• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã hẹn hò bảy tám năm, cuối cùng Triệu Cẩm Chi và Lý Vân Thư cũng quyết định đi đến hôn nhân. Phải đợi lâu như vậy là vì Triệu Lan Chi kiên quyết bắt em trai phải học xong cái bằng tiến sĩ mới được kết hôn, hơn nữa, người lớn của Triệu gia cũng có ý như vậy. Dù sao thì nhà Lý Vân Thư cũng không phải dạng giàu có gì, môn không đăng hộ không đối, muốn lâu dài cũng khó. May là qua năm dài tháng rộng, tình cảm của họ cũng đã thuyết phục được mọi người.

“Nó tổ chức hôn lễ ở ngay trong thành phố, hai người có đi không?” Đường Kiều hỏi.

Thẩm Duy Thần cười nói: “Đương nhiên là đi chứ ạ. Hôn lễ của anh ấy thì sao mà cháu không đi được.”

Đào Phi hơi do dự, ngập ngừng nhìn anh. Anh biết cô có chuyện riêng muốn nói với mình, liền kiếm cớ đuổi Thẩm Duy Thần đi: “Chú đói bụng.”

“Cháu biết rồi.” Cậu thè lưỡi: “Lần này cháu mời chú nhé.”

“Cháu lấy tiền đâu mà mời? Đừng nói là của mẹ cháu nhé?”

“Không phải, là tự cháu làm thêm đó!”

“Được rồi được rồi.” Anh bất đắc dĩ: “Sao cũng được, mau đi đi, chú đói muốn chết mất.”

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, Đào Phi nói: “Không biết có phải cô nhạy cảm quá không… Chứ mỗi lần có em ở đây, cô đều thấy Duy Thần hoạt bát lên hẳn.”

Anh thấy hơi lạ: “Nó vẫn thế mà?”

Cô thở dài: “Không đâu, thỉnh thoảng cô thấy thằng bé lạnh lùng lắm ấy.”

Anh thuận miệng đáp: “Chắc là tâm thần phân liệt?”

Cô hoảng sợ: “Có lẽ nào?”

“Sao có thể, là em đùa cô thôi. Nó đang tuổi trưởng thành, có tâm sự gì cũng là chuyện thường. Có vài chuyện của trẻ con mà người lớn không cần xen vào làm gì hết.” Dừng lại một chút, anh chuyển sang việc chính: “Về hôn lễ của Triệu Cẩm Chi…”

“Chắc là cô không đi đâu.”

“Vì sao?”

Cô cúi đầu xuống: “Cẩm Chi nhất định sẽ mời rất nhiều bạn học đến đó, mà cô thì…. không muốn thấy họ cho lắm.” Khi đó đột nhiên rời khỏi trường học, có lẽ học sinh của cô cũng sớm quên cô rồi, nhưng dù thế nào thì họ cũng là minh chứng cho một đoạn quá khứ mà cô không muốn nhớ lại. Huống gì… người đó nhất định sẽ đến.

Anh cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô, Thẩm Mộ anh ấy…”

Nghe được cái tên đã bị mình giấu ở sâu tận đáy lòng kia, người cô khẽ run lên. Anh cố gắng trấn an cô: “Gần đây Thẩm Mộ luôn ở nước ngoài, đến tháng sau mới về, hẳn là không kịp đến đâu.”

Sắc mặt cô tái nhợt, gượng cười: “Thôi, hay là thôi đi. Dạo này cô cũng bận, em với Duy Thần đi là được rồi.”

Anh không ép cô nữa: “Vậy cũng được.”



Hôn lễ của Triệu Cẩm Chi được tổ chức ở một khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố B. Thân là phù rể, Đường Kiều phải đến đó từ sáng sớm, sợ sớm quá không đón Thẩm Duy Thần kịp nên dứt khoát để cậu ngủ lại nhà mình từ đêm hôm trước luôn.

Vừa tan học xong, cậu chạy ngay đến nhà anh. Từ lần cậu đợi trước cửa nhà anh mấy tiếng đồng hồ đó, anh liền đưa cho cậu một chiếc chìa khóa dự phòng. Nhưng hôm nay cậu không dùng đến nó, mà nhấn chuông cửa.

Đợi một lúc mà bên trong chẳng có tiếng động gì, cậu đang định dùng chìa khóa thì bất chợt một hồi tiếng bước chân vang lên. Cậu mỉm cười ngước lên, nhưng khi nhìn vào cánh cửa đang mở rộng — nụ cười trên môi cậu lập tức biến mất.

Đó là một người đàn ông mà cậu chưa thấy bao giờ.

Dáng vẻ người đó là kiểu mà Đường Kiều thích, trên cổ còn có dấu hôn ướt át, vừa nhìn là biết họ đã làm gì.

Dù chưa bắt gặp trước đây bao giờ, nhưng cậu biết, thỉnh thoảng anh vẫn dẫn bạn tình về nhà. Cậu đã nhiều lần thấy bcs dùng xong vứt trong thùng rác, cũng biết mùi hương ngai ngái trong phòng nghĩa là gì – cậu biết anh đã làm gì với những người đàn ông đó. Cậu biết hết, chỉ giả vờ như không biết mà thôi.

Người đó cười với cậu, quay lại nói với anh: “Anh có khách này. Em về trước nhé.”

Anh vừa mặc áo vừa nói: “Có muốn anh tiễn không?”

“Không cần đâu, tự em đi được.”

Thẩm Duy Thần không nói gì, nhưng bàn tay nắm lấy cặp sách đã nổi gân xanh.

“Duy Thần à? Vào nhà đi.”

“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp, bước vào nhà, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương: “Chú Đường, cháu vẫn chưa ăn cơm”

“A, chú cũng thế.”

“Chú muốn ăn gì?” Cậu hất mặt kiêu ngạo: “Đầu bếp trong quán đã dạy cháu bí quyết làm cơm rang, cháu học xong rồi đấy ”

“Cơm rang thì cần bí quyết gì vậy..” Anh chỉ vào tủ lạnh: “Đó, trong đấy còn một ít nguyên liệu, tự cháu xem đi. Chú đi tắm cái đã.”

Cậu vâng lời lấy đồ ra chuẩn bị làm cơm. Đang thái đồ ăn, động tác trên tay cậu đột nhiên ngừng lại – ngực phập phồng không ngừng, cậu ngửa cổ, hít sâu một hợi, cố gắng áp chế cơn giận hừng hực trong lòng xuống.



Khả năng nấu ăn của Thẩm Duy Thần đúng là không tệ, dẫn đến việc Đường Kiều ăn quá no, bụng cứ trương trướng, nằm ườn ra ghế để tiêu thực. Cậu đi tới, từ trên cao nhìn xuống anh: “Để cháu xoa bụng cho chú nhé?”

“Bụng thì thôi, mát – xa eo cho chú đi.” Nói rồi, anh lật người lại nằm úp sấp trên sô pha. Cậu xoa bóp cho anh, lực đạo và tần suất đều vừa đủ, làm anh thoải mái đến híp cả mắt lại.

Cậu cười hỏi: “Thoải mái không ạ?”

“Ừm”

Cậu cúi cuống, ghé sát vào tai anh: “Cháu sẽ làm chú thoải mái hơn nữa.”

Anh nhăn mày lại, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có – gì – đó – không – ổn, liền đẩy cậu ra rồi ngồi thẳng dậy: “Lễ phục cháu phải mặc ngày mai chú đã chuẩn bị xong rồi đấy, đang để ở phòng cháu, cháu đi xem thử xem.”

Hai chữ phòng cháu làm cậu bật cười: “Vâng.”

Đi được vài bước, như nhớ ra cái gì, cậu quay lại cười nói: “Chú Đường à, trong sách nói lao lực quá là không nên đâu.”

“…” Bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình mười lăm tuổi dạy dỗ về loại chuyện này là cảm giác thế nào? Anh ném cái gối vào người cậu, cười mắng: “Đi chết đi!”



Thay quần áo xong, cậu loay hoay với mấy cái nút mãi mới dám đến trước mặt anh, ngại ngùng hỏi: “Chú… Trông thế nào ạ?”

Đường Kiều mê – trai – đẹp vừa nhìn thoáng qua đã không dời mắt ra nổi, có cảm giác thành công như thể vừa tự tay trồng ra một mỹ nam vậy.

Ôi, sắc đẹp đúng là tội lỗi! (﹃)

“Chú?”

“Khụ khụ.” Lấy lại tinh thần, anh vơ một cốc nước lên: “Được, được lắm!”

“Thế thì tốt rồi (‵′) “

“Vậy, vậy chú đi ngủ đây, cháu cũng nghỉ sớm đi, sáng mai còn đi sớm.”

“Chờ cháu chút.” Cậu ngăn anh lại: “Để cháu thay ga giường cho chú đã.”

Cái mặt già nua của anh đỏ lên: “Không cần…”

“Phải cần. Đã nửa tháng không thay rồi.”

“A. 囧”

“Rồi phải quét tước nhà cửa nữa.”

“Chuyện đấy để người giúp việc làm là được r…”

“Không sao đâu.” Thẩm Duy Thần nở nụ cười người gặp người thích: “Cháu cũng rảnh mà.”

Seven: Bắt – gian – tại – trận!

Sắp tới do lịch thi chồng chéo và vài việc riêng nữa nên là tôi xin phép lặn 2 tuần 1 tháng gì đấy: 3

Khi trở về sẽ có quà nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK