướng Dao đâm đầu vào Diệp Quân đến toạc đầu chảy máu, cũng là vì chính mình ư?
Đợi khi Hướng Dao không nói gì nữa, cô mới tiếp lời: “Tôi có chẳng ra gì thì cũng không đến lượt cô đứng ở đây chỉ vào mũi tôi. Nếu đã hiểu mà gọi tôi là Giám đốc Hướng thì cô không nên quên ở đây là công ty và bây giờ đang là thời gian làm việc. Tôi ích kỷ máu lạnh, thế thì chỉ riêng chuyện cô rời khỏi vị trí làm việc, xông vào văn phòng của tôi một cách vô phép tắc như vậy cũng đủ để cô được về nhà nghỉ ngơi rồi… Thế nào, muốn bỏ đi à? Không muốn làm nữa à? Được thôi, ra khỏi Giang Nguyên, xa rời người máu lạnh như tôi, thử xem lương tháng của cô có đủ mua đôi giày đang đi dưới chân hay không?”
Lồng ngực Hướng Dao phập phồng, vẻ mặt căm phẫn song không nói gì thêm. Hướng Viễn nhủ thầm, cô tính toán so đo với Hướng Dao làm gì, có ý nghĩa gì đâu? Đã lâu rồi cô không nỗi giận. Lần này không biết vì Hướng Dao xuất hiện đã đập tan niềm vui hiếm hoi của cô, hay vì Hướng Dao nhắc đến Diệp Quân? Cô không phải là người lương thiện nhiệt tình nhưng tự vấn lương tâm, cho dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, trên thế gian chẳng lẽ còn ai đó mong mỏi hai người được hạnh phúc hơn cả cô?
“Thôi được rồi, ra ngoài đi. Lúc đi nhớ đóng của lại. Đừng nói bố mẹ mất sớm mà tôi không dạy cô phép lịch sự tối thiểu nhất.” Hướng Viễn vẫn giữ nét mặt bình thản, vùi đầu vào văn kiện, không nhìn Hướng Dao thêm một lần nào nữa.
Đến khi nghe tiếng của khép lại, bước chân mỗi lúc một xa cô mới thở dài một hơi, nhấc di động trên bàn lên. Chiếc Nokia đời cũ mấy năm trước, vỏ bọc bên ngoài đã mòn, chỉ mỗi nghe gọi là vẫn bình thường, đó vẫn là mòn quà mà năm nào Diệp Quân tặng cho cô. Người vốn là chủ nhân của nó đã lâu rồi không liên lạc gì với cô nữa.
Có vài lần màn hình hiển thị cuộc gói đến bật sáng dãy số quen thuộc, song chỉ một tiếng, vẫn chưa kịp bắt máy thì đã tắt lịm. Cô và Khiên Trạch bảo cậu về nhà ăn cơm, mừơi lần thì có đến chín lần cậu viện cớ bận việc.
Hướng Viễn nghĩ, có lẽ nên tìm lúc nào đó rảnh rỗi để đến thăm diệp Quân. Còn nửa năm nữa là cậu tốt nghiệp, cô cũng muốn biết sau này cậu định làm gì. Cô nhìn thấy Diệp Quân trưởng thành rồi trở thành người một nhà, không ngờ mỗi lúc một cách xa.
---- HẾT TẬP 1 ----
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi - Tập 2
Tác giả : Tân Di Ổ
Dịch giả: Mai Quyên
Nhà xuất bản: NXB Thời đại
Số trang: 528
Giá: 95.000đ
Ngày xuất bản: 2/2011
Số chương : 31 chương + 1 ngoại truyện
Nguồn : truyenky.vn
_________________________________________
CHƯƠNG 32:
NGƯỜI CẦM ĐẦU LẠI LÀ ĐẰNG TUẤN
Hướng Viễn cười nói: “Em đâu phải là Triệu Mẫn, em cũng đâu có cắn anh. Nếu thực sự khiến em hận đến ngứa cả răng thì em không chỉ cắn anh đơn giản vậy thôi đâu”.
Lúc Hướng Viễn về đến nhà Diệp gia đã hơn chín giờ tối. Công ty vừa tiếp nhện một công trình ở Vân Nam, lợi nhuận rất cao, gần đến ngày giao hàng, bộ phận kỹ thuật và sản xuất đều phải tăng ca, những xưởng máy càng phải ngày đêm không ngừng nghỉ. Cô cũng thường xuyên như thế, yêu cầu mọi người tăng ca và chính bản thân cô cũng không nghỉ ngơi.
Chiếc xe dừng trước cánh cổng sắt, Hướng Viễn nháy đèn nhưng không thấy dì Dương ra mở cổng. Cô đành tự mình xuống xe, lấy chìa khoá trong túi ra, tra vào ổ khoá đã hơi gỉ sét.
Lúc cô cho xe vào, nhìn từ kính chiếu hậu, toà nhà nhỏ dưới ánh đèn điện chiếu sáng càng trở nên cũ kĩ. Ngôi nhà đã cũ, đến bà giúp việc cũng thế. Hướng Viễn không chỉ một lần kiến nghị Diệp Khiên Trạch dọn ra ngoài ở. Hiện tại, hai người già đều không có nhà, Diệp Quân nghỉ hè cũng kiếm cớ làm thêm không về mà thuê nhà ở với bạn, Diệp Linh cũng bị đưa đến một viện điều dưỡng tư nhân ở thành phố khác sau khi Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn kết hôn không lâu. Ở đó, cô có thể tránh xa những việc và những người cô không muốn gặp, lại nhận được sự chăm sóc chu đáo nên tình trạng sức khoẻ ngày càng tốt hơn. Và như thế, một ngôi nhà mênh mông, thực ra chỉ có vợ chồng Hướng Viễn và dì Dương ở.
Diệp gia cũng không phải là không có đất đai, nhà cửa khác ở bên ngoài. Hướng Viễn cũng tự mua một căn hộ chung cư bốn phòng ở khu trung tâm thương mại sau khi kết hôn, cho dù già trẻ, lớn bé cùng tập trung ở đó cũng đủ. Ở đó cũng được trang bị tốt hơn, giao thông thuận tiện, hoàn cảnh sống cũng lý tưởng hơn nhiều so với khu phố cũ nhà họ Diệp toạ lạc – một nơi cũ kĩ, hoang vu vắng vẻ, điện nước, không khí, đường ống chứa nước… tất cả mọi thứ đều cũ kĩ, cứ hai ba ngày lại gặp sự cố. Bất tiện còn ở chỗ, số tiền chi ra cho những khoản lặt vặt thường ngày còn vượt quá mức hợp lý. Cả dì Dương, bây giờ bà ấy sống còn nhàn rỗi hơn bất kì ai trong nhà, chỉ cần dùng một phần ba số lương của bà thôi cũng đủ tìm được một người giúp việc theo giờ tốt, dọn dẹp và quản lý ngôi nhà này đâu ra đó, Hướng Viễn nghĩ, để bà về nhà an dưỡng tuổi già với con cháu còn hơn.
Những việc đó, Diệp Khiên Trạch thực ra cũng hiểu nhưng đối diện với những phân tích và kiến nghị có lý lẽ có bằng chứng của Hướng Viễn, anh thường cười cười cho qua chuyện. Anh không muốn phản đối vợ, song lại kiên trì theo cách của mình. Có lúc Hướng Viễn nổi giận, anh mới ôm lấy cô hạ giọng khuyên nhủ: “Nhà cũ cũng có lợi của nó, chúng ta vẫn ở đây, những người trong nhà rời đi đã lâu, nếu muốn quay về chí ít vẫn thấy đèn còn sáng”.
Hướng Viễn lắc đầu nhưng không cố chấp để anh phải khó xử nữa. Thực ra cô biết, điều đáng trân trọng của tất cả những thứ cũ kỹ không phải ở chính nó mà là những hồi ức và linh hồn nó mang theo. Cô không thích nơi này, cả Diệp Quân cũng không thích nơi này, chẳng phải vì nó lưu giữ những hồi ức mà họ không mong muốn đó sao? Không phải thứ mà cô nhung nhớ mãi không quên cũng chỉ là ánh trăng mơ hồ đó thôi sao? Chỉ có điều cô có thói quen tiến về phía trước, Khiên Trạch lại thích quay đầu nhìn lại phía sau. Con người quá hoài cổ chung quy cũng là thói quen xấu nhưng nếu cô đã trân trọng ký ức của mình thì cũng nên trân trọng ký ức của anh.
Hướng Viễn đi qua bãi cỏ đã lâu không được cắt tỉa, mở cửa bước vào. Quả nhiên bà đang ngồi xem phim truyền hình với vẻ thích thú, nhìn thấy bóng Hướng Viễn mới miễn cưỡng đứng lên hỏi một câu: “Về rồi à? Đã ăn gì chưa?”.
Sau khi Hướng Viễn được gả vào nhà họ Diệp, bà có vẻ khó xử với sự thay đổi cách xưng hô với cô. Bà muốn gọi là “bà Diệp” nhưng trong bệnh viện cũng có một bà Diệp rồi. Gọi là “thiếu phu nhân” ư? Có phải đóng phim đâu, huống hồ bây giờ chẳng còn mấy ai gọi như thế, người ta nghe thấy cũng rất kỳ cục. Một thời gian bà gọi cô là “bà Diệp nhỏ” nhưng không được bao lâu đã bị Hướng Viễn ngăn lại. “Cái gì mà bà Diệp nhỏ, sau này Diệp Quân kết hôn rồi, chẳng nhẽ dì phải gọi người kia là bà Diệp nhỏ nhỏ sao? Từ trước đến giờ dì gọi tôi thế nào thì cứ gọi như thế, mọi người đều thấy thoải mái hơn.”
Nhưng tiếng gọi “Hướng Viễn” của bà vẫn không dám thốt ra. Tuy bà đã quen gọi thẳng tên với anh em Diệp Khiên Trạch, Diệp Linh và Diệp Quân và Hướng Viễn hiếm khi sai bảo bà làm việc nhưng trong lòng bà vẫn thấy e ngại cô nên đa phần là bỏ luôn phần xưng hô đi.
Ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng đùa với cô: “Trong nhà này dì Dương sợ em nhất. Có một lần anh thấy dì đang ăn bánh trong bếp, lúc em đi ngang qua, dì sợ đến độ không nghĩ ngợi gì mà nhét luôn miếng bánh còn lại vào túi áo. Anh bèn hỏi, Hướng Viễn có bảo là không được ăn bánh à? Dì ấy bảo không có nhưng hễ thấy em là hoảng lên. Em nói xem nên nói thế nào đây?”. Hướng Viễn bèn cười đáp lại: “Em xem dì ấy như Bồ Tát ấy, sợ em để làm gì? Rồi sao nào, chẳng lẽ anh cũng sợ em?”. Anh thì thầm vào tai cô: “Anh sợ em bỏ mặc anh”.
Lúc này, Hướng Viễn “ừ” một tiếng, thay giày rồi lên lầu, đến nửa đường bỗng dừng lại, nói với bà giúp việc đang tiếp tục đắm chìm trong tình tiết của phim truyền hình: “Phải rồi, dì Dương, cỏ trong vườn mọc cao quá rồi, nếu dì không cắt tỉa được thì gọi điện bảo người ta đến làm, đừng để mọi người đi ngang qua nhìn thấy lại tưởng đây là di sản văn vật.”
Nói xong, cô tiếp tục bước nhanh lên cầu thang, không hơi đâu đoán xem người dưới lầu có bất mãn gì hay không. Trước kia, Diệp Quân từng vô tình nghe thấy bà nói Hướng Viễn là người nhà quê nên tỏ ra rất không vui, song Hướng Viễn cũng phớt lờ. Cô vốn là người nhà quê đấy, có sao đâu! Hà tất phải so đo với người hồ đồ làm gì.
Diệp Khiên Trạch phải đi họp ba ngày, hôm nay mới ngày thứ hai. Trước kia người bận rộn là Hướng Viễn, bây giờ về nhà, thấy căn phòng trống rỗng khiến cơ có chút không quen. Tắm rửa xong, tóc vẫn chưa khô hẳn cô đã nằm bò ra giường không muốn nhúc nhích, chỉ mấy phút sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Không rõ tại sao lại có người mất ngủ, đối với Hướng Viễn mà nói, bận rộn chính là thứ thuốc ngủ hữu hiệu nhất.
Lúc này Hướng Viễn cảm thấy giường hơi rung lên, sau đó cô nhận ra có một đôi tay đang vén gọi mái tóc ẩm ướt của mình sang một bên. Cô giật mình, chưa kịp phản ứng gì thì đôi tay e dè gạt tóc cô ra đã bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển lên vai và cổ cô, hơi nóng của bàn tay ấy quen thuộc đến nỗi không cần quay lại cô cũng biết nó thuộc về ai.
“Về từ khi nào thế, sao em không biết?”, Hướng Viễn nhắm mắt hỏi.
Diệp Khiên Trạch nói từ phía sau: “Được một lúc rồi. Lúc nãy trong thư phòng, anh nghe thấy tiếng xe của em. Sao thế, dì Dương không bảo em biết à?”
“Dì ấy còn bận xem phim truyền hình”.
Lực tay anh luôn vừa đủ, giống như những khát vọng của cô luôn sinh ra đúng lúc. Phần vai căng cứng của Hướng Viễn dần thả lỏng, cô thở ra một hơi dài thoả mãn, cảm thấy như vậy thật tốt, cô đã quên hết những mệt nhọc trước đó là vì điều gì.
“Anh nói đi họp mà sao về sớm vậy? Suýt nữa làm em giật mình”, cô vừa nói vừa đưa tay đặt lên bàn tay đang vuốt ve người mình của Diệp Khiên Trạch.
“Về sớm không được sao?” Lúc Diệp Khiên Trạch nói, anh khẽ nhích lại gần Hướng Viễn, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô. Hướng Viễn khẽ trở mình, quay lại nhìn anh. Anh đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà, tinh thần sảng khoái, chỉ có quầng mắt hơi thâm. Hướng Viễn đưa ngón tay cái vuốt ve quầng mắt anh. Đây là người đàn ông khiến cô ngày đêm mong nhớ, bất chấp tất cả để lấy anh, vẫn lương thiện dịu dàng như trước, nhưng rốt cuộc từ bao giờ, ánh mắt dịu dàng của anh đã không che dấu được những tâm sự của mình.
Ngón tay Hướng Viễn hơi lạnh, Diệp Khiên Trạch cười tránh né, nắm lấy bàn tay không an phận của cô. Hướng Viễn nhìn thấy vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ của anh có một vết thương hình lưỡi liềm, giống như vết răng cắn, có phần đáng sợ.
“Gì thế này?”, Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc, lật người lại, nhấc tay anh lên nhìn kỹ. Ngón tay cô ấn vào vết thương: “Đau không?”.
Diệp Khiên Trạch khẽ run lên nhưng giọng nói lại bình thản vô cùng: “Không sao! Lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, anh nhìn thấy một đứa bé trong khách sạn rất đáng yêu nên muốn chọc nó một chút, ai ngờ cậu nhóc đó hung dữ quá, cắn anh một cái thật mạnh. Vết thương nhìn thì đáng sợ nhưng thực ra chẳng có gì. Anh cũng đã gọi bác sĩ trong khách sạn sát trùng rồi”. Anh vừa nói vừa dùng bàn tay kia vuốt tóc Hướng Viễn như đang than thở: “Xem ra anh và trẻ con tạm thời chưa có duyên với nhau”.
Diệp Khiên Trạch yêu trẻ con, Hướng Viễn luôn biết điều đó nhưng Giang Nguyên đang ở giai đoạn phát triển quan trọng nhất, cô không có thời gian cũng như công sức để mang thai chín tháng mười ngày rồi tạo ra một sinh mệnh mới. Cũng may Diệp Khiên Trạch thông cảm nên không hề làm khó cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Hướng Viễn cười cười nhìn vào mắt anh, nói: “Đứa bé này thật đáng sợ. Nếu anh không nói, em còn tưởng anh bị một đứa điên nào đó cắn chứ!”. Thấy anh không nói gì, một lúc sau, cô cười “phì” một tiếng, nói: “Trên tay Trương Vô Kỵ hình như cũng có một vết răng như vậy thì phải?”.
“Anh là Trương Vô Kỵ thì em cũng thành Triệu Mẫn rồi?” Diệp Khiên Trạch chọc lại cô.
“Lại sai rồi!” Hướng Viễn nghiêm mặt, khẽ đặt bàn tay bị thương của anh xuống, ánh mắt như đang tức giận song vẫn cười: “Em đâu phải là Triệu Mẫn, em cũng đâu có cắn anh. Nếu anh khiến em hận đến ngứa cả răng thì em không chỉ cắn anh đơn giản vậy thôi đâu”.
Diệp Khiên Trạch nghe vậy thì mỉn cười. Một lúc sau, cô nghe thấy một giọng nói mơ hồ bên tai: “Vậy em ăn anh đi, Chỉ Nhược”.
Hướng Viễn nhắm nghiền mắt. Đang lúc “căng thẳng” thì di động của cô để đầu giường rung lên từng đợt, quét sạch cảm hứng. Diệp Khiên Trạch và cô tựa đầu vào nhau, anh nói: “Phải nghe à? Tạm thời coi như không nghe thấy được không?”.
Hướng Viễn khẽ cười, ánh mắt đong đưa nhưng cuộc gọi ấy không chịu buông tha cô, cứ rung lên bần bật như có một linh hồn kinh khủng nào đó đang nấp trong đó rồi gào thét đòi thoát ra ngoài.
“Nghe đi, muộn thế này rồi, em nghe xem có việc gì không?”, Diệp Khiên trạch cười đau khổ, bất lực buông cô ra. Hướng Viễn khẽ hôn lên môi anh như chuồn chuồn đậu trên mặt nước: “Đợi em, nhanh mà”.
Cô quay người lấy điện thoại, mặt vẫn ửng đỏ. Cô nghe máy, giọng nói vẫn mang nét cười: “Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?”.
Diệp Khiên Trạch cũng ngồi dậy, chăm chú nhìn vợ nghe điện thoại. Huớng Viễn không lên tiếng gì, một lúc sau nụ cười trên gương mặt tắt lịm, sắc mặt trở nên nặng nề.
“Chú cố ngăn họ lại, đừng để ai gây sự thêm, cũng đừng để người ngoài trà trộn vào, tôi sẽ đến ngay.”
Nói xong, cô nhảy ngay xuống giường, không nói năng gì đã bắt đầu thay quần áo.
“Sao vậy?” Diệp Khiên Trạch cũng nhận ra vẻ lo lắng trên mặt cô.
Hướng Viễn vừa cài khuy áo vừa giải thích: “Phó tổng Lý nói, đám công nhân trực đêm đánh nhau. Một bên là người bản địa của Giang Nguyên, bên kia là người Hồ Nam, đánh nhau giữ dội lắm. Hơn trăm người liều mạng với nhau trong xưởng, đã gục mấy người rồi, khuyên can không được.”
“Sao lại thế được?” Diệp Khiên Trạch nhíu mày, vội vã đứng dậy thay quần áo rồi nói: “Anh đi với em, Phó tổng Lý cũng không can được thì một phụ nữ như em lỡ không may bị thương thì sao?”.
“Không, Khiên Trạch, anh mau đi tìm mấy người bạn làm ở toà án đi. Phó tổng Lý nói ở đó có người cầm máy ảnh chụp rồi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì gay lắm. Chúng ta chia ra hành động”.
Nói xong, cô tiện tay buộc tóc lại, khẽ ôm Diệp Khiên Trạch rồi vội vả cầm điện thoại và chìa khoá chạy xuống dưới.
Lúc Hướng Viễn đến công ty, xe của Diệp Bỉnh Văn đã đỗ ở đó. Hướng Viễn khẽ thở dài, lúc có chuyện cần giúp thì không trông chờ gì được ở ông ta nhưng khi gặp phiền phức thì ông ta nhanh hơn bất kỳ ai. Cô không dám xin Diệp Bỉnh Văn giúp cứu hoả, chỉ mong ông ta đửng đổ thêm dầu vào lửa là tốt lắm rồi.
Lúc xuống xe, đội trưởng đội bảo vệ và quản lý phòng xưởng đã đợi ở đó. Hướng Viễn cầm lấy mũ bảo hiểm họ đưa, không phí thêm lời, lập tức chạy ngay đến hiện trường.
Quản lý phòng xưởng là một người đàn ông trung niên, cuống quýt chạy theo sau cô, báo cáo nguyên nhân xảy ra sự cố và tình hình hiện tại. Họ cũng nhận được điện thoại từ người phụ trách ca đó trong xưởng. Nguyên nhân là do một người trưởng máy là nhân viên chính thức và một công nhân hợp đồng người Hồ Nam không hiểu cãi nhau từ khi nào, sau đó người quen của họ cũng lần lượt đế n tham gia. Cuối cùng cũng không biết vì cái gì, chẳng những mọi người khuyên nhủ không có tác dụng mà ngược lại đôi bên còn tụ tập thành hai phe, bắt đầu xông vào đánh nhau. Sau khi Phó tổng Lý đến, dựa vào uy tín của ông ở xưởng nên cuộc ẩu đả tạm thời dừng lại nhưng hai bên vẫn chửi rủa nhau, không ai chịu nhường ai, tình hình rất căng thẳng.
Trong lúc báo cáo tình hình, xưởng sản xuất khung thép đã hiện ra trước mắt, không cần ai chỉ đướng, Hướng Viễn biết chỉ cần đến nơi ầm ĩ tiếng người kia, chắc chắn đó là trung tâm bão.
Lúc cô đến gần, những người đang vây thành vòng tự động dãn ra một lối nhỏ chỉ cho phép một người đi qua, Hướng Viễn bước vào trung tâm vòng tròn với vẻ mặt lãnh đạm. Phó tổng Lý, Diệp Bỉnh Văn, và cả những nhân viên quản lý của ca trực đều có mặt ở đó. Những người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, không bị đánh toạc đầu thì tay chân cũng bê bết máu, bác sĩ của xưởng bị dựng dậy lúc đang sau ngủ cũng bận đến nỗi toát cả mồ hôi.
Thấy Hướng Viễn xuất hiện, Phó tổng Lý thở phào nhưng hai nhóm vẫn trừng mắt giận dữ, thậm chí không khí vừa yên tĩnh trở lại, giờ bắt đầu căng thẳng hơn cùng sự có mặt của những người đương quyền.
Diệp Bỉnh Văn phủi phủi ống tay áo không biết đã bị dính gỉ sắt từ lúc nào, nhìn quanh rồi chỉ vào Hướng Viễn nói với mọi người: “Người có quyền đến rồi, các người đánh nhau vỡ đầu cũng vô ích, ai đúng ai sai thì hỏi cô ấy cho công bằng”. Diệp Bỉnh Văn quay sang nhìn Hướng Viễn nói tiếp: “Gọi cô đến thật khó quá. Tôi về công ty lấy chút đồ, không ngờ lại đúng lúc có chuyện. Tuy nó không thuộc phận sự của tôi nhưng ai bảo tôi cũng mang họ Diệp làm gì! Bác sĩ của xưởng tôi đã gọi đến giúp cô, những người nằm kia đều bị thương khá nặng, may mà chưa ai mất mạng, phóng viên cũng thấy cả rồi. Có lẽ với tình hình này thì ngày mai Giang Nguyên chắc chắn sẽ có cơ hội xuất hiện trên tin tức buổi tối rồi”.
Hướng Viễn liếc nhìn người đàn ông đeo kính đang tức tối vì bị thương, phó phòng bảo vệ khống chế gần đó rồi nói với Diệp Bỉnh Văn: “Vất vả quá, có điều phòng viên này đến cũng hơi bị nhanh đấy”.
Nói xong, cô gọi quản lý phòng xưởng đến, thì thầm vào tai ông ta vài câu rồi đích thân đến gần tay phóng viên kia, ra hiệu cho trưởng, phó phòng bảo vệ buông tay, trách móc: “Người đến là khách, quy tắc này cũng không hiểu à? Tự dưng lại để người khác chê cười!”.
Cô vừa nói vừa lấy máy ảnh trên tay trưởng phòng bảo vệ đang hối lỗi, kiễm tra kỹ lại một lúc rồi cười cười quay về hướng người đàn ông đeo kính đang xoa xoa cánh tay: “Những người này không hiểu chuyện xin anh đừng trách. Anh không bị thương chứ? Thật ngại quá”. Cô vén một sợi tóc ra sau tai, đưa trả máy ảnh cho đối phương rồi tiện thể gửi luôn một tấm danh thiếp. Người đàn ông đeo kính đó giận dữ kiểm tra cần câu cơm của mình rồi nhìn qua danh thiếp, có phần ngạc nhiên: “Cô chính là Hướng Viễn, người phụ trách mà họ nói đó à? Cô… cô là phụ nữ à? Có điều phải nói thật là cách tiếp đãi khách của Giang Nguyên các cô quả thực không biết điều chút nào. Nếu máy ảnh mà có hư hại gì thì chuyện này không bỏ qua như vậy đâu.”
Hướng Viễn cười tươi hơn: “Cách xử lý của họ không thoả đáng, xin anh đừng trách nhưng công ty cũng có chế độ của công ty, đều phải nghĩ đến trị an và an toàn cho mọi người. Bình thường ra vào xưởng máy, nhất là đên khuya bắt buộc phải có thẻ công tác, đồng thời ai đến cũng phải đăng ký. Thực ra những phóng viên lớn như anh, bình thường rất khó mời đến, có điều bọn họ chưa hiểu chuyện, tưởng có người rảnh rỗi đến đây gây loạn nên mới làm thái quá. Vả lại, bên trong xảy ra chuyện, việc quản lý người ra vào không còn nghiêm ngặt, anh chưa sử dụng các đồ bảo vệ an toàn tính mạng mà vào trong xưởng, nếu lơ đãng một chút thôi nhưng có chuyện gì xảy ra thì Giang Nguyên làm sao đền được đây?”.
Người đàn ông đeo kính cười một tiếng, đáp: “Tôi cũng nhận điện thoại bảo mời đến. Bao nhiêu người ẩu đả thến này không phải là chuyện nhỏ, các người tưởng giữ máy ảnh của tôi là không sao à?”.
“Đám công nhân này đùa giởn quá nên xảy ra chuyện, quả là không nên nhưng muộn thế này anh còn đến đây cũng rất vất vả rồi. Bây giờ ảnh cũng đã chụp, tình hình cũng ổn định rồi. Hay là thế này, thời tiết đang lạnh, hãy để quản lý Trương của chúng tôi đưa anh đến văn phòng ngồi uống cốc trà, tiện thể xem xét máy ảnh có chỗ nào xảy ra hỏng hóc hư hại gì không, nếu có thì chúng tôi sẽ đền bù”.
Không cần Hướng Viễn đưa mắt ra hiệu, quản lý phòng xưởng thấy thế bèn vội vả chạt đến, nịnh nọt dỗ dành để mời thay phóng viên kia rời khỏi hiện trường. Hướng Viễn đợi anh ta đi xa, vẻ chán ghét trên gương mặt vẫn được che dấu rất kỹ. Mọi người đều biết rõ, chỉ cần anh ta chịu rời khỏi đây, sao không có thứ gì bịt miệng được chứ.
Xử lý xong chuyện bên này, Hướng Viễn mới lại gần Phó tổng Lý, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ai gây ra?”
Phó tổng Lý cau mày, cũng hạ giọng bảo lại: “Chỉ biết lúc đầu có người tranh chấp nhưng lúc sau những người không trực ca này đều đến cả, chắc là đôi bên đều có người cầm đầu, có điều dò hỏi thế nào cũng không chịu khai”.
Hướng Viễn cúi xuống xem xét vết thương của những người bị đánh toạc da đầu, trao đổi ý kiến với bác sĩ rồi nói: “Vẫn phải đưa đi bệnh viện thôi. Bác sĩ Phùng, nhờ quản lý Trương phái một chiếc xe tới chở những người bị thương nặng đến bệnh viện kiểm tra. Chỉ cần họ đừng gây sự, đừng nói bậy ở bệnh viện, phí tổn để công ty trả trước, có gì để sau hãy nói. Vết thương này khá nguy hiểm, nếu tàn tật cả đời thì tệ lắm”.
Nói xong, cô đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng quan sát hai nhóm người vẻ mặt đằng đằng sát khí. Những người đứng đầu đều là những gương mặt quen thuộc, có mấy người trên tay vẫn chưa buông vũ khí là ống sắt xuống.
“Các anh muốn làm gì?” Hướng Viễn chậm rãi chỉ quy định công ty dán trên tường xưởng máy nói tiếp: “Xem ra bình thường học chế độ và quy định cũng phí công nhỉ. Mấy thứ treo trên tường kia đều là vật trang trí à? Muốn đánh nhau cũng được, cởi bỏ đồng phục trên người, ra khỏi cổng Giang Nguyên rồi đánh nhau đến long trời lở đất cũng chẳng sao. Giang Nguyên không có loại nhân viên hở chút là ẩu đả thế này, những người chưa buông vũ khí xuống thì rời khỏi đây ngay lập tức”.
Bốn bề tĩnh lặng, một lúc, sau đó “đinh đinh” mấy tiếng. Những người bỏ vũ khí xuống trước là những nhân viên chính thức dẫn đầu một nhóm, họ tự biết khả năng bị đuổi việc nhỏ hơn nhiều so với đám công nhân hợp đồng kia, áp lức không lớn, đương nhiên cũng không muốn đánh nhau nữa. Một kẻ đứng đầu còn gào: “Giám đốc Hướng, là do bọn họ động thủ trước, đánh bị thương mấy người bên chúng tôi”.
Diệp Bỉnh Văn cũng chen vào: “Hướng Viễn, tôi đã muốn nói với cô từ lâu là bình thường cô dung túng cho đám người Hồ Nam quá. Bây giờ thì hay rồi, chưa gì đã đánh nhau, đúng là quá thô lỗ cộc cằn. Cái xưởng này còn quy định hay không?”.
Hướng Viễn chưa kịp mở miệng thì đám công nhân Hồ Nam đã bừng bừng tức giận, mấy người cùng gầm lên: “Cùng lắm là không làm nữa nhưng cũng phải nói cho công bằng chứ”.
Hướng Viễn tiến lên phía trước vài bước, đưa tay ra ngăn mấy người vẫn cầm ống sắt, bình tĩnh nói: “Đưa cho tôi… Đưa hết đây! Mấy thứ này không cần tiền để mua à? Xếp ở đây để các anh dùng nó đánh vỡ đầu người ta chắc? Các anh đánh họ chết, ngày mai sống sẽ yên ổn hơn hả? Ai chẳng có cha mẹ vợ con, cái ống này mà đậy xuống, cả nhà người đánh và bị đánh đều ngồi trơ miệng ra ăn không khí hết…Nghe tôi đi, bỏ mọi thứ xuống đã. Gây sự cả một buổi tối đã đủ rồi, cho dù các anh có lý mà giờ không buông vũ khí xuống thì cũng thành vô lý”.
“Giám đốc Hướng cẩn thận!” Phó tổng Lý toát mồ hôi lạnh khi thấy Hướng Viễn đoạt ống sắt trên tay người cầm đầu xuống. Không ngờ ông ta cầm không chắc như cô nghĩ, Hướng Viễn chậm rãi đặt xuống đất, lạnh lùng nhìn những người khác đặt vũ khí xuống chân một cách cảnh giác.
“Ai đúng, ai sai thì công ty sẽ làm rõ, sẽ không để ai oan uổng, cũng không tha cho những người có lỗi, tóm lại sẽ nói rõ ràng với mọi người. Tối nay ca trực đêm tạm dừng, mọi người về nhà hết đi nhưng những người cầm đầu gây sự phải ở lại”.
“Không có ai cầm đầu, là do tất cả chúng tôi cùng gây ra”, có người trong đám công nhân Hồ Nam lên tiếng. Họ vẫn gườm gườm nhìn bên kia đầy thù địch. Hướng Viễn mỉn cười, nhìn đám người bản địa nói: “Tôi đoán các anh cũng đoàn kết như vậy, đúng không?”.
Cô cười vẻ bất lực với Phó tổng Lý rồi quay sang nhìn mọi người, nói: “Quy tắc của Giang Nguyên có giấy trắng mực đen rành rành, mọi người đều rõ cả. Đánh nhau là vi phạm nghiêm trọng luật lệ công ty, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Nhưng tôi biết đa số các anh đều không có lỗi, ai lại khoanh tay đứng nhìn đồng hương mình bị bắt nạt chứ, nhất thời xúc động rồi mất lý trí theo cũng là chuyện bình thường. Như tình hình hiện tại, tôi không trách mọi người, công ty cũng có thể thông cảm. Song chuyện gì cũng có kẻ cầm đầu châm lửa, đó mới là nguyên nhân dẫn đến mọi vụ lộn xộn. Các anh chỉ vì một số ít người mà muốn cùng nhau thất nghiệp sao?” Hơn nữa, các anh không nói thì chẳng lẽ đối phương không nói ra sao? Bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, các anh nghị là không ai nói à? Đừng nói tôi không cho các anh cơ hội tìm ra người cầm đầu, nếu sau này chúng tôi tìm ra người gây chuyện thì các anh đừng mong thoát tội”.
Phó tổng Lý nói với đám người bản địa đang xầm xì to nhỏ: “Đừng nghĩ công ty không dám làm gì các anh. Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì cho dù ký hợp đồng rồi cũng cuốn xéo hết cho tôi!”.
Đám người đó im lặng một hồi vẫn không ai lên tiếng nhưng xem ra bước chân mỗi người đều dần dần tản đi. Cuối cùng, còn lại một người đứng lại, đó là một người đàn ông vẻ mặt ngượng ngập gần năm chúc tuổi.
Hướng Viễn làm ra vẻ như đột ngột vỡ lẽ: “Bác Phùng, thì ra là bác”.
Mặt ông Phùng đỏ bừng một cách kỳ lạ, có vẻ như trước khi làm việc ông ta đã uống khá nhiều rượu. Lúc này, tuy ông ta giận giữ song cũng không dám làm gì, chỉ tiến lên một bước rồi nói: “Tôi muốn dạy dỗ cái đám ngoại tỉnh đó thì sao nào? Nếu không thì sớm muộn gì bọn đấy cũng trèo lên đầu chúng tôi. Bọn đấy là gì chứ? Năm ấy, khi tôi theo Chủ tịch Diệp thì mới chỉ có mười mấy người chúng tôi đứng máy tạo nghiệp, khi đó bọn đấy còn chưa biết đang lang thang ở đâu. Tiểu Lý, cậu có dám nói cậu không phải đệ tử do một tay tôi đào tạo ra không?”.
Phó tổng Lý đột nhiên thấy khó xử. Hướng Viễn biết những điều ông Phùng này nói chắc chắn không phải giả dối, cô gật gật đầu nói: “Bác Phùng, mấy năm nay quả thực công lao rất lớn nhưng Giang Nguyên đã bao giờ đối xử tệ với bác chưa? Nếu không phải Chủ tịch Diệp nể tình cảm cũ thì làm sao bác có thể mỗi ngày uống ba chén rượu, khoanh tay nhìn đám công nhân hợp đồng làm việc vất vả còn mình thì an nhàn hưởng tuổi già? Phó tổng Lý là đệ tử của bác? Đúng, nhưng cũng may bác Phùng vẫn giữ lại bí quyết, công phu đánh nhau này vẫn chưa kịp truyền lại cho đệ tử”.
Cô không muốn nhìn gương mặt già cỗi đang biến sắc đó nữa liền quay sang đám công nhân Hồ Nam, đổng phục rách rưới tệ hại hơn đám bản địa, thở dài bảo: “Các anh thì do ai cầm đầu? Không chịu nói à? Đến đây mưu sinh, tìm được công việc rất khó khăn, muốn cùng nhau thu dọn tay nải về quê hương thật à?”.
Không ai nhúc nhích nhưng họ đều cúi gầm mặt xuống.
“Trong đám các anh, ai đã có gan ra mặt cho đồng hương thì sao phải để bạn bè chịu phạt thay mình?”.
Cô đợi mấy giây trong sự tĩnh lặng, cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói vang lên:
“Là tôi, do tôi cầm đầu”.
Hướng Viễn nhìn chằm chằm vào anh chàng bước ra từ đám người, trong lòng bỗng cảm thấy rất phức tạp, “Thì ra là cậu, Đằng Tuấn”, cô nói.
Danh Sách Chương: