CHƯƠNG 31: TÔI KHÔNG QUEN BIẾT ANH
Đoàn xe mang thương hiệu dưới trướng của Hứa thị từ con đường của vùng quê đó bình ổn mà chạy đi, Từ Lân nói với tài xế, anh ta sẽ làm tài xế cho Hứa tổng và cậu chủ nhỏ.
Anh ta do dự vài lần, liếc nhìn gương chiếu hậu, Hứa Lập Thành đang nghe bộ phận trợ lý trong tai nghe báo cáo tiến độ tài vụ và bản kế hoạch của công ty, mặt mày của anh phủ một tầng sương, sau đó anh ta vẫn lăn tăn mở miệng: “Hứa Tổng, có chuyện này tôi muốn báo cáo với anh.”
“Nói!” Hứa Lập Thành không kiên nhẫn lườm anh ta, anh ghét nhất người bên cạnh làm việc mà cứ ấp a ấp úng.
Từ Lân hít sâu một hơi, lấy tốc độ nhanh chóng nói ra lời đã giấu trong lòng rất lâu: “Vừa rồi khi tôi đi tìm cậu chủ nhỏ ở chợ đã nhìn thấy bà chủ rồi...”
“Cái gì?!” Hứa Lập Thành nhoài người về phía ghế lái túm lấy Từ Lân, bởi vì hành vi này của anh, Từ Lân bị ép phải nhanh chóng đạp phanh gấp, chiếc xe theo đằng sau phản ứng không kịp bỗng đâm vào đuôi xe của bọn họ, ở trên đường bỗng gây ra sự cố giao thông nhỏ.
Hứa Uy Long kịp thời chui vào trong lòng Hứa Lập Thành nên bình an vô sự, Hứa Lập Thành lại còn sống chết túm lấy Từ Lân không buông, đôi mắt u tối hận không thể nhìn xuyên qua anh ta: “Cậu nói cậu nhìn thấy ai?”
“Bà, bà chủ, cậu chủ nhỏ không có nhìn nhầm...” Từ Lân trả lời mà có hơi lắp bắp.
“Người phụ nữ đó bây giờ ở đâu?”
“Thuộc hạ lúc đó cho người bám theo sau bà chủ, phát hiện bà chủ lái vào trong một ngôi nhà cổ lớn nhất ở trong thôn, địa chỉ tôi lặp tức gửi vào điện thoại của anh.”
Giây tiếp theo.
Hứa Lập Thành từ trên xe bước xuống vòng qua ghế lái kéo mở cửa xe ra, lôi Từ Lân từ trên ghế lái xuống, sau đó ngồi lên xe, sau đó ôm Hứa Uy Long ngồi ở vị trí bên cạnh, thắt dây an toàn, trực tiếp quay đầu xe từ trong đoàn xe nhanh chóng lao đi.
Hứa Uy Long trợn tròn mắt hỏi anh: “Ba, chúng ta là đi tìm mẹ sao?”
Hứa Lập Thành lái xe, trong máy tỏa ra quang mang sáng khủng khiếp: “Lần này mẹ con đừng mơ trốn nữa!”
Từng hàng xe sang chạy về phía khu nhà thấp, chiếc xe sang trọng thể hiện rõ thân phận tôn quý của người ngồi trong, khung cảnh cũ kỹ bên ngoài vào lúc này hiện rõ sự đối lập.
Người dân rất ít khi thấy chiếc xe sang trọng như này, vài ba cái lướt qua, mãi đến khi chiếc xe sang dừng ở trong sân của ngôi nhà cổ của Tống Thanh Thanh, không kìm được mà vang lên một tràng xuýt xoa.
Mà lúc này, Tống Thanh Thanh đang ở trong nhà, giúp Điềm Điềm tắm rửa thay một chiếc váy mới, tuy trong nhà có thím Vương giúp đỡ, nhưng cô bé này thật sự quá nghịch ngợm, thím Vương chỉ có thể theo sát không dám rời, cô bèn tự mình thu dọn quần áo của cô bé đi giặt rồi phơi.
Hứa Lập Thành tức giận đùng đùng đi vào trong nhà, liếc mắt thì nhìn thấy Tống Thanh Thanh ở đằng trước, cô hoàn toàn không biết gì cả, gió thổi qua gò má, thổi bay những ngọn tóc tơ của cô, gương mặt của cô vẫn thanh thuần như xưa còn mang theo vài phần phong tình tự nhiên.
Ba năm không gặp, dáng vẻ của cô không có thay đổi gì cả, chỉ là chiếc váy rách và cái tạp dề rẻ tiền trên người cô là cái quỷ gì thế? Cô có gan từ bên cạnh anh trốn đi, lại không thể khiến mình sống tốt hơn trước đây sao!?
Hứa Lập Thành gần như là nghiến răng nghiến lợi, từng chữ rít ra tên của cô: “Tống – Thanh – Thanh.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo truyền vào trong tai cô, quần áo trong tay Tống Thanh Thanh xoạt một cái rơi xuống đất, cô không dám tin mà từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen láy đang giận dữ đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô còn chưa kịp chạy trốn, Hứa Lập Thành đã nhanh chóng lao đến trước mặt cô, túm chặt lấy cô đẩy cơ thể cô vào tường, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, cắn răng nhả ra từng câu từng chữ: “Cuối cùng cũng tìm được em, ba năm nay em mang con gái của tôi trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, cùng em chịu khổ? Tống Thanh Thanh, em có bản lĩnh, lần này em đừng mơ tôi sẽ tha cho em!”
Anh nói xong thì túm tay cô lôi ra ngoài, Tống Thanh Thanh hoàn hồn lại liều mạng giãy giụa, nhíu mày hét to: “Đồ thần kinh, anh nhận nhầm người rồi, anh buông tôi ra!”
Hứa Lập Thành bỗng xoay người lại, mặc kệ cô giãy giụa thế nào, trực tiếp bá đạo vòng tay qua chân của cô, vác trên vai, hai tay giữ chặt không cho hai chân của cô giãy giụa lung tung.
Tống Thanh Thanh sợ hãi hô to: “Cứu mạng...”
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 32: XIN HÃY BUÔNG VỢ CHƯA CƯỚI CỦA TÔI RA
Hứa Lập Thành căn bản không thèm để tâm đến cô mà lôi cô đi ra ngoài, một bóng người cao lớn ngăn cản trước mặt anh, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn anh vác Tống Thanh Thanh đang cật lực giãy giụa trên vai: “Hứa tổng, xin hãy buông vợ chưa cưới của tôi ra.”
Cơn giận trên mặt Hứa Lập Thành bỗng cứng lại, ngay cả Tống Thanh Thanh nghe thấy giọng nói ôn hòa của Aaron thì cũng ngây người.
Hứa Lập Thành đem Tống Thanh Thanh từ trên vai để xuống, chân của Tống Thanh Thanh bỗng mềm nhũn, khuỵu xuống đất, Aaron lập tức lao đến ôm cô vào lòng, đau lòng vén váy kiểm tra xem cô có bị thương không, trái tim của Tống Thanh Thanh đến bây giờ đập càng nhanh, khó nhọc dựa vào lòng Aaron, há miệng hít thở, vô cùng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Hứa Lập Thành cả người toàn lệ khí.
Mà một màn này rơi vào trong mắt của Hứa Lập Thành lại vô cùng chướng, khóe môi của anh nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, hàn quang trong mắt vô cùng kinh người: “Tống Thanh Thanh, tôi cho em thời gian 3 giây để giải thích.”
“Hứa Tổng nhận nhầm người rồi, cô ấy không phải là Tống Thanh Thanh trong lời anh nói, cô ấy tên Eily, là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi tháng sau sẽ trở lại Anh tổ chức hôn lễ.”
Nụ cười lạnh trên mặt Hứa Lập Thành không có vơi đi, anh bước một bước khuỵu xuống trước mặt bọn họ lôi Tống Thanh Thanh từ trong lòng anh ta ra, bàn tay lớn túm chặt lấy cánh tay của cô, gân xanh nổi lên: “Tôi muốn em nói!”
Tống Thanh Thanh đau đến mức muốn rơi nước mắt, nhưng lại bị cô cứng gắng nhịn, cô ngước gương mặt tái nhợt lên, ánh mắt vô cùng trong trẻo: “Tôi không quen biết anh.”
Sắc mặt Hứa Lập Thành xanh mét đứng ở đó, túm lấy cổ áo của cô nhấc cô lên, ánh mắt hung ác nhìn cô: “Em lén đưa con gái tôi mất tích ba năm, bây giờ ngay cả chồng chưa cưới cũng có rồi? Lương tâm của em bị chó ăn à?”
Tống Thanh Thanh bị anh xách cổ áo, đáy mắt bỗng sinh ra lửa giận, kinh bỉ nhìn chằm chằm anh: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không quen biết anh, anh ở trước mặt chồng chưa cưới của người ta bắt nạt một người phụ nữ như thế, lương tâm của anh ở đâu hả?”
“Tống Thanh Thanh!” Hứa Lập Thành tức giận gằn lên, một tay siết thành nắm đấm suýt thì hạ xuống, bị Aaron xông tới cản lại, sắc mặt ung dung mang theo sự cảnh cáo nhìn Hứa Lập Thành: “Hứa Tổng, đừng hiếp người quá đáng, nếu không cho dù liều chết tôi cũng sẽ bảo vệ vợ của tôi.”
“Anh bảo vệ cái rắm chó!” Hứa Lập Thành bỗng một cước đá vào đầu gối của anh ta, Aaron rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn cứng đầu kéo Tống Thanh Thanh từ trong tay anh qua, bảo vệ đằng sau người mình.
Hứa Lập Thành xông tới đấm cho anh ta một đấm, Aaron bị đánh phải nghiêng mặt đi, đau đớn khiến gương mặt đẹp trai của anh nhăn lại, Hứa Lập Thành lại chưa bớt giận, một cú đấm nữa còn chưa đánh vào mặt của anh ta, Tống Thanh Thanh đột nhiên xông tới trước mặt anh cản lại anh lại, một làn gió lướt qua gò má của cô, Tống Thanh Thanh sợ hãi nhắm mắt lại, cơn đau đớn trong dự đoán lại không có ập tới.
Tống Thanh Thanh kinh nhạc mở mắt ra, chỉ thấy Hứa Lập Thành trợn mắt trừng cô, nắm đấm dừng ở bên má cô, không có hạ xuống, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Thanh Thanh, tức giận quát: “Em dám cản thay cho anh ta? Em có biết một cú đấm này đủ khiến em nằm viện một tuần không dậy được hay không hả?!”
Tống Thanh Thanh cả người còn không ngừng run rẩy, hô hấp khó nhọc, cô dùng toàn bộ sức điều chỉnh lại hô hấp của mình, ngẩng đầu lạnh lùng đáp: “Như thế nào hả? Anh ấy sắp trở thành chồng của tôi, anh muốn đánh anh ấy, trước tiên phải qua ải của tôi rồi nói!”
Đáy mắt chấn động cùng tức giận của Hứa Lập Thành vụt qua một tia sững sờ, bầu không khí xung quanh bỗng trùng xuống khiến người ta nghẹt thở.
Anh bỗng lùi lại đằng sau một bước, hai mắt đen láy nhìn gương mặt tái nhợt mà cố chấp của cô cùng Aaron được cô bảo vệ đằng sau, khóe môi chầm chậm nhếch lên lộ ra nụ cười khát máu: “Tống Thanh Thanh, tôi lớn như vậy rồi, đây là lần thứ hai bị người phụ nữ của nhà họ Tống các em chơi đùa trong tay, chuyện này sẽ không bỏ qua như thế, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn em phải vì điều này mà trả giá!”
Ánh mắt của Tống Thanh Thanh sững sờ, lần thứ hai? Anh là có ý gì?
Tống Thanh Thanh lạnh lùng nói xong, đưa ánh mắt lướt qua Tống Thanh Thanh u ám nhìn sang Aaron, ngữ khí châm chọc: “Anh nếu đã biết tôi, tôi cảnh cáo anh một câu, người phụ nữ tôi không cần, cho dù bẩn cũng đừng hòng bị người khác cướp đi, tôi sẽ không tha cho anh!”
Nói xong, anh hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi, Hứa Uy Long đang dán vào cửa xe nhìn anh, trên gương mặt nhỏ mang theo sự thất vọng, tiếc nuối lắc đầu, lửa giận của Hứa Lập Thành càng lớn, chui vào trong xe đạp ga, điên cuồng lao đi.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 33: CON GÁI CỦA CÔ BỊ DẪN ĐI RỒI
Hứa Lập Thành vừa đi, hai chân của Tống Thanh Thanh mềm nhũn cả người ngồi sụp xuống đất, được Aaron ở đằng sau ôm vào trong lòng, trong lòng có nỗi đau như bị xé rách, lại không biết rốt cuộc nên làm sao.
Aaron đau lòng mà lau mồ hôi lạnh trên trán của cô, đưa tay bế cô từ dưới đất lên, đi vào trong phòng, đặt cô trên chiếc giường bằng gỗ đàn hương, cằm tựa vào trán cô, giọng nói dịu dàng: “Đợi thủ tục thừa kế của ngôi nhà cổ này xử lý xong, chúng ta sẽ đi, chúng ta đến thành phố Biển, em yên tâm, anh sẽ không để anh ta tìm được em, hạng mục hợp tác của anh ở thành phố Biển bàn xong, chúng ta về Luân Đôn, anh sẽ bảo vệ em.”
Tống Thanh Thanh cả người lạnh lẽo, có hơi ngây ngốc nhìn anh ta: “Anh tại sao lại biết anh ta?”
Anh ta gọi Hứa Lập Thành là Hứa Tổng, hoàn toàn là buột miệng nói ra, rõ ràng đã sớm biết, nhưng Hứa Lập Thành dường như không biết Aaron.
Aaron ôm lấy cơ thể đang hơi cứng đờ của cô, đáy mắt ôn hòa vụt qua một tia tối tăm, rất nhanh đã khôi phục như cũ, mỉm cười nói: “Danh tiếng của Hứa thị vang danh khắp thế giới, Hứa Lập Thành đã vô số lần xuất hiện trên tạp chí Forbes trong danh sách người nổi tiếng quyền lực, sáng tạo ra rất nhiều truyền kỳ trong giới kinh doanh, nhân vật như vậy, vừa nhìn thì có thể nhận ra rồi.”
Tống Thanh Thanh mím môi, đối với lời của anh ta không thể phủ nhận, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn sang Aaron: “Nói như thế...”
“Không sai, anh ngay từ đầu đã biết, người làm em tổn thương sâu sắc khiến em vứt bỏ tất cả đến Luân Đôn chính là anh ta, bây giờ tận mắt nhìn thấy, anh mới hiểu được anh ta đối với em thật sự rất quá đáng, em rời khỏi anh ta, là đúng.”
Nhưng cho dù như thế, cô vẫn không ngừng nhớ nhung anh vào suốt ba năm, vừa rồi nhìn thấy anh, ngoài miệng cô nói dứt khoát, nhưng chính cô lại đau đớn trong tim.
Tống Thanh Thanh nhíu mày, lo lắng nhìn anh ta: “Tác phong của con người anh ta rất tàn nhẫn, nếu như là vì em ảnh hưởng đến công ty của anh, chúng ta không phải là đối thủ của anh ta.”
“Eily.” Aaron càng dùng sức ôm chặt lấy cô, giọng nói kiên định vô cùng: “Anh vừa rồi nói về Luân Đôn thì cùng em kết hôn không phải là sự quyết định trong tình thế khẩn cấp mà làm ra, anh ta bây giờ tìm được em rồi thì sẽ không dễ dàng buông tha cho em, anh muốn trở thành chồng của em, khiến anh ta không có lý do để quấn lấy em nữa, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ bảo vệ em và Điềm Điềm cả đời.”
Tống Thanh Thanh sửng sốt trợn to mắt, mắt lại hơi cay: “Aaron, anh đừng như thế.”
Sự dịu dàng của anh ta dành cho cô mà nói có hơi khó chấp nhận, 3 năm nay cô luôn trốn tránh anh ta, anh ta hôm nay nhìn thấy Hứa Lập Thành thì đột nhiên ép tới, muốn cô đáp ứng như nào?
Aaron nghe vậy, lông mày tuyệt đẹp nhíu lại, sau đó trên môi lại cong lên nở một nụ cười dịu dàng, an ủi: “Anh đợi em đã ba năm, không để tâm sẽ đợi em lâu hơn, em nếu như không bằng lòng, anh sẽ không ép em.”
Tống Thanh Thanh lúc này mới thở phào, cảm kích nhìn anh ta: “Cảm ơn.”
“Gọi thím Vương và Điềm Điềm trở về, chúng ta thu dọn một chút, ngày mai đến thành phố Biển.”
“Được.”
Nhưng bọn họ vừa đi ra khỏi cửa phòng, thím Vương khẩn trương xông vào, hoảng hốt nhìn hai người: “Cô Tống, thưa ngài, không hay rồi! Cô, Điềm Điềm không thấy đâu nữa!”
Cùng lúc đó, chiếc xe sang chạy trên đường vội vàng phanh gấp lại, đằng sau có một loại xe ô tô hạng sang cùng loại đi theo, chân ga dưới chân Từ Lân lại đạp nữa, lần này sắc mặt trắng bệch vội vàng đạp chân phanh, chỉ suýt chút nữa thì đâm vào đuổi xe đằng trước.
Hứa Lập Thành nhìn con đường trước mặt, mặt mày âm trầm đến đáng sợ, gân xanh trên trán đã nổi hết lên.
“Người phụ nữ đáng chết! Khốn khiếp! Không có lương tâm!”
Hứa Lập Thành đấm vào vô lăng, Tống Thanh Thanh đáng chết, dám ở sau lưng anh đính hôn với người đàn ông khác, còn cứng miệng nói không quen biết anh!
Ba năm không gặp, lá gan của cô thật sự lớn hơn không ít.
Hứa Uy Long ngồi ở đằng sau thấy ba của mình tức giận đến mức suýt nữa giết người, trong lòng thầm kêu không tốt, đang muốn mở miệng, Từ Lân từ đằng sau đi tới: “Hứa tổng, tiếp theo có cần cử người đem bà chủ trở về không?”
Hứa Lập Thành bỗng đá một cước vào người anh ta hằn học nhìn anh ta: “Cậu dám! Hứa Lập Thành tôi muốn người phụ nữ nào mà không có dựa vào gì mà cứ phải là cô ta, cút! Lập tức sắp xếp, lập tức về thành phố Biển, cậu còn dám nhắc đến cô ta một chữ nào nữa, tôi giết cậu!”
Từ Lân liếc mắt thì nhìn ra Hứa Tổng là vì bị bà chủ từ chối nên bây giờ vô cùng tức giận, không dám nói nhiều nữa, lập tức sắp xếp đoàn xe chạy thẳng đến sân bay.
Bọn họ mới tới sân bay, Hứa Lập Thành đá cửa xe bước xuống sải bước đi đầu, Từ Lân bế Hứa Uy Long từ ghế sau lên, vừa muốn đóng cửa, một cái đầu nhỏ từ đằng sau ghế chui ra, đôi mắt to long lanh nhìn sang Hứa Uy Long ở bên cạnh, ngọt ngào gọi một câu: “Anh, Điềm Điềm muốn nắm tay đi cùng.”
Từ Lân bỗng hóa đá tại chỗ, hai mắt trợn to, lắp bắp kêu: “Cô, cô chủ?!”
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 34: CON GÁI THẤT TÁN BA NĂM TÌM ĐƯỢC RỒI
Hứa Uy Long liếc nhìn anh ta chỉ vào em gái của cậu nhóc, tỏ ý anh ta bế cô bé xuống xe, sau khi Từ Lân làm theo, Hứa Uy Long chủ động nắm tay đầy thịt của Hứa Mộng Điềm, từ từ đi về phía trước, Từ Lân vội đi theo phía sau.
Bọn họ đi đến phi trường của sân bay, một chiếc máy bay tư nhân đã đợi ở đó, Hứa Lập Thành vừa muốn đi lên, một đôi tay túm lấy áo khoác màu đen của anh, giọng nói non nớt vang lên: “Ba.”
“Hứa Uy Long con chú ý một chút!” Hứa Lập Thành lạnh lùng quay đầu mắng, cơ thể bỗng cứng đờ, vô cùng kinh ngạc nhìn cô bé túm góc áo của mình khẽ mỉm cười trông vừa ngọt vừa vui vẻ.
Hứa Uy Long đi tới, liếc nhìn Hứa Lập Thành, miệng nhỏ bĩu ra: “Em gái lấy đá đập vào cửa xe của chúng ta chơi, con kêu em ấy leo vào từ cửa xe mà ba quên đóng, bên ngoài có một bảo mẫu đang đi tìm em ấy, con đã giấu em ấy ở dưới ghế, đi cùng chúng ta.”
Khóe mắt của Hứa Lập Thành lại giật giật, ánh mắt quét vài lần trước người cô bé và Hứa Uy Long, lạnh lùng bật cười một tiếng, lập tức rút điện thoại ra ấn gọi điện thoại của phòng thư ký: “Tung tin tức, con gái thất tán ba năm của tôi tìm được rồi, tôi muốn giới truyền thông của cả thành phố Biển đều đưa tin chúc mừng!”
Cúp máy Hứa Lập Thành một tay bế cô bế vào trong lòng, cất bước đi lên cầu thanh của máy bay.
Tống Thanh Thanh, đấu với tôi? Phi ngựa tới!
Tống Thanh Thanh khẩn trương giống như con kiến bò trên chảo nóng, cùng thím Vương tìm một lượt cả căn nhà cổ rồi, vẫn không tìm thấy tung tích của con gái cô.
Aaron biết rõ cảnh sát ở vùng quê như này không có tác dụng gì, anh ta và Tống Thanh Thanh lái xe ra ngoài chạy đến một những nơi Hứa Mộng Điềm có khả năng chạy tới tìm một lượt, vẫn không tìm thấy người, Tống Thanh Thanh vừa tức vừa lo, nước mắt không ngừng rơi trên mặt, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Tiếng chuông điện thoại vào lúc này bỗng vang lên, Tống Thanh Thanh lấy ra nhìn, là một số lạ, cô vô thức nghe máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia không có âm thanh, đột nhiên bị cúp máy.
Cô sững ra mất một giây, ấn gọi lại, lại báo là không có tín hiệu.
Aaron dừng xe ở bên đường liếc nhìn cô, ngón tay thon dài đưa ra định nghe điện thoại thay cho cô, Tống Thanh Thanh nhanh chóng để điện thoại sang tay kia, run rẩy ấn gọi một số điện thoại vô cùng quen thuộc, ấn gọi: “Alo?”
“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp ngang ngược cách điện thoại truyền vào tai cô: “Con gái tôi dẫn về rồi.”
Tống Thanh Thanh nghe vậy thì cả người ngây ra, sau đó tức giận quát to: “Đồ khốn! Anh trả lại con gái cho tôi!”
Quả nhiên là anh! Anh quả nhiên là ác mộng trong cuộc đời của cô, chỉ cần anh vừa xuất hiện thì không có chuyện gì tốt xảy ra!
Trong điện thoại Hứa Lập Thành cười lạnh lùng một tiếng: “Tống Thanh Thanh, em đổi điện thoại mới vẫn còn lưu số của tôi, còn nói em không quen biết tôi sao?”
Tống Thanh Thanh tức đến mức trắng bệch mặt mày, tay siết chặt chiếc điện thoại: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Tôi cho em thời gian một ngày, một mình đến biệt thự tìm tôi.”
“Nằm mơ!” Cô chết cũng sẽ không quay về cái nơi mang tràn ngập ác mộng trong cuộc đời của cô đó đâu.
“Ngày mai em sẽ nhìn thấy con gái của Hứa Lập Thành tôi và gia đình tôi đoàn tụ trên đầu báo, mà em còn có một con đường có thể lựa chọn, bảo cảnh sát, tìm luật sư, tùy em, bất luận phương thức gì, em đều không đấu lại tôi.”
Lời của anh vừa nói xong, điện thoại tút một tiếng bị cúp máy.
Tống Thanh Thanh siết chặt chiếc điện thoại, bả vai không kìm được run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tống Thanh Thanh và Aaron lập tức trở về nhà cổ, kêu thím Vương thu dọn đồ đạc, lập tức bay ngay trong đêm trở về thành phố Biển.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 35: BÀ CHỦ MỜI LÊN XE
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thanh kiên quyết từ chối yêu cầu đi cùng của Aaron và thím Vương, từ cửa khách sạn gọi taxi, báo địa chỉ mà 3 năm trước vô cùng quen thuộc đó, một mình đi đến khu biệt thự cao cấp tấc đất tấc vàng đó.
Giống như sớm đã dự liệu cô sẽ đến, bảo vệ thấy cô trực tiếp mở cửa cho cô vào, cung kính cúi đầu chào cô: “Bà chủ.”
Một chiếc xe sang từ trong tiểu khu chạy tới, dừng ở trước mặt cô, Từ Lân từ trong xe bước ra mở một cảnh cửa khác cho cô: “Bà chủ mời lên xe, Hứa Tổng đã đang đợi cô rồi.”
Tống Thanh Thanh lườm anh ta, nhưng vẫn ngồi lên.
Đến biệt thự của nhà họ Hứa, nữ giúp việc và bảo vệ đều đứng ở cửa, đứng thành một hàng, cung kính cúi người với cô: “Hoan nghênh bà chủ về nhà.”
Tống Thanh Thanh thật sự nghe không lọt.
Từ Lân dẫn cô đến căn phòng ngủ mà 3 năm trước cô từng ở rồi rời khỏi, Tống Thanh Thanh gõ gõ cửa, giọng nói trầm ngập của người đó từ trong truyền ra: “Vào đi.”
Tống Thanh Thanh mở cửa đi vào, Hứa Lập Thành quay lưng với cửa sổ sát đất, hai tay nhàn nhã đút vào trong túi quần, trên môi xuất hiện nụ cười đắc ý, nhìn thẳng vào Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh hít sâu một hơi, vô cùng lạnh lùng vào mắt mắt của anh: “Trả con gái của tôi lại cho tôi.”
Hứa Lập Thành rút tay từ trong túi quần ra, từng bước đi tới trước mặt cô, lật tay đóng cánh cửa đằng sau cô lại, từ trên cao nhìn xuống cô: “Được, hủy bỏ hôn ước với người đàn ông đó, trở về bên cạnh tôi.”
Tống Thanh Thanh theo phản xạ có điều kiện lùi lại, ngẩng đầu cười lạnh nhìn anh: “Anh Hứa thật sự thích nói đùa, 3 năm trước chính anh mở miệng ép tôi ly hôn với anh, tôi đã ký vào giấy thỏa thuận để thành toàn cho anh và Tống Mẫn Mẫn, Anh Hứa nhanh như vậy đã quên rồi?”
Gương mặt đẹp trai của Hứa Lập Thành bỗng tối sầm, tràn ngập vẻ u ám: “Tống Thanh Thanh, em cuối cùng cũng thừa nhận rồi!”
“Tôi không muốn phí lời với anh, tôi nói lại lần nữa, tôi muốn con gái.”
Ánh mắt sắc bén của Hứa Lập Thành nhìn chằm chằm cô, sự lạnh lùng và chán ghét trên mặt cô khiến lồng ngực của anh giống như bị người khác bóp nghẹt, chèn ép ở ngực không thể nào tán đi.
Ba năm không gặp, cô mở miệng chỉ có con gái, ba năm trước nhìn thấy anh hai mắt sẽ xuất hiện sự ái mộ mà nay đã không còn, còn nhìn anh giống như kẻ thù?
Nếu đã như thế, anh sẽ đem gai trên người Tống Thanh Thanh nhổ bỏ từng cái, bất luận ba năm trước hay hiện giờ, cô là của anh, mãi mãi đều là như thế.
Hứa Lập Thành trực tiếp vượt qua cô khóa cửa phòng lại, sau đó vác Tống Thanh Thanh từ trên đất lên, ném lên trên giường, cơ thể cao lớn đè xuống.
Tống Thanh Thanh bị anh đè dưới thân thì không thể cử động được, ý thức đến điều gì đó, càng giãy giụa hơn: “Đồ khốn! Anh muốn làm cái gì? Anh cút ra, đừng chạm vào tôi!”
Hứa Lập Thành lật tay túm lấy cánh tay của cô, đáy mắt vụt qua ánh sáng khác thường, cởi cà vạt của mình và cởi cúc áo, lộ ra làn da màu đồng săn chắc trước ngực, cúi thấp đầu nhắm chuẩn vào môi của cô.
Hơi thở của anh ập tới, Tống Thanh Thanh kinh nhạc mà trợn to mắt, ngoảnh đầu tránh nụ hôn của anh, tức giận quát to: “Bẩn! Anh buông tôi ra, nghe thấy không hả?”
Hứa Lập Thành bỗng cảm nhận được sự thất bại, anh lập tức nâng cái cằm tinh tế của cô, lửa giận trong mắt gần như thiêu đốt mặt cô: “Tống Thanh Thanh! Em dám nói lại lần nữa không?”
Bẩn! Người phụ nữ đã yêu anh đến sống đi chết lại bây giờ lại chê anh bẩn? Lòng tự tôn của Hứa Lập Thành anh từ bao giờ bị từng người ta chà đạp như thế?”
“Tôi chê anh bẩn! Hứa Lập Thành, anh có bản lĩnh thì đừng dùng thủ đoạn hèn hạ này làm khó một người phụ nữ, là anh không cần tôi là anh ép tôi ly hôn với anh, anh bây giờ nuốt lời, còn tính là đàn ông không hả?” Tống Thanh Thanh hằn học cắn răng, nói từng câu từng chữ, sự châm chọc và khinh thường vô cùng chói mắt trong lời nói khiến lửa giận của anh bùng lên.
“Tôi với em đã có hai đứa con rồi có phải đàn ông hay không em không rõ sao?” Hứa Lập Thành nghiến răng nghiến lợi gào ra lời này, không nói hai lời một tay giữ lấy cô, một tay trực tiếp tốc góc váy của cô lên, Tống Thanh Thanh thét lên một tiếng hai chân cố gắng ở trên giường giãy giụa, mở miệng mắng: “Cút, anh cút cho tôi!”
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 36: CHẾT CHO ANH XEM
Hứa Lập Thành dứt khoát cắn một cái lên xương quai xanh cô, nghe thấy tiếng kêu đau của cô mới buông cô ra, môi mỏng lần nữa chụp lên miệng cô, quyết tâm cắn xé.
Toàn thân Tống Thanh Thanh đều đang run rẩy, hai mắt cô đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, nụ hôn bá đạo của Hứa Lập Thành chuyển từ miệng đến xương quai xanh của cô, từng chút từng chút kéo váy cô lên, không suy nghĩ nhiều, Tống Thanh Thanh hung hăng há miệng dùng hết sức lực cắn một ngụm vào cằm Hứa Lập Thành.
Hứa Lập Thành bị đau hừ một tiếng, tay nắm lấy bả vai Tống Thanh Thanh đẩy ra sau, trực tiếp ném cô ngã xuống đất.
Tống Thanh Thanh cố nén đau đớn từ dưới đất bò dậy, khóe miệng thấm một tia tơ máu, phẫn hận trừng mắt nhìn Hứa Lập Thành.
Cơn tức giận của Hứa Lập Thành hoàn toàn bộc phát, anh xuống giường kéo Tống Thanh Thanh lên, đưa cô áp dựa vào tường, toàn thân tỏa ra hơi thở âm u: “Cô muốn chết!"
Bàn tay to lớn của anh kéo quần áo cô, động tác ngoan lệ không có chút thương tiếc nào, trong lúc dây dưa, Tống Thanh Thanh đưa tay nắm lấy chiếc bình hoa trưng bày ở trên tủ đầu giường, dùng sức ném xuống đất, "Ba" một tiếng giòn vang, Tống Thanh Thanh liều lĩnh nhặt một mảnh vỡ dưới đất lên, trực tiếp ấn vào cổ của mình.
"Nếu anh còn động vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!”
Giọng điệu vô cùng hung ác, không hề có chút nói đùa nào.
Hành động của Hứa Lập Thành bỗng nhiên dừng lại, hai mắt đỏ bừng tia máu, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Em dám?”
Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trừng lớn, biểu hiện ngoan cố quật cường, một chút cũng không chịu thua nhìn thẳng về phía anh.
Cô đang ngăn cản, dùng tính mạng mình để ngăn cản anh, cô thà chết cũng không chịu phát sinh quan hệ với anh thêm lần nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hứa Lập Thành dần dần khôi phục lại, trên đó nhiễm lên một tầng hận ý và hận thù đan xen, cảm xúc rất phức tạp.
Anh buông Tống Thanh Thanh ra, bỗng nhiên một quyền đánh về phía cô, nhưng chỉ đập vào bức tường phía sau cô, mặt mũi đầy hung ác nham nhiềm trừng mắt nhìn cô: “Cút! Cút cho tôi! Em có gan thì sau này đừng tiếp tục để tôi nhìn thấy em!”
Tống Thanh Thanh cắn môi, cô liều mạng nhẫn nhịn lại xúc động muốn khóc, cô đẩy anh ra và liều mạng chạy ra ngoài, Từ Lân đang canh giữ ở bên ngoài thấy thế thì muốn chặn lại, nhưng tiếng hét giận dữ của Hứa Lập Thành đã vang lên từ bên trong: “Không ai được phép cản, để cô ấy đi!”
Tống Thanh Thanh chạy một mạch ra đến cổng lớn biệt thự mới sức cùng lực kiệt dừng lại, cô ngồi xổm xuống đất che miệng khàn giọng khóc rống lên, nước mắt liều mạng rơi xuống.
Người giúp việc ở cổng trơ mắt nhìn cô, nhưng không có một ai dám đi lên đỡ, mặc kệ để cô ngồi xổm ở đó khóc ròng.
Tại sao? Rõ ràng là cô tự lựa chọn, nhưng sự đau đớn nơi trái tim lại từng cơn từng cơn không dừng được, sắp nghiền nát cô rồi...
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 37: ĐỂ CÔ TÂM PHỤC KHẨU PHỤC
Khu biệt thự này lớn bằng khoảng mấy sân bóng gộp lại, Tống Thanh Thanh đi đến mức chân sắp gãy mất nhưng vẫn chưa đi ra ngoài.
Một chiếc xe hơi màu trắng bạc từ cửa lớn chậm rãi đi đến, dừng ở trước mặt cô, cửa xe mở ra, dáng người cao gầy của Aaron từ bên trong bước ra, khuôn mặt ôn tồn lễ độ khẽ cau mày lại, không hề có chút ý cười nào.
Anh ta đi tới dắt tay Tống Thanh Thanh về hướng chiếc xe: “Tôi đến đón em!”
Bước chân của anh ta có chút vội vã, hơn nữa bước đi càng lúc càng nhanh, anh ta mở cửa xe cho cô, trực tiếp đẩy cô vào trong xe và ngồi xuống, Tống Thanh Thanh cầm ngược bàn tay của anh ta: "Aaron, anh sao vậy?”
Ở bên nhau ba năm, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, rõ ràng là đang lo lắng điều gì đó.
Aaron xoay người lại nhìn cô, khỏe mắt hơi đỏ lên, bỗng dưng anh ta ngồi xuống, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tống Thanh Thanh, bàn tay vuốt ve mái tóc dài hơi xù lên của cô, hơi thở ấm phả vào cổ áo đã bị Hứa Lập Thành xé rách của cô: “Tôi đợi ở khách sạn đợi mãi nhưng không thấy em trở về, tôi thật sự rất sợ, sợ tôi tới chậm..."
Tống Thanh Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, tới chậm? Anh ta đang sợ mình đến đây sẽ không trở về nữa sao?
Tống Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt chua xót, hai cánh tay cánh tay duỗi ra chạm vào tấm lưng rộng lớn của anh ta an ủi, bỗng nhiên cách đó không xa có một chiếc xe màu đen sang trọng lao thẳng về phía bọn họ, tốc độ nhanh đến mức không hề có ý muốn dừng lại, sắc mặt Tống Thanh Thanh trắng nhợt, hai mắt hoảng sợ trừng lớn, vội vàng ôm Aaron quay người đẩy anh ta vào trong xe...
"XÌ... --!"
Đầu xe vội vàng dừng lại chỉ còn cách Tống Thanh Thanh khoảng cách một centimet, thân xe nặng nề chấn động, Hứa Lập Thành ngồi ở trong xe, ánh mặt âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn về phía Tống Thanh Thanh đang đứng bất động trước xe, trong mắt chứa đầy sát khí dọa người.
Tống Thanh Thanh bị dọa đến mức trực tiếp ngã quỵ xuống đất, Aaron vội vàng tiến lên ôm lấy cô, Hứa Lập Thành trơ mắt nhìn Tống Thanh Thanh mềm mại trong ngực anh ta, Aaron đau lòng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Đồ ngốc, tôi là đàn ông, sao có thể để em bảo vệ chứ?”
Hứa Lập Thành đá văng cửa xe đứng trước mặt bọn họ, trực tiếp ném một phần tài liệu của luật sư xuống đất: "Tống Thanh Thanh, Hứa Mộng Điềm là con gái của tôi, tôi muốn khiến em thua tâm phục khẩu phục!"
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 38: PHÓNG NGỰA TỚI
Nói xong anh quay lưng ngồi vào trong xe, bịch một tiếng cửa xe đóng lại, quay đầu hiên ngang rời đi.
Trong kính chiếu hậu, hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau in thật sâu vào trong mắt của anh, đây là lần thứ tư bọn họ ôm ấp nhau ở ngay trước mặt anh!
Uổng công sau khi anh đuổi cô đi, xong lại đứng trên ban công nhìn cô bước từng bước chân phù phiếm đi ra ngoài.
Nhìn cô ngồi xổm xuống đất khóc lớn, bóng lưng bất lực đó từng phút từng giây siết chặt trái tim anh, giống như hơi thở bị chặn trong lồng ngực.
Nhìn thấy người đàn ông kia kịp thời xuất hiện trước anh một bước đưa cô đi, thậm chí còn dám ôm hôn cô trước biệt thự nhà họ Hứa!
Mà Tống Thanh Thanh, người phụ nữ chết tiệt này vì để cứu anh ta mà đánh cược mạng sống của mình đứng cản trước xe của anh, thật cho rằng anh không dám tàn nhẫn giết chết cô sao? Suýt chút nữa anh đã thật sự giết chết hai người bọn họ cho thống khoái!
Bấm một dãy số gọi ra ngoài: “Lập tức điều tra rõ ràng người đàn ông bên cạnh Tống Thanh Thanh có thân phận gì cho tôi!”
Tống Thanh Thanh, có bản lĩnh thì liều chết với tôi đi!! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, mơ tưởng ở sau lưng tôi cùng người đàn ông kia đôi lứa có nhau! Đừng hòng!
Aaron không đưa Tống Thanh Thanh trở lại khách sạn, mà đi về trung tâm thành phố và đứng phía trước một căn hộ cao cấp.
Tống Thanh Thanh đi theo anh ta đến căn phòng cao nhất, thím Vương đang dẫn vài người giúp việc dọn dẹp, hành lý của bọn họ đã sớm được sắp xếp và đưa vào trong phòng.
Aaron dắt tay cô đi vào căn phòng do chính cô thiết kế và trang trí, phong cách đồng quê ấm áp của Mỹ, ánh mắt Aaron như nước, đỡ Tống Thanh Thanh ngồi xuống giường, lật bàn tay bị mảnh thủy tinh làm tróc thịt, lấy hộp thuốc ra, nhẹ nhàng giúp cô xử lý vết thương.
Tống Thanh Thanh lập tức bị kích thích bởi thuốc sát trùng mà hít một ngụm khí lạnh, Aaron nhíu mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau đớn của cô, lần nữa nhẹ tay hơn: “Sau này đừng một mình đi tìm anh ta, anh ta không nên làm khó một người phụ nữ, em như vậy tôi rất lo lắng, cũng rất đau lòng!”
Tống Thanh Thanh đau đến chết lặng đầu ngón tay run rẩy, Aaron càng thêm dịu dàng với cô, cô càng không có cách nào thản nhiên tiếp nhận tình cảm của anh ta, một người phụ nữ như cô không đáng để anh ta si mê như vậy.
"Aaron, thật xin lỗi..." Trừ cái đó ra, cô không biết phải nói gì.
"Với tôi mà nói, em không phải Tống Thanh Thanh, em chỉ là Eily." Đối mặt với sự né tránh của cô, Aaron nhíu nhíu mày, giọng điệu càng cố chấp hơn: "Tôi sẽ chờ em, một ngày nào đó, em sẽ trở thành Eily duy nhất chỉ thuộc về một mình tôi!”
Từ khi anh ta vội vàng chạy tới biệt thự nhà họ Hứa và nhìn thấy sự đau khổ không thể che giấu của Tống Thanh Thanh, quần áo trên người xộc xệch và vết thương trên tay cô, anh ta đã quyết định, cho dù phải trả giá thế nào anh ta cũng sẽ không bao giờ buông cô ra.
Hứa Lập Thành nói được thì làm được, tin tức rầm rộ buổi tối hôm đó chính là cháu gái Hứa Mộng Điềm của nhà họ Hứa cuối cùng cũng đã tìm được sau khi mất tích ba năm, toàn bộ thành phố Biển vội vã đưa tin, tin tức oanh động.
Tống Thanh Thanh ngồi trước TV, hai mắt trừng lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, Điềm Điềm được Hứa Uy Long dắt tay đi xuống cầu thang và bị một đám trưởng bối nhà họ Hứa vây quanh, cô bé mặc trang phục công chúa quý báu, trên đầu đội một chiếc vương miện pha lê đính kim cương, được đóng vai như một công chúa danh xứng với thực.
Phía dưới một đám phóng viên đã sớm không thể chờ đợi vây quanh, chĩa Microphone và đèn chiếu về phía người đàn ông đứng đầu, anh mặc một bộ âu phục màu đen, đôi mắt đẹp phóng túng nhìn thẳng tắp vào máy quay, tiếp nhận phỏng vấn.
"Hứa tổng, có tin đồn rằng cô Hứa đã bị mẹ đẻ là bà Hứa đưa đi từ ba năm trước, bây giờ đã tìm được cô Hứa, xin hỏi bà Hứa bây giờ đang ở đâu ạ?”
"Ba năm trước đây nhà họ Tống suy tàn, bà Hứa cũng mất tích một cách vô cớ, nghe đồn ba năm trước hai vị đã ly hôn, xin hỏi hai vị có định quay lại với nhau không?”
"Có người nói bây giờ bà Hứa đang ở thành phố Biển, nhưng không xuất hiện ở buổi họp báo hôm nay, thậm chí nghe nói Hứa tổng đã thực hiện các biện pháp pháp lý để giành quyền nuôi dưỡng cô Hứa, hành động lần này của Hứa tổng và bà Hứa có phải đã xác nhận tin đồn ly hôn cách đây ba năm, cuộc hôn nhân của hai người đã tan vỡ đến mức hoàn toàn không thể nào cứu vãn?”
"..."
Hứa Lập Thành trực tiếp giành lấy một chiếc microphone, giọng nói của anh vang lên khắp hiện trường: "Cho dù lời đồn bên ngoài là gì, trên thế giới này, không có người nào mà Hứa Lập Thành tôi không thể có, những thứ thuộc về tôi thì bất cứ kẻ nào cướp đi tôi cũng sẽ đoạt lại, về phần những kẻ vô vị khác không biết sống chết muốn tranh giành với tôi, đều có thể phóng ngựa tới!”
Dứt lời, hiện trường trở nên náo động.
Sắc mặt Tống Thanh Thanh càng trở nên tái nhợt, nước mắt đầy mặt, Aaron ở bên cạnh ôm lấy cô, trong đôi mắt dịu dàng nhiễm một tầng ý lạnh.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 39: THÂN PHẬN THẬT SỰ CỦA AARON
Một ngày sau, Aaron mới đi đến tòa nhà Hứa thị, Từ Lân đã đứng đó đợi từ lâu, phía sau là thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hứa Lập Thành ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào tài liệu mà Từ Lân điều tra được, sắc mặt tái mét.
Aaron từng bước từng bước đi đến đối diện với Hứa Lập Thành, vẻ mặt lãnh đạm, ung dung, khí chất quý tộc rất nổi bật.
Anh ta lướt nhìn tài liệu lộn xộn đầy trên bàn làm việc dài, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tốc độ của Hứa tổng còn nhanh hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Hứa Lập Thành “roạt” một cái, từ chiếc ghế đứng dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “ Cậu hai của tập đoàn Châu Âu E.G, Aaron E.G, năm năm trước một mình rời khỏi gia tộc, tự mình lập nghiệp, ba năm trước sau khi tổng bộ tập đoàn E.G chuyển từ New Zealand về Lon Don, thành lập công ty, thương hiệu ngày càng lớn, năm năm trước, những tin tức liên quan đến anh vô cùng ít, chỉ có ít người biết, ông chủ đứng sau công ty ở Luân Đôn kia chính là anh, người giống như anh ở bên cạnh Tống Thanh Thanh ba năm, từ lâu anh đã biết thân phận của cô ấy, lại dám dẫn người phụ nữ của tôi chủ động chạy đến địa bàn của tôi, anh tìm đường chết sao!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Aaron dường như không thay đổi: “Tôi đến thành phố Biển, không chỉ là vì Eily, tôi quả thực có hợp tác nghiệp vụ cùng với quý công ty, tôi đến để đàm phán.”
Hứa Lập Thành khinh thường cười khẩy một tiếng, ném hợp đồng hủy bỏ việc hợp tác mà anh yêu cầu thư ký chuẩn bị từ lâu đến trước mặt anh ta: “Trước đây tôi không biết thân phận của anh, từ bây giờ chúng ta chính thức hủy bỏ hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng trong hôm nay bộ phận tài vụ sẽ chuyển vào tài khoản của anh, tôi cảnh cáo anh, cút khỏi tầm mắt của tôi và Tống Thanh Thanh, nếu không cho dù gia tộc đứng sau anh là ai, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Theo kết quả điều tra của anh, Tống Thanh Thanh không hề biết thân phận thực sự của anh ta, nếu như cô biết cô đã trêu trọc một gia tộc mà tiền tài, quyền thế không thua nhà họ Hứa, thậm chí còn có nguồn gốc hơn nhà họ Hứa, cô sao có thể ở cùng anh ta chứ?
Aaron sớm đã đoán được kết quả này, không thèm liếc nhìn hợp đồng, trực tiếp ngồi xuống trước mặt anh: “Cô ấy đã không còn yêu anh nữa, từ ba năm trước anh ép cô ấy ly hôn, khiến cô ấy một mình đau lòng, tuyệt vọng dẫn theo con gái vừa mới sinh chạy đến Luân Đôn, cô ấy đã chết tâm với anh rồi.”
“Mẹ nó, anh thì biết cái mẹ gì!” Hứa Lập Thành nghiêng người qua, nắm lấy cổ áo của anh ta.
Aaron lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt đáng sợ của anh: “Ba năm trước, lúc tôi gặp cô ấy, cô ấy sống không hề tốt, con gái thì nhờ chủ nhà trông, một người phụ nữ ngày đêm ra sức tăng ca, chịu bao nhiêu ánh mắt của người khác, nhưng cho dù như vậy, cô ấy chưa từng không vì rời khỏi anh, rời khỏi thân phận bà Hứa bề ngoài cao quý mà hối hận.”
“Cơ thể của cô ấy rất yếu, tôi dẫn cô ấy đi khám, đều nói là vì lúc sinh xảy ra sự cố nên bị mất nhiều máu, cộng thêm làm việc quá liều mạng, cơ thể của cô ấy vẫn luôn không khỏe, có một lần cô ấy bị sốt cao dẫn đến hôn mê, hôn mê liên tục 3 ngày, cả quá trình người ở bên cạnh cô ấy chỉ có tôi.”
“Cô ấy là trợ lý riêng của tôi, chúng tôi cùng nhau đi làm, cô ấy ngủ ở chung cư của tôi, cô ấy vừa ngủ vừa khóc, những lời nói trong lúc mơ đều liên quan đến anh, cô ấy nói cô ấy hận anh, lúc cô ấy đau khổ, khó khăn nhất trong cuộc đời, anh ở đâu? Lúc một mình cô ấy chịu đựng đau khổ, hôn mê không tỉnh, anh ở đâu?”
Hứa Lập Thành nhìn nắm chặt lấy cổ áo của Aaron, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với anh ta, giơ tay lên đấm lên mặt anh ta một cái.
Aaron lùi về sau để trốn, đột nhiên lướt nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc, chế giễu cười một tiếng: "Một năm trước toà nhà Hứa thị thay đổi địa điểm, tôi đã thiết kế sửa sang lại cho Hứa thị một khu làm việc, phòng tổng giám đốc của anh, tôi giao cho người khác thiết kế, anh đoán người đó là ai?"
"Anh không hề biết, Eily cô ấy là một người phụ nữ tài hoa đến mức nào, phòng tổng giám đốc của anh chỉ là cô ấy đã vì anh mà thiết kế, nhưng thế thì sao, nếu như không phải chủ nhà của cô ấy nhận làm con thừa tự cho cô ấy một ngôi nhà cũ, thì cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp lại cô ấy."
"Đồ khốn! Mẹ nó, anh không sợ tôi giết chết anh sao!" Hứa Lập Thành nghiến răng, cầm khẩu súng lục trên bàn lên chĩa vào đầu anh ta, Từ Lân vội vàng lao qua ngăn anh lại: "Hứa tổng, mặc dù nói năm năm trước anh ta tự mình rời khỏi gia tộc, nhưng ông chủ của E.G chưa từng thừa nhận với bên ngoài tin tức này, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sẽ không dễ thu dọn hiện trường."
"Tôi giết một người còn chú ý đến thận phận của anh ta sao, cút!" Hứa Lập Thành cuồng loạn hét lên một tiếng, hận không thể lập tức giết chết anh ta.
Aaron lạnh lùng liếc nhìn anh: "Cuối cùng tôi muốn khuyên Hứa tổng một câu, trên thế giới này không có thuốc hối hận, Điềm Điềm là tính mạng của Eily, nếu như ngay cả tính mạng của cô ấy anh cũng cướp đi, thì cả đời này anh đừng nghĩ đến chuyện có được sự tha thứ của cô ấy."
Nói xong, Aaron quay người rời đi, phía sau lập tức truyền đến tiếng đồ đạc bị đổ vỡ, cả văn phòng tổng giám đốc trở nên hỗn loạn.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 40: CÓ CHẾT CŨNG SẼ KHÔNG ĐỂ EM XẢY RA CHUYỆN
Trong mấy ngày sau khi Aaron từ Hứa thị quay lại, âm thầm giấu Tống Thanh Thanh ẩn trốn hành trình của bọn họ ở thành phố Biển, ngay cả công ty và địa chỉ ở Luân Đôn cũng đều phái thêm người bảo vệ, quan sát.
Nhưng, thực tế phát triển đã chứng minh anh ta vẫn nghĩ sai về Hứa Lập Thành.
Hôm đó, anh và Tống Thanh Thanh mới từ hầm gửi xe dưới lòng đất lái xe chuẩn bị đi ra ngoài, một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ xung quanh vang lên, có mấy người vệ sĩ mặc quần áo chống đạn từ các hướng của bãi gửi xe lao đến bao vây xe của bọn họ.
Tống Thanh Thanh ngồi trong xe bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến mức thất thần, chỉ thấy trong đám người ở xung quanh mở ra một con đường, một người đàn ông tóc màu vàng kim, mắt màu xanh lá đi ra, rất cao, làn da là làn da trắng đặc trưng của người châu Âu, ngũ quan tà khí càng khiến người đàn ông này trở nên đẹp trai, lộ ra khí chất ôn hòa.
Anh ta đứng trước xe của bọn họ, khóe miệng nhếch lên, dùng tiếng anh nói với Aaron ở trong xe: "Em trai của anh, đã lâu không gặp."
Tống Thanh Thanh cứ nghĩ là mình nghe nhầm, lúc quay đầu lại nhìn Aaron lại thấy trên khuôn mặt ôn nhu của anh lộ ra sự nặng nề chưa từng có, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở bên ngoài xe.
Người kia thấy anh ta không trả lời, lại đem ánh mắt lạnh lùng chuyển sang người Tống Thanh Thanh, nói một cách không có căn cứ: "Đây chính là người phụ nữ đã khiến em mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo? Aaron, Alice đến tận bây giờ vẫn đang đợi em."
Trong lòng Tống Thanh Thanh thịch một tiếng, giọng nói vô cùng lo lắng hỏi anh ta: "Rốt cuộc là như thế nào?"
Aaron đột nhiên nắm chặt lấy tay Tống Thanh Thanh, giọng nói vẫn dịu dàng, lại cố chấp: "Eily, có rất nhiều chuyện anh đã giấu em, sau này có cơ hội anh sẽ giải thích toàn bộ với em, bây giờ anh chỉ cần một câu nói của em, em đi cùng anh có được không?'
Tống Thanh Thanh cau mày: "Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Anh đừng dọa em."
"Eily, xin lỗi, anh có thể không cần gì cả, anh chỉ cần em."
Aaron vừa nói xong câu này, đột nhiên khởi động xe lao về phía người đang chặn phía trước, khóe miệng người kia nở một nụ cười u ám, lùi về sau một bước, giơ tay lên chỉ huy vũ khí trong tay những vệ sĩ kia nhắm vào trong cửa xe, luôn sẵn sàng bóp cò.
Tống Thanh Thanh bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, Aaron lại không hề bị ảnh hưởng; "Eily, em yên tâm, anh có chết cũng sẽ không để em xảy ra chuyện."
Anh đạp ga lên tốc độ cao nhất, lao về phía trước: "Tiếng súng đoàng đoàng đoàng không ngừng vang lên bên tai bọn họ, Aaron dùng lực đè đầu Tống Thanh Thanh xuống, vẫn có mảnh vỡ quét qua cô, máu kèm với sự đau đớn từ từ chảy xuống, tai vì vang lên những âm thanh lớn mà bị ù…
Aaron lao xe qua vòng vây, không chút do dự tiếp lục lái về phía trước, Tống Thanh Thanh hoảng hồn ngẩng đầu lên, lại sợ hãi khi phát hiện ra trên người anh ta gần như toàn bộ đều là máu, khuôn mặt tái nhợt.
Sao có thể chứ? Anh ta bị thương nặng như vậy sao?
Tống Thanh Thanh lo lắng đến mức rơi cả nước mắt, anh ta lại không ngừng đạp ga, lao nhanh về phía trước, lại thấy phía trước cách đó không xa, một đội xe dài dừng ở đó, vô số vệ sĩ trong tay cầm vũ khí đứng ở đó, đợi bọn họ tự mình nhảy vào lưới.
Biểu tượng trên những chiếc xe kia, rõ ràng là thuộc sở hữu của Hứa thị.
Chiếc xe lúc cách bọn họ không xa đột nhiên phanh gấp dừng lại, những vệ sĩ kia nhanh chóng ập đến.
Aaron đau đớn ngồi trên ghế lái, lại một lần nữa nắm chặt lấy tay Tống Thanh Thanh, nở một nụ cười với cô: “Eily, anh yêu em.”
Tống Thanh Thanh hoàn toàn sững sờ.
“Anh có giấu em một số chuyện, thân phận của anh, thực ra anh là con riêng của tập đoàn E.G ở Châu Âu, em ở Luân Đôn lâu như vậy, có lẽ không còn xa lạ gì với tên của tập đoàn này.”
Anh ta vừa nói, vừa che ngực ho một tiếng, giữa các kẽ răng đều là máu: “Không phải anh cố ý giấu em, 5 năm trước sau khi anh rời khỏi cái nhà kia, thì chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại, chỉ là lần này, anh vẫn thua Hứa Lập Thành.”
Ánh mắt của anh liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, một bóng dáng cao lớn đứng trước đội xe, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, gió thổi loạn mái tóc ngắn của anh ta.
“Bọn họ đến để bắt anh trở về, em yên tâm, anh sẽ không chết, nhưng trước khi rời khỏi, anh muốn nói với em một chuyện, em còn nhớ một năm trước anh giao cho em một nhiệm vụ thiết kế nặc danh, yêu cầu em thiết kế phòng làm việc tổng giám đốc ở nước H không?”
“Người đó, chính là Hứa Lập Thành.”
Đôi mắt Tống Thanh Thanh mở to, nước mắt cứ vậy rơi xuống.
Một nhóm vệ sĩ đột nhiên từ phía sau xông lên, nhanh chóng mở cửa xe, kéo hai người bọn họ ra khỏi xe, Aaron bị người ta đưa lên xe cứu thương, một bác sĩ đi theo giúp anh ta kiểm tra vết thương, nói là ngực và cánh tay đều bị trúng đạn.
Anh ta run rẩy đưa tay về phía Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh khóc, vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, lao đến trước mặt anh ta, nắm lấy tay anh ta.
“Đợi….đợi anh trở lại, anh sẽ kết hôn với em, em đi cùng với anh, chúng ta đi đến một nơi mà không ai tìm được, anh, anh sẽ bảo vệ em…”
Trên mặt Tống Thanh Thanh đầy nước mắt, không nói được câu gì, chỉ có thể liều mạng gật đầu, rồi lại gật đầu.
Aaron sững sờ, trong đôi mắt rã rời lóe lên một tia ngạc nhiên, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng, cố gắng hết sức kéo khuôn mặt của Tống Thanh Thanh đến trước mặt anh ta, đặt một nụ hôn xuống môi cô.
Lúc này thời gian dường như dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bọn họ hôn nhau, bao gồm cả Hứa Lập Thành, anh trợn mắt nhìn cảnh tượng này, hai tay ở hai bên người nắm chặt lại, nổi cả gân xanh.
Nước mắt của Tống Thanh Thanh đều dính lên mặt anh ta, tay của Aaron nâng mặt cô lên từ từ rủ xuống.
Tiếng còi xe cứu thương từ từ truyền đến, có người đi đến phía trước tách hai người họ ra, Aaron nằm trên cáng, hai mắt nhắm chặt, được người ta đeo bình oxy lên, đẩy đi.
Cả người Tống Thanh Thanh đau đớn đến mức ngã xuống, hai tay che mặt, khóc đến mức tan nát cõi lòng…